Thành phố Lâm Thủy nổi tiếng là một thành phố đáng sống, mùa đông không quá lạnh, mùa hạ chẳng quá nóng.
Vốn dĩ đến thời điểm cuối năm, Đàm Tích đều thấy tiết trời sẽ dần ấm lên, nhưng gần đây chẳng rõ làm sao, nhiệt độ mãi vẫn không đổi, thậm chí còn có xu hướng từ từ giảm xuống, dự báo thời tiết cũng có thông báo là sắp tới xuân hàn, Đàm Tích nghe thế bèn mặc thêm quần áo, đồng thời cũng không ngừng nhắc nhở Hoắc Kỳ mặc thêm áo lông cừu.
Lạnh thì cứ lạnh đi, cố gắng qua được thời gian này sẽ ổn cả thôi.
Nhưng chẳng ngờ rằng, vừa ngủ một giấc tỉnh dậy, Đàm Tích bất ngờ phát hiện thế giới đã ngập tràn sắc trắng.
Không ngờ tuyết đã rơi rồi.
Hơn nữa tuyết còn rất dày, y hệt bánh sữa hồi nhỏ vẫn hay ăn vậy, từ xa nhìn lại cảm giác rất ngọt ngào.
Là một cô gái, Đàm Tích thật sự rất thích cảnh tuyết lãng mạn, ảnh nền điện thoại của cô cũng là cảnh tuyết trắng xóa.
Thành phố Lâm Thủy cũng đã năm năm rồi chưa có tuyết rơi.
Cô vui vẻ nhảy nhót như chú chim sẻ nhỏ, đến cả dép cũng chẳng thèm xỏ đã đi chân trần tới bên cửa sổ, lôi di động ra, “tách, tách, tách”, chụp liền mấy bức ảnh, rồi photoshop một lượt, cuối cùng chọn ra tấm ảnh vừa ý để đăng lên vòng bạn bè.
Hôm nay là Chủ Nhật, không cần đi làm, cô có thể dành ra cả tá thời gian nhàn rỗi để làm việc này.
Mẹ Đàm thấy tin cô đăng trong vòng bạn bè thì vội vã gọi video đến để bàn bạc chuyện kết hôn.
“Tích Tích à, gần đây con đang bận gì thế?”
Đàm Tích ngồi khoanh chân trên giường, bị câu hỏi này làm cho bối rối: “Con thì có thể bận gì ạ? Cũng chỉ xoay quanh mấy chuyện đi làm, tan làm, rồi về ngủ thôi.”
Nếu không còn có thể làm gì chứ?
Mẹ Đàm nhắc nhở: “Con đừng quên tháng năm tới là con kết hôn rồi đấy, sắp trở thành cô dâu rồi.”
Đàm Tích cười nói: “Mẹ, con đã sớm làm quen với thân phận này rồi.
Kể từ khi hai đứa bọn con đi đăng kí kết hôn thì con đã gả cho anh ấy, trở thành vợ của người ta rồi.”
Hoắc Kỳ đang đứng bên cửa sổ ngắm tuyết, nghe thấy cách xưng hô này, anh nhịn không được nhìn về phía bên đây, ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Thế nên, nhiều khi Đàm Tích cũng có thể cảm nhận được, đàn ông thực ra là một sinh vật rất dễ dỗ dành.
Cô cong cong khóe môi.
Mẹ Đàm ở bên kia vẫn cằn nhằn mãi không thôi: “Mẹ thấy con đôi khi vẫn còn trẻ con quá.
Hơn nữa, dù đăng kí kết hôn rồi cũng chưa được tính là đã cưới, phải tổ chức hôn lễ thì mới được.”
Mẹ Đàm dù sao cũng là người của thế hệ trước, cảm thấy chỉ khi nào tổ chức tiệc mừng, mời anh em họ hàng và bạn bè tới chứng kiến, thì mới coi là thành vợ chồng chính thức.
Đàm Tích lại không cho là như vậy, cô cảm thấy so với việc tổ chức hôn lễ thì việc đăng ký kết hôn còn thiêng liêng hơn nhiều.
Đây mới chính là bước tiến để bước vào lâu đài hôn nhân.
Tuy nhiên, cho dù quan điểm có điểm bất đồng thì Đàm Tích cũng sẽ không vì thế mà đôi co với mẹ mình làm gì.
“Làm chứ! Sao có thể không tổ chức hôn lễ cho được!”
Mẹ Đàm thở dài một hơi: “Mẹ thấy con chỉ mải ham chơi, chứ có lo chuẩn bị hôn lễ gì đâu.”
Mẹ Đàm vô cùng lo lắng, đã sắp qua tháng ba, tháng tư chớp mắt rồi cũng hết, tháng năm đang càng lúc càng gần.
“Con là bận rộn công việc, nào có ham chơi gì.
Chẳng phải chỉ là chụp một bức ảnh cảnh tuyết rơi đăng trong vòng bạn bè thôi sao?” Đàm Tích có chút bất mãn, nhỏ giọng than thở.
Tại sao mấy vị trưởng bối đều luôn như thế? Hình như tất cả các bậc làm cha làm mẹ đều mắc một căn bệnh chung, đó là luôn thích tự suy diễn vấn đề, thích tự mình thêm mắm dặm muối.
Đàm Tích lại nói tiếp: “Hay là lần sau con đăng ảnh lên vòng bạn bè sẽ chặn mẹ lại?”
Mẹ Đàm cao giọng bảo: “Con nhóc này, con dám!”
Đàm Tích thở ra một hơi: “Chuyện chuẩn bị hôn lễ con đã giao hết cho Hoắc Kỳ rồi.
Tới cả việc họ hàng nhà chúng ta lúc tới tham gia hôn lễ sẽ ở khách sạn nào, anh ấy cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đừng nói là mấy thứ nhỏ nhặt không đáng kể khác.”
Chuyện này thì mẹ Đàm cũng đã biết.
“Mẹ nên cảm ơn con vì đã giúp mẹ tìm được một chàng rể tốt như thế.
Mẹ nhìn xem, chẳng có việc gì cần đến mẹ phiền lòng bận tâm cả, quá tốt còn gì.”
Đến cả váy cưới cũng là do Hoắc Kỳ liên hệ với thợ may bên Pháp, dựa vào số đo của cô để thiết kế một bộ váy cưới xinh đẹp có một không hai trên đời.
Tuy nhiên, các khâu làm váy cưới quá mức rườm rà, việc hoàn thành bộ lễ phục cần rất nhiều thời gian, cô đã xem qua bản phác thảo kiểu dáng thiết kế, thật sự là vô cùng tinh tế, đẹp tới mức đáng kinh ngạc.
Tính Đàm Tích vốn chẳng thích lo lắng nhiều làm gì, lúc còn ở nhà, tất cả mọi việc đều có ba mẹ lo cho, chuyển tới đây chưa được mấy tháng thì đã xác định quan hệ với Hoắc Kỳ.
Có nhiều khi cô cảm thấy cô với Hoặc Kỳ đã dính lấy nhau rất lâu rất lâu rồi, nhưng khi xem lại thời gian cụ thể mới phát hiện thật ra chỉ mới qua mấy tháng, chỉ là người đàn ông này trong kí ức của cô quá mức sâu đậm, từ trước tới nay chưa từng phai nhạt.
Mẹ Đàm lại nói: “Con cũng không thể để một mình Tiểu Hoắc gánh vác tất cả được, con bận công việc, lẽ nào Tiểu Hoắc không bận sao? Con ấy à, phải thông cảm cho thằng bé, đứa nhỏ này cũng vất vả lắm rồi.”
Đàm Tích cười khanh khách: “Con bảo này, bà Trương, ai mới là con gái ruột của mẹ thế?”
Mẹ Đàm hừ một tiếng, đáp: “Con rể chính là con trai ruột!”
Đàm Tích: “…”
Được rồi, không còn gì để đáp lời nữa.
“Dù sao thì mẹ cứ yên tâm đi, hôn lễ của bọn con chắc chắn sẽ vô cùng long trọng và đẹp đẽ.
Mẹ còn không tin vào mắt thẩm mỹ của con với Hoắc Kỳ sao?”
Mẹ Đàm ở đầu dây bên kia chẳng đáp lời, qua một lát bà mới bảo: “Tin tưởng con thì tin tưởng đấy, nhưng dù sao con cũng không thể để thằng bé làm hết mọi chuyện được, thằng bé là chồng con chứ có phải ba mẹ con đâu.”
Đàm Tích cố ý pha trò: “Sao con lại cảm thấy chồng con còn thân thiết hơn cả ba mẹ ruột ấy nhỉ?”
Mẹ Đàm: “…”
“Lời mẹ vừa bảo với con, con phải ghi nhớ lấy.
Có những chuyện con cũng nên bận tâm một chút, không thể làm trẻ con cả đời được.”
Đàm Tích bị bà ấy than thở nãy giờ, tai cũng muốn mọc kén cả ra, cảm thấy thật sự không còn gì để nói, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Hoắc Kỳ.
Người già tuổi tác cũng lớn theo, quả nhiên câu nào cũng phải lặp đi lặp lại nhiều lần.
Hoắc Kỳ từ bên cửa sổ chậm rãi đi tới, thuận thế nhận điện thoại, cất giọng ấm áp: “Mẹ, con rất vui được làm những việc ấy, Tích Tích cô ấy thật sự rất bận.”
Từ khi hai người đăng ký kết hôn, anh đã chuyển sang gọi bà ấy là mẹ, nghe cực kì trôi chảy, ai không rõ còn tưởng bà ấy là mẹ ruột của anh.
Hoặc Kỳ đã chủ động nói giúp cô như thế, mẹ Đàm cũng chẳng thể truy cứu thêm gì nữa: “Đúng rồi, hai đứa về đây ở một thời gian đi, bà nội rất nhớ hai đứa đấy.”
Lần trước về nhà là để công khai quan hệ của hai người, cũng chẳng ở lại bao nhiêu, cho nên chưa tiếp xúc với bà nội nhiều.
Hiện tại Đàm Tích sắp trở thành người có gia đình, thành ra bà nội cực kỳ nhớ cô.
Đàm Tích nghĩ ngợi giây lát, quả thật nên về nhà một thời gian, bèn đồng ý với mẹ Đàm.
Sau khi cúp điện thoại, Đàm Tích cực kì hào hứng nhìn về phía Hoắc Kỳ: “Hoắc Kỳ, vừa nãy anh nhận điện thoại không thấy chột dạ sao? So với anh, em thật ra chẳng bận rộn chút nào.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kỳ hiện lên vẻ thoải mái, anh cười nhẹ đáp: “Cũng chẳng còn cách nào khác, giúp bà Hoắc gánh vác mọi việc là trách nhiệm của anh mà.”
“Nhưng sao em cứ cảm giác anh bịa chuyện thuận miệng thế nhỉ?” Đàm Tích khẽ cười, nhướng mày nói, “Sau này sẽ không làm điều tương tự với em đấy chứ?”
“Không bao giờ!”
Hoắc Kỳ không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, giọng nói chân thành, tựa như đang nói ra lời hẹn ước vô cùng quý giá, vô cùng quan trọng.
Được rồi, cô tạm thời tin tưởng anh.
Dù sao cho tới hiện tại anh cũng chưa từng dối gạt cô chuyện gì.
Cuộc gọi của mẹ Đàm chỉ là khúc dạo đầu nho nhỏ, sau khi cúp điện thoại, cô lại vui vẻ chạy đến bên cửa sổ tiếp tục ngắm tuyết.
Cả mặt đất đều trắng xóa một mảng, vô cùng tinh khiết, chẳng còn thấy được những tòa nhà cao tầng, những trung tâm thương mại, những quảng trường rộng lớn, những lầu các…, dường như nơi đây chính là chốn thế ngoại đào viên.
“Thích tuyết tới thế sao?”
“Cũng không phải.”
Nhưng rõ ràng anh có thể thấy được sự vui mừng trong đôi mắt cô, chắc hẳn là yêu thích.
“Nên nói sao nhỉ?” Đàm Tích dường như nghĩ tới chuyện gì đó khiến người ta chán nản, chớp chớp mắt, nói, “Nếu như được nằm ườn ở nhà nghỉ ngơi, không có chuyện gì quan trọng cần phải làm, thì chắc chắn em sẽ rất thích.
Có cô gái nào không thích cảnh tượng lãng mạn thế này cơ chứ? Nhưng nếu phải đi làm hoặc đi học, em lại chẳng thích chút nào.”
Nói tới chuyện này, có thể gọi đây là cơn ác mộng.
Hoắc Kỳ đứng bên ô cửa sổ cùng cô, nghe cô kể những chuyện mà anh chưa từng biết đến.
“Tới giờ em vẫn còn nhớ rõ, hồi còn học cấp hai em phải đội tuyết đạp xe đến lớp, có một lần không cẩn thận bị ngã.
Thật ra bị ngã cũng là chuyện rất bình thường, vì dù sao hai bánh xe cũng không ổn định lắm.
Người khác ngã xong thì đứng dậy đi học tiếp,” Cô thở ra một hơi, “Còn em ngã xong, thật ra cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng qua tận một tuần sau vẫn chưa thể đi lại được.
Anh không biết lúc đấy em thảm cơ nào đâu.
Cảm giác cực kỳ, cực kỳ đau luôn ấy, cho dù có đang nằm thì cũng đau không chịu nổi.”
Thế nên mới nói, tuyết rơi chính là cơn ác mộng của cô.
Đàm Tích cười khẽ, dường như lại rơi vào trong hồi ức: “Em vẫn còn nhớ, hồi học cấp ba, vào đợt thi cuối kỳ trời bỗng đổ tuyết, vì sợ bị ngã nên em đã xuống xe dắt bộ, chẳng ngờ đã dắt bộ mà vẫn bị ngã như thường.
Sau khi thi xong, em về nhà nằm cả một tuần trời mới dần hồi phục lại.
Anh nói xem, tại sao sức khỏe con người lại kỳ lạ thế nhỉ? Em không thể để bị ngã được.”
Hệt như sức khỏe của bà lão bảy mươi tuổi vậy.
Sau khi ngã, nếu không phải gãy xương thì cũng cực kỳ khó chịu, cơ thể giống như bị nứt ra thành mấy miếng vậy.
Hoắc Kỳ cảm thấy đau lòng cho cô, anh có thể tưởng tượng ra được bóng dáng cô đơn của cô giữa cơn tuyết đổ trắng xóa mịt mờ, nên cất giọng hỏi: “Ba em không đưa em đi sao?”
“Nhưng cho dù tuyết có rơi nặng thế nào thì ba em cũng phải đi làm mà, có lúc ông ấy muốn đưa em đi, em cũng không muốn khiến ông ấy lo lắng.”
Lòng tự trọng của cô rất mạnh, là kiểu cảm thấy chuyện mà những đứa trẻ khác có thể làm thì cô cũng có thể tự làm được.
Cho dù có hậu quả sau việc cậy mạnh ấy thì cô cũng muốn tự mình gánh vác.
Nhớ mỗi lần tuyết đầu mùa, bạn bè đều cực kỳ vui sướng tưởng tượng tới việc được cùng người mình thích chậm rãi dạo bộ trong khung cảnh tuyết rơi, chỉ có mình cô nghiến chặt quai hàm ngồi trong lớp mơ màng nghĩ: Tối nay nên về nhà thế nào đây? Rồi sáng mai làm sao đến lớp?
Cũng may là thời kì học sinh này cuối cùng đã kết thúc rồi, cô cũng không còn nỗi sợ ấy nữa.
Nhưng vào một ngày đã cách ngày xưa cũ rất lâu như hôm nay, lại một lần nữa ngắm cảnh tuyết rơi, ngoại trừ việc cảm thấy ngạc nhiên và vui vẻ ra, trong đôi mắt cô vẫn còn nỗi lo âu còn sót lại.
Những hồi ức không mấy vui vẻ ấy tựa như cơn tuyết đổ xuống cõi lòng cô, chẳng hề vơi cạn, mãi không tan nổi.
Hoắc Kỳ đột nhiên bật cười.
Cô chẳng chút nể tình mà trừng mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì? Đang chế nhạo em đấy à?”
“Không có.” Hoắc Kỳ thản nhiên đáp lại ánh mắt của cô, vươn bàn tay ấm áp nâng gương mặt cô lên, “Anh muốn giúp em tạo ra hồi ức mới.”
Lời anh nói tựa như một chiếc lông vũ nhẹ bẫng, khẽ khàng chạm vào trái tim cô.
Hoắc Kỳ đưa cô xuống dưới nhà.
Hôm nay đám nhỏ cũng không cần đi học, đều đang ở đó vui vẻ chơi ném tuyết, có đôi ba bạn nhỏ còn đang đắp nặn người tuyết đáng yêu.
Từ sau khi trưởng thành, Đàm Tích phát hiện bản thân rất thích khung cảnh náo nhiệt bình dị như thế này.
Đàm Tích tìm một ghế đá dưới lầu ngồi xuống, cũng không lạnh lắm, dù sao thì mặt trời cũng đã ló rạng rồi.
Hoắc Kỳ bảo cô đợi anh năm phút.
Anh cực kỳ đúng giờ, đúng năm phút sau đã trở lại, còn mang theo một túi nhựa.
Đàm Tích nhận lấy rồi mở ra xem thử, chợt thấy một hộp chocolate chip, cô lập tức bật cười: “Đừng nói anh bị đám nhỏ lây nhiễm đấy chứ? Còn mua đồ ăn của bọn trẻ nữa sao?”
Nhưng khi lật xuống dưới nữa, cô lại phát hiện còn có cả túi ớt đỏ và hai đôi găng tay.
Đàm Tích lập tức hiểu ra, hóa ra Hoắc Kỳ muốn cùng cô đắp người tuyết.
“A, nói ra thì hình như đã lâu lắm rồi em không đắp người tuyết.” Đàm Tích mím môi cười.
“Không sao, chúng ta cùng nhau làm.” Nói xong, cũng không biết Hoắc Kỳ lấy đâu ra một cái xẻng, xúc một đống tuyết tới bên cạnh ghế đá mà Đàm Tích đang ngồi, hệt như một núi băng nhỏ.
Anh vẫn luôn tỉ mỉ như thế.
Làm vậy thì Đàm Tích có thể vừa nghỉ ngơi vừa đắp người tuyết, sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Ở bên cạnh anh, cô có thể tạm thời quên đi việc mình là một cô gái nhỏ không khỏe mạnh, giao hết tất cả những gánh nặng mà mình đang mang cho anh để anh xử lí thỏa đáng, bởi vì anh đủ mạnh mẽ.
Bên cạnh có vài đứa trẻ mon men lại gần: “Chị ơi, anh chị muốn đắp người tuyết hả?”
Đàm Tích gật đầu.
Đứa trẻ nói: “Vậy chúng ta có thể so xem ai đắp đẹp hơn không?” Cậu bé chỉ một cậu nhóc con mập mạp trắng trẻo bên cạnh, “Để cậu ấy làm trọng tài, Giang Thành là lớp trưởng lớp bọn em, cậu ấy công bằng lắm!”
Hoắc Kỳ xúc tuyết, khóe miệng khẽ cong lên, thong thả nhìn Đàm Tích cười: “Tích Tích, có muốn thắng không?”
Đàm Tích cũng chẳng hề dối lòng đáp: “Muốn!”
“Được!” Trong sân tuyết trắng xóa, chiếc áo khoác ngoài càng làm nổi bật làn da sạch sẽ của Hoắc Kỳ, anh thu lại ý cười, ánh mắt hiện lên vẻ chân thành cùng sôi sục, “Thế thì anh sẽ giúp em thắng!”
Ở phía xa xa, biển tuyết trắng kéo dài đến vô tận, Đàm Tích bỗng nhiên nghĩ…
Cứ thế đi tiếp con đường này, không cẩn thận đầu sẽ bạc trắng.
Cứ thế đi hết cuộc đời này, ‘không cẩn thận’ sẽ cùng nhau tới già.
Đây chính là tương lai tươi đẹp mà cô hằng mong ước.
Cũng có thể tất cả những đau khổ mà cô từng trải qua, thật sự đã có người đang nỗ lực để chữa lành cho cô.