Nhìn chung thì cả ngày hôm nay cũng tính là suôn sẻ, những khúc mắc trong lòng Đàm Tích cuối cùng đã được giải quyết xong.
Đàm Tích và Hoắc Kỳ trong lúc nói chuyện với nhau thỉnh thoảng cũng đề cập tới chuyện của Chu Hiểu Bội, nhưng cả hai đều tự giác không nhắc tới giáo viên chủ nhiệm lớp.
Cũng không phải vì nguyên nhân đặc biệt gì, chủ yếu là vì trong lòng vẫn còn chút gì đó không thể bỏ xuống.
Điều này khiến cho Đàm Tích không có cách nào bình tĩnh để lắng nghe người khác nói về chuyện này.
Cho dù người đó có là chồng cô, người thân thiết với cô nhất.
Nhưng có lẽ cuộc sống sau khi kết hôn trôi qua quá hạnh phúc vui vẻ, cho nên cô rất ít khi nhớ về chuyện này.
Thời gian cứ thế trôi qua làm nhòe đi dòng kí ức, những chuyện không vui cũng cứ thế dần tan biến, không biết từ khi nào chúng đã không còn quan trọng như trước nữa.
Nếu nói hôm nay có điều gì không suôn sẻ, thì chắc hẳn chỉ có một việc.
Lúc trở lại, Đàm Tích có đi tới đình nghỉ mát ngồi nghỉ ngơi một lát, đình nghỉ mát này đã nhiều năm không tu sửa, cho nên có chút cũ nát.
Cô không cẩn thận bị một mảnh gỗ nhỏ nhô ra quệt phải làm bị thương, miệng vết thương nhìn qua có chút đáng sợ, hơn nữa phía trên còn dính một chút màu xanh nhạt từ mảnh gỗ để lại.
Hoắc Kỳ nhanh chóng trở về xe lấy đồ, những đồ vật dùng để làm sơ cứu cơ bản như bông cầm máu, băng gạc,… trong xe anh luôn có đầy đủ.
Cái này có lẽ là tính tự giác của một người làm bác sĩ.
Miệng vết thương của Đàm Tích không nhỏ, Hoắc Kỳ cẩn thận giúp cô cầm máu, phải mất một lúc anh mới có thể khiến cho máu ngừng chảy.
Sau khi cầm máu thành công, anh nhanh chóng dùng ba miếng băng gạc dán lên che kín miệng vết thương cho cô.
Ở bên ngoài cả một ngày trời ít nhiều cũng có chút mệt mỏi, sau khi về đến nhà, Đàm Tích ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi tiến vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Lúc này Hoắc Kỳ đang ở phòng khách nói chuyện cùng bà nội.
Ngày thường ông bà nội không ở đây, nhưng hôm nay hai người biết tin Đàm Tích trở về, cho nên từ sớm đã sửa soạn đồ đạc rồi đi qua bên này.
“Tiểu Kỳ này, con với Tích Tích quen biết nhau như thế nào?”
“Bọn con là bạn học cùng lớp thời cấp ba, qua lại giúp đỡ lẫn nhau nhiều nên dần dần có tình cảm với nhau.” Hoắc Kỳ nói xong suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút không đúng lắm, bèn bổ sung, “Thật ra là con thích cô ấy trước, sau đó cũng là con tỏ tình trước.”
“Vậy rồi Tích Tích đồng ý liền sao?”
“Đúng vậy ạ.” Hoắc Kỳ có chút không hiểu tại sao bà nội lại muốn hỏi anh vấn đề này.
Hai người họ đều thích đối phương, đồng ý đến với nhau không phải là chuyện bình thường sao?
Bà nội nhìn ra được nghi hoặc trong lòng Hoắc Kỳ, bà cười rồi nói: “Con bé Tích Tích này từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, dựa theo tính cách của nó thì hẳn là có chết cũng không chịu thừa nhận mình thích người ta.
Cho nên có thể thấy Tích Tích rất thích con.
Hơn nữa, may mà con cũng là người tương đối chủ động, chịu ngỏ lời trước với con bé.”
Nếu như Hoắc Kỳ không chủ động nói ra tình cảm của mình với cô, chỉ sợ là hai người sẽ bỏ lỡ lẫn nhau.
Hoắc Kỳ cười cười: “Thật ra loại chuyện này vẫn nên để con trai chủ động trước thì tốt hơn ạ.”
Dù sao con gái ít nhiều da mặt cũng có chút mỏng, dễ ngại ngùng.
“Bà còn nhớ có một khoảng thời gian cấp ba Tích Tích đặc biệt vui vẻ, con bé thường xuyên nhìn vào gương rồi ngẩn ngơ cười một mình.
Hơn nữa, cuối tuần cũng thấy con bé tích cực ra ngoài đi chơi nhiều hơn so với hồi trước.
Khi ấy bà cứ thắc mắc mãi, không biết con bé có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, hóa ra là vì hai người các con đang yêu nhau.” Nhắc đến đây, bà nội cười vô cùng hiền từ, trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà hiện lên vẻ dịu dàng trìu mến.
Hoắc Kỳ vốn tưởng rằng người lớn tuổi đối với chuyện yêu sớm sẽ có chút phản đối, nhưng không ngờ quan điểm của bà nội trong chuyện này lại rất cởi mở và thoải mái.
“Vâng.” Nhớ lại những năm tháng đó, Hoắc Kỳ cũng không nhịn được mà nở một nụ cười dịu dàng, “Khi đó con cũng rất vui vẻ.”
“Vậy hai đứa vì cái gì mà…”
Nói đến đây, cuối cùng Hoắc Kỳ cũng đã hiểu, bà nội cùng anh nói nhiều chuyện xưa như vậy, thật ra là vì muốn biết lý do tại sao lúc trước hai người bọn họ chia tay.
Chuyện này có thể Đàm Tích đã nói với ba mẹ, nhưng chắc là cô chưa nói cho bà nội biết.
Anh cũng không có ý định giấu bà nội chuyện này làm gì.
“Khi đó bọn con thật sự rất thích nhau, nhưng dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ, cho nên không tránh khỏi những lời đàm tiếu và bàn tán sau lưng.
Thời ấy con tuổi trẻ ngông cuồng, không cảm thấy mấy lời nói đó có ảnh hưởng gì, còn cho rằng bản thân có thể vì Tích Tích mà che chắn nửa bầu trời, bảo vệ cô ấy an toàn, nhưng cuối cùng chỉ là do con tự cao tự đại mà thôi.” Anh che giấu cảm xúc nuối tiếc trong lòng, ánh mắt có hơi hạ xuống, không nhìn thẳng vào bà nội, nhưng trên môi vẫn luôn giữ dáng vẻ tươi cười, “Vậy nên đến tận bây giờ, nhiều khi nghĩ lại, trong lòng con vẫn luôn có chút tiếc nuối thời gian đó.”
Hoắc Kỳ tuy chỉ dùng mấy câu đơn giản kể lại, nhưng bà nội là người đã sống quá nửa đời người, trải qua biết bao sóng to gió lớn, vậy nên bà có thể đoán được đôi chút những chuyện đã xảy ra với hai người.
“Thế nên sau này khi gặp lại, con đã nhanh chóng theo đuổi con bé?”
“Vâng ạ, thời điểm bọn con gặp lại, cả người cô ấy như mang theo gai nhọn, con phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể theo đuổi được cô ấy.” Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tích Tích muốn giữ khoảng cách, không để cho con có cơ hội tới gần cô ấy, nhưng con không thể làm được điều đó.
Nếu như không có cô ấy ở bên cạnh, vậy thì cuộc đời này của con sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Có lẽ bởi vì xa cách quá lâu, tình cảm của Đàm Tích đối với anh đã dần dần giảm bớt không còn bao nhiêu.
Vậy cho nên anh chỉ có thể liều mạng tìm mọi cách khiến cô lại một lần nữa rung động rồi yêu anh.
Bà nội nghe anh nói xong, thở dài nói: “Con bé Tích Tích này từ nhỏ đã mệnh khổ, mẹ con bé luôn đặt yêu cầu và kỳ vọng quá cao khiến cho con bé nhiều khi phải chịu không ít ấm ức thiệt thòi.
Bà lại không giống mẹ con bé, bà không có yêu cầu gì cả, chỉ mong Tích Tích có thể lớn lên mạnh khỏe, vui vẻ, như vậy là tốt rồi.”
“Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ có cái tội là có tâm sự gì cũng giấu kín trong lòng không chịu nói ra, vì sợ làm cho người lớn phiền lòng.
Bà cứ lo lắng mãi, sợ với tính cách này, con bé đi học sẽ gặp phải ấm ức mà không dám nói, nhưng con bé quả thật khiến người ta bớt lo.
Từ tiểu học đến trung học, mọi vấn đề học tập nề nếp con bé đều luôn đứng đầu, sau đó lại thuận lợi tham gia thi cử vào trường đại học.” Nhắc tới những thành tích của cháu gái, bà nội vô cùng vui vẻ, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập sự kiêu ngạo.
Bà nội vui vẻ xong lại nghĩ đến gì đó, bèn thở dài nói: “Tích Tích luôn vì người khác suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, nhưng con bé lại để bản thân mình chịu khổ.”
“Thật ra bà vốn luôn cảm thấy đàn ông có vẻ ngoài quá đẹp trai không đáng tin cậy.
Nhưng không biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy con, bà lại cảm thấy trên thế giới này chỉ có con mới là người thích hợp với Tích Tích nhất.”
Bà nội vừa nói vừa hồi tưởng lại lần đầu tiên khi bà nhìn thấy Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ mặc một bộ âu phục sạch sẽ thẳng thớm, nhìn vô cùng nghiêm túc, đứng bên cạnh Đàm Tích.
Mặt mày anh rõ ràng mang theo vài phần hờ hững lạnh lùng, nhưng mỗi khi nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh lại không khỏi dịu dàng, ánh mắt tràn đầy sự kiên nhẫn cùng cưng chiều.
“Tích Tích mệnh khổ nhưng gặp được con vậy thì quá tốt rồi.” Bà nội suy nghĩ một lúc, cảm thán một câu.
“Gặp được cô ấy là may mắn cả cuộc đời con.” Hoắc Kỳ cười khẽ, nói.
“Tích Tích bề ngoài nhìn thì có vẻ rất kiên cường và mạnh mẽ, nhưng thật ra cô ấy cũng giống như những cô gái bình thường khác, cũng cần được mọi người quan tâm và yêu thương.
Chỉ là, bởi vì một số nguyên nhân nên cô ấy mới phải thu mình lại, đem hết những điều này cất giấu đi, không dám biểu lộ ra ngoài.”
“Cho nên con muốn dùng quãng đời còn lại của mình để yêu thương, che chở, chăm sóc cho cô ấy.”
Bà nội vỗ vỗ lên bờ vai rắn chắc của Hoắc Kỳ, nói: “Bà nội rất yên tâm về con.
Trên người con không có sự nông nổi và táo bạo của mấy cậu trai trẻ ngoài kia, khiến bà rất tin tưởng giao Tích Tích cho con chăm sóc.”
Bà nội nhìn trúng Hoắc Kỳ chính là ở điểm này, trong từng lời nói của anh luôn có sự trầm ổn, thành thực và chắc chắc.
Có thể thấy anh thật sự muốn cùng Đàm Tích đi hết quãng đời này.
Đột nhiên bà nhớ ra một chuyện gì đó, nhìn Hoắc Kỳ rồi thần bí cười cười: “Tiểu Kỳ, để bà nội kể cho con nghe một bí mật này.
Hồi trước có một khoảng thời gian Tích Tích đến sống cùng với bà, khi đó ban đêm con bé thường hay từ trong ác mộng tỉnh dậy, rồi vươn tay lớn tiếng gọi tên của con.”
Bà nội mặc dù biết Tích Tích nhất định là do thất tình buồn bã mới như vậy, nhưng ban ngày khi hai bà cháu nói chuyện với nhau, bà chưa từng hỏi qua hay đề cập đến chuyện này.
Dù sao thì trong thời kỳ trưởng thành của con gái cũng không thiếu những lúc phiền não buồn bã, bà tôn trọng quyền tự do cá nhân của cô, cho nên nếu cô không muốn nói, bà cũng sẽ không hỏi.
Hoắc Kỳ cười khổ: “Khi đó hẳn là chúng con vừa chia tay không được bao lâu.”
Bà nội vờ như không phát hiện Hoắc Kỳ cười khổ để trốn tránh vấn đề này, bà vẫn thần thần bí bí cười nói tiếp: “Thế nhưng đến Tết năm ngoái, khi Tích Tích ngủ cùng bà con bé không còn mơ thấy ác mộng như trước nữa, nhưng mà trong giấc mơ con bé vẫn luôn nhỏ giọng kêu tên con.
Không những vậy, con bé còn lẩm bẩm nói mấy câu, con biết câu gì không?”
“Dạ, là…là gì vậy ạ?”
“Con bé nói con bé rất nhớ con đấy, Tiểu Kỳ.”
Nói mớ sao? Hẳn là không thể lừa dối người khác được.
Khi nhận ra được điều này, Hoắc Kỳ vô cùng khiếp sợ.
Anh vẫn luôn cho rằng lúc học đại học Đàm Tích đã sớm quên mất anh, chỉ còn một mình anh vẫn luôn cực khổ nhẫn nại, âm thầm thích cô.
Sau đó anh phải làm rất nhiều điều để có thể một lần nữa theo đuổi cô, khơi gợi lại quá khứ, khiến cho Đàm Tích nhớ lại khoảng thời gian hai người yêu đương ngọt ngào thời cấp ba, để rồi khiến cô một lần nữa yêu anh như bây giờ.
Anh thật sự không ngờ được, hóa ra Đàm Tích chưa từng quên anh, cô vẫn luôn đặt anh ở trong lòng.
Hóa ra Đàm Tích đã giấu kín đoạn tình cảm này trong lòng lâu như vậy rồi sao?
Thật ra, cho dù Đàm Tích có quên mất anh hoàn toàn hay là cô vẫn luôn gìn giữ những ấn tượng tốt đẹp thuở ban đầu của hai người, thì cũng không sao cả.
Anh đã không còn quan tâm đến việc quá khứ cô đã từng như thế nào, hiện tại anh chỉ cần biết cô yêu anh, vậy là đủ rồi.
Anh nguyện ý vì cô xông pha khói lửa, cho dù có phải hiến dâng tính mạng của mình.
Sự hiến dâng cho tình yêu này, cả đời chỉ có một lần.
Thật lâu sau anh mới mở miệng nói chuyện tiếp, cổ họng có chút nghèn nghẹn: “Con biết rồi ạ, cảm ơn bà nội.”
–
Dòng nước nóng hổi từ vòi hoa sen chảy xuống.
Đây là phòng tắm kiểu cũ, hơn nữa cũng đã lâu rồi không được sửa chữa bảo trì, cho nên máy nước nóng ở đây đã có chút vấn đề, cần phải đợi một lúc lâu nước nóng mới có thể chảy xuống.
Sau một thời gian chờ đợi vất vả, cuối cùng cũng đã có nước nóng, Đàm Tích nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, chuẩn bị tiến vào tắm rửa.
Cô vừa cởi nội y xuống, toàn thân trống trơn không mặc gì, thì đột nhiên Hoắc Kỳ gõ cửa đi vào phòng.
Đàm Tích vội vàng phản ứng lại, cô muốn che đi thân thể, nhưng lại luống cuống không biết phải che nơi nào, bên trên hay là phía dưới.
Sau đó cô lại cảm thấy có vẻ như mình làm quá lên, dù sao thì anh cũng là chồng của cô, hai người cũng đã ân ái mặn nồng với nhau không biết bao nhiêu lần, cả hai đã nhìn thấy hết cơ thể của nhau từ lâu rồi.
Nghĩ vậy, Đàm Tích cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô thả lỏng bản thân, không thèm che chắn nữa, “Sao anh lại đột nhiên đi vào đây?”
Anh sẽ không làm chuyện gì đó đấy chứ, như…như vậy thì có phải cầm thú quá rồi không? Nhớ tới những hành vi cầm thú của anh, mặt cô không khỏi ửng đỏ.
Hoắc Kỳ tới gần cô, giống như nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Tích Tích, anh biến thái như vậy sao?”
“Nơi này dù sao cũng là nhà em.”
Đàm Tích nghe vậy, đột nhiên không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Đúng vậy, nơi này là nhà cô, anh có thể làm gì được cơ chứ? Hơn nữa ai lại dám ở đây làm ra loại chuyện lửa tình quá phận, dù sao trong nhà cũng đang có rất nhiều người lớn.
“Vậy rốt cuộc anh vào đây để làm gì?” Cô vẫn không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng chẳng có gì đẹp mắt để nhìn, với lại anh cũng quá dính người rồi đấy.”
Hai người bọn họ sớm chiều đều ở chung một chỗ, hầu như không tách ra khỏi nhau được mấy phút.
Anh cứ suốt ngày như vậy không cảm thấy nhàm chán sao?
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, trong lúc lúng túng, Đàm Tích biết mình không nên quan sát anh, nhưng khi tầm mắt của cô lướt qua gương mặt anh, cô vẫn không kìm được mà ngắm anh thêm mấy giây.
Hoắc Kỳ có một gương mặt vô cùng đẹp trai, hàng lông mày tuấn tú, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, quai hàm góc cạnh, chẳng có chút nào gọi là khuyết điểm.
Hoắc Kỳ chăm chú nhìn cô, trong lòng không khỏi có chút mềm mại, trên môi cũng hiện lên nụ cười đầy dịu dàng: “Nhìn em rất xinh đẹp.”
—— Có chỗ nào đẹp đâu mà nhìn?
—— Nhìn em rất xinh đẹp.
Giọng nói của Hoắc Kỳ vang lên, mang theo ý tứ chọc ghẹo cô.
Chỉ một câu nói đã thành công khiến Đàm Tích đỏ mặt.
Đàm Tích bị câu nói của anh làm cho ngại ngùng: “Anh đi ra ngoài nhanh lên.”
Hoắc Kỳ thấy cô muốn đuổi anh ra khỏi phòng, vội vàng đưa tay mình qua cho cô nhìn, trong lòng bàn tay xinh đẹp của anh lúc này đang cầm theo băng gạc mới.
Anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh mang băng gạc đến để thay cho em, vết thương không thể để dính nước.”
Hoắc Kỳ đưa mắt liếc nhìn cô, dường như anh đang muốn nói, ‘Em thấy chưa, anh vô cùng trong sáng, không hề muốn làm chuyện xấu gì đó, là do em tự mình suy nghĩ nhiều thôi’.
Đến nước này Đàm Tích đã hiểu rõ, anh đây là đang cố ý trêu ghẹo cô.
Cho dù biết là vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn là bị hành động quan tâm dịu dàng của anh làm cho cảm động, không nỡ trách mắng anh.
Cô chính là một người rất dễ dàng thỏa mãn như vậy, chỉ cần người khác đối xử với cô tốt một chút, cô sẽ lập tức ghi nhớ thật kỹ ở trong lòng.
Hoắc Kỳ bình tĩnh đi qua, bá đạo kéo tay cô lại, Đàm Tích trong lòng vô cùng vui vẻ, nhịn không được mà nâng khóe môi khẽ cười.
Hoắc Kỳ một lần nữa giúp cô bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương, rồi tiếp đó là thay băng gạc mới, cuối cùng anh còn cẩn thận lấy màng bọc quấn lại vị trí vừa băng bó để cô có thể yên tâm tắm rửa, không sợ vết thương dính phải nước.
Cả quá trình Hoắc Kỳ đều chuyên tâm làm việc, sau khi làm xong anh cũng rất tự giác dọn dẹp rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Đàm Tích thấy anh định đi thì không khỏi nhíu mày, cô cười vô cùng quyến rũ, giảo hoạt như một con hồ ly nhỏ: “Quý ngài này, anh không ở lại với em sao?”
Đầu lưỡi phấn hồng của cô khẽ liếm đôi môi, khiến cho nó trở nên ướt át đỏ mọng như đang mời gọi người đến thưởng thức.
Cô đang cố ý khiêu khích, câu dẫn anh.
Hoắc Kỳ cong môi cười, ánh mắt thâm trầm, giọng nói có chút khàn khàn: “Tích Tích, em đang khiêu khích anh đấy à?”
Cô bình tĩnh nhìn anh, nói: “Em đâu có khiêu khích anh, em đây là đang trắng trợn câu dẫn anh mà.”
Gương mặt của cô vô cùng hoàn mỹ, trắng trẻo rạng ngời, vẻ dịu dàng hiện rõ trên từng đường nét, đồng tử đen láy hệt như viên bảo ngọc trân quý.
Đặc biệt là dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng sáng của cô càng thêm có phần chói mắt.
Ánh mắt của anh dần trở nên nóng bỏng, ngọn lửa vô danh đó là do chính tay cô tự đốt lên.
Đàm Tích biết rõ trò trêu ghẹo này của cô đối với đàn ông có lực ảnh hưởng lớn như nào.
Vừa rồi Hoắc Kỳ đã cố gắng kìm nén, không dám nhìn cô, nhưng rồi cuối cùng anh vẫn không nhịn được.
Đàm Tích chỉ cảm thấy mình bị anh túm lấy, sau đó một trận trời đất quay cuồng, cô bị Hoắc Kỳ đè ở trên tường.
Anh dùng một tay chống lên bức tường bên cạnh cô, tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, giúp cô tránh tiếp xúc trực tiếp với mặt tường.
Trên tường quá lạnh, anh sợ cô bị nhiễm lạnh sẽ ốm mất.
Eo nhỏ của cô bị bàn tay nóng hổi của anh ôm chặt chẽ, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền tới khiến cho phần eo cô dần nóng lên, mặt cũng không khỏi đỏ ửng bất thường.
Anh nhìn cô rồi không chút do dự cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng khiến anh không thể rời mắt từ nãy đến giờ.
Nụ hôn của anh khiến toàn thân cô tê tê dại dại.
Trên cửa kính mờ ảo của phòng tắm hiện lên dáng vẻ dây dưa mập mờ của hai người.
Nhìn thấy hình ảnh này, Đàm Tích lại nhớ tới thời trung học, khi đó cô từng vụng trộm đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, trong truyện cũng có xuất hiện hình ảnh như bây giờ.
Nhân vật nữ chính bắt gặp cảnh nam chính đang ở cùng chỗ với người phụ nữ khác, sau đó là một đống tình tiết xảy ra, cuối cùng nữ chính lại trở thành người giúp nam chính dập tắt lửa tình.
Tư thế lúc đó của nam nữ chính đại khái giống hệt như tư thế lúc này của cô và Hoắc Kỳ.
Một người không mặc quần áo, một người quần áo chỉnh tề.
Nghĩ đến đây, mặt cô không khỏi càng thêm đỏ.
Nhưng dù sao ngọn lửa này cũng do cô đốt lên, hơn nữa cô còn là vợ hợp pháp của anh, cho nên vì anh dập lửa cũng là chuyện nên làm.
Sau khi kết thúc nụ hôn đầy lửa nóng, Hoắc Kỳ đang muốn tiếp tục làm những động tác khác, Đàm Tích đã vội vàng ngăn anh lại: “Hoắc Kỳ, ở nhà em cách âm không được tốt lắm… Nếu làm ra động tác lớn bà nội sẽ nghe thấy đấy, đến lúc đó thật sự rất ngại ngùng…”
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ dám cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện.
Trong lời nói của cô không khỏi mang theo âm điệu mềm mỏng cầu xin anh.
Hoắc Kỳ cúi người nhìn cô, ánh mắt anh như có tia lửa sáng rực, giọng nói có chút khàn khàn mang theo lưu luyến không rõ: “Là em trêu chọc anh trước.”
Đàm Tích mím môi nói: “Em cũng đâu có ngờ lực tự chủ của anh lại kém như vậy.”
Cô tỏ vẻ như là mình rất vô tội, trong khi rõ ràng cô là người bắt đầu trước, cố ý trêu chọc anh giờ lại trốn tránh không chịu nhận trách nhiệm.
Anh cũng biết giờ không phải lúc để làm chuyện này, chỉ có thể cười nhẹ rồi lại cúi người xuống hôn cô.
Nụ hôn vừa mạnh mẽ lại vừa bá đạo, dây dưa qua lại không ngớt, giống như những lần trước ở bệnh viện anh cũng mạnh mẽ hôn cô như vậy, khiến cô không còn chút sức lực nào để đẩy anh ra.
“Lát nữa anh tính sổ với em sau.”
–
Đàm Tích ở trong phòng tắm sửa sang quần áo ngủ cẩn thận, che chắn bản thân kín mít rồi mới dám đi ra ngoài.
Cô cũng tranh thủ tự sấy khô tóc của mình, cả quá trình đều vô cùng tỉ mỉ, không để lộ ra một chút dấu vết nào khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Hoắc Kỳ lúc này đang ngồi trên giường đọc sách.
Đàm Tích nhìn vết thương của mình, lúc nãy được anh bao bọc cẩn thận nên không dính phải một chút nước nào.
Cô nhỏ giọng nói: “Miệng vết thương cũng đâu có lớn, dù có dính phải nước cũng sẽ không sao, anh cũng quá cẩn thận rồi.”
Đàm Tích nhìn vết thương, cảm thấy thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Khi nãy lúc tắm rửa cô thậm chí còn nghĩ, nếu không may dính phải nước thì cũng có làm sao.
Cùng lắm thì bôi thuốc rồi băng bó lại một lần nữa là được, dù sao thì chồng cô cũng là bác sĩ mà.
Hoắc Kỳ nghe cô nói chỉ biết cười khổ, không dám nói gì.
Nếu như vết thương này nằm ở trên người anh, thì anh cũng đâu cần để ý như vậy làm gì.
Thế nhưng sau mọi chuyện xảy ra hôm nay, anh cảm thấy mình càng ngày càng thích cô hơn, cho nên anh không thể để cô chịu ấm ức hay tổn thương bất kỳ điều gì.
Anh chỉ muốn nâng niu cô như trân bảo, đem cô giấu đi để không có ai ngoài anh có thể nhìn ngắm cô.
Những suy nghĩ điên rồ này vẫn luôn tồn tại trong thâm tâm anh, nhiều lúc chúng như con quái vật muốn nuốt chửng và thâu tóm tâm trí của anh.
Hoắc Kỳ đang phải cố gắng tự khắc chế bản thân mình.
Anh trở nên như vậy cũng là vì anh quá yêu cô.
Đàm Tích lẩm bẩm một mình, cũng không trông mong được anh đáp lại, thấy anh im lặng suy nghĩ gì đó, cô cũng không để ý nhiều.
Đột nhiên cô nhớ đến một chuyện, hồi nãy khi cô đang ở trong phòng chuẩn bị tắm rửa, thì Hoắc Kỳ đang ở dưới nhà nói chuyện với bà nội.
“Hôm nay bà nội nói chuyện gì với anh thế?” Cô đi đến bên cạnh giường ngồi xuống.
Hoắc Kỳ nhếch môi mỉm cười: “Bà nói em rất tốt.”
“Lại điêu đi.” Cô sửa sang lại tóc, quay sang nhìn anh nói, “Bà nội làm sao có thể nói mấy lời như khen em tốt được chứ.”
Bà nội bình thường không chê cô là may lắm rồi.
Anh vẫn cảm thấy cô dễ bị lừa như lúc nhỏ sao? Hừ, bây giờ cô không dễ bị lừa như vậy đâu.
Hoắc Kỳ đột nhiên cười rộ lên, anh dịch người qua hôn lên mái tóc dài của cô, cất giọng ấm áp nói: “Tích Tích, chúng ta sau này vẫn luôn như vậy được không?”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hoắc Kỳ khẽ cười rồi nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng nhuận của cô, giọng anh có chút khàn khàn, “Chỉ là anh cảm thấy có được hạnh phúc thật không dễ dàng.”
Cho nên anh muốn cả đời này chúng ta vẫn luôn hạnh phúc như thế này.
Đàm Tích không hiểu tại sao Hoắc Kỳ đột nhiên trở nên cảm tính như vậy, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, cô cũng không hỏi gì nhiều, chỉ yên lặng nhìn anh rồi trả lời: “Được.”
Được thôi anh Hoắc, giống hệt như lời tuyên thệ khi chúng ta kết hôn.
Đồng cam cộng khổ, thương nhau một đời.
Anh tặng cô vô vàn dịu dàng, cô trả anh một đời bên nhau.