Năm ngày đảo mắt đã trôi qua, nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Đêm trước khi đi, Hoắc Kỳ được ba Đàm gọi ra ban công.
Trên bầu trời vầng trăng sáng vằng vặc, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng lại rực rỡ chói lọi.
Ba Đàm mở cửa sổ ra, mặt trăng gần như ở trong lòng bàn tay.
“Ngày mai hai đứa phải quay về rồi, chú thật sự vẫn không nỡ.” Ba Đàm dù sao cũng là một người đàn ông, nói chuyện sẽ có chút kín đáo.
“Không sao đâu ạ, bây giờ giao thông đã thuận lợi, cháu và Tích Tích nhất định sẽ thường xuyên về thăm mọi người.” Hoắc Kỳ cười nói, “Với lại không bao lâu nữa là đã tới hôn lễ, đến lúc đó Tích Tích còn phải quay về.”
Trên thực tế thì nơi Đàm Tích phải gả đến khá xa, từ nhà mẹ đẻ đến nơi cử hành hôn lễ phải ngồi máy bay mấy tiếng, chuyện rước dâu rất bất tiện, còn bên nhà mẹ đẻ tìm một nhà hàng sang trọng là được rồi.
Người bình thường đều sẽ sắp xếp như vậy, Hoắc Kỳ thì không.
Anh có một chiếc máy bay trực thăng, bây giờ máy bay trực thăng đã có đất dụng võ.
Lúc rước dâu, Đàm Tích cũng có thể nở mày nở mặt, còn chở được cả người nhà của cô đến hôn lễ, sau khi kết thúc cũng có thể chọn ở lại Lâm Thủy chơi mấy ngày.
Trước đó Hoắc Kỳ cũng sẽ bao một khách sạn lớn năm sao để mọi người nghỉ lại.
Đương nhiên, nếu như không muốn ở lại chơi thì máy bay trực thăng vẫn có thể đưa mọi người về ngay trong ngày.
Mặc dù không gian của máy bay tư nhân tương đối nhỏ hẹp, nhưng đón người nhà của Đàm Tích là dư sức.
“Cũng phải.” Ba Đàm vỗ đầu một cái, “Lớn tuổi rồi, càng ngày càng ngớ ngẩn, tháng sau con gái vẫn còn quay về.”
Nói xong ông lại thở dài.
“Mặc dù có thể quay về, nhưng lần này quả thật đã gả nó đi.”
Ba Đàm vẫn biết rõ mình thuộc kiểu người cưng chiều con cái.
Lúc học cấp hai cơ thể Đàm Tích vẫn rất yếu, cuối tuần cô ở nhà giặt giày thể thao ba Đàm đều không cho, ông giành lấy giặt giúp cô, mẹ Đàm rất không vui, thân thể càng không tốt thì càng phải rèn luyện, ngay cả một đôi giày cũng không giặt được thì còn có thể làm gì?
Quan niệm dạy dỗ con cái của hai người không giống nhau, không ngừng tranh chấp suốt mấy năm, nhưng kết quả đều là ba Đàm nhường mẹ Đàm.
Ba Đàm cười khổ: “Không phải chú không yên tâm gả Tích Tích cho cháu, chỉ là chú không bỏ được đứa con gái này, mặc dù một năm nay nó cũng không ở bên cạnh chú, nhưng chú luôn cảm thấy nó chỉ đi ra ngoài làm việc, sau này sẽ quay về, nhưng bây giờ gả sang bên kia…”
Hoắc Kỳ có thể hiểu được suy nghĩ của ông.
Em gái của Đàm Tích vẫn đang học nghiên cứu sinh, nghỉ đông và nghỉ hè đều đi theo giáo sư hướng dẫn làm nghiên cứu, không trở về nhà.
Bây giờ Đàm Tích lại gả đi xa, tâm trạng của một người cha thế này mặc dù anh chưa từng trải qua, nhưng tưởng tượng một chút thì vẫn có chung cảm xúc.
Anh mấp máy môi, định nói vài câu đảm bảo thì lại nghe thấy ba Đàm nói: “Chú không phải muốn cháu thề thốt bảo đảm gì, cũng không phải không tin tưởng cháu, có điều con bé Tích Tích này trông thì có vẻ mềm yếu thế thôi, chứ thật ra rất rắn rỏi, tuyệt đối sẽ không để cho mình bị ăn hiếp.”
“Chú, chú yên tâm.” Hoắc Kỳ nói, “Cháu cũng không phải loại người thích nói những lời mồm mép… Nhưng những chuyện cháu đã hứa thì nhất định sẽ làm được, bất kể là từ lời nói hay chuyện tiền bạc.”
Anh thật sự rất thích Đàm Tích, loại yêu thích này cũng không phải là không có căn cứ.
Mà là chăm sóc cả đời.
Ba Đàm lại nghĩ tới một chuyện: “Trước đó Tích Tích có nói với chú là cháu muốn đem tài sản dưới tên mình chuyển sang tên con bé, con bé đã từ chối.”
“Vâng, cô ấy rất kiên quyết, nói mình không màng đến những thứ cái này.” Hoắc Kỳ cười khổ, “Cháu vẫn đang tính chuyện thuyết phục cô ấy.”
Cô gái ngốc này, anh đương nhiên biết cô không cần những cái này, nhưng anh chỉ là muốn cho cô thêm một chút bảo đảm trong cuộc hôn nhân này, để cô có cảm giác an toàn hơn.
Dù sao thì trên đời này những lời chót lưỡi đầu môi đều rất nông cạn.
Ba Đàm nói: “Chú muốn nói với cháu vài lời từ góc nhìn của chú.”
Hoắc Kỳ rửa tai lắng nghe.
“Chú đồng ý với cách làm của Tích Tích.” Ba Đàm chậm rãi nói, “Thật ra thì cháu cũng có thể nhìn ra lúc đầu chú và mẹ của Tích Tích đều phản đối hai đứa ở bên cạnh nhau, nói một cách khách quan, điều kiện nhà cháu quá tốt, những gia đình giàu có đều đấu trong đấu ngoài, chú không hy vọng con gái mình bị cuốn vào trong đó.”
Mặc dù Hoắc Kỳ là bác sĩ, nghề nghiệp này cứu sống rất nhiều bệnh nhân, hoàn cảnh làm việc tương đối đơn giản hơn rất nhiều, nhưng dù sao Hoắc Kỳ cũng là người nhà họ Hoắc, sau này có lẽ cũng phải trở về với gia tộc, những chuyện này đều có thể hiểu được.
“Nhưng những thứ này đều không bằng việc Tích Tích thích cháu, tình cảm trong mắt hai đứa chú thấy được, cũng không muốn chia rẽ đôi tình nhân.
Mặc dù mẹ cháu bên kia đã đồng ý, nhưng chú cũng không muốn bà ấy coi thường Tích Tích, cho nên những món tiền kia nhà chú sẽ không nhận.”
Giọng ba Đàm rất đúng mực, mặc dù ông chỉ là một người không có gì đặc biệt, làm một công việc bình thường nhất, cầm số tiền lương ít ỏi, nhưng cốt khí nên có lại không hề ít chút nào.
Hoắc Kỳ cũng đã cân nhắc đến nguyên nhân này, cho nên cũng không ép Đàm Tích.
“Cháu tôn trọng lựa chọn của mọi người.” Hoắc Kỳ nói., “Nhưng những thứ này đều là của Tích Tích.”
Anh cố gắng cũng là vì cô.
Ba Đàm vỗ vai anh một cái: “Chú tin tưởng cháu, hai chúng ta uống một ly nhé?”
Hoắc Kỳ: “?”
Mấy ngày nay cả nhà ăn cơm với nhau đều không thấy ba Đàm uống một giọt rượu, trong lúc vô tình anh cũng nghe mẹ Đàm nói là bà đã bắt ba Đàm cai rượu rồi, dù sao thì tuổi tác cũng càng ngày càng lớn, uống rượu là nguyên nhân gây ra rất nhiều bệnh tật.
Trên ban công có để một cái máy may, đây là công việc trước đây của mẹ Đàm, sau này xương cổ bà không tốt nên không làm nữa, nhưng máy may từ trước đến nay vẫn luôn để ở trên ban công, người nhà nếu có cần thì bà sẽ lên khâu vá sửa lại.
Phía dưới máy may có một hộp giấy, ba Đàm thành thục ngồi xổm xuống, thuần thục móc từ bên trong ra một chai rượu trắng, còn có hai cái ly giấy sạch sẽ.
Ba Đàm liếc nhìn vào phòng ngủ: “Mẹ Tích Tích quản lý chặt lắm, nhưng không uống thì chú lại khó chịu, chỉ có thể thỉnh thoảng làm một ngụm cho đỡ thèm.”
Mỗi lần đều không uống nhiều, chỉ rót một ít, mùi vị cũng không nặng, mẹ Đàm không phát hiện được.
Hoắc Kỳ bật cười: “Đây chính là cái gọi nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”
Ba Đàm mở nắp chai rượu, hương thơm bay ra khắp nơi, ông rót một ly, lúc định rót ly thứ hai thì Hoắc Kỳ lên tiếng ngăn cản: “Chú, cháu không uống rượu.”
“Làm gì có người đàn ông nào mà không uống rượu chứ?” Ba Đàm tỏ vẻ không hiểu.
“Cháu đã hứa với Tích Tích rồi.”
Trước kia Hoắc Kỳ cũng uống rượu, thậm chí còn có một khoảng thời gian uống điên cuồng, làm xong việc ngoại trừ uống rượu thì gần như không tìm được cách nào khác để giải tỏa tâm trạng.
Anh cũng thường xuyên tìm Trình Lập Tắc uống rượu.
Có điều anh không bị nghiện.
Đàm Tích không thích mùi rượu, vừa ngửi thấy đã cau mày.
Cô đã thương lượng với anh là sau này anh có thể không dính tới giọt rượu nào không.
Cô mềm mại đáng yêu nằm trong ngực anh, đừng nói là việc kiêng rượu cỏn con, cho dù muốn lấy mạng thì anh cũng bằng lòng.
Từ đó về sau, anh không chạm vào rượu nữa.
“Cháu đấy…” Ba Đàm buồn cười chỉ chỉ anh, “Còn nghe lời hơn chú.”
Hoắc Kỳ cười một tiếng, không nói gì.
Ba Đàm rót một ly rượu rồi tự mình uống: “Xưng hô cũng nên thay đổi rồi nhỉ.”
Hoắc Kỳ mấp máy môi, anh phản ứng lại ngay lập tức, tiếng gọi này phát ra từ trong miệng anh luôn có một loại cảm giác kỳ diệu.
“Ba.”
Anh biết ba Đàm đã sớm xem anh là người một nhà.
Người nhà của Đàm Tích cũng là người nhà của anh.
–
Tin tức bọn họ kết hôn đã sớm lan truyền ra ngoài, cũng đã phát thiệp mời, thiệp mời là do Hoắc Kỳ thiết kế toàn bộ, có thể nói mỗi một chi tiết của hôn lễ này đều có anh nhúng tay vào.
Đàm Tích chỉ cần vung tay như một bà chủ, xem xem có hài lòng với thành quả cuối cùng hay không.
“Cậu thoải mái thật đấy, gả cho một người chồng còn bận bịu hơn cả cậu nhưng cái gì người ta cũng làm.” Ôn Uyển cười ha ha.
Đàm Tích nghe xong thì cảm thấy là lạ.
Mặc dù quả thật là có chuyện như vậy.
“Đúng rồi, nói chuyện chính đi.” Ôn Uyển nói, “Tớ định kêu mấy chị em tổ chức một buổi tiệc độc thân cho cậu, có muốn đi không?”
Đàm Tích xem phim truyền hình cũng thấy có nhiều người mở loại tiệc này, bản thân cô lại chưa từng tham gia, bèn hỏi: “Vui lắm hả?”
“Ừ, bảo đảm rất thú vị, rất nhiều anh đẹp trai chờ cậu đó.”
Đàm Tích vừa nghe thì khuôn mặt xanh lại: “Thôi đi.”
Nếu để Hoắc Kỳ biết được thì thế nào? Anh sẽ trở thành một thùng giấm mất.
“Ai da, yên tâm đi, không chơi lớn vậy đâu, chỉ là mấy người tuổi trẻ cùng nhau ca hát nhảy nhót, ăn vài món ngon, chia tay cuộc sống độc thân thôi.”
“Tớ chia tay từ lâu rồi…”
Trước đây thân phận chưa hoàn toàn thay đổi, nhưng bây giờ cô đã vô cùng quen thuộc với thân phận phụ nữ lập gia đình.
“Không phải, là tiệc trước hôn lễ, chỉ cần nói cậu có tới hay không thôi?”
Đàm Tích cảm thấy từ chối người ta cũng không ổn lắm, nên đã đồng ý.
Bên Trình Lập Tắc cũng đã chuẩn bị cho Hoắc Kỳ một buổi tiệc độc thân giống như vậy, nam nữ ở thành phố lớn tổ chức tiệc độc thân gần như đã được xem là một nghi thức ngầm.
Hoắc Kỳ cau mày: “Tại sao phải tổ chức, em chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”
Anh chỉ mong sao mọi người đều biết anh đã kết hôn rồi, cũng hận không thể dẫn Đàm Tích tới trước mặt toàn thế giới, tuyên bố cô là hơi thở của anh.
Trình Lập Tắc có chút sửng sốt: “Cậu chắc chứ?”
Hoắc Kỳ dường như không hiểu nổi: “Dĩ nhiên.”
Trình Lập Tắc: “…”
Dừng một chút, anh ấy lại bổ sung một câu: “Cậu là người duy nhất trong đám chúng ta không tổ chức tiệc độc thân đấy, bọn anh cũng đã chuẩn bị xong cho cậu rồi.”
Vốn còn tưởng sẽ có một cuộc vui bất ngờ.
Hoắc Kỳ vỗ vai anh ấy một cái: “Để lại cho anh dùng đi.”
Trình Lập Tắc: “Cậu không muốn biết có gì bất ngờ sao?”
Hoắc Kỳ nhướng mày: “Không có hứng thú.”
Anh không hề biết rằng vợ yêu của mình đã đồng ý tổ chức tiệc độc thân với bạn của cô.
Đàm Tích vốn tưởng rằng bạn của Hoắc Kỳ cũng sẽ chuẩn bị cho anh, nên cô cũng không chuẩn bị tâm lý.
Tóm lại, ngày hôm đó Hoắc Kỳ đã đen mặt dẫn Đàm Tích đi.
Sau chuyện này, Đàm Tích mới ý thức được một việc nghiêm trọng, ra sức cầu xin Hoắc Kỳ suốt một đêm.
Tiệc độc thân tổ chức xong, mấy ngày sau sẽ đến hôn lễ.
Dựa theo phong tục nhà Đàm Tích bên kia, ba ngày trước khi kết hôn vợ chồng sẽ không được gặp mặt nhau, cho nên Hoắc Kỳ đã đưa Đàm Tích về nhà.
Trước khi lên máy bay, hai người vẫn không nỡ chia tay, từ sau khi ở bên nhau, cả hai quả thật chưa từng xa nhau.
Hoắc Kỳ nắm tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực ấm áp của anh, khắp mũi cô đều là mùi hương mát lạnh dễ ngửi, giọng của Hoắc Kỳ rất có từ tính: “Làm sao đây, anh không nỡ để em đi.”
Đàm Tích chép miệng một cái: “Chỉ xa nhau có ba ngày, anh có tiền đồ một chút được không hả?”
Hoắc Kỳ cũng không phản bác, anh rũ mắt, bất đắc dĩ nói: “Coi như anh không có tiền đồ đi.”
Thật ra thì Đàm Tích cũng rất nhớ anh, hai người bây giờ đang trong thời gian ngọt ngào, bất chợt phải chia xa quả thật là không quen: “Hay là chúng ta cứ gọi video đi, dù sao cũng không có ai biết.”
Gọi video, bù qua sớt lại cũng coi là gặp mặt.
Hoắc Kỳ thành thật nói: “Không được, xui xẻo.”
Nếu đã là phong tục thì nên tôn trọng.
Đàm Tích cười rạng rỡ: “Trước đây anh còn cười nhạo em theo chủ nghĩa duy tâm, giờ anh cũng giống vậy.”
“Lần này là kết hôn, không thể xảy ra chút sơ sót nào.” Hoắc Kỳ mặc một bộ quần áo màu đen đơn giản, nhìn có vẻ trầm ổn nghiêm túc, còn toát ra một chút hương vị cấm dục.
Đàm Tích nhón chân, giơ tay ra nhéo gò má anh một cái: “Ôi, anh Hoắc mê tín nhỉ.”
Hoắc Kỳ cười: “Ừ, mê tín với em.”