Thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc bốn tháng qua đi, ngày mùa hè thời tiết vô cùng nóng bức, gió thổi còn mang theo khí nóng.
Bốn tháng qua, Khương Nịnh Bảo thoải mái vui vẻ, ngẫu nhiên có chút ít khó khăn cũng không sao.
Tuy cha mẹ đã lập môn hộ khác nhưng vẫn có ràng buộc với Khương lão phu nhân, Khương Đông Minh từ sau khi khôi phục tước vị, so với trước kia bớt phóng túng hơn nhiều nhưng càng thêm hăm hở.
Khương Nịnh Bảo nghe cha mẹ nói tin tức đại phòng, cười cười.
Đáng nhắc tới chính là, Trịnh Nhị cô nương thiếu chút nữa bị người ta hủy dung, việc này vừa xảy ra, Khương Nịnh Bảo đã nghi ngờ Dương Thư Thanh ra tay, lập tức gọi Tạ Cảnh Dực tới để hắn bảo vệ tốt vị hôn thê của mình.
Tạ Cảnh Dực đáp ứng, Khương Nịnh Bảo cũng bỏ chuyện này sang một bên.
Hôn kỳ của Tạ Cảnh Dực là sang năm, cũng không vội, nhưng đại ca Khương Cẩn sắp đại hôn, Khương Nịnh Bảo có khi cũng sẽ tới Khương phủ giúp đỡ, đại ca gần đây có biểu hiện xuất sắc, biên soạn quốc thư được ngợi khen, Càn Nguyên Đế thăng chức cho hắn lên làm hầu giảng.
Ở Hàn Lâm Viện, hầu giảng, hầu đọc các có hai người, việc của ai người đó làm.
Tu soạn muốn lên làm hầu giảng không dễ dàng.
Nhưng Khương Cẩn là ngoại lệ, bản thân hắn tài hoa hơn người, hơn nữa có quan hệ với Khương Nịnh Bảo, Càn Nguyên Đế đương nhiên sẽ trọng dụng hắn, cho nên không đến nửa năm liền thăng chức.
Trước đó vài ngày, đại ca thăng quan làm cho người ta chấn động, còn có đại thần muốn gả thứ nữ cho đại ca làm quý thiếp.
Khương Nịnh Bảo vô cùng cao hứng, cùng cha mẹ chúc mừng đại ca.
Lúc này, Khương Nịnh Bảo đang ngồi ở ghế trên, trong đại sảnh đã bày chậu băng, trên mặt đất còn lót một tấm thảm dày, thả nhiều món đồ chơi, xung quanh có rào chắn bằng vải bông, bà vú và tỳ nữ ở bên cạnh nhìn xem, hai tiểu gia hỏa tinh lực mười qua lại, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh.
Hai cái tiểu gia hỏa đã tám tháng, chân ngắn nhỏ đi ổn định vững chắc, Tạ lão phu nhân vô cùng vui mừng, vẫn luôn nói hai tiểu gia hỏa tương lai có hy vọng làm đại tướng quân.
"Phu nhân, tiểu chủ tử thật lợi hại, nô tỳ nghe nói thiếu gia nhiều công hầu phủ phải tới một tuổi mới học đi, hai tuổi vẫn không thể tự mình bước đi." Xuân Nhạc một bên quạt một bên tán thưởng nói.
"Tiểu chủ tử do phu nhân chúng ta sinh cũng là con của Quốc Công gia, đương nhiên khác những người khác, nghe nói tiểu thiếu gia Đại cô nương sinh cho Trấn Bắc hầu phủ tới bây giờ vẫn chưa tự đi được." Xuân Hỉ cũng ở một bên nói, nhìn về phía Kỳ ca nhi và Lân ca nhi, hai mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Khương Nịnh Bảo nhìn hai tiểu gia hỏa ra oai, cười cười, kỳ thật này cái này rất thông thường, ngoại trừ thiếu gia nhà võ tướng, các thiếu gia nhà giàu khác đều được coi là cành vàng lá ngọc, bình thường là được ôm đi, đi được đường mới là lạ.
"Xuân Hỉ, ngươi gả cho Tạ Thất lâu như vậy, còn chưa có một chút tin tức tốt gì sao?" Khương Nịnh Bảo chú ý tới ánh mắt Xuân Hỉ, nhịn không được quan tâm hỏi một câu.
Xuân Hỉ buồn bã lắc đầu, mờ mịt nói.
"Nô tỳ cũng không biết nguyên nhân gì."
Xuân Nhạc cười lo âu nhìn Xuân Hỉ một cái, tháng trước nàng đã định hôn sự, cuối năm xuất giá, nàng biết Xuân Hỉ vẫn luôn muốn mang thai con cho Tạ Thất, nhưng bụng vẫn một mực không có tin tức.
"Ta gọi đại phu trong phủ qua xem bệnh cho ngươi." Khương Nịnh Bảo đối xử rất tốt với Xuân Hỉ, bởi vì Xuân Hỉ vẫn luôn là tỳ nữ bên người nàng, trung thành và tận tâm.
Xuân Hỉ cười cảm kích: "Cảm ơn phu nhân."
Kỳ thật nàng đã tới hiệu thuốc nhờ đại phu xem qua, nhưng đại phu nói thân thể không có vấn đề gì, nếu không có vấn đề, vì sao nàng vẫn chưa mang thai.
Khương Nịnh Bảo cười trấn an nói: "Xuân Hỉ, ngươi đừng vội, chuyện con cái không cần vội."
Xuân Hỉ gật đầu.
Kỳ ca nhi và Lân ca nhi đi mệt rồi, cùng nhau ngồi xuống chơi tú cầu nhỏ có màu sắc khác nhau, người ném ta, ta ném ngươi, vui vẻ vô cùng.
Khương Nịnh Bảo nhìn hai tiểu gia hỏa đáng yêu hiếu động, cũng vứt bỏ rụt rè cùng hai tiểu gia hỏa chơi đùa.
Có lẽ là có mẹ gia nhập, hai tiểu gia hỏa càng hiếu động hơn.
Tỳ nữ và bà vú xung quanh nhao nhao im lặng.
Định Quốc Công trở về liền thấy tiểu thê tử chơi đùa với hai đứa nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên ý cười, vẫy tay cho hạ nhân lui, bước nhanh về phía trước chơi đùa cùng.
Mãi tới khi hai tiểu gia hỏa mệt và đói, mới chịu cho Xuân Nhạc ôm xuống tắm rửa.
Định Quốc Công và Khương Nịnh Bảo cũng chảy mồ hôi, sau khi tắm gội thì thoải mái trở lại phòng dùng cơm trưa, ăn xong, Định Quốc Công nói cho Khương Nịnh Bảo một chuyện nàng cảm thấy hứng thú.
"Quốc Công gia, chàng nói Dương Uyển Linh giả chết xuất cung cải trang vào phủ Tần Vương sao?" Khóe miệng Khương Nịnh Bảo co quắp, vì trả thù Dương Thư Thanh, Dương Uyển Linh này thật đúng là bất chấp bất cứ giá nào.
Một tháng sau khi hai vị nương nương trong cung sinh hạ tiểu hoàng tử bình an, Hiền Tần "bệnh chết" trong lãnh cung.
Khương Nịnh Bảo cho rằng Dương Uyển Linh sau khi xuất cung sẽ được Càn Nguyên Đế an bài gả cho người khác, ai ngờ nàng... Kỳ thật ngẫm lại cũng có thể hiểu được, Hiền Tần Dương Uyển Linh vốn có ý ở trong cung dưỡng già, thuận tiện giày vò kẻ thù Dương Thư Thanh, nhưng lại bị Dương Thư Thanh tính toán, những ngày an nhàn của nàng cũng không còn.
Chỉ có thể giả chết rời khỏi hoàng cung, mất đi thân phận cao quý, nghe Quốc Công gia nói sau này Càn Nguyên Đế sẽ cho nàng chăm sóc một vị công chúa, giờ cái gì cũng không còn, trong lòng Dương Uyển Linh hẳn là không cam lòng và oán hận.
Định Quốc Công gật đầu, sau khi hắn phát hiện ý đồ của Hiền Tần, lén giúp nàng che giấu, cho nàng thuận lợi tiến vào Tần Vương phủ.
"Xem ra Tần Vương phủ sẽ rất náo nhiệt, ta nghe nói Thục Thái phi chọn cho Tần Vương một mối hôn sự tốt, người được chọn là cô nương phủ Tề Quốc Công."
Khương Nịnh Bảo vốn cho rằng Tần Vương nặng tình với Dương Thư Thanh như vậy, nàng có thể dễ dàng leo lên vị trí Tần Vương phi, ai ngờ Thục Thái phi lấy cái chết ra ép buộc, Tần Vương chỉ có thể thỏa hiệp.
Vở kịch này vừa mới hạ màn, kinh thành khắp nơi xôn xao.
Giờ Thục Thái phi muốn Tần Vương lấy cô nương Tề Quốc Công phủ, là nương gia Tạ lão phu nhân, e rằng là muốn chọc giận Dương Thư Thanh.
"Tề Quốc Công phủ sẽ không đáp ứng."
"Không đáp ứng là đúng, Tần Vương phủ chính là một hố lửa, ai nhảy vào đó sẽ chết." Khương Nịnh Bảo tán đồng gật đầu, ai chẳng biết Tần Vương chung tình Dương Thư Thanh, coi nữ nhân khác không ra gì.
Gả đi cũng là phải chịu mệnh thủ hoạt quả [1].
[1] Sống một mình thờ chồng chết.
Trong mắt Định Quốc Công hiện lên ý cười, nói tới một chuyện khác: "Dương thị giả mang thai sáu tháng, bụng đã lộ ra, Tấn Vương ngấm ngầm bắt Thiến Dung mang thai đi, bí mật thu xếp nàng ở trong biệt viện, vì không muốn đánh rắn động cỏ, Tấn Vương phái người cải trang Thiến Dung."
Khương Nịnh Bảo nghe xong tinh thần cũng chấn động: "Tấn Vương rốt cuộc cũng ra tay, thế nhưng vì sao hắn lại bắt Thiến Dung đi, ta còn tưởng hắn sẽ vạch trần chuyện Dương Thư Thanh giả mang thai?"
Thế lực Tấn Vương hao tổn phân nửa đều là "công lao" của Dương Thư Thanh, Tấn Vương khẳng định hận Dương Thư Thanh thấu xương.
Trong sách nói, cuối cùng nhân vật phản diện lớn nhất cũng đối phó với nữ chính.
"Tấn Vương làm vậy là muốn ở lúc cuối cùng bức Dương Thư Thanh không thể không làm ra chuyện lẫn lộn huyết mạch hoàng thất." Ánh mắt Định Quốc Công híp lại, mặt mày thâm trầm.
Nếu không có rượu thuốc thần kỳ của Nịnh Bảo, Hoàng Thượng nhất định sẽ lựa chọn Tấn Vương làm Hoàng Thái Đệ.
Tần Vương so sánh với Tấn Vương, kém một bậc.
Khương Nịnh Bảo trợn mắt há hốc mồm, Tấn Vương này thật sự là ngoan độc.
Thủ đoạn của nàng so sánh với Tấn Vương, quả thật là đồ đệ gặp sư phụ, không đáng nhắc tới.
Không hổ là nhân vật phản diện lớn nhất trong sách.
"Nhưng mà không phải Dương Uyển Linh tiến vào phủ Tần Vương rồi sao, kế hoạch của Tấn Vương liệu có thành công hay không?" Khương Nịnh Bảo đột nhiên có chút chờ mong kế hoạch của Tấn Vương thành công, nhưng mà Dương Uyển Linh cũng xuống tay...
Định Quốc Công cong khóe môi: "Tấn Vương sẽ phái người nói cho nàng ta, nàng ta sẽ liên hợp với Tấn Vương."
Hắn không tin lần này Dương Trắc phi còn có thể tránh được một kiếp này.
Khương Nịnh Bảo: "..."
Nhân vật phản diện lớn nhất liên thủ với ác độc nữ phụ, còn có Định Quốc Công ở sau lưng trợ giúp, nữ chính Dương Thư Thanh e là xong rồi.
Khương Nịnh Bảo vô cùng chờ mong ngày đó đến.
...
Phủ Tấn Vương, Dương Thư Thanh có chút không thoải mái ngồi trên giường uống canh gà, dược liệu hầm gà này cho dù có tốt, uống mãi như vậy cũng đã sớm chán ngấy rồi.
Uống xong canh gà, Dương Thư Thanh cho hạ nhân lui, chờ trong phòng ngoại trừ Thiến Bích, không còn người khác, nàng mới lấy đồ trong bụng ra, trời rất nóng, dù là thả chậu băng trong phòng, trong bụng nhiều đồ vật, nóng vô cùng.
"Vẫn là như vậy thoải mái nhất."
Thiến Bích sợ tới mức mặt không có chút máu: "Tiểu thư, người... Sao người lại lấy đồ ra, ngộ nhỡ Vương gia đột nhiên tới đây..."
Dương Thư Thanh thoải mái ăn trái cây ướp lạnh, xem thường nói: "Vương gia hiện tại không có ở trong phủ, ta ở đây lớn nhất, sợ cái gì."
"Nhưng mà... Nhưng mà..."
Dương Thư Thanh không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Thiến Bích nơm nớp lo sợ một cái: "Thiến Bích, ngươi lo lắng cái gì, Lục ma ma còn ở bên ngoài trông coi, Vương gia trở lại thì bà ta sẽ báo ta biết."
Thiến Bích: "..."
Từ sau khi Tần Vương phi không còn, Vương gia sủng tiểu thư tận trời, ở trong phủ, tiểu thư nói sao làm vậy, từ sau khi Hiền Tần chết bệnh trong lãnh cung, dường như lá gan của tiểu thư càng lúc càng lớn.
Trước kia còn cẩn thận che dấu, hiện tại thế nhưng ban ngày ban mặt liền ở trong phòng lấy đồ vật trong bụng ra, còn ăn trái cây ướp lạnh...
Có thai phụ nào ăn trái cây lạnh chứ, vậy mà tiểu cứ vẫn cố ý ăn.
Tuy nói tiểu thư đổ hết tất cả lên đầu nàng, làm cho hạ nhân trong phủ ghen ghét, nhưng mà nhiều lần như vậy, khẳng định trong phủ sẽ có người nghi ngờ.
"Thiến Bích, tình hình Thiến Dung sao rồi?" Dương Thư Thanh sau khi hưởng qua mỹ vị, hỏi tới Thiến Dung bị nàng mượn bụng sinh con.
Thiến Bích cung kính trả lời: "Thiến Dung mạnh khỏe, chỉ là nôn nghén tương đối lợi hại."
Dương Thư Thanh vốn cao hứng lại nhíu mày: "Thiến Bích, ngươi nói xem ta có nên nôn nghén hay không, nhưng mà một khi ta làm ra triệu chứng nôn nén, ngộ nhỡ bị thái y chẩn đoán không đúng thì thật phiền toái."
"Nếu có thể mua chuộc một thái y..."
Thiến Bích hoảng sợ, cắn môi nói: "Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng mạo hiểm, ngộ nhỡ không mua chuộc được thái y, còn bị lộ thì làm sao bây giờ?"
Giữa mày Dương Thư Thanh lộ ra tàn khốc, đứa nhỏ này vô cùng quan trọng, hôm qua Thục Thái phi đột nhiên tới cửa ở trước mặt nàng và Tần Vương nói, nếu như nàng có thể sinh ra con trai, sẽ đồng ý cho Tần Vương lập nàng làm Vương phi.
Cho nên cái thai này rất quan trọng.
Dùng bí dược giả mang thai nếu như không muốn bại lộ, mua chuộc thái y là việc phải làm.