Đông qua xuân đến, tuyết cũng chầm chậm tan đi.
Khoảng cách đến kỳ thi mùa xuân càng ngày càng gần, ngoài việc chăm sóc hai tên tiểu tử phấn điêu ngọc trác kia, Khương Nịnh Bảo còn phải thường xuyên phái người đưa canh bổ đã hầm thật tốt cho đại ca Khương Cẩn, mỗi ngày trôi qua vô cùng muôn màu muôn vẻ.
"Phu nhân, Tạ Nhị phu nhân kia thật là vô cùng quá đáng, dám mang theo cháu gái mình chặn thiếu gia lại giữa đường." Triệu quản gia đột nhiên vội vã chạy vào báo lại chuyện đang xảy ra, thời tiết này mà mồ hôi ông vẫn lấm tấm trên trán.
Khương Nịnh Bảo đang cầm hai quả cầu lông màu đỏ đùa giỡn với Kỳ ca nhi cùng Lân ca nhi trong phòng ấm áp, lúc nghe Triệu quản gia bẩm báo, hơi hơi nhíu mày.
"Triệu quản gia, có chuyện gì vậy?"
Chuyện gì mà lại liên lụy đến Tạ Cảnh Dực, dù sao Tạ Cảnh Dực cũng là con nuôi của nàng, Tạ Nhị phu nhân này đang muốn làm gì vậy, nàng đã từng đã cảnh cáo bà ta, Tạ Cảnh Dực đã trở thành con thừa tự của Quốc công gia, đừng duỗi bàn tay ra dài như vậy nữa.
Triệu quản gia liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện một cách rõ ràng.
Thì ra Tạ Nhị phu nhân kia không biết tại sao lại đột nhiên phát điên, mang theo cháu gái ruột của mình đến chặn ngang Tạ Cảnh Dực ở ngay nơi giữa đường phố mọi người đi lại.
Không chỉ quỳ xuống bức ép Tạ Cảnh Dực cưới cháu gái bà ta ngay trước mặt tất cả mọi người, hơn nữa còn nói mấy lời nhằm bôi đen Khương Nịnh Bảo.
Mẫu thân ruột xuống trước mình ngay trước mặt mọi người......
Dù là đã làm con thừa tự, trên luật phát đã không còn quan hệ gì nữa, nhưng nếu có chuyện như vậy xảy ra, cũng bằng nghĩa với chuyện tiền đồ bị hủy hoại hơn một nửa, nếu như chẳng may xử lý không tốt, chắc chắn sáng sớm ngày mai ngự sử sẽ dâng tấu buộc tối Tạ Cảnh Dực ngay trên triều.
Hiện tại Tạ Cảnh Dực là thống lĩnh cấm vệ quân, phụ trách bảo vệ an toàn cho toàn bộ kinh thành, là tâm phúc của Càn Nguyên đế, cũng chính là cái gai trong mắt Tần Vương và Tấn Vương.
Chuyện này sợ là do có người muốn xuống tay với Tạ Cảnh Dực.
Nghĩ vậy hai mắt Khương Nịnh Bảo liền trầm xuống.
Xuân Hỉ và Xuân Nhạc đang đứng ngay đây cũng trợn mắt há hốc mồm, đầu óc Tạ Nhị phu nhân này không có vấn đề gì chứ, sao có thể quỳ ngay trước mắt mọi người vì muốn ép đại thiếu gia cưới cháu gái của bà ta vậy.
"Triệu quản gia, chuyện này không cần nóng vội, ta sẽ tự mình đứng ra xử lý việc này, Xuân Hỉ Xuân Nhạc, các ngươi bế Kỳ ca nhi và Lân ca nhi đưa tới Vinh Hỉ đường đi." Khương Nịnh Bảo nheo hai mắt lại, trầm giọng phân phó.
"Dạ, phu nhân."
Khương Nịnh Bảo về phòng sửa sang lại dung nhan một chút, sau đó mang theo Triệu quản gia và một đội hộ vệ mênh mông cuồn cuộn ra khỏi Định Quốc Công phủ.
Chuyện Tạ Cảnh Dực bị mẫu thân ruột thịt quỳ xuống ép hắn lấy cháu gái ruột của bà ta cực kỳ gây chú ý cho mọi người, ngay cả Càn Nguyên đế đang ở trong cung cũng biết được chuyện này, mặt Càn Nguyên đế không có biểu tình gì, hai tay gõ gõ xuống mặt bàn.
"Trẫm vẫn còn chưa chết, Tần Vương đã gấp đến mức không nhịn nổi muốn vươn tay đến cấm vệ quân rồi."
Chuyện của Tạ Cảnh Dực, nhìn thì có vẻ như Tạ Nhị phu nhân đang làm loạn, nhưng kỳ thật nội tình bên trong nếu là người sáng suốt thì ai cũng có thể nhận ra được.
Thái giám tâm phúc của hoàng đế đứng bên cạnh liền âm thầm thắp nến cho Tần Vương, Tần Vương này thật sự là đang tìm đường chết, đáng tiếc chuyện long thể của Hoàng Thượng đã khỏe mạnh hoàn toàn chỉ có ít ỏi mấy người biết được, ngay cả chuyện Hoàng Hậu nương nương và Quý Phi nương nương đã hoài thai long tự được vài tháng, nội cung cũng không có mấy người phát hiện được, chỉ cần dựa vào đó liền có thể thấy được khả năng không chế hoàng cung của Hoàng Thượng tốt thế nào.
"Hoàng Thượng, nô tài nghe nói Định Quốc Công phu nhân đã đi xử lý việc này, hẳn có thể xử lý mọi chuyện hoản hảo."
Ấn đường Càn Nguyên đế khẽ nhúc nhích, động tác trên tay cũng ngừng lại một chút, nhàn nhạt " ừ " một tiếng, đối với vị biểu tẩu Khương Nịnh Bảo này, tất nhiên Càn Nguyên đế vô cùng tín nhiệm.
......
Người đến người đi tấp nập trên đường cái, Tạ Cảnh Dực lại đang ngồi trên tuấn mã, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc vô cùng lạnh nhạt vô tình, hắn nhìn Tạ Nhị phu nhân và nữ tử kiều mị cạnh bà ta đang quỳ gối trên đường, trong lòng là một mảnh lạnh băng.
Mẫu thân ruột của hắn lại quỳ giữa đường ngay trước mắt mọi người vì muốn bức ép hắn...
Nhóm quan gia đệ tử quý nữ đang ngồi trên ghế lô các quán trà tửu lâu hai bên đường phố đang chăm chú xem náo nhiệt, ở một lô ghế trong tửu lâu nào đó, Dương Thư Thanh ôm tâm tình vô cùng tốt ngồi ở bên cửa sổ, vừa phẩm trà vừa thưởng thức trò hài dưới đường.
"Tạ Cảnh Dực, ta tới trả thù, ngươi đã chuẩn bị tốt để tiếp chiêu chưa?"
Dương Thư Thanh nhìn xuống Tạ Cảnh Dực vẫn mang khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc đứng phía dưới kia, dù hắn đang bị mẫu thân ruột của mình quỳ gối bức ép, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có chút chật vật nào, trong lòng liền cười lạnh một tiếng, trong mắt lại tràn đầy hàn ý.
"Tạ Nhị phu nhân quả thật là một quan cờ tốt, đợi lát nữa Khương Nịnh Bảo cũng nên ra mặt rồi, chỉ là không biết Khương Nịnh Bảo sẽ làm thế nào, một cơ hội tốt như vậy, có lẽ nàng cũng sẽ không để Tạ Cảnh Dực dễ chịu."
Cùng là nữ nhân, sao nàng ta có thể không hiểu tâm tư nữ nhân, dù bây giờ Khương Nịnh Bảo đã gả cho Định Quốc Công, cũng có phần được sủng ái, nhưng chuyện Tạ Cảnh Dực từ hôn sẽ vẫn luôn là một cái dằm đâm vào lòng Khương Nịnh Bảo.
Dương Thư Thanh tự cho mình đã hiểu rõ tường tận tâm tư kín đáo của Khương Nịnh Bảo, liền ngồi chuẩn bị xem kịch vui.
Lúc này, trong đám người đang đứng xem có người lớn tiếng hô.
"Xe ngựa Định Quốc Công phủ tới!"
Đám người đang đứng xem liền ồn ảo, vội vàng nhường chỗ tạo thành một con đường nhỏ, xe ngựa Định Quốc Công phủ tới, người tới có lẽ là Định Quốc Công phu nhân rồi, nghe nói từ lúc mang thai đến khi sinh hạ đôi bào thai song sinh kia, Định Quốc Công phu nhân chưa từng ra khỏi phủ.
Hiện giờ, cuối cùng chắc hẳn có thể nhìn thấy được vị Định Quốc Công phu nhân cực kỳ xinh đẹp trong truyền thuyết này rồi.
Tạ Cảnh Dực ngẩng khuôn mặt tuấn mĩ lên, liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa đang chạy thẳng đến, đáy mắt tiền xẹt qua một chút ánh sáng nhu hòa, chút nhu hòa này chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến nỗi không một ai có thể nhận thấy được.
Trong mắt Tạ Nhị phu nhân vẫn đang quỳ trên mặt đất nãy giờ hiện lên một chút sững sờ, đáng chết, tại sao Khương Nịnh Bảo này lãi đến đây, còn trưởng tử của bà ta nữa, thật là bất hiếu, vậy mà khiến bả ta quỳ lâu như vậy......
Nếu không phải...... Nếu không phải......
Thiếu nữ kiều mị đang quỳ khối bên cạnh bà ta lại tim đập không ngừng, là do vô cùng kích động, hưng phấn, nàng ta vẫn biết, vị Định Quốc Công phu nhân này từng là vị hôn thê của biểu ca, đối với chuyện biểu ca từ hôn ngày xưa, nhất định trong lòng vẫn còn hận ý, nàng ta đã không màng đến thanh danh nữ nhi gia tính kế biểu ca cùng với cô mẫu, vị Định Quốc Công phu nhân này chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, nói không chừng còn thành toàn cho nàng ta nữa.
Xe ngựa Khương Nịnh Bảo ngừng lại.
Đội hộ vệ dừng ở hai bên xe ngựa, Triệu quản gia xốc màn xe lên, Khương Nịnh Bảo dẫm lên ghế nhỏ bước xuống khỏi xe ngựa đầu tiên, duyên dáng yêu kiều, tư dung xinh đẹp, bộ váy áo màu vàng càng khiến dáng người thiết tha của nàng lộ ra rõ hơn, cả người đều tỏa ra khí chất cao quý ưu nhã.
Từ lúc Khương Nịnh Bảo bước từ trên ngựa xuống, hô hấp của nhóm người xung quanh liền cứng lại, trong mắt cũng tràn đầy kinh diễm.
"Tham kiến mẫu thân!"
Tạ Cảnh Dực ưu nhã xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến hành lễ với Khương Nịnh Bảo.
Bá tánh xung quanh đang đứng xem lúc nghe được xưng hô của Tạ thiếu gia, trong mắt liền tràn đầy vẻ hưng phấn hóng chuyện.
Cái từ mẫu thân này, khiến cho thần kinh Tạ Nhị phu nhân vô cùng đau đớn, sau đó trong đáy mắt bà ta liền hiện lên sự ghen ghét, trong lòng cũng ngập tràn cảm giác không cam long, Khương Nịnh Bảo này thật sự đáng giận.
Khương Nịnh Bảo hơi hơi mỉm cười: "Miễn lễ." Sau đó liền chuyển hướng về phía Tạ Nhị phu nhân đang quỳ trên mặt đất, thần sắc vô cùng bình tĩnh, tuy ngữ khí mềm nhẹ nhưng lại có thêm vài phần sắc bén.
"Tạ Nhị phu nhân, ngươi không quan tâm đến thể diện quỳ xuống đất muốn ép nhi tử của ta cưới cháu gái ruột của ngươi, là ai cho ngươi lá gan đó vậy?"
Lời này vừa nóng xong, khóe miệng tất cả mọi người có mặt lúc này đều giật giật, có ai không biết Quốc Công phu nhân và Tạ đại thiếu gia từng có hôn ước với nhau, nhưng bây giờ một người lại gọi mẫu thân hết sức tự nhiên, đã vậy người còn lại cũng gọi đối phương là nhi tử cũng vô cùng tự nhiên.
Bất quá...... Quốc công phu nhân nói chuyên thật khí phách.
Đúng vậy, ai cho Tạ Nhị phu nhân lá gan đó vậy, dù sao cũng đã làm con thừa tự, nghĩa là đã không còn quan hệ gì với nhị phòng Tạ gia nữa, nhưng chuyện Tạ Nhị phu nhân này lại bức ép cốt nhục ruột thịt thật sự khiến người khác không khỏi thất vọng buồn lòng.
"Quốc công phu nhân, ngài đừng quên, Cảnh Dực là nhi tử ruột thịt của ta, ta bảo hắn cưới Tiểu Nhã thì có gì không đúng, chuyện hôn nhân như vậy, lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, nhưng hắn lại dám cãi lại ý của ta, ngay cả khi người là mẫu thân ruột này quỳ xuống cầu xin hắn, nhưng hẵn vẫn thờ ơ, quả thật bất hiếu."
Lúc này Tạ Nhị phu nhân đã quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải khiến cho Tạ Cảnh Dực đội lên đầu cái mũ bất hiếu này, từ sau khi Khương Nịnh Bảo sinh ra hai đứa bé song sinh kia, trưởng tử của bà ta làm con thừa tự đã không đủ tư cách kế thừa Định Quốc Công phủ nữa.
Một khi đã như vậy, còn không bằng lợi dụng triệt để.
Lót đường cho Huy Nhi của bà ta.
Dù nói thế nào Tạ Cảnh Dực cũng là con trai của bà ta, không thể chối bỏ quan hệ huyết thống, chỉ cần bà ta dựa theo sai bảo của người kia làm tốt chuyện này, Huy Nhi của bà ta mới có thể có tiền đồ sáng lạn được.
Đáng tiếc bà ta không hề biết câu bà ta mới nói ra khi rơi vào trong tai mọi người chính là lời hoang đường muốn gây chuyện, khiến bọn họ bắt đầu đứng về phía Tạ Cảnh Dực, cũng bắt đầu đồng tình với Tạ Cảnh Dực.
Khương Nịnh Bảo mang sắc mặt bình tĩnh nhìn Tạ Nhị phu nhân một cái.
"Thử hỏi làm gì có mẫu thân ruột thịt nào quỳ xuống đất vì muốn bức ép nhi tử ruột thịt của mình như vậy, Tạ Nhị phu nhân, ngươi làm chuyện như vậy, rốt cuộc muốn rắp tâm làm gì, rốt cuộc để Tạ Cảnh Dực ở chỗ nào?"
"Ngay cả chuyện bất hiếu ngươi nói, người làm mẫu thân như ta vẫn còn chưa nói chuyện, chỉ một tộc nhân Tạ thị như ngươi sao lại tích cực như vậy, chỉ vì Cảnh Dực không đồng ý chuyện cưới cháu gái ngươi, ngươi liền chụp cho hắn cái mũ bất hiếu lên đầu, là ai cho ngươi cái quyền đó vậy?"
"Mọi người đều biết, Tạ Cảnh Dực đã trở thành con thừa tự cho Quốc Công gia, trước kia là do lão phu nhân nhân từ, không hề ngăn cản ngươi ra vào Quốc Công phủ, không ngờ ngươi lại là một người thích đạp lên mặt mũi mình như vậy."
"Về mặt huyết thống, Tạ Cảnh Dực quả thật là hài tử của ngươi ngươi, nhưng trên mặt luật pháp, Tạ Cảnh Dực không còn là con của ngươi nữa, xem ra là do Tạ Nhị phu nhân không hề đặt luật lệ Đại Việt triều vào mắt rồi, nếu như người nào cũng như Tạ Nhị phu nhân đây, mưu toan dùng đạo lý luân thường để làm lung lay căn cơ của luật pháp, liệu còn có ai dám nhận con thừa tự, còn ai sẽ đặt luật pháp vào vào mắt?"
"Tạ Nhị phu nhân, ta nói có lý không?"
Thần sắc Khương Nịnh Bảo nhàn nhạt, thanh âm lạnh lẽo, nhưng từng câu từng chữ nói ra lại như từng lưỡi dao sắc bén, gọt bay mấy lời chụp mũ bất hiếu của Tạ Nhị phu nhân không còn một mảnh.
Triệu quản gia âm thầm khen một tiếng thật tốt.
Nghe thấy Khương Nịnh Bảo nói năng vô cùng khí phách che chở mình, Tạ Cảnh Dực chỉ cảm thấy ngực mình đang đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài, nhưng trong lòng lại không ngừng cười khổ, làm sao bây giờ, hắn thật sự đã động tâm với Khương Nịnh Bảo mất rồi.
Càng muốn rút ra lại càng hãm sâu vào.
Bá tánh xung quanh nghe xong đều không nhịn được sôi nổi gật đầu, đúng vậy, quốc công phu nhân nói rất đúng, Tạ thiếu gia cũng đã làm con thừa tự, Tạ Nhị phu nhân muốn nhúng tay vào chuyện hôn sự của người ta, đến khi không được đồng ý lại quỳ xuống bức ép, Tạ Nhị phu nhân này cũng đủ tàn nhẫn.
Mưu toan lấy luân thường làm lung lay căn cơ luật pháp......
Một chiếc mũ to như vậy chụp xuống khiến Tạ Nhị phu nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, giống như bị người khác hung hăng tát cho một cái thật đau, đã vậy những lời Khương Nịnh Bảo nói bà ta lại không có cách nào phản bác lại, đặc biệt ánh mắt của bá tánh chung quanh đang nhìn khiến bà ta có cảm giác mình giống như một thằng hề đang nhảy nhót giữa đường, bà ta quỳ xuống nhưng nhận lại chỉ là một hồi chê cười.
Tạ Nhị phu nhân cũng không quỳ nữa, sau đó kéo cháu gái mình lên, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn về phía Khương Nịnh Bảo.
"Quốc công phu nhân thật sự khéo nói vô cùng!"
Thần sắc Khương Nịnh Bảo vẫn nhàn nhạt như cũ nhìn Tạ Nhị phu nhân, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, ngay cả một ánh mắt cũng không hề chia cho thiếu mĩ kiều mị kế bên Tạ Nhị phu nhân.
"Tạ Nhị phu nhân, trò khôi hài này cũng nên kết thúc rồi."
Dương Thư Thanh ngồi trên trà lâu cạnh đó nghe thấy mọi chuyện hết sức rõ ràng, tâm trạng vốn dĩ còn đang rất tốt đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, cũng không cười nổi nữa, Khương Nịnh Bảo này vậy mà lại bảo vệ cho Tạ Cảnh Dực.
Hay cho một Khương Nịnh Bảo!
Đặc biệt là câu kia mưu toan lấy luân thường làm lung lay căn cơ luật pháp kia, Dương Thư Thanh cũng bị khiến cho buồn bực đến mức không còn lời nào để nói, xác thật nàng ta đang muốn Tạ Nhị phu nhân lấy luân thường để bức ép Tạ Cảnh Dực.
Nhưng Khương Nịnh Bảo nói những lời này xong, ngày mai còn có vị ngự sử nào dám dâng sổ con buộc tội Tạ Cảnh Dực nữa!
Dương Thư Thanh nghẹn một cả một ngực, ánh mắt âm ngoan liền liếc mắt nhìn Khương Nịnh Bảo một cái.
Khương Nịnh Bảo đứng dưới đất nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng hướng về phía mình như kim chích ở lưng, chân mày liền nhíu lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc đụng phải tầm mắt của Dương Thư Thanh.
Là Dương Thư Thanh!