Quỳnh Lâm Yến được cử hành trong Ngự Hoa Viên trong hoàng cung, lúc hai người Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công đến nơi, Ngự Hoa Viên đã vô cùng náo nhiệt, hiển nhiên đã có rất nhiều đại thần mang theo gia quyến của bọn họ đã tới rồi, nhóm cung nữ thái giám bận rộn qua lại.
Trên người Định Quốc Công có sát khí, do đó hắn có vị trí cố định, giữ khoảng cách khá xa với các vị đại thần khác, lúc Định Quốc Công vừa xuất hiện, tất cả các vị đại thần đang có mặt ở đây đều im lặng, yên lặng nhìn hắn đi về vị trí trên cao chuyên dành cho hắn.
Tạ Cảnh Dực là thống lĩnh cấm vệ quân, nên hắn cũng có mặt trong đó.
Khương Nịnh Bảo ngồi bên khu vực nữ quyến, bên cạnh nàng đều là các vị công hầu phu nhân và một ít danh môn khuê tú, cao hơn một chút chính là nhóm nữ quyến tông thân hoàng thất.
Trong nhóm công hầu phu nhân này, ngũ quan Khương Nịnh Bảo tinh xảo, dung mạo khuynh thành, sóng mắt mềm mại như nước, ánh mắt lại xinh đẹp không gì bằng, đặc biệt là sau khi nàng sinh hạ đôi thai song sinh kia, khí chất càng mượt mà thành thục hơn ngày xưa rất nhiều.
Một cái nhăn mày hay một nụ cười đều vô cùng động lòng người, sắc khí xinh đẹp đoạt hồn người khác như vậy nhất thời đều khiến các vị danh môn khuê tú ngồi bên cạnh đều có chút ảm đạm thất sắc.
Dù nhóm danh môn khuê tú ngồi cạnh nàng có khí độ tốt như thế nào đi nữa, nhưng nụ cười trên mặt cũng đều có vài phần cứng ngắc, còn mang theo chút ai oán, hận không thể cách Khương Nịnh Bảo càng xa càng tốt.
Các vị công hầu phu nhân đều thân thiện chào hỏi Khương Nịnh Bảo, ai nãy đều vô cùng nhiệt tình, nói mấy câu liền dời từ Khương Nịnh Bảo đến đại ca Khương Cẩn của nàng, uyển chuyển hỏi thăm sở thích của Khương Cẩn, thậm chí còn có một vị là quốc công phu nhân xuất thân là võ tướng còn hỏi vô cùng thẳng thừng.
"Tạ phu nhân, không biết tân khoa Trạng Nguyên lang thích cô nương có tính cách như thế nào nhỉ, khuê nữ nhà ta đã mười lăm cái xuân xanh, lớn lên xinh đẹp như hoa, có tri thức cũng biết lễ nghĩa, tính tình lại vô cùng hào phóng thẳng thắn."
Vị quốc công phu nhân này còn vừa nói vừa kéo sang một vi cô nương trẻ tuổi xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.
Thật lòng mà nói, dung mạo cô nương này có thể nói là thanh tú, vẫn nhưng đó là khi có thêm trang điểm quần áo, nhưng nếu không có, dường như dung mạo cũng chỉ bình thường, hơn nữa lãi đứng giữa một đám tiểu cô nương dung mạo như hoa như thế này, nhan sắc này liền trở nên không có gì bắt mắt.
Hai mắt Khương Nịnh Bảo cong cong bờ mi nhẹ nhàng cười yếu ớt, cất giọng dịu dàng dễ nghe trả lời.
"Tần phu nhân, chuyện hôn nhân của đại ca ta hoàn toàn do huynh ấy quyết định, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện hôn nhân của đại ca, chỉ cần là cô nương mà huynh ấy thích, ta cũng thích."
Đây là Khương Nịnh Bảo cố ý biểu hiện thái độ của mình, bây giờ đại ca là một chiếc bánh thơm ngon, có người muội phu như Định Quốc Công này, không cần nói cũng biết tương lai nhất định có thể một bước lên mây, do đó lúc này đa số các vị phu nhân sẽ chạy lại đây đẩy mạnh tiêu thụ nữ nhi nhà mình.
Khương Nịnh Bảo nhớ đến hành động muốn tác hợp Phó Uyển Ninh cho đại ca làm đại tẩu của mình trước đó, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy lúc đó nàng có chút quá phận, vậy nên bây giờ nàng sẽ không can thiệp vào chuyện hôn sự của đại ca.
Nàng tin nhất định đai ca nhà mình có thể tìm được một vị cô nương không tồi để làm thê tử.
Các vị phu nhân có mặt vểnh tai lên nghe không khỏi có chút âm thầm thất vọng, vị Định Quốc Công phu nhân này nhìn còn trẻ tuổi, nhưng lại có thể ổn định vững vàng trong mọi chuyện như vậy.
Đột nhiên, đằng trước truyền đến một loạt động tĩnh, Khương Nịnh Bảo ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Tần Vương dẫn Dương trắc phi qua đây, Tần Vương phi đang mang thai, nên chắc đang dưỡng thai trong phủ.
Ngay sau đó, Tấn Vương cùng Tấn Vương phi cũng tới.
Hai vị Vương gia có quyền thế vô cùng lớn đối đầu với nhau, dường như đối đầu vô cùng gay gắt, không khí trong nháy mắt liền đông cứng, trong không khí cũng ngập tràn sát khí.
Hôm nay Dương Thư Thanh cố ý ăn mặc vô cùng lộng lẫy đến tham dự yến tiệc, nàng ta mặc một váy màu đỏ sậm thêu hoa văn thủy vân, da trắng như tuyết, dung nhan xinh đẹp, khí chất lạnh nhạt, sáng chói hơn người.
Nàng ta lạnh lùng nhìn về phía Tấn Vương phi ung dung đẹp đẽ, hận ý cùng sát ý chợt lóe lên trong đáy mắt rồi biến mất.
Khóe miệng Khương Nịnh Bảo hơi cong lên một chút, Tần Vương đã không có cách nào bước lên vị trí kia nữa, chuyện Dương Thư Thanh muốn trả thù Tấn Vương phi sợ là đã không còn cơ hội nữa, đặc biệt là bữa tiệc Quỳnh Lâm Yến hôm nay, bọn họ sẽ nhìn thấy Càn Nguyên đế không hề che dấu thân thể đã khỏe mạnh hoàn toàn của mình và hai vị cung phi đang mang thai.
Nàng thực sự chờ mong được xem Dương Thư Thanh sẽ phản ứng như thế nào.
Dương Thư Thanh dời đi, chuyển về phía nhóm nữ quyến, vừa lúc đụng phải tầm mắt Khương Nịnh Bảo, nàng liền cười lạnh lùng với Khương Nịnh Bảo.
Lúc này, hai vị Vương gia cũng không muốn lại gây chuyện trong Quỳnh Lâm Yến nên chỉ giằng co với nhau một chút sau đó liền tách nhau ra.
Đợi đến khi mọi người ngồi xuống.
Thái giám liền dắt các sĩ tử thi đậu lại
Người dẫn đầu chính là tân khoa Trạng Nguyên lang Khương Cẩn năm Càn Nguyên thứ ba.
Khương Cẩn đầu đội ngọc quan, trên người mặc bộ áo gấm màu đỏ sậm thêu hoa văn, trên eo là đai lưng màu đen, mày kiếm mắt sáng, mũi thắng môi lại mỏng, tuấn mỹ phong lưu, bước đi vô cùng ưu nhã thong dong, cả người đều tỏa ra khí chất của một vị quý công tử.
Phần lớn nữ quyến cùng khuê tú đều vô cùng chú ý hoặc vô ý hướng mắt về phía hắn.
Bên phía quan viên ngồi đối diện cũng như vậy.
Có thể nói chỉ mình Khương Cẩn đã cướp đi ánh mắt của hầu hết mọi người, nếu như trước kia, hầu hết mọi người thường sẽ tập trung ánh mắt vào thám hoa lang, ai bảo thám hoa lang năm nay dù so về dung mạo hay tài năng đều không bằng Trạng Nguyên lang chứ.
Nhóm tiến sĩ hoặc vị tiến sĩ bước vào buổi tiệc cùng với Khương Cẩn đều âm thầm cười khổ, ngay cả phong thái của thám hoa lang cũng bị Trạng Nguyên lang che mờ đi mất thì càng đừng nói đến mấy người bọn họ
"Trạng Nguyên quả thật tuấn tú!"
"Nếu Trạng Nguyên lang là con rể của ta thì thật tốt."
"Ngươi nghĩ cũng thật tốt, ngươi nhìn bộ dạng của khuê nhà ngươi có chút nào xứng với Trạng Nguyên lang sao?"
"......"
Khương Nịnh Bảo tai thính mắt tinh, sau khi nghe được lời nhóm công hầu phu nhân đang nói thầm, khóe miệng liền mỉm cười, trong lúc lơ đãng nhìn thẳng về phía đại ca Khương Cẩn nhà mình, trong đôi mắt cực kỳ xinh đẹp của nàng liền tỏa ra một sự kiêu ngạo, đại ca của nàng tuấn tú nhất.
Dương Thư Thanh lạnh lùng nhìn một màn này, ánh mắt nàng ta lơ đãng nhìn thoáng qua nội tâm đang rung động kịch liệt và ánh mắt quyết tâm nhất định phải có được của Xương Hoa quận chúa, quả nhiên đã cắn câu, khóe miệng Dương Thư Thanh liền nhoẻn lên một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Vị quận chúa này chính là đích nữ của Vinh Vương gia, dung mạo xinh đẹp, hành vi cử chỉ cũng vô cùng đoan trang, thanh danh vô cùng tốt.
Nhưng Dương Thư Thanh đã từng sống qua một kiếp lại biết được, vị Xương Hoa quận chúa này trời sinh tính tình vô cùng phóng đãng, đã sớm không còn trong trắng, nàng ta đã tư thông với một tên hộ vệ có tướng mạo tuấn tú trong Vinh Vương phủ.
Đồng thời vị Xương Hoa quận chúa này cũng thường xuyên âm thần ghen tỵ với người khác, loại người nàng ta hận nhất chính là những nữ tử dung mạo tuyệt đẹp, khí chất lại mảnh mai khiến người ta thương tiếc không thôi, như thị nữ của nàng ta.
Lúc này bên cạnh Khương Cẩn có vài vị thế gia đệ tử, có người của Tạ gia, còn có người của Tề Quốc công phủ - nhà mẹ đẻ của Tạ lão phu nhân, và biểu ca con cậu cả đang đứng chờ.
Lúc Càn Nguyên đế vẫn chưa đến, tất cả mọi người đều nói chuyện với nhau vô cùng thân thiết.
Bên phía nữ quyến bên này, xung quanh Khương Nịnh Bảo là rất nhiều các vị phu nhân, thái độ cũng vô cùng ân cần thân thiện.
Tần Vương và Tấn Vương phía đối diện lại vô cùng an phận ngồi đó uống rượu, không hề gây ra chuyện dại dội gì, ai bảo Định Quốc Công vẫn đang tọa trấn cách đó không xa.
Khương Nịnh Bảo vừa nói chuyện phiếm với các vị phu nhân, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, nhìn Định Quốc Công từ xa, sau đó khỏe miệng liền gợi lên một nụ cười nhẹ nhàng, giống như hoa mẫu đơn nở rộ, sáng lạn mà xinh đẹp, khiến người khác không thể nào rơi mắt khỏi.
Các vị phu nhân thấy một màn như vậy đều không nhịn được lộ ra một chút hâm mộ.
"Tạ phu nhân, tình của của ngài và Định Quốc Công thật tốt."
"Một đời một kiếp chỉ có hai người, thật khiến cho người ta hâm mộ không thôi."
"Tạ phu nhân thật có phúc khí, không những được Định Quốc Công vô cùng sủng ái, mà còn sinh ra cặp song sinh ngay lần đầu."
"......"
Các vị phu nhân đều bắt đầu tán thưởng, quả thật các nàng hâm mộ phúc khí của Khương Nịnh Bảo, mà tình trạng của Định Quốc Công lại vô cùng đặc biệt, sự sủng ái độc nhất dành cho mình nàng cũng không có ai có thể cướp đi được.
Có ai không hy vọng phu quân mình toàn tâm toàn ý chỉ có mình.
Nhưng tất cả chuyện này cũng chỉ là vọng tưởng
Ngay cả những người khiến người khác hâm mộ nhất là Thụy Vương phi, thì trên thực tế Thụy Vương gia vẫn có vài người thiếp thất thông phòng.
Khương Nịnh Bảo mím môi cười, trên khuôn mặt xinh đẹp liền hiện lên một chút đỏ ửng, rõ ràng là bị lời khen và ánh mắt hâm mộ của khác vị phu nhân khiến cho ngượng ngùng.
Nhóm khuê tú: "......"
Các nàng cũng vô cùng hâm mộ Định Quốc Công phu nhân.
Có thiếu nữ nào không có lòng xuân, Định Quốc Công lại vô cùng cao lớn anh tuấn, quyền cao chức trọng, lại chỉ gần gũi với một mình Định Quốc Công phu nhân, chuyện độc sủng như vậy nào có ai không mong chờ, ai không hâm mộ?
Bỗng nhiên, một tiếng âm thanh bén nhọn cao vút cất lên.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
"Hoàng Hậu nương nương giá lâm!"
"Quý Phi nương nương giá lâm!"
Trong nháy mắt Ngự Hoa Viên liền an tĩnh lại, cách đó không xa, một thân ảnh màu vàng được một nhóm thái giám cung nữ vây quanh xuất hiện, theo sát đó là Hoàng Hậu nương nương, Quý Phi nương nương đang được mấy ma ma cung nữ vây quanh.
Văn võ bá quan và nhóm tôn thất huân quý cùng hay nhóm tiến sĩ và nữ quyến đều nhanh chóng rời khỏi vị trí bước ra cúi đầu hành lễ.
Càn Nguyên đế bước đến ngồi xuống vị trí trên cao kia, bên cạnh hắn là Hoàng Hậu nương nương ung dung lộng lẫy, phía dưới là Quý Phi nương nương dịu dàng xinh đẹp, ánh mắt Càn Nguyên đế uy nghiêm sắc bén, nhìn lướt qua đám người đông đúc đen nghịt phía dưới, trầm giọng nói: "Các khanh bình thân!"
Chờ đến khi mọi người đứng dậy tử tế, Càn Nguyên đế mới lạnh nhạt lên tiếng.
"Năm nay là Quỳnh Lâm Yến ba năm thi hội một lần, một kịp hội tụ của anh tài trong cả nước, mọi người nâng hãy chén chúc mừng tất cả các tiến sĩ đã thi đậu, mong cho Đại Việt triều càng ngày càng có nhiều nhân tài mới xuất hiện, càng ngày càng thêm phồn vinh hưng thịnh!"
Mọi người liền đồng loạt hô to.
"Hoàng Thượng thánh minh, cầu chúc Đại Việt triều phồn vinh hưng thịnh!"
"Tất cả ngồi xuống đi."
Càn Nguyên đế hơi hơi mỉm cười, sau đó phất tay ra hiệu cho mọi người xuồng.
Đợi mọi đến khi theo đúng khuôn phép ngồi vào vị trí của mình xong, lúc này mọi người mới có tâm trạng để quan sát hoàng đế và hai vị nương nương, vừa nhìn thấy, văn võ bá quan liên vô cùng chấn động, sắc mặt cũng thay đổi theo.
Đặc biệt là Tần Vương và Tấn Vương, trên mặt bọn họ đều là vẻ không thể tin được, ánh mắt u ám không biết nghĩ gì, gân xanh trên tay đang cầm chén rượu cũng đã nổi lên, hiển nhiên bây giờ nội tâm hai người đều như sóng gió mãnh liệt.
Hai mắt Dương Thư Thanh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, nàng ta hung hăng xoa xoa hai mắt, thật sự không có nhìn lầm, bụng Hoàng Hậu và Quý Phi bụng quả thật to lên, nàng ta nhanh chóng dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, sau đó liền cảm thấy từng trận đau đớn.
Sao có thể như vậy?
Không, chuyện này nhất định là giả, không có khả năng các nàng đều mang thai.
Còn Càn Nguyên đế, nếu nàng không hề nhìn lầm thì hoàn toàn không nhìn ra một chút dáng vẻ bệnh tật nào của hắn, giọng nói vừa nãy của Càn Nguyên đế vô cùng có khí thế, chẳng lẽ Càn Nguyên đế đã bình phục?
Dương Thư Thanh vừa kinh vừa giận, sắc mặt u ám, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành một mảng đen tối, không cam lòng, phẫn nộ, tuyệt vọng đồng loạt cùng dâng lên trong lòng, kích động không thôi.
Rốt cuộc là ai, là ai đã phá hỏng chuyện tốt của nàng ta?
Càn Nguyên đế thu hết toàn bộ phản ứng của các vị đại thần phía dưới vào mắt, đặc biệt là hai vị hoàng đệ Tần Vương và Tấn Vương, lúc nhìn thấy vẻ mặt không dám tin của bọn họ, khóe miệng liền hơi hơi nhếch lên.
"Hoàng Thượng, xin hỏi có phải Hoàng Hậu nương nương và Quý Phi nương nương đã mang long tự?" Làm gia gia của Quý Phi nương nương, Tả tưởng là người đầu tiên cung kính đứng lên hỏi chuyện.
Tất cả đại thần có mặt hay nhóm tôn thất huân quý đều ngưng thần nín thở lắng nghe.
Càn Nguyên đế hơi hơi mỉm cười: "Không sai, Hoàng Hậu và Quý Phi đã có thai hơn năm tháng rồi, năm ngoái, trẫm được một vị thần y đến từ nhân gian chữa khỏi bệnh, hiện giờ thân thể cũng đã khang phục."
"Chúc mừng Hoàng Thượng long thể khang phục, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, chúc mừng Quý Phi nương nương!"
Dưới sự dẫn dắt, mỗi người mang tâm tư khác nhau đều đồng loạt tỏ vẻ kinh hỉ, âm thanh chúc mừng không ngừng vang lên, trong không khí đều là sự hưng phấn vui mừng.
Vai chính của Quỳnh Lâm Yến liền bị quên mất một cách triệt để.
Vị tân khoa Trạng Nguyên lang Khương Cẩn này cũng không thèm để ý chút nào đến chuyện này, nhưng một số tiến sĩ đã từng âm thầm góp sức cho Tần Vương và Tấn Vương trước đây lại không hề có tâm trạng tốt chút nào.
Tấn Vương và Tần Vương chỉ có thể miễn cưỡng cười cười vui vẻ.
Hai người bọn họ tranh giành lâu như vậy, lại giống như giỏ tre múc nước cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, có thể vui mừng mới là lạ, đặc biệt là năm ngoái Hoàng Thượng đã sớm khang phục, nhưng vẫn không hề công bố ra ngoài, mà mắt lạnh đứng nhìn hai người bọn họ vì tranh giành vị trí hoàng thái đệ đến mức kẻ sống ta chết.
Tấn Vương và Tần Vương nhịn không được cảm thấy hãi hùng khiếp vía, sống lưng cả người đều lạnh đi.
Làm huynh đệ của Càn Nguyên đế, bọn họ vô cùng biết rõ vị Thái Tử từ nhỏ đã ốm yếu này, hắn thông tuệ không gì sánh bằng, tâm kế cũng cao siêu vô cùng, sau lưng hắn còn có chiến thần Đại Việt triều Định Quốc Công, nếu không phải như vậy, ngay lúc hắn vừa mới bước lên vị trí kia, bọn họ đã sớm nghĩ cách kéo Càn Nguyên đế xuống khỏi đế vị kia rồi.
Rất nhiều đại thần hối hận không thôi, thì ra năm ngoái Hoàng Thượng đã khang phục, nếu sớm biết như vậy, sớm biết như vậy bọn họ đã không ngăn cản nữ nhi mình vào cung tham gia tuyển tú, bây giờ có muốn nói gì cũng đã muộn mất rồi.
Tuyển tú cũng đã qua mất, năm nay cũng không có khả năng tổ chức thêm một lần nữa.
Chỉ có thể tính cách khác vậy.
Trước mắt trong hậu cung chỉ còn lại Hiền tần không có mang thai, hậu phi có thể thị tẩm cực ít, hậu cung trống vắng, vậy bọn họ có thể đưa đích nữ vừa đến tuổi của bọn họ đưa vào cung hay không......
Những đại thần có ý nghĩ như vậy không hề ít.
Bọn họ đã không ý nghĩ muốn gả nữ nhi của mình cho tân khoa Trạng Nguyên lang nữa.
Những nữ quyến ngồi bên đã từng giả bệnh để tránh vào cung tuyển tú sau khi nhìn thấy vị đế vương trẻ tuổi tuấn tú kia, nói không hối hận là giả, mỗi người đều hối hận đến mức đứt ruột đứt gan.
Rất nhiều người trong nhóm khuê tú bắt đầu sinh ra ý muốn vào cung làm phi tử.
Đây là lần đầu tiên Khương Nịnh Bảo nhìn thấy vị hoàng đế ôm yếu nổi danh Đại Việt triều này, Càn Nguyên đế tuổi trẻ anh tuấn, trầm ổn bình tĩnh, ánh mắt cơ trí, vừa nhìn thấy đã biết đây chính là một vị minh quân.
Thừa dịp ánh mắt tất cả mọi người đều đều đang tập trung lên người hoàng đế, Khương Nịnh Bảo lặng lẽ nhìn thoáng qua nhóm khuê tú đang muốn rục rịch ngoe ngoe trong góc kia, lặng lẽ nhớ kỹ các nàng, chờ đến khi trở về sẽ nói lại cho đại ca nhà mình nghe.
Xong việc, rốt cuộc Khương Nịnh Bảo lại đem ánh mắt chuyển hướng về chỗ Dương Thư Thanh.
Vừa nhìn qua, Khương Nịnh Bảo liền bị chấn kinh.