Chương 2.
Vẫn là thằng nhóc thối kia nói đúng
Chiếc thùng gỗ Trần Tấn vừa xách tới đựng toàn hải sản, biển hôm nay nổi gió lớn, sáng ra khơi không đi được xa, thu hoạch cũng không tính là nhiều, mang ra ngoài bán chẳng đáng bao nhiêu, vậy nên hắn mang thẳng về nhà.
Dù từ bé tới giờ Dung Tuyết chưa phải vật lộn kiếm sống, nhưng cũng không phải đứa lười, Trần Tấn nấu cơm trong phòng bếp, cậu bèn đến đỡ một tay.
"Để em dập tỏi cho, hành cũng để đấy em bóc!" Tiết nấu ăn trong trường đã dạy mấy việc này, Dung Tuyết cảm thấy quá đơn giản! Trần Tấn không cản cậu, mà đi nhóm lửa, hắn nhét ít cỏ khô xuống bếp, rồi dùng hộp quẹt thổi châm vào.
Hồi đầu Dung Tuyết đặc biệt chê bai phương thức nấu nướng này, cảm thấy bếp toàn củi toàn rơm trông không sạch sẽ, mà lại dễ bắt lửa.
Nhưng không thể không nói, cơm nấu từ đây cực kỳ thơm, cậu mới nếm thử một lần đã bị mua chuộc luôn rồi.
Bẩn thỉu, nhưng ăn vào không bệnh, nói chung chỉ là bệnh sạch sẽ theo kiểu Schrödinger.
(có thể hiểu là nghịch lý)
Mặt trời lặn đằng tây, sắc trời dần tối lại.
Trần Tấn đã làm xong ba món, một đĩa cá xào, một đĩa cá sốt tiêu tỏi, và một đĩa mực chưng cay.
Quay đầu, Dung Tuyết vẫn còn đang ra sức giã tỏi, tép tỏi rơi tán loạn trên bàn.
"..." Trần Tấn làm bộ không thấy, múc hai muỗng gạo cho vào nồi nấu.
Nấu cơm là để cho Dung Tuyết, bởi Dung Tuyết không nuốt trôi bánh ngô hấp từ bột ngô, nhà Trần Tấn thì lại không có bột mì, trên đảo cũng không bán bánh bao, hắn đành nấu cơm cho Dung Tuyết.
Chẳng qua mỗi lần nấu chỉ nấu phần của một mình Dung Tuyết, bản thân hắn vẫn ăn bánh ngô cứng như đá, chính là cái loại đặt vào nồi hấp rồi vẫn cứng như đá! Dung Tuyết cũng chẳng hiểu làm sao mà làm ra được bánh này.
Mấy ngày cứ thế trôi qua, Dung Tuyết chỉ có một cảm nghĩ duy nhất, đó chính là nhà dù nghèo, nhưng vẫn cho cậu được ăn uống đầy đủ.
Cậu không phải thằng khờ, cậu biết ở thời đại này, chỉ có con cái gia đình bậc trung mới được ăn như vậy.
Cảm động thì cảm động, nhưng hai người họ nghèo rớt mồng rơi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ chỉ thành đã nghèo càng nghèo, sớm muộn rồi cũng chết đói.
"Chuyện là, A Tấn, lần sau đừng nấu cơm nữa, em ăn bánh ngô là được." Hôm nay Dung Tuyết lỡ làm chuyện có lỗi, dùng đến số nước sạch, lòng vẫn áy náy mãi, lúc ăn cơm duỗi duỗi tay định sờ bánh ngô trong đĩa.
Trần Tấn dùng đũa đánh rụt tay cậu về, im lặng đẩy bát cơm qua, ý nói rất rõ ràng.
Dung Tuyết xúc động, lí nhí tiếng cảm ơn.
Tuy nhiên cậu vẫn quyết định sau này không được để Trần Tấn lại nấu cơm cho mình, vì hũ gạo cũng sắp cạn sạch rồi, mà khi cạn sạch bọn họ nhất định phải chịu đói, để số gạo đó nấu cháo loãng ăn sẽ được lâu hơn.
Cậu vừa nghĩ vừa gặm bạch tuộc, không nhận thấy ánh mắt quan sát của Trần Tấn.
Trần Tấn đang nhìn tay cậu.
Người ở đây, dù là đàn ông hay đàn bà thì cũng đều lao động, bàn tay họ đầy vết chai sạn, tuyệt đối không có khả năng trắng mịn thế này.
Ngày trước khi bị ép xem mặt Trần Tấn từng gặp gỡ Dung Tuyết, khi ấy Dung Tuyết vẫn luôn gù lưng như lạc đà, trông là thấy rụt rè không dám nhìn người lạ, nên cũng chỉ nhìn thấy hai bàn tay xoắn bện của cậu ấy.
Rất thô, móng tay lâu không cắt, da không trắng, hoàn toàn không trơn nhẵn như bây giờ.
Đây rõ ràng là bàn tay của hai người khác biệt.
Trần Tấn nhớ đến bộ dạng ngay cả tỏi cũng không bóc được tử tế của Dung Tuyết vừa rồi, lòng nảy ra một suy đoán không thiết thực.
Kết hôn cùng Dung Tuyết cũng không phải ý muốn của hắn, Dung Tuyết chân chính đã đi đâu hắn cũng không để bụng, hắn chỉ thắc mắc tại sao Dung Tuyết này lại đến đây, nhìn qua hẳn phải là một thiếu gia nhà giàu, vì sao phải thay thế Dung Tuyết gả cho mình?
Trần Tấn còn chưa nghĩ ra lí do hợp lý, đã thấy Dung Tuyết đặt đũa xuống, dùng thìa chia bát cơm chưa động đến ra làm hai phần, sau đó kéo bát Trần Tấn qua, xẻ cho mỗi người một nửa, cuối cùng lại trả trở về.
"Nhiều quá, em không ăn hết." Dung Tuyết chỉ chỉ đĩa bánh ngô, lần này thức thời không trực tiếp giành lấy, chỉ nói, "Lần sau em không muốn ăn cơm nữa, cùng ăn món này đi, được không?"
Trần Tấn không biết nói, chỉ lạnh mặt lắc đầu, hôm trước cho Dung Tuyết ăn bánh ngô làm cậu bị khản giọng, ho sù sụ cả đêm, khiến cho hắn phát hoảng, sợ tình trạng này lại tiếp diễn.
Dung Tuyết bất chấp: "Em mặc kệ, lần sau anh còn nấu cơm thì em sẽ không ăn." Trần Tấn phớt lờ cậu, cúi đầu ăn đồ ăn, cơm cũng không động tới.
Dung Tuyết bị bơ đang ngồi đau cả đầu.
Cậu biết Trần Tấn muốn tốt cho mình, nhưng thế này gánh nặng lớn quá, Dung Tuyết không nghĩ đến một ngày mình lại có thể sinh cảm giác tội lỗi chỉ vì ăn mấy bát cơm.
Rốt cuộc là bao giờ mới được về nhà đây, cũng không thể mắc kẹt ở đây cả đời được chứ.
Cuối cùng vẫn là tên nhóc thối Trần An kia nói đúng, cậu chẳng biết làm gì, ở đây chỉ là một kẻ vô dụng, chỉ là một tên công tử bột ăn không ngồi rồi....