Khi huynh muội Liễu quý phi đuổi tới Kim Loan điện thì Tả hữu Dực tiên phong doanh và Hỏa khí doanh đã xông vào trong cung đối kháng cùng Vũ lâm quân, cả hoàng cung rơi vào hỗn loạn
Thế cân bằng giữa huynh muội bọn họ và mẹ con Trầm thị bị phá vỡ vì Minh Hoài đế hôn mê, lúc này đây không phải ngươi chết thì là ta sống, mà ai cũng muốn làm người thắng sau cùng.
Liễu quý phi một thân cung trang quý giá, thẳng thắn đối diện với Trầm tài nhân, lên tiếng chỉ trích “Trầm thị, đừng tưởng Mộ Vân Hành vẫn chiếm vị trí thái tử thì mẹ con các ngươi có thể khống chế toàn bộ triều đình.
Đại lễ tế thiên hôm đó, là ai sắp đặt thuốc nổ dưới thần đàn, việc này văn võ bá quan cả triều đều biết.
Hiện Hoàng thượng bất tỉnh nhân sự, là chuyện xảy ra sau khi hắn đến Đông cung, tính ra, mẹ con các ngươi phải chịu trách nhiệm cho việc Hoàng thượng bị hôn mê”
Nàng đã biết chuyện người của Đông Hán khống chế gia quyến của các công hầu và quan viên nhị phẩm, cũng vì thế nàng mới dám ra mặ đối kháng cùng mẹ con Trầm thị
Liễu Nguyên Tông ở phía sau đưa mắt liếc nhìn quan viên trong điện, hắn biết nếu hôm nay để mẹ con Trầm thị đoạt được đại quyền, huynh muội bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nếu đã quyết định xé rách da mặt, vậy phải làm cho triệt để
Liễu Nguyên Tông nhìn Trầm tài nhân trước giờ vẫn luôn áp chế huynh muội hắn, tức giận nói “Trầm tài nhân, thủ lĩnh Vũ lâm quân Bàng Tranh đã sớm bị ngươi thu mua, đêm qua ngươi lại lệnh cho hắn thanh trừ các thành phần chống đối, làm cho cả hoàng cung nằm trong tay mẹ con ngươi.
Hành vi sở tác sở vi y như mười lăm năm trước, khi Lương kinh bị phản quân vây chiếm, ngươi cũng lệnh cho thống lĩnh Vũ lâm quân mở cửa phía thành phía nam để cho phản quân xông vào hoàng cung giết chết Liễu đại quý phi.
Nhiều năm qua, Trầm tài nhân ngươi lại nhịn không được mà ra tay, lần này thì mạnh hơn, lại dám đánh chủ ý lên người Hoàng thượng”
Bí mật nhiều năm lại bị Liễu Nguyên Tông vạch trần, văn võ bá quan nghe mà kinh hãi, không ngừng đưa mắt nhìn về phía Trầm tài nhân.
Mọi người đều biết Hoàng thượng yêu nhất chính là Liễu đại quý phi, mà Liễu Nguyên Tông lại nói Liễu đại quý phi bị Trầm thị phái người sát hại, vậy không phải là giết chết nữ nhân Hoàng thượng sủng ái nhất sao?
Đối mặt với sự chỉ trích của huynh muội Liễu thị, Trầm tài nhân cắn chặt môi, trong đầu lóe lên hình ảnh năm đó Liễu đại quý phi bị thiên đao vạn quả, dần dần khóe môi cong lên thành nụ cười, từ trên cao nhìn xuống huynh muội Liễu thị , ngữ khí khinh miệt “năm đó Liễu đại quý phi cũng không phải là đối thủ của bản cung, các ngươi cảm thấy hiện tại các ngươi tùy ý tạt nước bẩn lên người bản cung là có thể lật đổ bản cung?”
Lúc này một đám Vũ lâm quân xông vào điện, đối kháng cùng đám người của huynh muội Liễu quý phi, nhất thời không khí trong điện rơi vào thế giương cung bạt kiếm, người ngã máu rơi.
Đám quan viên hoảng sợ, vội tìm chỗ trốn
Dần dần Vũ lâm quân chiếm ưu thế, đám người của Liễu quý phi không ngừng lui ra sau.
Liễu quý phi được Liễu Nguyên Tông bảo hộ sau người, hiểu rằng bọn họ ỷ có Đông Hán làm chỗ dựa nên mới chạy tới đối kháng cùng mẹ con Trầm thị nhưng suy cho cùng thế lực của bọn họ vẫn còn rất yếu
Liễu quý phi bất đắc dĩ lại không cam lòng, tức giận mắng “Trầm thị, ngươi nhất định sẽ có báo ứng”
Ánh mắt của Trầm thị tối sầm, có báo ứng hay không nàng không biết, chỉ biết hôm nay trừ bỏ được huynh muội Liễu thị, trong lòng nàng sẽ rất vui.
Nàng lập tức đứng lên, nhẹ giọng nói với Mộ Vân Hành “Thái tử, ngươi cho người cầm hắc thiết lệnh của bản cung, đi thả những người trong Thanh Sương điện ra đi”
Trước kia nàng cố kỵ Minh Hoài đế nên không dám bộc lộ thực lực chân chính, nhưng bây giờ, ai cản đường nàng sẽ phải chết
Bên kia, Trầm Kính Phong sai người đem Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê dẫn đến Ngọ môn, hắn hận không thể lập tức giết chết hai người này, vì vậy ngay lập tức lệnh cho bính lính đè Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê xuống đất, lập tức hành hình
Có mấy binh lính vừa tiến lên, đột nhiên giữa không trung vang lên tiếng nổ, ngoài Ngọ môn vang lên một trận ồn ào, tiếp theo là tiếng bước chân.
Trầm Kính Phong đưa mắt nhìn qua, thấy Trương Lực mang theo một đám thái giám Đông Hán không biết từ đâu xông vào.
Trầm Kính Phong sốt ruột, vội ra lệnh “mau, mau giết chết Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê.
Ai có thể giết chết một trong hai bọn họ, Thái tử điện hạ sẽ thưởng ngàn lượng bạc”
Có trọng thưởng tất có dũng phu, một đám binh lính tay cầm binh khí đằng đằng sát khí nhằm về phía Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê
Nhìn thấy đám người Trương Lực, chút bất an còn sót lại trong lòng Trầm Thanh Lê hoàn toàn tan biến.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, eo nhỏ đột nhiên bị người nắm lấy, hai chân nàng cách mặt đất, cả người bay lên
“Nhắm mắt lại đi” thanh âm sủng nịch của Lục Hoài Khởi vang lên bên tai, nàng chưa kịp nhắm mắt thì một ống tay áo đã che kín hai mắt nàng.
Ánh mắt bị bị kín, thính giác cũng nhạy bén hơn, bên tai nghe được tiếng kêu thê lương.
Một lát sau, ống tay áo được thu hồi, Trầm Thanh Lê mở to mắt, nhìn thấy một mảnh huyết tinh tràn lan
Hai chân chạm đất, nàng ngửa đầu nhìn Lục Hoài Khởi,tay phải hắn cầm đại đao không biết đoạt được từ tên lính nào, máu vẫn còn nhỏ giọt từ lưỡi đao, khuôn mặt của hắn cũng trở nên sắc bén như đao phong cắt qua, vừa có vẻ thị huyết lại cuồng vọng độc tôn
Trương Lực đi tới, cung kính nói “chủ tử, toàn bộ bắc môn hoàng cung đã bị người của chúng ta khống chế, mặt khác cũng đã làm theo mệnh lệnh trước đó của nàng”
Lục Hoài Khởi khẽ gật đầu, ném đại đao trong tay xuống đất, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Trầm Kính Phong đang muốn chạy trốn
Trương Lực hiểu ý, mũi chân điểm một cái, dùng khinh công đuổi theo Trầm Kính Phong
Lục Hoài Khởi rũ mi nhìn Trầm Thanh Lê trong ngực “ngươi không có việc gì chứ?”
Trầm Thanh Lê ngửa đầu nhìn hắn, khẽ lắc đầu
Lục Hoài Khởi mỉm cười “ngươi đừng lo.
Loại nịnh thần phải dựa vào ân sủng của hoàng thượng đã sớm đoán được nếu Hoàng thượng gặp chuyện không may, ta sẽ không có trái cây ngon để ăn, cho nên đã sớm có dự tính” mí mắt hắn khẽ chớp, giảo hoạt y như hồ ly
Trầm Thanh Lê biết hắn cố ý nói tránh nói giảm nhưng nếu hắn đã an ủi nàng như vậy, nàng cũng nguyện ý nhận tâm ý của hắn.
Nàng tươi cười đáp “có ngươi ở đây, ta không sợ”
Người nói không có ý, người nghe lại cảm thấy ngọt tận tim.
Trong lòng Lục Hoài Khởi dâng lên một loại xúc động, hận không thể đưa tay sờ sờ vành tai mượt mà của nàng.
Cuối cùng hắn vẫn phải khắc chế, thay vào đó bằng xoa đầu nàng
“Trong cung nhất định sẽ xảy ra một trận tinh phong huyết vũ, ngươi ở cạnh ta, ta lại không yên lòng, ta sẽ để người hộ tống ngươi ra ngoài” lúc trước ở trong Kim Loan điện, vì có nàng, hắn mới không ra tay, nếu nàng đã không sao thì hắn cũng yên lòng rồi.
Hắn nói như vậy là vì nghĩ cho nàng,Trầm Thanh Lê hiểu theo ý khác.
Nếu nàng ở cạnh hắn, sẽ mang đến cho hắn phiền toái mà nàng không phải là người dây dưa, cũng không cự tuyệt hảo ý của hắn
Lục Hoài Khởi liền sai người đưa Trầm Thanh Lê rời cung.
Trên đường, nàng nhìn thấy Trương Lực đã thành công bắt được Trầm Kính Phong
Trương Lực giao Trầm Kính Phong cho thủ hạ, sau đó đến trước mặt Lục Hoài Khởi đợi lệnh.
Lúc này Đồng Vạn Kim cũng dẫn mấy người Đông Hán đuổi tới
Đồng Vạn Kim vừa nhìn thấy Lục Hoài Khởi, liền khẩn trương nói “không phải trước kia ngươi bảo ta tìm ma ma bên cạnh An quốc công phu nhân sao?hôm nay người của ta báo cáo là Trần ma ma kia đã xuất hiện, hơn nữa…”hắn tiến lên một bước, vẻ mặt nhiều chuyện ‘nàng chạy tới chỗ Kinh triệu doãn cáo trạng.
Tuy rằng Kinh triệu doãn đã cho người ém chuyện này lại nhưng ta đây không thiếu tiền, dễ dàng moi được tin.
Nha dịch nói Trần ma ma tố giác Trầm thị năm xưa đã bỏ rơi nữ nhi của mình”
Trong Kim Loan điện, người của huynh muội Liễu quý phi lần lượt ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại mười người, mà bên phía Vũ lâm quân lại có tới mấy trăm người, cán cân nghiêng về bên nào, ai nấy đều thấy rõ.
Nhưng ngay lúc huynh muội Liễu quý phi tuyệt vọng, Lục Hoài Khởi lại chậm rãi đi vào, ánh dương quang bao quanh người hắn khiến Trầm tài nhân nhìn thấy mà đau mắt
Lần này Lục Hoài Khởi không rảnh mà chơi đùa với bọn họ như trước, hắn đứng ngay cửa điện, thần thái biếng nhác lấy từ trong ống tay áo ra một quyền trục màu vàng “Tài nhân, Thái tử điện hạ.
Trước đó bản giám còn muốn cùng các ngươi phân rõ phải trái, hi vọng các ngươi có thể lạc đường mà biết quay đầu lại, có điều giờ xem ra các ngươi quyết tâm làm loạn.
Vậy được, bản giám là người bên cạnh Hoàng thượng, trước kia Hoàng thượng từng bí mật giao cho bản giám chiếu thư truyền ngôi.
Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, bản giám sẽ tuyên đọc chiếu thu này”
Chiếu thư truyền ngôi? Lục Hoài Khởi thầm nhắc mấy từ này trong lòng, nụ cười trên mặt cũng bừa bãi hơn
Minh Hoài đế không phải là hôn quân, đương nhiên sẽ không dựa theo ý hắn mà viết chiếu thư truyền ngôi, bất quá…hắn cũng biết dùng thủ đoạn vậy
Trầm tài nhân và Mộ Vân Hành đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nảy sinh dự cảm bất hảo.
Chiếu thư truyền ngôi này chắc chắn không phải dành cho Thái tử, nếu không Lục Hoài Khởi đã không đưa ra vào lúc này.
Trong đại lao âm u, Trần ma ma bị giam cùng các nữ tù khác.
Xuyên qua hàng thiết lao, nàng nghe được hai nha dịch đang tám chuyện Minh Hoài đế bất tỉnh, triều đình hiện do ai quản lý…
Nha dịch Giáp “Thái tử ôn nhuận khiêm tốn, trước kia vẫn là hoàng tử được Hoàng thượng coi trọng nhất, lần này Hoàng thượng gặp chuyện không may, Thái tử đương nhiên là ứng cử viên tốt nhất cho ngôi vị hoàng đế.
Ngươi không thấy Kinh triệu doãn đại nhân chúng ta đang vội vàng tiến cung lấy lòng Thái tử sao?”
Nha dịch Ất “ngươi nói không sai.
Có điều đại nhân chúng ta trước kia thuộc phe Liễu quý phi, hiện Thái tử đắc thế lại đi lấy lòng hắn, có phải đã không kịp rồi không?”
Trần ma ma càng nghe, trong lòng càng kin hãi.
Hoàng đế hôn mê bất tỉnh? nếu Thái tử đăng cơ, vậy chẳng phải tiện nhân Trầm thị sau này muốn gió được gió, muốn mưa có mưa sao?
Trần ma ma thấp thỏm tiếp tục nghe lén, lúc này cửa đại lao bị người bên ngoài phá hỏng, tiếp theo là tiếng binh khí va chạm.
Nàng vừa tò mò nhìn tiếp, đã thấy mấy người mặc phục sức Đông Hán xuất hiện trong tầm mắt…
Trong Kim Loạn điện, bá quan đưa mắt nhìn Thái tử và Trầm thị đứng trên đài cao lại liếc mắt nhìn Lục Hoài Khởi đang cầm chiếu thư;có người trong lòng rung động;có người oán giận; có người không cam tâm; có người suy nghĩ sâu xa…Thái tử là trữ quân, Hoàng thượng gặp chuyện không may, trữ quan tiếp nhận ngôi vị hoàng đế là quy luậ.
Thế nhưng lúc này Lục Hoài Khởi lại đưa ra chiếu thư truyền ngôi của Minh Hoài đế, vậy thiên hạ Tây Lương quốc rốt cuộc rơi vào tay ai còn chưa biết
Trầm Tài Nhân mặt không đổi sắc, chất vấn “chiếu ngôi truyền thư? Ai biết có phải do chính Lục Hoài Khởi ngươi giả mạo chứ? dù sao ngươi cũng là nịnh thần, giết người phóng hỏa là chuyện nhỏ thì giả tạo chiếu ngôi truyền thư cũng không phải rất khó nha”
Lục Hoài Khởi khẽ cong môi, một thân khí độ lẫm liệt “vậy Thái tử mưu hại Hoàng thượng, ý đồ soán vị, người người đều biết ah.
Hoàng thượng hiện chắc cũng không may, nếu không hắn sao có thể cho phép một kẻ lòng dạ độc ác thay hắn đăng cơ làm đế?”
Trận thế này xem ra không cắn chết đối phương thì không ai chịu nhả miệng
Trầm thị đứng thẳng người, thanh âm bén nhọn “Lục Hoài Khởi, việc Thái tử soán vị, ngươi rõ ràng hơn ai ah”
Khi nói chuyện, nàng liếc nhìn Mộ Vân Hành một cái.
Mộ Vân Hành khẽ mím môi, ánh mắt lại hướng về một góc khác trong điện, một tay đặt sau lưng giơ lên, lập tức giữa không trung vang lên tiếng động ầm ầm.
Ngay sau đó mái ngói trên Kim Loan điện bị phá vỡ một lỗ to, có mấy trăm cung tiễn thủ vây quanh, nhắm thẳng vào Lục Hoài Khởi
Nói miệng không được thì chỉ có thể dùng tới vũ lực, ai mạnh thì thắng, kẻ yếu phải thua.
Trầm thị lại cao giọng nói “Lục Hoài Khởi, đừng tưởng rằng ngươi mang tới chiếu thư truyền ngôi giảo mạo liền có thể lừa gạt bản cung và mọi người.
Hôm nay nếu ngươi vẫn cuồng vọng như thế, bản cung và Thái tử chỉ có thể theo luật mà giết chết loạn thần tặc tử ngươi”
Trầm thị giơ tay lên,cung tiễn thủ trên mái hiện lập tức buông tay, loạn tên như mưa bắn thẳng về phía Lục Hoài Khởi.
Lục Hoài Khởi dẫn người lui ra sau, tránh né.
Cung tiễn thủ đang chuẩn bị đợt tên thứ hai thì lúc này mấy Đông Hán thái giám đuổi tới, tay cầm mộc gỗ, chắn trước người Lục Hoài Khởi, cũng chắn đợt mưa tên thứ hai
Văn bá quan sợ đến xanh mặt, vội tìm chỗ trốn
Trầm thị thấy Lục Hoài Khởi lông tóc vô thương, cảm thấy vô cùng căng thẳng
Lục Hoài Khởi chậm rãi xòe chiếu ngôi truyền thư, cao giọng đọc “phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Thập hoàng tử Mộ Vân Triển hùng tài đại lược, yêu dân như con, được lòng dân, trẫm nguyện theo ý dân, truyền ngôi cho Thập hoàng tử Mộ Vân Triển, lấy nhân đức trị thiên hạ, làm cho hoàng triều ta hưng thịnh.
Sau khi trẫm băng hà, Thập nhị hoàng tử có thể kế thừa đại thống.
Khâm thử”
Từng lời từng chữ từ cánh môi Lục Hoài Khởi lại như sấm động bên tai mọi người
Thập hoàng tử Mộ Vân Triển, người mà ngay cả trong hoàng thất cũng hiếm khi nhắc tới chứ đừng nói gì tới bá quan văn võ.
Mọi người chỉ biết đến hắn trong giới hạn: không được Hoàng thượng sủng ái,không có thế lực mẫu tộc để dựa vào
“Ha ha” đột nhiên trong đại điện vang lên tràn cười bén nhọn, mọi người nhìn lại, thấy Trầm thị đang cười điên cuồng, hồi lâu mới dừng lại, bén nhọn nói “Lục Hoài Khởi, ngươi cho rằng chúng ta là kẻ ngu sao?Thập nhị? haha, Hoàng thượng mấy năm nay gặp hắn không được mấy lần lại truyền ngôi cho hắn sao?”
Lục Hoài Khởi thu lại chiếu thư, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trầm tài nhân, thản nhiên nói ‘Trầm tài nhân, bản giám đã tuyên đọc chiếu ngôi truyền thư của Hoàng thượng rồi, về phần chiếu thư này thật hay giả, sẽ có mấy Thủ phụ kiểm định.
Hiện tại chúng ta nói đến chuyện ngươi mười lăm năm trước trộm long tráo phụng, đánh tráo hài tử đi”
Bí mật giấu nhiều năm lại bị Lục Hoài Khởi vạch trần trước mặt mọi người, đồng tử của Trầm thị kịch liệt co rút, da mặt cũng căng lên.
Cảm giác được tầm mắt của Lục Hoài Khởi vẫn khóa chặt trên người nàng, nàng liền vội thu liễm tâm tình, phất tay áo, cao giọng quát lớn “hoang đường.
Ngươi nói lung tung gì thế?”
Trước kia Lục Hoài Khởi vẫn luôn không đoán được vì sao Trầm thị và An quốc công lại muốn hãm hại Trầm Thanh Lê như vậy, sau khi Đồng Vạn Kim nói cho hắn nghe chuyện Trần ma ma cáo trạng với Kinh triệu doãn, hắn liền nghĩ thông suốt.
Nếu Thái tử Mộ Vân Hành không phải do Trầm tài nhân sinh ra, vậy khả năng cao nhất hắn chính là hài tử của Trầm Kính Phong.
Mà đích nữ Trầm Thanh Kiểu của Trầm Kính Phong lại sinh ra sau Mộ Vân Hành có mấy ngày, Trầm tài nhân muốn trộm long tráo phụng, chắn sẽ nhờ tới thân huynh trưởng là an tòa nhất.
Mộ Vân Hành là hài tử của Trầm Kính Phong, Trầm Thanh Lê cũng vậy, đích huynh ái mộ thứ muội, đây là chuyện mà ở bất cứ triều đại nào cũng bị trầm lồng heo
Nghĩ tới đây, Lục Hoài Khởi liền thấy không đáng cho Trầm Thanh Lê
“Trầm tài nhân, Hoàng thượng hiện đang bất tỉnh nhân sự, Thái tử có phải là hài tử của Hoàng thượng hay không, rất dễ chứng minh, trích máu nghiệm thân là được.
Nếu kết quả chứng minh Thái tử thực sự là long tử của Hoàng thượng, vậy sau khi tân đế đăng cơ, bản giám cam nguyện từ quan, không đảm nhiệm chức vụ Đông Hán nữa”
Trời đang đẹp lại đột nhiên nổi sấm chớp ì đùng, làm lỗ tai của mọi người on gong
Trầm thị cảm giác được vô số ánh mắt ngờ vực, khiếp sợ đang nhìn về phía nàng, nàng càng thẳng lưng hơn nhưng sắc mặt trắng bệch đã tiết lộ tâm tình bất ổn của nàng
“Sao?” Lục Hoài Khởi cao giọng hỏi “Trầm tài nhân, ngươi nghĩ thế nào?có muốn ngay lập tức để Thái tử và Hoàng thượng trích máu nghiệm thân không?”
Tất cả mọi người đều im lặng nín thở chờ nghe đáp án
Sắc mặt của Mộ Vân Hành cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Lục Hoài Khởi “ngươi châm ngòi ly gián, nhiễu loạn lòng người như vậy còn không phải vì mục đích của bản thân? Nếu ngươi muốn Cô và phụ hoàng trích máu nghiệm thân, được thôi, chờ xử tử loạn thần tặc tử ngươi xong, Cô sẽ để các đại nhân đây là chứng, xem Cô rốt cuộc có phải là hài tử của phụ hoàng hay không?”
Hắn đây lấy lui làm tiến.
Xử lý Lục Hoài Khởi xong, còn ai dám chống đối hắn nữa, đến lúc đó việc trích máu nghiệm thân thế nào, đều do bọn họ quyết định
Trầm thị tán thưởng nhìn Mộ Vân Hành, đang muốn lên tiếng lại thấy mấy thái giám Đông Hán áp giải Kinh triệu doãn đến trước mặt Lục Hoài Khởi
Kinh triệu doãn sau khi rời khỏi Thông Chính điện liền lén lút đến gần Kim Loan điện, muốn tìm hiểu tình hình bên trong lại bị người của Đông Hán phát hiện
Một tiểu thái giám đi đến cạnh Lục Hoài Khởi, thì thầm to nhỏ một phen, ánh mắt của Lục Hoài Khởi nhìn về phía Kinh triệu doãn liền sáng lên.
Hắn cần lấy đao từ một thủ hạ, kê lên cổ Kinh triệu doãn.
Kinh triệu doãn vốn đã bị đám thái giám Đông Hán thu thập một phen, giờ lại bị kề đao trên cổ, sợ đến run người
Nhìn thấy Lục Hoài Khởi một thân khí thế cuồng vọng, Kinh triệu doãn chợt thấy hai gối mềm nhũn, vội quỳ xuống cầu xin “Lục đô đốc tha mạng.
Ty chức tiến cung chỉ là muốn báo cáo với Trầm tài nhân và Thái tử điện hạ, ma ma bên người tiền An quốc công phu nhân là Trần thị sáng nay có đến chỗ ty chức tố cáo Trầm tài nhân, nói nàng năm đó vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ nữ nhi, tráo đổi với Thái tử điện hạ”
Kinh triệu doãn nói xong, không dám nhìn Trầm thị và Mộ Vân Hành.
Tuy hắn rất muốn lấy lòng bọn họ nhưng hắn lại bị Lục Hoài Khởi nắm trong tay, Lục Hoài Khởi muốn hắn chết, hắn sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
So sánh ra, hắn vẫn sợ Lục Hoài Khởi hơn
Lời của Kinh triệu doãn như muốn chứng thực việc vừa rồi Lục Hoài Khởi lên án Trầm tài nhân trộm long tráo phụng là thật, cho dù là các quan viên vốn có mâu thuẫn với Lục Hoài Khởi cũng bắt đầu hoài nghi Trầm thị
Trầm thị cắn chặt môi đến rướm máu, nước mắt lưng tròng, nói “đúng là càng nói càng buồn cười.
Lục Hoài Khởi, ngươi tâm ngoan thủ lạt, vì bức bách mẹ con ta mà nước bẩn gì cũng hắt lên người chúng ta.
Đáng thương cho Hoàng thượng vẫn còn hôn mê, nếu không mẹ con ta cần gì phải chịu đựng ngươi nói xấu”
“Trầm thị, tiện nhân này” một thanh âm cao vút mang theo tức giận đột ngột vang lên, mọi người nhìn qua, phát hiện thanh âm này xuất hiện từ ngoài cửa điện “năm đó phu nhân nhà ta mang thai mười tháng, vất vả lắm mới sinh ra nhi tử, tên súc sinh An quốc công liền ôm đi.
Phu nhân nhà ta khóc lóc cầu xin thế nhưng bọn họ vì tiền đồ Trầm gia, hoàn toàn không bận tâm đến phu nhân và tiểu thiếu gia nhà ta”
Mọi người nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu dần xuất hiện trong tầm mắt, nàng kia một thân lam lũ, tóc tai bù xù, hình dung tiều tụy, hai mắt đỏ ửng, nhìn thẳng về phía Trầm thị không chút sợ hãi
Ngay lúc Trần ma ma xuất hiện, Trầm thị không tự chủ mà run lên, nàng phải cắn đầu lưỡi, muốn dùng cảm giác đau đớn để chống đỡ
“Phu nhân nhà ta từ lúc đó liền bệnh nghiêm trọng, không thể mang thai được nữa, tên súc sinh Trầm Kính Phong lại không ngừng nhét thêm nữ nhân vào hậu viện.
Trầm thị, những gì mà Trầm gia các ngươi có được đều nhờ hi sinh phu nhân nhà ta, nhưng cuối cùng các ngươi đối với nàng thế nào?” nói tới chỗ thương tâm, Trần ma ma nhịn không được mà rơi nước mắt.
Lão thiên thật bất công, người tốt không trường mệnh, tai họa sống ngàn năm, hôm nay dù mất mạng, nàng cũng phải giúp phu nhân đòi lại công đạo năm đó
Trần ma ma đưa tay lau lệ, nhìn về phìa Mộ Vân Hành “công tử, mấy năm qua không lúc nào phu nhân không trông ngóng ngày được đoàn tụ cùng ngươi, tiếc là thời gian cứ qua đi, phu nhân mệnh khổ đã không chờ được ngày này.
Công tử, lão nô tuy không hiểu biết nhiều nhưng từng nghe phu nhân nói nàng không cầu ngươi vinh hoa phú quý, chỉ mong ngươi bình an.
Có thể mẫu thân thân sinh cho ngươi không nhiều nhưng nàng là thật lòng vì ngươi, sợ ngươi gặp chuyện không may trong cuộc tranh đấu chốn hoàng cung.
Mà người ngươi gọi mẫu phi mười lăm năm có lẽ cho ngươi vinh hoa phú quý cao nhất nhưng nàn thực sự thương ngươi sao? ngươi chỉ là công cụ để nàng đạt lấy vinh hoa phú quý mà thôi”
Ninh thị hận nhất chính là Trầm thị đã đặt Mộ Vân Hành vào tình cảnh nguy hiểm ngay từ nhỏ, sơ sẩy một chút là nhi tử của nàng liền không còn
Trần ma ma nói tới đây thì không khống chế được cảm xúc, khóc rống lên.
Hôm nay nếu không phải Lục Hoài Khởi phái người cứu nàng ra khỏi đại lao, e là cả đời này nàng không thể nói ra sự thật kia
Hai chân Mộ Vân Hành như đeo chì, không thể nhúc nhích.
Hắn không có nhiều ấn tượng về Ninh thị, trước khi hắn biết được thân thế của mình, chỉ cảm thấy vị cữu mẫu này đối với hắn quá tốt, mỗi lần hắn đến An quốc công phủ, nàng đều chuẩn bị cho hắn nhiều đồ chơi và thức ăn ngon.
Sinh thần hàng năm của hắn, nàng còn đích thân may quần áo và làm giày cho hắn.
Sau này nghe nói nàng sinh bệnh qua đời, hắn cũng không biết mình nên mang theo tâm trạng gì để đến thăm nàng.
Bởi vì hắn không muốn nghĩ tới thân sinh mẫu thân này.
Hôm nay nghe Trần ma ma nói vậy, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ bị thương,đột nhiên có hi vọng xa vời, nếu hắn thực sự lớn lên trong sự bảo hộ của Ninh thị,có phải cuộc sống của hắn sẽ vui vẻ hơn không?
Trầm thị khẩn trương nhìn Mộ Vân Hành, vẻ ảm đạm trên mặt hắn càng làm cho nàng thêm căng thẳng, vội nắm tay hắn, nhẹ giọng nói ‘Hành nhi,ngươi ngàn vạn lần đừng bị Trần ma ma mê hoặc.
Nàng là do Lục Hoài Khởi mang đến, nàng nói như vậy khẳng định cũng do hắn dạy.
Lục Hoài Khởi là muốn ly gián tình cảm mẹ con chúng ta ah”
Trần ma ma lại quỳ xuống trước mặ Lục Hoài Khởi “Lục đô đốc, hôm nay thảo dân có thể tới nơi này, một là hi vọng vạch trần việc làm dơ bẩn của Trầm thị; hai là…hi vọng Lục đô đốc có thể đáp ứng một thỉnh cầu của thảo dân.
Thiếu công tử nhà ta vừa sinh ra đã bị ôm vào cung, hắn vốn không biết thân thế của mình, thảo dân khẩn cầu Lục đô đốc tha cho thiếu công tử nhà ta một con đường sống.
Nếu Lục đô đốc ngài đáp ứng, thảo dân có thể báo cho ngài biết tung tích của công chúa thật năm đó đã bị Trầm thị vứt bỏ” Trong mắt nàng, Lục Hoài Khởi là một vị thần cao cao tại thượng, nàng không tin ai, chỉ tin hắn
Nói tới đây, Trần ma ma như nhớ ra gì đó, đắc ý nhìn Trầm thị “có lẽ mọi người cho rằng nếu Thái tử không phải là nhi tử của Hoàng thượng thì năm đó Trầm thị đã đưa nữ nhi của mình cho An quốc công nuôi, mà thật ra ngay cả tiện nhân Trầm thị và tên súc sích An quốc công đều cho là như vâ, nên mấy năm qua bọn họ ra sức đối tốt với Trầm Thanh Kiểu, muốn bù đắp cho nàng, lại không biết rằng năm đó phu nhân nhà ta đã có sự sắp xếp nho nhỏ, Trầm Thanh Kiểu vốn không phải là nữ nhi do tiện nhân Trầm thị sinh ra ah”
Trầm tài nhân cảm giác như bị thiên lôi đánh trúng, hai chân lảo đảo suýt té
Trầm Thanh Kiểu không phải là thân sinh nữ nhi của nàng? Điều này sao có thể?.