Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

GẢ CHO MỘT TÒA THÀNH HOÀNG

Trans: Cyane

Beta: Lam

Vân Sâm lập tức đặt tờ giấy xuống.

Chỉ một vài dòng ngắn ngủi nhưng nó lại giống như mặt biển.

Nhìn thì thấy sóng yên biển lặng, nhưng bên dưới sóng dữ đang cuộn trào từng đợt.

Cô nghĩ chị Đỗ Quyên sẽ không đùa như vậy đâu. Rốt cuộc trong tờ giấy đó đã viết những gì đây?

Để bãi bỏ nhận thức trước đây, là chân tướng như thế nào mới cần chị Đỗ Quyên cảnh báo bằng những lời lẽ như vậy chứ…

Hoa Đình cảm nhận được sự căng thẳng từ cơ thể cô gái truyền đến, anh vòng qua cổ tay cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu em thực sự sợ hãi thì cất nó đi, sau này xem sau.”

Vân Sâm đặt tay lên mép giấy, cách đó một khoảng, cô đang cân nhắc rốt cuộc có nên đọc tiếp hay không.

Cơ hội để tìm hiểu sự thật, sự thật gì đây? Cô có dũng cảm để gánh vác sự thật này hay không?

Khi cô nghe thấy những lời nói của Tòa Thành Nát, cô đang định lắc đầu thì tia sét màu trắng xẹt qua cửa sổ, gió thổi dữ dội khiến cửa sổ va đập mạnh.

Dây leo bên cạnh cửa sổ lập tức đóng cửa sổ lại, nhưng gió đã thổi vào nhà.

Gió không bị cản trở suốt chặng đường, nó nâng tất cả các vật nhẹ có thể chạm vào trên đường lên, kể cả lá thư trên bàn.

Vân Sâm chỉ kịp bắt lại tờ giấy bị gió thổi đi.

Ông trời đã thay cô đưa ra quyết định.

Tim đèn dầu bỗng vụt tắt, một tiếng sấm vào mùa xuân xé tan bầu trời đêm, soi rõ câu đầu tiên trên trang giấy trắng viền vàng.

[Vân Sâm, em không hoàn toàn là một con người.]

Hoa Đình vô cùng ngạc nhiên.

“Đùng” tiếng sấm vang lên, Vân Sâm úp tờ giấy trong tay xuống đất, cô cầm ba lô lên, trong bóng đêm yên tĩnh cô chất tất cả đồ vào trong ba lô.

“Muộn như thế này rồi có nên đi ngủ không nhỉ?”

Khi cô vừa dứt lời, chiếc ghế cô ngồi phát ra âm thanh cọ xát mạnh mẽ với mặt đất, tiếp theo là âm thanh của đế giày cọ xát trên mặt đất rồi dừng lại.

Hoa Đình luôn đi theo phía sau cô, dù cô có quyết định gì thì anh cũng sẽ ủng hộ cô.

Dây leo đi theo bên cạnh cô gái, bám vào cánh tay cô, truyền đến hơi ấm yếu ớt.

Lạch cạch.

Đèn pin chiếu sáng.

Vân Sâm xoay người trở lại bàn, cô mở chụp đèn dầu ra, nhặt tim đèn lên và thắp sáng lại căn phòng bằng ánh đèn vàng ấm áp.

Suy nghĩ của Vân Sâm rẽ ra nhiều hướng, cô đã suy nghĩ thông suốt và cũng đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất.

Ví dụ như việc cô thực sự là ma quỷ thì chắc chắn không phải, nếu là ma quỷ thì chị Đỗ Quyên đã thổi bay đầu cô từ lâu rồi, làm sao chị ấy vẫn trò chuyện với cô được.

Cô lấy tờ giấy từ trong ba lô ra, mùi dầu hỏa xộc lên mũi, cô đọc lại dòng chữ đã khiến trong lòng cô dâng lên sóng to gió lớn.

[… Em không hoàn toàn là một con người.]

Sau khi chấp nhận một câu nói như vậy, cô sẽ không còn ngạc nhiên về những gì cô đọc tiếp theo đây.

[Sau khi ý thức tòa thành thức tỉnh, thế giới từng là khoa học đã không còn là khoa học nữa. Dưới lòng đất nơi hành tinh chúng ta đang sống như thể bị khoét rỗng toàn bộ, dưới lòng đất trở thành một thế giới hoàn toàn mới chưa được khám phá.

Ma quỷ đến từ lòng đất, hầu hết năng lượng tòa thành hỗ trợ hoạt động của ý thức tòa thành sẽ đến từ lòng đất. Do đó, ý thức tòa thành sẽ hấp thụ năng lượng tòa thành rất chậm, hơi thở tòa thành mà bọn họ dùng để chống lại sự tấn công của ma quỷ cũng gần giống với năng lượng hấp thụ dưới lòng đất. Nếu muốn bổ sung năng lượng, ngoài việc chờ đợi ra thì còn có sự cung phụng của con người.]

Vân Sâm đọc đến đây thì tự hỏi, ý thức tòa thành hấp thụ năng lượng rất chậm sao? Rõ ràng bình thường Tòa Thành Nát phục hồi năng lượng rất nhanh mà.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa to, cô tò mò đọc tiếp.

[Năng lượng tòa thành mà con người có thể cung cấp sẽ có hạn. Nếu con người có thể quay trở lại thời kỳ số lượng dân số đông như trước tận thế thì ý thức tòa thành sẽ có thể thăng cấp nhanh chóng. Nếu không thì cần phải đợi nhiều thế hệ sau, ý thức tòa thành mới có thể đạt đến thời kỳ hưng thịnh.

Cách khác là đá năng lượng.

Không biết những đứa trẻ sinh ra vào tận thế có từng xem Tây Du Ký hay không. Một trong những nhân vật chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, ông ấy là một thạch hầu. Ông ấy sinh ra từ hòn đá và bước vào nhân gian trong hình hài của một con khỉ, tuổi thọ rất cao.

Em đã từng nhìn thấy đá năng lượng dưới lòng đất nên chắc cũng đã phát hiện ra một chuyện.

Đặt một viên đá năng lượng bị ô nhiễm ở cùng chỗ với các viên đá năng lượng bình thường khác thì viên đá bị ô nhiễm sẽ dần trở nên sạch sẽ.]

Vẻ mặt Vân Sâm từ từ trở nên phảng phất không rõ, giống như ngọn lửa leo lắt của ngọn đèn dầu.

Cành cây của Hoa Đình ôm lấy dây leo chính của mình, anh cũng đoán rằng viên đá phải đặc biệt lắm thì chị Đỗ Quyên có thể dùng nó để xác nhận thân phận của Vân Sâm ngay lập tức.

Chẳng trách anh luôn cảm thấy khi nằm trên người Vân Sâm, tốc độ khôi phục năng lượng của anh sẽ trở nên nhanh hơn. Chẳng trách khi Vân Sâm sử dụng năng lượng tòa thành thì năng lượng của bản thân anh không hề giảm đi, ngược lại còn có dấu hiệu tăng lên.

Vân Sâm không phải là một con người bình thường.

Một nửa của cô là con người, vì vậy anh có thể chọn cô làm Thành Quyến Giả.

Nửa còn lại của cô…

Hoa Đình ngừng suy đoán của mình lại và cùng Vân Sâm tiếp tục đọc nội dung trên trang giấy trắng.

Câu tiếp theo trên tờ giấy: [Chỉ có những viên đá năng lượng mới có thể thanh tẩy lẫn nhau.

Nói đến đây, chị nghĩ em cũng đã hiểu rồi.]

Hai người bọn họ đều đã hiểu rất rõ.

Sau khi trở thành Thành Quyến Giả, những chuyện luôn cảm thấy kỳ lạ cuối cùng đã được giải đáp.

Vân Sâm không biết nên khóc hay nên cười, cô đã làm một con người hơn mười mấy năm, hôm nay cô đột nhiên biết được mình không phải là một con người hoàn chỉnh.

Hoa Đình không biết an ủi cô thế nào, ngược lại cô gái đã tự mình phấn chấn lại tinh thần: “Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc mình thực sự là ma quỷ rồi. Nếu nghĩ theo hướng tích cực thì đây là một chuyện tốt.”

Hai mắt cô sáng như sao nhìn về phía dây leo.

“Có tôi ở đây, anh không cần phải lo thiếu năng lượng tòa thành. Còn có người thích hợp làm Thành Quyến Giả hơn tôi à?”

Hoa Đình không thấy vui chút nào, anh vén tóc bên mặt của đối phương lên và nói: “Anh không phải vì chuyện này cho nên mới chọn em làm Thành Quyến Giả đâu.”

Vân Sâm gật đầu: “Đương nhiên rồi, anh chọn tôi là bởi vì sức quyến rũ trong tính cách của tôi.”

“Chính xác!” Hoa Đình nghiêm túc gật đầu, một lúc sau mới tự hỏi: “Sức quyến rũ trong tính cách là gì?”

Vân Sâm liếc anh: “…”

Hoa Đình tủi thân tựa vào vai cô.

Hai người họ đọc tiếp nội dung phía sau.

[Hạ Phong Niên, chị không biết anh ta có chắc chắn về kế hoạch của mình hay là quá tin tưởng vào bản chất con người nữa. Xét từ việc hiện tại anh ta không ở bên cạnh em và bị Vô Danh lợi dụng đá năng lượng thì xem ra kế hoạch của anh ta vẫn chưa thành công.

Hạ Phong Niên không thể chết được trừ khi anh ta muốn chết. Anh ta chắc chắn đã bị mắc kẹt, nếu không anh ta biết tin tức về cái chết của mẹ em thì anh ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về ở bên cạnh em.

Chị với anh ta chỉ có duyên gặp nhau một lần, chị có thể biết được nhiều thông tin như vậy thì có thể nhìn ra điều gì đây? Miệng anh ta cứ tía lia, không thể khóa lại được.]

Vân Sâm đột nhiên bật cười, Hạ Phong Niên trong miệng mẹ cô luôn giống như một anh hùng, Hạ Phong Niên trong miệng chị Đỗ Quyên tại sao lại giống một đứa con nít như vậy chứ.

Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve dòng chữ trên giấy, nhẹ giọng hỏi: “Anh nói xem những chuyện mà chị Đỗ Quyên nói có phải là thật không? Hạ Phong Niên không trở về là vì bị mắc kẹt…”

Hoa Đình không biết trả lời thế nào.

Sau đó Lý Đỗ Quyên không nói chuyện gì về Hạ Phong Niên nữa.

[Trong người em đang chảy dòng máu của ba mình, cho nên sẽ có cùng loại năng lực với anh ta. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, em sẽ bị đẩy vào con đường mà mình không hề muốn…

Em phải khiến mình mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức không ai có thể ép buộc em làm những điều mà em không muốn.

Lật lại trang trước, ghi nhớ câu nói đó, sau đó ném cho bọn họ.

Những giọt nước mắt của ngày tận thế không có tí giá trị nào. Con người của ngày tận thế cũng không phân biệt nam nữ. Ngoại trừ ở trước mặt người mà em tín nhiệm, còn không đừng để lộ ra bất kỳ sự yếu đuối nào của em.

Cùng cố gắng nhé, Vân Sâm.]

Đây là những lời mà Lý Đỗ Quyên đã nói với Vân Sâm, dường như là những gì cô ấy tự nói với chính mình.

Vân Sâm ghi nhớ.

Cô đặt tờ giấy đã đọc xong ở dưới cùng và tiếp tục đọc phần còn lại.

Vẫn còn rất nhiều nội dung chưa đọc, chị Đỗ Quyên thực sự đã để lại rất nhiều lời nhắn cho cô.

[Em đã nói trong lá thư của mình rằng em muốn nhân được sự hướng dẫn của chị. Đây là một số kinh nghiệm chiến đấu của chị, không chỉ có cách chiến đấu với ma quỷ, mà còn có cách chiến đấu với cả con người.]

Vân Sâm đọc lướt qua, có hơn chục trang về phần này, bao gồm cả phương pháp bố trí bẫy độc quyền của Lý Đỗ Quyên.

Cô rất cảm động, đợi đến ban ngày cô sẽ đọc kỹ lại nội dung một lần nữa.

Ở trang tiếp theo: [Em có muốn biết liệu chị đã tìm thấy bà ngoại của mình chưa hay không? Vừa hay phần nhật ký này chị vẫn luôn mang theo bên mình.]

Chị Đỗ Quyên đã đọc tất cả lời nhắn trong bức thư của cô, chị ấy còn đọc rất nghiêm túc.

Vân Sâm nói: “Chị Đỗ Quyên quả thực là người mà tôi thích nhất!”

Hoa Đình lập tức hỏi: “Còn anh thì sao?”

Vân Sâm trả lời: “Anh là tòa thành mà tôi thích nhất!”

Hoa Đình nâng cành cây lên, nằm trên vai cô và nói: “Em đọc nhanh đi.”

Tiếp theo là trang nhật ký trước đó của Lý Đỗ Quyên, nét chữ nguệch ngoạc, Tòa Thành Nát vẫn hơi không hiểu được chữ viết tay.

Vân Sâm đọc nội dung của cuốn nhật ký.

[Năm 20… Không thể nhớ rõ ngày tháng được nữa rồi, gió lớn. Tôi đã cứu một cặp chị em trên đường bên ngoài thành. Họ còn rất trẻ, chị gái tên là Dư Thanh Hà và em trai tên là Dư Triều Gia. Người chị gái rất khéo léo và mạnh mẽ, thật ra không cần tôi ra tay thì cô ấy cũng giải quyết được, với tính cách này của cô ấy thì có thể sống rất lâu, hai chị em họ rất cảnh giác, bọn họ muốn đi đến Trà Phủ.

Có thể là làm chuyện tốt thực sự sẽ được báo đáp. Tôi đã lấy được tung tích của bà tôi từ họ. Lúc trước bọn họ đã được bà tôi thu nhận và giúp đỡ, có lẽ vì sợ rằng tôi sẽ ra tay với bọn họ cho nên đã nói dối rằng bà tôi đang ở trong một nhà của người nào đó ở Trà Phủ. Người em trai mềm lòng hơn, sau khi được cho ăn một khoảng thời gian thì đã nói cho tôi biết sự thật.

Bà ngoại đi theo một đội ngũ lưu lạc. Tuổi bà đã lớn, trên đường đi bị nhiễm bệnh không thể cứu được nữa. Bà mất và xác đã được hỏa táng, người đội trưởng không muốn bà bị ma quỷ ăn thịt.

Sau khi đi theo hai chị em họ xác minh, tôi cảm thấy mình đột nhiên bị mất phương hướng.

Dư Thanh Hà nói với tôi: “Bà đã luôn chăm sóc em, còn lén cho em thức ăn riêng của bà, vì bà cảm thấy đôi mắt của em giống cháu gái của bà. Bà hy vọng bà làm thế này thì cháu gái của bà cũng có thể được người khác chăm sóc như vậy… Bà muốn chị sống hơn bất cứ ai.”

Đúng vậy, bà ngoại yêu tôi. Đợi đến lúc tôi hiểu cách để bày tỏ tình yêu như thế nào thì bà đã không còn nữa rồi.]

Ngoài cửa sổ trời đã tạnh mưa, nhưng trên mặt của người trong nhà thì lại dính “Nước mưa”.

Hoa Đình lập tức rút một mảnh vải và nhẹ nhàng lau mặt cho cô gái.

Vân Sâm hét lên: “Đó là giẻ lau sàn mà!”

Hoa Đình: “…” Không phải do anh vội nên mới cầm nhầm à.

Vân Sâm im lặng một lúc rồi mới bình tĩnh lại được, trang giấy tiếp theo viết về cách ngốc nghếch để phân biệt Vô Danh.

[Ma quỷ không có năng lực tính toán, Vô Danh cũng vậy, nhưng bản thân nó thì không nghĩ như vậy. Người khiến em nghi ngờ là Vô Danh, khi làm một bài toán trước mặt em, chỉ cần là bài toán có nhiều chỗ cần tính, nó sẽ để lộ sự đau khổ mà người bình thường không có.

Cũng có những trường hợp ngoài ý muốn, người đó có thể là một tên học dốt.

Nhưng xem ra trong trường hợp của em, những đứa trẻ sinh ra sau ngày tận thế không được giáo dục nhiều cho nên phương pháp này có lẽ không dùng được rồi.

Điều đáng sợ ở Vô Danh là nó có thể giả dạng bất cứ ai và khiến con người chẳng thể lường trước được, vì vậy chỉ có thể nâng cao cảnh giác.]

Vân Sâm thở dài, hiện tại cô không cần lo lắng vấn đề này.

Dù sao thì cô cũng là con người duy nhất ở đây.

Ồ, cô không phải là con người.

Ít nhất không hoàn toàn là con người.

Thật sự đau lòng.



Chỉ còn lại hai trang cuối cùng.

[Đây là bí mật mà chỉ có em mới có thể biết, thậm chí không thể nói cho ý thức tòa thành biết được. Khi đến thời điểm thích hợp mới có thể tiết lộ bí mật này.]

Sau khi Vân Sâm đọc xong, Tòa Thành Nát đang nằm trên vai cô tự động rời đi.

Hoa Đình: “Anh đóng nhận thức lại rồi.”

Vân Sâm đọc nội dung trên tờ giấy, đó là chuyện về tháp canh.

Tại sao tháp canh có thể chặn được sự tấn công của đám ma quỷ? Tại sao chị Đỗ Quyên ở lại tháp canh mà không rời đi? Tại sao tháp canh lại đột nhiên sụp đổ? Tại sao chị Đỗ Quyên lại có thể biến mất từ trong tháp canh?

Sau khi đọc xong, Vân Sâm gấp tờ giấy lại và mở chụp đèn dầu.

Ngọn lửa lập lòe, đồng tử của cô phản chiếu cảnh giấy bị đốt.

Hoa Đình ngửi thấy mùi giấy bị đốt, anh hỏi: “Em đã đọc xong chưa?”

Vân Sâm “Ừm” một tiếng, sau đó nói: “Anh có thể lại đây rồi.”

Hoa Đình tò mò hỏi: “Là chuyện gì vậy?”

Vân Sâm sờ lên dây leo của anh, sau đó cô nằm xuống võng, nói: “Đó là bí mật mà hiện tại chúng ta không thể đụng vào được, chúc ngủ ngon.”

Hoa Đình ngoan ngoãn nằm trên gối và không hỏi gì thêm nữa.

“Ngủ ngon nhé.”

Cành cây kéo rèm cửa sổ lên, mây đen bên ngoài cửa sổ tản ra, ánh trăng mờ ảo.
Nhấn Mở Bình Luận