*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: Cyane
Beta: Lam
Sửa và xây đường đến Trà Phủ là nhiệm vụ chính của Vân Sâm và Tòa Thành Nát.
Sửa đường là một công việc vô cùng nhàm chán và tẻ nhạt, mỗi ngày Vân Sâm và Tòa Thành Nát đều dành ra nửa ngày để sửa con đường đi đến Trà Phủ.
Có được Vân Sâm là một viên đá năng lượng hình người thế này và cũng có thể thông qua dây leo chính để từ từ bổ sung năng lượng cho Tòa Thành Nát, tốc độ sửa đường của bọn họ trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Hai người họ sửa đường đều có phạm vi giới hạn nhất định, khi vượt quá giới hạn năng lượng của tòa thành thì họ không thể sửa được nữa.
Cho dù là vậy thì họ đã sửa được một chặng đường rất dài.
Con đường này bị gãy và sập nhiều chỗ, cây cối mọc um tùm và đổ rạp trên đất, chỗ nào cũng có chướng ngại vật.
Hiện tại nhìn từ xa, con đường giống một tấm thảm rộng bằng đá xám nằm yên tĩnh trên mặt đất giữa rừng xanh đang chờ đợi con người đến sử dụng trở lại.
Vân Sâm nhìn con đường mà cô đã sửa xong với một cảm giác thành tựu, cô nói với sự kỳ vọng lớn: “Không biết có ai đi qua đây không nữa.”
Thời tiết trở nên ấm hơn, mùa xuân cũng đã đến, bây giờ cô chỉ mặc một lớp áo mỏng.
Chim chóc trong rừng ngày càng nhiều, cây cối đã thay màu áo xanh mới, những bụi cây thấp cũng nở ra những bông hoa nhài mùa đông* nhỏ mà yêu kiều. Hoa tử kinh** trộn lẫn trong đó, màu tím sắc vàng nhuộm cả một vùng nhìn vô cùng đẹp mắt.
(*Hoa nhài mùa đông)
(**Hoa tử kinh)
Tòa Thành Nát thích náo nhiệt cũng đua đòi nở hoa theo, anh có thể nở ra bất cứ loại hoa nào, khi nhìn thấy một bông hoa đẹp trên đường thì anh sẽ bắt chước và nở ra một bông hoa giống y chang vậy.
Cành cây của anh lăn qua lăn lại trên đất ở trong rừng, Niệm An theo động tác của anh cũng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Chú chó trắng lập tức biến thành chú chó đen, Vân Sâm thấy vậy thì muốn đánh người.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cưng tự đi tắm rửa sạch sẽ cho chị.”
Niệm An sợ đến mức nhanh chóng chạy về phía trước.
Trên đường về nhà, họ đi qua con suối trong rừng trúc, chú chó lớn nhảy xuống dòng nước bơi qua bơi lại, giọt nước bắn tung tóe trên một tượng đá nhỏ cách đó không xa.
Đó là một tượng đá trông giống với những viên đá cuội dưới con suối, một bản sao của tượng thành được tách ra từ Tòa Thành Nát.
May mắn là hơi thở tòa thành phát ra từ bản sao này vừa hay được kết nối với hơi thở tòa thành phát ra từ bản chính, kết nối thẳng một đường về phía Bắc và còn kết nối đến mép đường mà họ đã sửa xong.
Tòa Thành Nát lớn lên nhanh chóng dưới sự truyền tải năng lượng của Vân Sâm, việc phụ trách một bản sao tòa thành mà không có sự tồn tại của con người không còn là vấn đề đối với anh.
Vị trí xuất hiện của bản sao tượng thành này khiến cuộc sống hàng ngày của Vân Sâm trở nên thuận tiện hơn nhiều.
Khi cô lấy nước hoặc đi săn thì cơ bản mọi hành động đều chỉ ở trong mảnh đất này.
Nước bùn do Niệm An hất ra bắn tung tóe lên bản sao tượng thành. Hoa Đình lập tức lấy ra một mảnh vải từ túi dụng cụ của Vân Sâm, những cành cây đang vật lộn để lau sạch tượng thành.
Tòa Thành Nát này còn thích sạch sẽ nữa.
Vân Sâm hái một vài bông hoa nhài mùa đông, kết thành một bó và định quay lại đặt chúng vào bể cá của Lão Vương Bát, để nó suốt ngày nằm trong nhà không ra ngoài cũng có thể cảm nhận hơi thở của mùa xuân.
Trên đường về nhà, cô bắt được một đôi chim trĩ.
Cải thiện cuộc sống, cải thiện môi trường và điều kiện bên trong tòa thành là nhiệm vụ thiết yếu hiện nay của Vân Sâm và Tòa Thành Nát.
Trong khu vực ngôi nhà đá này chỉ có mình Vân Sâm sống, cô không định mở rộng nhà mà dự định tạo thêm các khu chức năng khác.
Nền đất hiện được bao bọc bởi bức tường bên ngoài đã đủ cho Vân Sâm sử dụng, cô có rất nhiều đất còn chưa sử dụng nữa.
Nhìn đôi chim trĩ trên tay, cô quyết định khoanh một khoảng đất phía trong bức tường ở bên ngoài để làm nơi sinh sản cho nó.
Trước đây không phải là cô không muốn nuôi, thứ nhất là đã có đủ con mồi ở gần đó, thứ hai là cô cũng đang rèn luyện kỹ năng săn bắt của mình.
Bây giờ kỹ năng săn bắt của cô đã thành thạo, không còn phải tốn nhiều thời gian cho việc săn tìm thức ăn hàng ngày nữa. Nuôi một ít chim trĩ và thỏ hoang cũng là ý kiến hay.
Chim trĩ có thể bay, chuồng của nó và thỏ hoang cần phải khóa lại.
Vân Sâm đã xây xong hàng rào, cô thả chim trĩ và thỏ vào chiếc lồng làm bằng gỗ và dây leo, sau đó cô quay trở lại ngôi nhà đá và vẽ đường chiều cao lên khung cửa.
So với vạch để lại vào tháng trước thì tháng này cô đã cao hơn rất nhiều.
Cô đã gần một mét sáu rồi.
Hy vọng tương lai cô sẽ cao như chị Đỗ Quyên!
Ít nhất phải cao một mét bảy, không, một mét tám!
Trong lòng Vân Sâm tràn trề suy nghĩ phong phú, cô không thể hiện ra mặt. Sau khi tập luyện có bài bản, cô đã có thể kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt mà không để lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Tòa Thành Nát đặt bó hoa nhài mùa đông mà cô đã hái vào bể cá.
Lão Vương Bát hớn hở lật bụng nằm trong góc bể cá.
Vân Sâm nhìn con rùa cách xa hoa nhài mùa đông, cô thân thiết lấy hoa nhài nhét vào trong miệng nó rồi nói: “Như vầy đẹp hơn nè.”
Lão Vương Bát: “…”
Cái con người này, ngày nào cũng làm nó cảm thấy ấm ức hết.
Nó giương đôi mắt lên nhìn cô chằm chằm, cho đến khi nhìn thấy cái con người này đi vào cửa bên cạnh, ở bên cạnh truyền đến âm thanh kỳ diệu của tòa thành.
Vân Sâm nâng trán nhìn tượng thành, cô thấy bản thân mình chỉ đặt một bàn tay lên mép tượng thành, không kiềm được nói: “Như thế này thì anh có cảm giác năng lượng hấp thụ sẽ chậm không? Thật sự không cần lo cho tôi đâu, tôi có thể chịu được.”
“…” Hoa Đình im lặng một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Nhưng anh không chịu được, năng lượng của em nhiều hơn so với đá năng lượng, chỉ cần chút thôi là anh đã ăn no rồi.”
Vân Sâm dùng ngón tay kia chọc vào tượng thành: “Là bởi vì anh ăn ít quá cho nên mới chậm lớn, không cao bằng tôi… Không tính dây leo của anh đâu nhé.”
Hoa Đình nghe thấy vấn đề chiều cao mà cô hay nhắc đến, anh dứt khoát làm ngơ và im lặng hấp thụ nguồn năng lượng dồi dào từ cô gái.
Vân Sâm chọc vào tượng thành hết lần này đến lần khác, đột nhiên một tiếng “Rắc” vang lên… Cô ngơ ngác nhìn về phía tượng thành.
Cô chỉ nhìn thấy tượng thành từ từ nứt ra ở chỗ ngón tay cô vừa chọc vào.
Khe hở càng ngày càng lớn, vết nứt ở khắp tượng đá trắng.
Một mảnh vỡ của tượng đá rơi xuống lập tức gây ra phản ứng dây chuyền, sau đó những mảnh vỡ khác của tượng đá cũng lần lượt rơi xuống đất.
Ánh sáng mờ nhạt, từ trong khe nứt của tượng đá hiện ra một tượng thành mới, vẫn là nụ hoa với đôi mắt đậu, nhưng cánh hoa ở phần đỉnh của nụ hoa đã hơi hé mở.
Dường như tượng thành đã cao lên.
Đây là lần đầu tiên Vân Sâm tận mắt nhìn thấy tượng thành của Tòa Thành Nát biến đổi, cô thử chạm vào tượng thành mới, cảm giác đó giống như đang chạm vào một viên đá quý.
“Anh đã lớn hơn rồi.”
“Ừ.” Giọng nói của Hoa Đình không thay đổi, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo của thiếu niên, anh nói: “Có chút thay đổi.”
Thay đổi ở dây leo.
Anh có thể thông qua dây leo để tìm kiếm tài nguyên dưới lòng đất, nhưng anh vẫn không thể đi xuống đường hầm dưới lòng đất kia.
Đáng tiếc là Hoa Đình ban đầu không phải là một tòa thành có nguồn tài nguyên dồi dào dưới lòng đất.
Tuy là vậy, nhưng với khả năng mới này cũng sẽ mang đến sự cải thiện lớn cho cuộc sống hàng ngày của hai người họ.
Ít nhất Vân Sâm không cần tốn thời gian và công sức để thu thập hạt giống từ các loại cây trồng, Tòa Thành Nát có thể dễ dàng mang đến cho cô.
Ví dụ, trong nháy mắt anh đã mang về rất nhiều khoai tây.
Vân Sâm nhìn dây leo ngày càng rậm rạp hơn, cô vui vẻ nói: “Đây là tài năng tòa thành của anh à?”
Hoa Đình không phủ nhận hoàn toàn, dây leo chắc là một phần tài năng tòa thành của anh rồi.
Anh nói: “Lớn hơn chút nữa thì năng lượng của anh và em chắc cũng đủ để sửa cây cầu lớn bắc qua sông rồi.”
Lúc này, vị trí giới hạn mà dây leo có thể vươn ra đã gần đến bờ sông bên kia.
Vân Sâm gật đầu, cô cất chiếc đèn pin quay tay ở trên bàn vào. Cô lo rằng có thể sẽ nhận được tin tức từ người khác cho nên hai người họ đã để chiếc đèn pin có chức năng radio này ở gần bên mình, nhưng kể từ đó đến này thì chưa bao giờ nghe thấy nó phát ra âm thanh nào cả.
Vân Sâm ném đồ đạc vào nhà kho và lấy nông cụ của cô ra từ ngôi nhà có mái tôn hình tam giác bên cạnh ruộng rau.
Sau khi cắt khoai tây thành từng miếng nhỏ, cô đem khoai tây đến khu đất trồng trọt mới quy hoạch ở bức tường bên ngoài rồi trồng chúng ở khu đất trống.
Cây rau xanh nhỏ bên cạnh đã mọc lên, loại lá của rau xanh này rất dễ sinh ra sâu bọ, cô nhìn thấy rất nhiều sâu đang gặm lá rau của cô.
Đó là rau xanh của cô mà!
Trước khi cô chuẩn bị đưa tay bắt sâu thì một vài nhánh cây đã vươn ra khỏi mặt đất để đuổi sâu bọ đi một cách nhẹ nhàng, cực kỳ hiệu quả.
Vân Sâm khen Tòa Thành Nát không ngớt, cô đã sử dụng năng lượng tòa thành và sử dụng đống đổ nát to như ngọn núi nhỏ ở góc của bức tường bên ngoài để xây một ngôi nhà mới ở bên trong bức tường.
Nhà ở, phòng tập luyện, nhà vệ sinh, khu trồng trọt, cửa thoát hiểm, nhà kho được mở rộng đến tầng hầm, tất cả đều được bảo vệ bằng dây leo ở bên trong bức tường.
Nhà bếp được chuyển ra ngoài nhà, một cái bếp được dựng ở một góc khó bén lửa, phân nửa một gian bếp nhỏ lộ ra bên ngoài trời đã được xây xong.
Các ngôi nhà không được bố trí liền nhau mà nằm ở các vị trí khác nhau bên trong bức tường, ở giữa có một khoảng trống nhất định để sinh hoạt hàng ngày.
Nền đất được lát bằng đường đá, như vậy không phải lo bị cát đất bám vào khi đi bộ.
Thấy vẫn còn một ít gỗ, Vân Sâm đã tiện tay làm một cái chuồng chó bên cạnh khoảng đất trống của ngôi nhà đá.
Ngay khi Niệm An nhìn thấy chuồng chó mới, nó lập tức lao nhanh vào.
Hoa Đình nói: “Làm thêm một vài tấm rèm trên tầng ba nào.”
Anh đi vào nhà kho và lấy ra một mớ vải lộn xộn.
Bây giờ nhìn đống vải trông thật bẩn thỉu, khi năng lượng tòa thành được sử dụng và sắp xếp lại thì đống vải sẽ trở nên vô cùng sạch sẽ.
Vân Sâm không cần lo lắng năng lượng sẽ bị tiêu hao khi cô sử dụng năng lượng tòa thành, ngược lại còn có thể tăng thêm năng lượng của Tòa Thành Nát, hiện tại cô dùng năng lượng không chút nương tay.
Chỉ với một cái chỉ tay của cô, trong không khí liền có một tia sáng lấp lánh.
Đống vải ngay lập tức tạo thành tấm rèm mới, nhưng trông… Không được đẹp lắm.
Hoa Đình nhất thời không biết nói gì, Vân Sâm cái gì cũng giỏi, nhưng lại không có khiếu thẩm mỹ.
Anh nhìn những tấm rèm vải màu vàng đất chắp vá, rồi lại nhìn vào tấm rèm màu xám nhạt cao cấp ở tầng một. Trong những tấm vải đó, có cả màu hồng đáng yêu, cũng có màu tím và màu xanh tuyệt đẹp. Vậy mà cô lại chọn màu vàng đất…
Vân Sâm: “Sao thế? Sao anh chưa treo lên nữa. Màu này đẹp quá trời, khi khoác lên người mà đi trong rừng thì sẽ không bị nhìn ra đâu.”
“Ừ…” Cuối cùng Hoa Đình cũng hiểu được tư duy thẩm mỹ của Vân Sâm, anh treo rèm cửa lên tầng ba.
Phía trước ngôi nhà đá có thể nhìn thấy tám cái cửa sổ.
Ba cái ở tầng ba, hai cái ở tầng hai và ba cái ở tầng một.
Rèm cửa tầng một và tầng hai được kéo một nửa, màu xám, trắng và đen cao cấp, phối hợp với chút cành cây xanh làm sáng cửa sổ, độ tương phản rất tốt.
Đột nhiên đến tầng ba lại biến thành màu vàng đất rất kỳ dị.
Vân Sâm xúc động: “Đúng là một màu sắc đẹp mà.”
Hoa Đình cũng nhìn vào trong phòng, anh duỗi ra hai nhánh cây che dây leo chính lại.
Xấu quá đi mất, không hợp chút nào!
Phải đổi, nhất định phải lén đổi mới được.
Anh liếc nhìn cô gái ở bên cạnh, nụ cười rạng rỡ và lúm đồng tiền thấp thoáng.
Hoa Đình chú trọng chi tiết đột nhiên biến thành Tòa Thành Nát ngớ ngẩn.
Anh lại nhìn vào rèm cửa…
Không hổ là màu do Vân Vân chọn, vô cùng đẹp mắt và thiết thực!
Chứ nào giống màu anh chọn đâu, vừa tối vừa trơn, không có điểm nào đặc biệt cả!
Vân Sâm chống nạnh: “Hôm nay vui ghê, giết một con chim trĩ ăn thôi.”
Tòa Thành Nát vẫy cành cây: “Tới luôn!”
Cô gái ra hàng rào xách một con chim trĩ vừa bắt được lên, cô lấy dao trong thắt lưng ra cứa vào cổ chim trĩ rồi đổ hết máu.
Lại đun sôi nước nóng để chuẩn bị vặt lông.
Bây giờ cô đã có ba con dao với độ dài khác nhau treo quanh eo mình, trong đó có một con dao nhìn giống dao găm của quân đội hay dùng.
Đó là món quà nhỏ mà chị Đỗ Quyên để lại cho cô trong giếng.
Cô không có nhiều gia vị. Cô đã tìm kiếm tất cả các loại thực vật hương liệu trong rừng để làm gia vị. Cô thích ăn mặn, nhưng khẩu vị thanh đạm do cô tự làm sẽ ngon hơn.
Sau khi Vân Sâm làm sạch chim trĩ thì trời đã tối, cô cho cả con chim trĩ vào nồi, nước nóng sôi sùng sục tạo ra mùi hôi.
Cô thay nước hai lần thì thịt chim trĩ mới bớt mùi, sau khi đậy nắp lại, cô điều chỉnh củi dưới bếp.
Cô lắc cái xẻng và đợi đến bữa tối thơm phức…
“Vân Sâm!”
Giọng nói của Hoa Đình có vẻ rất cảnh giác.
“Có con người đã bước vào phạm vi nhận thức của anh rồi, anh ta đang đến đây.”
Đôi mắt Vân Sâm lập tức trở nên sắc bén, cô cầm dụng cụ lên và sải bước đi nhanh trong ánh sáng mờ ảo sau khi đống củi bị dập tắt.
Cô và Tòa Thành Nát đã không còn thấy vui mừng khi nhìn thấy con người nữa.
Con người chưa chắc đã là con người, có thể là Vô Danh.
Cô giơ tay nắm lấy dây leo, cả người đu lên dây leo rồi phóng nhanh như đạn bắn vào trong rừng.
*
Người thanh niên thận trọng bước đi trong rừng cây, động tác của anh ta nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, chứng tỏ là người thường đi con đường này.
Thật không ngờ Hoa Đình thực sự vẫn còn đó, thậm chí còn có phạm vi hơi thở tòa thành lớn như vậy.
Người thanh niên liếc nhìn đám ma quỷ dày đặc phía sau anh ta, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Ma quỷ ở đây vẫn còn nhiều như vậy…
Anh ta không ngờ đường đi đến Hoa Đình đã được sửa chữa, đó là lý do tại sao anh ta có thể thuận lợi đi đến đây.
“Ùng ục.”
Người thanh niên nhìn xung quanh, anh ta muốn tìm một ít trái cây. Đột nhiên anh ta nhìn thấy thứ gì đó, mắt anh ta sáng lên, đó có phải là bức tường thành không?
Trước khi anh ta định bước nhanh về phía trước, ngọn cây xào xạc, một người đột nhiên lao ra.
Một tay cô nắm dây leo từ trên trời rơi xuống, cô nhìn anh ta với đôi mắt sắc bén.
Anh ta sợ hãi lùi về phía sau, sau đó dựa vào thân cây, sợ hãi nhìn cô gái nhỏ vừa xuất hiện mà không hề báo trước.
Anh ta hoảng sợ không phải vì sợ hãi, mà là vì anh ta bị người ta cầm dao kề sát vào cổ.
“Chị, chị bình tĩnh lại đã, em không có ác ý.”
Không hiểu sao anh ta lại cảm thấy hơi quen với khí thế dữ dội của cô gái trước mặt, đặc biệt là ánh mắt đó.
Người thanh niên chợt nhận ra: “Chị là con gái của Lý Đỗ Quyên à? Em là Dư Triều Gia, trước đây em đã được chị Đỗ Quyên cứu. Chị ấy vẫn còn sống chứ?”
Anh ta vừa dứt lời, vốn dĩ con dao chỉ dùng để uy hiếp liền trực tiếp kề vào cổ sâu hơn.
Dây leo phía sau cô gái cũng có vẻ chuẩn bị tấn công.
Như thể lời nói của anh ta đã trực tiếp dẫm vào bãi mìn.
Dư Triều Gia: “…”
Anh ta biết mà, anh ta không hợp với chỗ Hoa Đình này!