Ngôn Phong vẫn chưa thể cử động tay chân, thế nhưng vai ngực đều đã có sức, có khả năng tự gồng mình theo vách giường mà tựa được nửa người dậy, chỉ là rất mất sức khiến cả người đầy mồ hôi.
Hắn gương mặt cũng có sắc hồng máu của người sống, gò má đầy đặn chứ không hóp vào xanh xao. Tay chân cũng đều có thêm thịt, nhận ra là con người đang sống rồi.
Hắn như thế trông rất vừa mắt, khuôn mặt hiện tại đã cho thấy hắn thật sự không sai lời đồn, anh tuấn bất phàm. Thảo nào trước kia có nhiều nữ nhân ao ước muốn được gả như vậy, làm gương mặt như vậy thành ra ốm yếu gầy nhom, vương phi này cũng thật không biết thương tiếc mà.
" Vương gia dậy rồi sao?" Phiên Vân đi lại cười nói với hắn: " Nhìn người cố gắng như vậy rất tốt, tuy có chút khó khăn nhưng tự mình hoạt động được mới có thành quả."
Phiên Vân tuy lo lắng nhưng không ngăn cản sự cố gắng của Ngôn Phong, hắn cử động đều đau đớn vô cùng còn kiên trì, y cần gì lại đi ngăn cản mà phải nên ủng hộ. Cầm lên tay phải Ngôn Phong giữ ở cổ tay hắn, Phiên Vân nói: " Người thử một chút đi, có thể làm đến đâu?"
Ngôn Phong cười với nàng, hắn rất hài lòng với tiến độ của mình mà bắt đầu cử động bàn tay cho y xem. Các ngón tay có thể chậm nắm vào mở ra, tuy không có bao nhiêu sức thế nhưng lại có thể tùy ý điều khiển.
" Tốt hơn nhiều rồi." Phiên Vân lại nhìn Ngôn Phong nói: " Vương gia, cổ họng người còn cảm thấy đau rát không?"
Ngôn Phong kỳ lạ nhìn Lục Nhi, mỗi ngày nàng đều hỏi hắn câu này. Tuy cảm thấy rất lạ nhưng đúng là cổ họng ngày trước lúc nào cũng nóng rát phát đau, mỗi lần muốn phát ra âm thanh đều như bị xé rách cuống họng, bây giờ cũng không thấy khó chịu nữa, hắn lắc đầu.
" Vậy người thử phát ra tiếng, cố nói thử xem."
Ngôn Phong ngạc nhiên, hắn đã lâu không thử phát ra tiếng vì rất đau. Nếu cố gắng thì sau có uống nước cũng phải cắn răng chịu đựng, hơn nữa mỗi lần phát ra tiếng lại không thể nói, hắn cảm thấy mình thảm hại và nhục nhã. Lục Nhi có thể vì biết nên chưa từng yêu cầu hắn nói, cũng tránh nhắc đến gì liên quan đến hắn không nói được, vậy thì tại sao?
Phiên Vân nắm chặt tay Ngôn Phong: " Vương gia tin ta mà phải không? Ta không hại người, cũng không xem thường người. Vương gia biết rõ mà đúng chứ?"
Ngôn Phong trầm mặt nhìn nàng, đôi mắt linh hoạt trong sáng chứa hình bóng hắn mà chờ đợi. Ngôn Phong gật đầu, sau đó thử ừ à phát ra tiếng thử, cái mà hắn không ngờ là đau rát đều không còn nhiều nữa, ngay cả âm thanh cũng không khàn đục như trước.
" Vương gia, thử phát âm xem... nhanh lên, không sao đâu." Phiên Vân siết tay hắn, miệng thúc dục: " Đừng lo, vương gia tin ta đi."
" L... Lụ c... N h...i " Âm thanh rời rạc khó nghe, tiếng cũng không trong nhưng đã phát âm được. Trong lòng Ngôn Phong bây giờ đang hỗn loạn, hắn như phát điên rồi khi nghe thấy chính mình đang phát âm ra được.
" Vương gia, ta nghe được rồi." Ngôn Phong vui nhưng chỉ ở trong lòng, hắn còn chưa kịp biểu cảm gì thì Phiên Vân đã muốn la ấm lên. Y cố kiềm giọng để bên ngoài không có kẻ nghe thấy, trong đáy mắt vui vẻ không thể giấu: " Người có thể phát âm rồi... ta thành công rồi."
Ngôn Phong nhìn chằm chằm vào Đàn Lục Nhi, không lý nào là nhờ nàng, nhưng lại bằng cách nào mới được? Bờ môi hắn run run, cố phát âm lần nữa: " L ụ... c"
" Vương gia đừng nóng vội." Phiên Vân dùng tay chặn ở môi hắn, nói: " Ta để người bao lâu mới nói là không khiến cổ họng bị thương, muốn lành hẳn cần phải có thời gian."
Cảm giác mềm mịn trên môi, tay y không có mùi hương thơm ngọt ngào, mà là mùi của thức ăn còn vương lại chút ít, bàn tay vừa trong bếp làm cơm cho hắn.
" A...!" Phiên Vân rụt tay lại, nhìn trên tay mình một vết cắn còn lưu chút nước bọt. Tròn mắt nhìn Ngôn Phong nhưng chỉ thấy hắn cười đáp lại mình: " Vương gia, ta có ý tốt người lại cắn ta?"
Y bậm môi nói: " Ngươi cắn vui lắm chứ gì, có hay thì đừng ăn cơm ta nấu nữa, xem người đói sau này còn dám cắn ta không."
Ngôn Phong ôn nhu nhìn mỹ nhân giận hơn trừng mắt đẹp với hắn, bộ dạng nàng như vậy đáng yêu vô cùng.
Phiên Vân nói thì hay, nhưng cuối cùng còn không phải vẫn dọn cơm lên hầu Ngôn Phong ăn tận miệng hay sao? Y không đút hắn ăn trước mình ăn sau nữa, mà cứ lần lượt mỗi người một miếng, như vậy mới giống hai người ăn chung một bàn cơm, không thấy cô đơn.
Ngôn Phong bây giờ cơ thể tốt rồi, nhìn không giống như vừa nâng lên đã gãy lìa như lúc mới gặp nữa. Phiên Vân nhai nhai cơm trong miệng, nói với hắn: " Vương gia toàn là lau người không thôi, rất lâu không tắm rồi, không tốt. Hôm nay ta giúp người tắm rửa, thấy thế nào?"
" Khụ..." Ngôn Phong nghe liền phun cơm trong miệng còn chưa nuốt ra.
Phiên Vân giật mình nói: " Ngươi sao vậy, văng lung tung dơ hết cả chăn đệm. Ta lại phải đi thay cái mới, sao lại không cẩn thận vậy."
Ngôn Phong nhìn Lục Nhi, miệng thì than phiền nhưng tay vẫn phủi cơm rơi trên người hắn. Ngôn Phong cái gì cũng do Lục Nhi phục vụ từng chút, cái gì nên thấy nàng đã thấy, không nên thấy nàng cũng thấy luôn rồi. Chỉ là nghĩ đến để Lục Nhi tắm cho hắn, đầu lại suy nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn.
" Ngươi có gì mà phải ngạc nhiên, vương gia chẳng lẽ cứ định ở bẩn như vậy sao, bao lâu không tắm rồi chứ?"
Phiên Vân nói mà không nghĩ, nhìn thấy hai mắt Ngôn Phong mất đi vui vẻ mới biết mình chạm tới tự ái của hắn. Y vội nói: " Ta không phải có ý gì đâu, chỉ là sợ người cảm thấy không thoải mái... nếu vương gia không muốn thì ta giống như bình thường, lau người cho vương gia là được rồi."
" K... h ông." Ngôn Phong nói.
" Sao?" Nghe hắn phát ra tiếng Phiên Vân liền vui vẻ, y nói giúp hắn: " Không là không sao? Ta có thể thay người tắm rửa?"
Ngôn Phong chưa thể nói nhiều, hắn gật đầu. Hắn nghĩ, họ nếu đã là phu thê thì cho dù mình nghĩ ra loại chuyện gì, cũng không có tính là thất lễ với nàng đi.
Phiên Vân ngây thơ lại chẳng biết mình trong ý nghĩ của người kia bị chiếm tiện nghi bao nhiêu, lập tức dọn dẹp bàn cơm rồi tự mình đi đun nước nóng giúp hắn tắm rửa, lục đục một hồi mới đổ đầy nước ấm cả thùng tắm.
Phiên Vân vất vã cõng Ngôn Phong vào phòng nhỏ sau bình phong, trước tiên để hắn ngồi trên ghế tựa vào tường sau đó mới cởi y phục cho hắn. Thường ngày đều không cảm thấy gì, nhưng chẳng biết vì sao ánh mắt vương gia hôm nay nhìn y kỳ hoặc, khiến tay đang cởi đai lưng của hắn lung túng.
" Vương gia nhìn gì chứ?" Phiên Vân không nhịn được loại ánh mắt này, y nói với hắn: " Người nhắm mắt lại đi, đến lúc tắm xong không cho nhìn."
Ngôn Phong trong lòng mất mát khi không thể nhìn tiếp nàng đỏ mặt tai hồng đáng yêu như vậy nữa, hắn nâng khóe môi liền hạ xuống, làm theo lời nàng mà nhắm mắt lại.
Phiên Vân thở phào, không bị cái nhìn kia làm cho lúng túng tay chân nữa, thành thạo cởi hết y phục trên người Ngôn Phong. Y đỡ hắn đứng lên, chỉ hướng để hắn đi vào trong thùng nước tắm, bắt đầu cầm gáo múc nước của thùng chứa bên ngoài gội đầu cho hắn.
Ngôn Phong thật đã quá lâu không có tắm rửa, cơ thể thì có thể lau nhưng đầu thật không thể gội. Thảo nào Đàn Lục Nhi lại chê hắn bẩn, sạch sẽ một chút mới tốt, không lại bị nàng xa lánh.
Ngón tay trên đầu cào loạn khắp nơi, xoa xoa ấn ấn muốn giúp Ngôn Phong gội tiện thì khiến hắn thoải mái một chút, đúng là rất dễ chịu. Sau đó lại là lấy khăn chà trên lưng hắn, trong đầu Ngôn Phong đã bắt đầu có mấy loại hình ảnh không tốt. Cũng không thể trách hắn, là do nàng ta yêu cầu phải nhắm mắt lại càng tạo cơ hội để hắn nghĩ cái này.
Ban đầu còn chưa dám nghĩ mình thật có thể hoạt động bình thường trở lại, nhưng gần đây tay chân đều có dấu hiệu tốt nên Ngôn Phong lại càng không chịu an phận. Cho dù chưa từng làm việc nam nữ qua nhưng hắn là nam nhân, sách loại kia đều đã xem không ít, có ham muốn. Ngôn Phong nghĩ sau này thật có thể động, nhất định mấy thứ ham muốn đối với Lục Nhi đều phải làm.
Phiên Vân chợt rùng mình, cảm giác giống như có người đang dò xét trên cơ thể mình chẳng chừa chút nào. Nghi ngờ nhìn Ngôn Phong thế nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, vậy cảm giác như bị mắt chim ưng theo dõi này từ đâu ra chứ?
Phiên Vân chà khăn trên vai Ngôn Phong, phía sau lưng ở bả vai hắn có vết sẹo lớn. Hình như là vết do đao kiếm chém vào khá sâu, khi trước lau người và thay y phục cho hắn đều không có thời gian chú ý thấy, bây giờ nhìn mới cảm giác có chút đáng sợ: " Vương gia, đây là... có đau không?". Truyện Nữ Phụ
Chỗ thương ba năm trước của hắn bị Lục Nhi chạm vào còn sờ qua lại trên vết sẹo, cảm giác vô cùng ngứa ngáy. Hắn nhích vai tránh đi, đầu lắc hai ba cái.
Không ngờ khi mình chạm vào vết thương cũ này hắn liền tránh qua, Phiên Vân cho rằng Ngôn Phong là vẫn rất đau khi bị động vào. Hắn lắc đầu chẳng qua không muốn y lo lắng, giọng nói cũng nhỏ lại: " Không lý nào là do bảo vệ hoàng đế trước kia."
Phiên Vân ấm ức, y cắn môi: " Vương gia vì bảo vệ hoàng thượng, hoàng thượng lại có thể đối xử với người như vậy."
Hai chân mày Ngôn Phong nhíu lại, vì sao Lục Nhi lại biết việc hắn ra như thế này có liên quan đến hoàng đế. Nếu là trước kia hắn chắc chắn nghi ngờ Lục Nhi, thế nhưng những gì nàng làm suốt thời gian qua đều là muốn giúp hắn, lại không thể nghi ngờ.
Nếu nàng không liên quan gì, chỉ là suy đoán ra được thì Lục Nhi này cũng quá thông mình đi. Người thông minh như nàng, còn mang sắc đẹp hiếm có trên đời, tại sao đồng ý ở đây hạ mình hầu hạ hắn cực khổ như vậy?
" Vương gia, ta thấy thân thể người bây giờ tốt hơn nhiều lắm rồi. Bắt đầu từ mai ta giúp người rèn luyện nhiều hơn, cử động chân tay thêm nữa thấy thế nào?"
Ngôn Phong nghe y nói thì gật đầu, mấy điều khó giải thích về Đàn Lục Nhi đều để sang một bên. Nàng không cần biết từ đâu đến, là thật tâm hay giả ý, nhưng không thể phủ nhận hắn có được như bây giờ đều là nhờ vào tiểu cô nương bé nhỏ này. Đừng nói nàng thật tâm, bất luận về sau thật phát hiện nàng lừa hắn điều gì, hắn cũng sẽ không tính toán.
Điều quan trọng nhất chính là hắn đã có cảm giác với Lục Nhi, ai cần biết nàng là thân phận gì, hắn biết duy nhất nàng là thê tử hắn.