Đứng ở vị trí cao nhất trên tường thành, Thẫm Ngụy trầm mặc ngắm nhìn khung thành xa lạ không thân quen cũng không một chút trách nhiệm gì, thế nhưng nếu quyết định của hắn có khả năng biến nơi này thành lãnh thổ Thiên Lang quốc, nói như vậy đôi bên sẽ đều có lợi.
“ Huynh thấy đất nước này ra sao, xinh đẹp chứ?”
Thẫm Ngụy không nhìn Bạch Chiêu Niên, hắn lạnh giọng: “ Họ đã rời khỏi Nguyệt Xuân viện?”
“ Sao vậy?” Bạch Chiêu Niên mỉm cười: “ Huynh hối hận rồi?”
“ Ta vẫn chưa đồng ý yêu cầu của cô.”
“ Thế nhưng huynh đã ở lại, ta cũng có thể tạm thời xem như đó là câu trả lời đúng chứ?” Bạch Chiêu Niên tựa đầu bên vai Thẫm Ngụy, nàng biết hắn sẽ không từ chối điều kiện tốt như vậy đối với Thiên Lang quốc. Còn tình yêu của hắn, chỉ cần hai người họ kết thành phu thê, nàng tin bản thân có thể từ từ nắm giữ được trái tim của Thẫm Ngụy: “ Ngày mai ta sẽ cho người gửi tin cho Thiên Lang hoàng đế, chỉ cần người đồng ý ta muốn huynh lập tức trở thành phu quân của ta.”
“ Nhân duyên của một đời người, cô lại có thể không cần suy nghĩ muốn giao cho một người vẫn chưa hiểu rõ, còn không hề có tình cảm với mình như ta?”
“ Nữ tử Bạch Miên quốc ta không có quá nhiều lễ tiết như vậy, yêu chính là phải tranh giành để có được hạnh phúc, ta từ lần đầu tiên gặp được thì đã quyết định sẽ gả cho huynh…”
“ Bệ hạ.” Hà Thi vừa rồi nhận được thông báo, cô cảm thấy việc này Bạch Chiêu Niên cần phải biết nên mới cả gan lên tiếng: “ Vừa nhận được tin từ vệ quân canh giữ cửa cung, bọn họ đang ngăn chặn kẻ có ý định xông thẳng vào hoàng cung.”
“ Xông vào cửa cung, bao nhiêu người?”
“ Chỉ một người.”
Bạch Chiêu Niên chưa từng nghĩ sẽ có kẻ có gan một mình đối đầu với vệ quân ngàn người xông thẳng vào cung, nàng vẫn chưa kịp lên tiếng thì lại nghe Hà Thi nói: “ Chính là người tên Vong Âm đi cùng với Thẫm đại nhân.”
“ Sao cơ?” Bạch Chiêu Niên ngạc nhiên xong lại nhìn sang Thẫm Ngụy, chỉ thấy hắn nhăn mày một cái cũng chưa có biểu hiện gì khác. Nàng lại hỏi: “ Tình hình thế nào rồi, không phải Viên Như báo lại hắn đã rời khỏi hoàng thành vào sáng nay hay sao?”
“ Theo thần có thể hắn chỉ làm như mình đã đi khỏi, thực lực của hắn không nhỏ đã đánh qua cửa hoàng cung, vệ quân khó khăn chống đỡ cũng không thể thẳng tay dồn người này bị thương, vẫn chờ bệ hạ ra lệnh.”
“ Không được giết chết hắn, triệu thêm vệ quân bắt giữ cũng tìm ra người còn lại đưa bọn họ rời khỏi Bạch Miên.”
“ Chỉ một mình?” Thẫm Ngụy trầm giọng, hiện tại bên cạnh Nhã Thanh chỉ còn lại Vong Âm, thế nhưng hắn lại tự ý xông vào đây nếu ở chỗ Nhã Thanh xảy ra chuyện thì thế nào?
Nhìn thấy Thẫm Ngụy không nói gì xoay lưng muốn đi, Bạch Chiêu Niên vội lên tiếng: “ Thẫm Ngụy, huynh muốn đi đâu.”
“ Đây là việc của ta, ta tự mình xử lý.”
“ Huynh không được đi.” Bạch Chiêu Niên lo lắng, nàng sợ tên Vong Âm kia đã biết mục đích của mình nên nhất định đến đây khuyên Thẫm Ngụy trở lại. Cho dù không có gì chắc chắn Thẫm Ngụy sẽ nghe theo hắn, thế nhưng nếu đó là ý muốn của người kia thì mọi chuyện sẽ khác.
Hà Thi lần này đã rõ ý của Bạch Chiêu Niên, cô nhanh chân đứng chặn phía trước mặt Thẫm Nguy: “ Bệ hạ đã nói, ngươi không thể đi.”
“ Tránh ra cho ta.” Thẫm Ngụy vừa gắt giọng đã lập tức rút kiếm đánh tới, Hà Thi có thể thấy võ công không tệ nhưng vẫn không có khả năng so cùng với Thẫm Ngụy. Hắn không hề có ý định thật sự đã thương cô ta, thế nhưng Hà Thi hết lần này đến lần khác sống chết vẫn muốn chặn bước của hắn.
- --------------------------------------------------------
Đại điện Bạch Miên lúc này có hai người tiến vào trong, nơi này ngoài một ngai vàng thì không hề có người canh giữ: “ Thật không ngờ từ Nguyệt Xuân viện lại có lối đi thẳng đến trong đại điện hoàng cung Bạch Miên quốc.”
“ Chủ nhân thật sự của Nguyệt Xuân viện chính là nữ đế bệ hạ, thế nên có con đường như vậy cũng không phải chuyện gì lạ.” Dung Tử cười nói: “ Thế nào, ta không lừa ngươi chứ?”
“ Ngươi nói có thể đưa ta đến gặp Thẫm Ngụy không phải sao?” Nhã Thanh đối với Dung Tử vẫn đề phòng, y sẽ không vì dáng vẻ vô hại của người này đánh lừa nữa: “ Còn cố ý bảo Vong Âm một mình quấy rối ở cửa cung, ngươi thật ra có ý đồ gì.”
“ Không cần nghiêm túc quá như vậy, nếu ta thật sự muốn hại ngươi hay Vong Âm chỉ sợ bây giờ ở đây sớm đã có người chờ sẵn, chỉ đợi người vừa xuất hiện liền bắt lập tức giữ không phải?” Nhìn xem Nhã Thanh vẫn không thật sự muốn tin tưởng mình, Dung Tử lại tỏ ra buồn bã nói: “ Ta chính là thật tâm muốn kết bằng hữu với các ngươi, nếu ngươi đã không tin tưởng như vậy, vì sao cuối cùng vẫn quyết định sẽ làm theo lời ta nói?”
Mới đầu lúc Dung Tử bảo chỉ có thể dẫn theo một mình Nhã Thanh thì Vong Âm nhất định không đồng ý, sau đó lại vì Nhã Thanh tự mình quyết định mới không còn cách nào khác. Y nói: “ Ta chỉ vì không muốn Vong Âm còn phải bị mình làm phân tâm mà thôi.”
“ Thật là… ý tốt của ta đều bị hai người các ngươi phủ nhận cả.” Dung Tử mất mát nói, y sau đó lại xoay lưng trở về lại lối đi mà bọn họ mới từ đó đến: “ Được rồi, nếu đã vậy ta cũng không làm phiền ngươi nữa.”
“ Chờ đã, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết Thẫm Ngụy đang ở đâu.”
“ Phải rồi.” Dung Tử như giờ mới nhớ ra mà ngừng lại nói: “ Thật ra ta cũng không biết hắn bây giờ đang ở đâu, ta mới đầu cũng chỉ nói đưa ngươi vào cung tìm người không phải sao?”
“ Ngươi cố ý muốn tách ta ra khỏi Vong Âm đúng chứ?”
“ Đừng hiểu lầm, ta thật sự muốn giúp ngươi. Hiện giờ vệ quân trong cung chắc đều đã bị Vong Âm lôi kéo về phía cổng thành cả rồi, ta tạo điều kiện tốt cho ngươi không phải sao?” Dung Tử lại khẽ cười: “ Thế nhưng Nhã Thanh ngươi lại không biết một chút võ công, chạy loạn trong cung tìm người sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện, hơn nữa còn có khả năng vô tình bị mất mạng.”
“ Ngươi…”
Dung Tử nhìn Nhã Thanh: “ Ngươi không cảm thấy, bản thân mình quá may mắn khi ngươi có thể nhận được tình yêu của hai người bọn họ đơn giản như vậy sao? Cả hai hiện tại đều ở trong hoàng cung Bạch Miên, ta muốn xem thử ngươi có thể làm được gì để tìm đến bên cạnh họ khi chỉ có một mình đây.”
“ Đừng tự cho là mình đúng.” Nhã Thanh cảm thấy Dung Tử đối với y hình như không muốn thật lòng giúp đỡ, chỉ là đang cố ý muốn đứng ngoài xem trò vui mà thôi: “ Ngươi thật ra là ai?”
“ Ta chưa nói sao?” Dung Tử vừa nói cũng bước chân rời đi: “ Tỷ tỷ của ta quá si tình với một nam nhân Thiên Lang quốc các ngươi, lại không hề nhìn thấy được người thật tâm với mình đang ở ngay bên cạnh. Ta không phải đang giúp ngươi, ta chỉ là không muốn tỷ ấy lấy một người không yêu mình mà thôi.”
Nhã Thanh im lặng nhìn Dung Tử đi mất, y cũng đã đoán ra thân phận của người này, nhưng lại không thể hiểu nổi với địa vị của hắn tại sao lại phải làm đệ nhất nam kỹ ở Nguyệt Xuân viên. Hiện tại Nhã Thanh cũng không có thời gian để suy đoán nhiều như vậy, y hướng phía bên ngoài cửa đại điện vừa ra khỏi đã đụng phải hai cung nữ đi ngang qua.
“ Ngươi là ai?”
“ Y phục người Thiên Lang, tại sao lại có người Thiên Lang ở đây?”
“ Có khi nào là do bệ hạ triệu kiến không?”
Nhã Thanh không biết nên làm thế nào, dù sao y cũng không hiểu một chút gì về hoàng cung Bạch Miên, lợi dụng khi mấy cung nữ kia còn chưa xác định được rõ mình là ai thì đã xoay đầu chạy đi.
“ Đợi đã, ngươi muốn đi đâu.”
“ Người đó là ai vậy, có phải là kẻ đột nhập hay không?”
“ Ta không biết, nhưng vẫn cứ phải báo lại chuyện này cho nữ vương bệ hạ đã.”
Hoàng cung Bạch Miên so với Thiên Lang quốc nhỏ hơn rất nhiều, thế nhưng để một người không biết chút gì như Nhã Thanh có thể tìm ra Thẫm Ngụy ở nơi này thì đúng là chẳng khác gì mò kim đáy bể. Y né tránh hết mấy nhóm vệ quân qua lại cuối cùng vẫn bị đụng mặt một nhóm khác, xét theo khả năng của Nhã Thanh, đánh không thể đương nhiên chỉ có thể chạy.
“ Ngươi là ai, dám đột nhập hoàng cung, muốn chết sao?”
“ Đứng lại đó, không được chạy.”
“ Mau đuổi theo.”
“ Các ngươi hết người này đến người khác, thật là quá phiền phức.” Thể lực chẳng có bao nhiêu, mới chạy một lúc đã chẳng còn hơi sức. Nhã Thanh còn nghĩ y làm náo động một hồi như vậy, nếu Thẫm Ngụy nhận ra được chắc chắn sẽ tìm đến. Không ngờ tới lúc bị quân lính vây hai bên rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, nói không chừng giống như lời Dung Tử nói trực tiếp bị bọn họ lấy mạng cũng nên: “ Bị vây rồi, làm sao đây?”
“ Lộc cộc, lộc cộc.”
“ Cái gì vậy, cẩn thận.” Đám quân lính vây quanh Nhã Thanh đột nhiên bị thứ gì đó lao thẳng từ phía sau vụt qua người, bọn chúng ngạc nhiên nhìn con ngựa có bộ lông đen mượt chạy thẳng đến chỗ tên đột nhập kia.
“ Híiiiiiiii!”
“ Hắc Bảo?” Nhã Thanh ngạc nhiên nhìn thấy Hắc Bảo từ đâu xông đến chặn phía trước đám quân lính hí vang một tiếng không cho tiếp cận y, Nhã Thanh cũng tiến lên vài bước: “ Thì ra là ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?”
“ Đó không phải là ngựa của Thẫm đại nhân sao?”
“ Đúng vậy, bây giờ phải làm gì?”
“ Hình như nó muốn bảo vệ tên kia.”
“ Nhanh báo lại với bệ hạ.”
Nhã Thanh thấy đám quân lính vẫn vây xung quanh mình nhưng không hề tiến đến nữa, y lúc này an tâm hơn một chút mới nhẹ vuốt tay trên bờm ngựa: “ Hắc bảo, ta biết ngươi không thích để ai khác ngoài chủ nhân cưỡi trên lưng mình, thế nhưng ta bây giờ muốn đi tìm Thẫm Ngụy, ngươi đưa ta đến chỗ hắn được chứ?”
Mắt Hắc Bảo tựa như đang nhìn Nhã Thanh cũng lắng nghe y nói, nó hai chân trước “ lộc cộc “ tại chỗ bước vài bước tựa như đã đồng ý với y.
“ Ngươi quả nhiên là con ngựa thông minh.” Nhã Thanh mỉm cười xoa tay trên lông của Hắc Bảo, y nắm lấy dây cương dùng sức trèo lên ngồi vững trên yên ngựa. Nhã Thanh hơi vỗ trên cổ Hắc Bảo nói: “ Hắc Bảo, đi thôi.”
“ Hắn muốn trốn kìa.”
“ Mau giữ con ngựa đó lại nhanh lên.”
Quân lính vây đến muốn giữ lại ngựa, thế nhưng con ngựa kia tựa như không cần người điều khiển lại có sức khỏe vô cùng. Nó cứ như vậy phi cao qua người khiến bọn họ không tránh khỏi hoảng sợ cúi người xuống tránh đi, con ngựa kia cứ như vậy mang theo tên đột nhập kia vụt chạy đi mất.