“ Ơ kìa, là Nhã Thanh đó sao?”
“ Thím Lưu.” Nhã Thanh mỉm cười, y đi lại gian hàng bán cá của một người phụ nữ chừng ngoài ba mươi tuổi: “ Chỉ có một mình thím sao, Tùng An đâu?”
“ Nó hôm nay ở nhà phụ với Tiểu Liên làm lại chuồng thỏ.” Thím Lưu vui vẻ lại nói: “ Nhã Thanh là mới đến đó sao, đã lâu mới nhìn thấy con. Lần này ở lại lâu chứ, Tùng An nó cứ nhắc con mãi thôi.”
“ Con chỉ là có việc đi ngang qua mà thôi, không tiện ở lại. Lần sau mới ghé thăm mọi người.”
“ Vậy sao.” Thím Lưu nhìn sang vị tiểu cô nương mang mạn che mặt đi bên cạnh Nhã Thanh, chợt tươi cười: “ Gì đây, lần này còn mang theo một vị cô nương. Không định giới thiệu cho thím sao?”
“ Không phải như thím nghĩ đâu, đây là biểu muội của con, Phiên Vân.” Nhã Thanh lại nói: “ Thím bán cho con hai con cá đi.”
“ Được được, đây đều là cá tươi mới bắt sớm nay, cả hai đều cho con không tính một xu.”
Nhã Thanh ngạc nhiên: “ Như vậy làm sao được.”
“ Đừng ngại, bệnh của Tùng An là nhờ con mới trị khỏi, vài con cá có là gì chứ.” Thím Lưu vừa nói vừa xâu hai con cá lớn nhất lại rồi nhét vào tay Phiên Vân: “ Này con cầm lấy, nấu cho biểu ca một bữa ngon, không nhận chính là làm buồn lòng thím nha.”
Phiên Vân mỉm cười đáp lại: “ Vâng, cảm ơn thím Lưu.”
“ Ngoan”
“ Nhã Thanh, mua thức ăn đó sao?” Tại một gian hàng khác lại có một người so với thím Lưu tuổi tác không cách biệt, so ra lại còn có chút nhiệt tình hơn mang cả một con gà đến: “ Cá của thím Lưu thì tươi rồi, nhưng chỉ ăn cá không sao được. Con gà này mang về mà tẩm bổ, không được từ chối đâu.”
“ Trương đại nương, đây cũng là không chịu lấy tiền của con sao?”
“ Cái đứa trẻ này.” Trương đại nương giả vờ giận dữ đánh khẽ lên cánh tay Nhã Thanh: “ Thím Lưu không nhận tiền của ngươi lại để đại nương nhận tiền của ngươi sao, ngươi không nể mặt chút nào.”
“ Con không phải có ý đó đâu, phải rồi Trương đại nương.” Nhã Thanh quan sát sắc mặt của nữ nhân xong nói: “ Sức khỏe của người vẫn tốt chứ, gần đây có còn biến ăn hay không?”
“ Tốt, tốt lắm. Mấy phương thuốc con cho ta uống xong cơ thể ngày một khỏe hơn, ăn uống cũng có mùi vị hơn nhiều. Chỉ là Trịnh Tiêu gia hôm nay hết mất một loại thuốc, ta phải đi qua trấn bên cạnh mới mua được.” Như nhớ ra việc gì đó, Trương đại nương lại nói: “ Phải rồi, sáng nay bên trấn hình như có chuyện gì lớn lắm. Nghe nói quân lính điều tra khắp nơi, họ nói ai gì mà vương gia bị bắt…”
Phiên Vân vừa nghe thì đã hai chân mày đã nhíu lại, tay siết chặt sâu cá đang cầm. Nhã Thanh lại bình tĩnh hơn, y lên tiếng hỏi: “ Vương gia bị bắt mất?”
“ Phải, ta nghe chính là Vương gia bị ác tặc bắt mất, thế nên khiến hoàng thượng nổi giận cho người truy tìm khắp nơi.”
“ Đây không phải chuyện lớn sao.” Thím Lưu nói: “ Vậy có khi nào cũng liên lụy đến cả thôn của chúng ta không, quân lính không phải cũng sẽ đến đây điều tra chứ?”
“ Họ điều tra từng nhà dân một không bỏ sót, thôn của ta tận sâu trong núi, chắc là không sao đâu.”
Nhã Thanh nghe xong thì liếc mắt với Phiên Vân ra ý nhanh chóng trở về, y xong lại cười nói với hai nữ nhân kia: “ Thím Lưu, Trương đại nương. Ta ở nhà vẫn còn bệnh nhân cần trị chữa, không tiện ở lâu nữa. “
“ Còn phải trị bệnh sao, vậy thì ta cũng không giữ nữa. Nhã Thanh có cần gì thì đến nói với chúng ta nhé.”
“ Vâng.” Nhã Thanh nói xong thì kéo tay Phiên Vân: “ Đi thôi.”
Phiên Vân nhỏ tiếng: “ Nhã Thanh, tuy nói thôn khá cách biệt nhưng ta chắc bọn chúng sớm cũng đến đây thôi.”
“ Ta biết, nếu cần trở về lập tức lên đường.”
“ Bây giờ sao?” Phiên Vân suy nghĩ một chút xong lại nói: “ Nếu phải điều tra từng một hộ dân thì cũng không thể lập tức đến, vương gia vẫn cần phải nghỉ ngơi, cứ chờ đến tối xem thế nào.”
Nhã Thanh nói: “ Ngươi có ý gì hay hơn không?”
“ Quân binh không biết mặt ta và ngươi, hơn nữa có khả năng cũng chỉ biết vương gia là một tên phế nhân, cho dù bị điều tra đến cũng chưa chắc bị lộ thân phận.”
Nhã Thanh mỉm cười: “ Vừa rồi thấy ngươi nóng ruột như vậy còn lo ngươi bị dọa sợ rồi?”
“ Ta đương nhiên lo lắng, nhưng vừa rồi nhìn thấy vương gia rất mệt. Người chỉ là không muốn để chúng ta nhìn thấy bản thân yếu đuối thôi, đúng như ngươi nói vẫn phải để vương gia nghỉ ngơi mới có thể đi tiếp được.”
- -------------------------------------------------------------------------------------------
Ngôn Phong mơ màng thức dậy, hắn mở mắt đầu tiên đã nhìn thấy Phiên Vân đang nằm ngủ ngay bên cạnh mình. Im lặng ngắm nhìn y một hồi, hắn chậm đưa tay vuốt nhẹ trên gò má trắng mịn còn dính một chút lọ bẩn.
Phiên Vân cảm nhận được trên mặt mình mới bị đánh thức, mi mắt run nhẹ rồi hé ra nhìn Ngôn Phong. Hai người bọn họ ngủ cùng giường suốt thời gian từ khi y đến Nhật Minh vương phủ, thế nên tình cảnh thức dậy đã nhìn thấy người kia cũng chẳng xa lạ gì. Y mỉm cười với hắn xong mới ngồi dậy nói: “ Vương gia dậy rồi sao?”
“ Ừ.” Ngôn Phong sau đó cũng ngồi dậy, trên người hắn đắp là một chiếc áo choàng lông mà bản thân trước đó chuẩn bị cho Phiên Vân. Nhìn sắc trời bên ngoài dường như đã không còn sớm nữa, hắn dùng tay vuốt lại mớ tóc có chút rối của Phiên Phân dịu dàng nói: “ Sao không gọi ta dậy sớm hơn.”
“ Thấy vương gia ngủ rất ngon nên ta không nỡ đánh thức.” Phiên Vân lui lại một chút, y có ý tránh hành động thân mật của Ngôn Phong: “ Chỉ định nằm nghỉ một lúc nhưng không ngờ ta cũng ngủ quên mất, vương gia đợi một chút ta đi hâm nóng lại đồ ăn cho người.”
Phiên Vân từ trên giường muốn trèo xuống, nhưng vẫn chưa kịp mang giầy lại bị Ngôn Phong kéo lại. Ngôn Phong từ phía sau vòng tay qua người y ôm lấy, Phiên Vân còn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn ấm nóng trên cổ mình mà cứng người không dám cử động: “ Vương… gia, người còn có chuyện gì sao?”
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong trầm giọng, cố ý nói bên tai y: “ Ngươi đang tránh né ta có phải không?”
“ Tránh né?” Phiên Vân mỉm cười: “ Người nói gì vậy chứ, ta tại sao lại phải làm vậy.”
“ Tốt nhất là ngươi không nên làm vậy.”
Một câu nói của Ngôn Phong đột nhiên khiến Phiên Vân rùng mình, trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy hắn có chút đáng sợ. Hai người giữ tư thế mờ ám này một hồi lâu vẫn không nghe hắn nói thêm gì, Phiên Vân không dám đẩy Ngôn Phong ra nhưng cứ như vậy không khí lại càng không được tự nhiên. Y nhỏ giọng nói: “ Vương gia, trước tiên để ta đi hâm lại đồ ăn cho người được chứ?”
“ Vương gia?” Phiên Vân không thấy hắn trả lời mới gọi lại một tiếng, sau đó Ngôn Phong cũng không nói gì mà buông y ra. Thế nhưng hắn lại nhẹ nhàng vuốt trên mái tóc đen dài của y, giúp Phiên Vân buộc lại. Lần này không có hành động tránh né, y chờ hắn giúp mình buộc thành một lọn tóc phía sau mới nói: “ Cảm ơn vương gia.”
Phiên Vân nói xong thì chỉ mỉm cười với Ngôn Phong rồi bỏ ra bên ngoài, y đến sau phòng bếp lại đứng như người mất hồn. Y càng ngày lại càng phát hiện ra mình không thể nào hiểu hết được con người hắn.
Lúc mới đến vương phủ gặp được Nhật Minh vương gia, lúc đó hắn đến cử động một đầu ngón tay cũng không thể, vậy mà vẫn kiên cường để tiếp tục sống. Cũng giống như y, tại Đàn gia cho dù chịu đủ bao nhiêu sự khinh thường và sỉ nhục vẫn không cho phép bản thân mình chịu thua. Y có thể nhẫn nhịn tất cả, chịu đựng tất cả để tiếp tục sống. Có thể vì cho rằng bọn họ giống nhau, thế nên y không thể bỏ mặc hắn thấy, chết không cứu.
Sau đó có thể cùng hắn nói chuyện, cùng hắn ăn những bữa cơm thật bình yên. Ngôn Phong lúc đó tựa như một người bằng hữu hiếm có của y, cho dù Phiên Vân nhỏ hơn hắn những bảy tuổi thế nhưng y lại chưa từng nghĩ hắn giống ca ca mình hay gì đó tựa như vậy.
Ngôn Phong lúc đó tất cả đều phải dựa vào y, từ việc lớn đến bé đều là do Phiên Vân tự tay chăm sóc, thế nên không biết từ lúc nào lại sinh ra loại suy nghĩ hắn không có y thì không được.
Phiên Vân cảm thấy thích thú với việc mình có thể chăm sóc một người, để người đó dựa vào mình, nhờ có mình mới tốt hơn.
Thế nhưng sau đó Ngôn Phong không muốn để y chăm sóc nữa, từ những việc hắn có thể làm thì lại không để y giúp. Trái lại cảm giác mỗi ngày bị cái khao khát mãnh liệt của hắn nuốt chửng khiến y lo lắng, đã có lúc muốn bỏ chạy khỏi đó nhưng bản thân Phiên Vân lại không thể.
Y chính mắt nhìn thấy Ngôn Phong từ một phế nhân chỉ có thể nằm một chỗ, đến có thể tự mình đi lại. Phiên Vân đã từng suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, về một ngày có thể nhìn thấy hắn uy phong ngồi trên lưng ngựa. Y không đành lòng bỏ xuống được hình ảnh đó, dù sao Ngôn Phong vẫn là do y chăm sóc gần một năm qua, nói nhiều nói ích vẫn xem như đã trở thành thói quen.
Phiên Vân thở dài một hơi lại không ngờ bị người khác nghe thấy, Vong Âm không biết từ lúc nào đã đứng phía sau. Hắn đột nhiên lên tiếng: “ Đàn cô nương.”
“ A…” Phiên Vân giật mình xong lại nhanh chóng nói: “ Xin lỗi, ta mãi suy nghĩ nên không chú ý có người đến.”
“ Không sao, là vương gia bảo ta vào xem cô nương có cần giúp gì không.”
“ Phải rồi.” Nhớ ra mình vào bếp xong thì cứ ngây ngốc ra một chỗ, y nói: “ Nãy giờ cứ lo nghĩ chuyện không đâu, ta sẽ lập tức dọn thức ăn ra ngay.”
Vong Âm im lặng nhìn Phiên Vân loay hoay hâm lại đồ ăn, hắn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “ Cô nương có điều gì phiền lòng?”
“ Sao?” Phiên Vân ngạc nhiên nhìn Vong Âm.
“ Có phải là có liên quan đến vương gia?”
“ Chuyện này.” Phiên Vân dời tầm mắt xuống nền đất, y ngập ngừng một hồi cuối cùng mới quyết định lên tiếng: “ Ngươi có thể là người hiểu vương gia hơn ta… ta tự hỏi, nếu như có người lừa dối người… liệu vương gia có thể vì họ không có cách nào khác mà tha thứ hay không?”
Vong Âm nhăn mày một cái, hắn sau đó như đang dò xét Phiên Vân, cho dù không biết y đang muốn nói lừa dối vương gia là ý gì, thế nhưng vẫn thành thật trả lời: “ Vương gia đối với những kẻ lừa dối mình, chưa từng tha thứ cho bất kỳ ai.”