“ Viên Bân tướng quân, đến đây thôi được chứ?”
Viên lão tướng quân bị kiếm kề bên cổ, im lặng một hồi nhìn Vong Âm lại hạ đao trên tay mình xuống.
“ Ha ha ha.” Ông đột nhiên ha hả cười lớn xong mới nói: “ Không ngờ đứa trẻ mà năm xưa ta cứu sống, bây giờ lại là kẻ đánh bại ta.”
“ Ta…” Vong Âm tỏ vẻ khó xử, hắn đối với ân nhân cứu mạng của mình không nương tay, bản thân cảm thấy hổ thẹn.
Kiếm trên cổ mình đã nơi lỏng, thế nhưng lão tướng quân cũng không hề lợi dụng đánh trả Vong Âm. Ông nói: “ Không cần phải cảm thấy có lỗi, nếu ta là ngươi ta cũng không do dự để bảo vệ cho Nhật Minh vương gia.”
“ Đa tạ Viên Bân tướng quân đã thấu hiểu.”
“ Viên đại tướng quân.”
Một giọng nói trầm tĩnh truyền đến, quân lính vì thấy chủ tướng bị uy hiếp cũng ngừng lại chém giết. Viên Bân nhìn thiếu niên bận y phục trắng từ từ tiến lại chỗ mình, ông ngạc nhiên thành lời: “ Nhật Minh vương?”
“ Ta còn nghi ngờ sẽ có kẻ không bị thuộc hạ của mình dẫn đi một tuyến đường khác, quả nhiên người duy nhất có thể đuổi kịp chỉ có thể là ông.”
“ Vương gia… người…” Lão tướng quân nhìn Ngôn Phong càng lúc càng gần, xem đôi chân của hắn đang tự bước đi mà vẻ mặt hiện rõ vẻ vui mừng: “ Chân của người… vương gia, người có thể đi lại rồi.”
Ngôn Phong không nói gì chỉ im lặng đứng đó, Viên Bân lại như không dám tin, ông cố ý hỏi lại: “ Vương gia có thể nói, cũng đi lại được rồi sao?”
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong đột nhiên quay lưng, hắn hướng về phía Phiên Vân đứng mà gọi: “ Lại đây.”
Viên tướng quân theo đó nhìn đến vị tiểu cô nương thân hình nhỏ nhắn, bận một bộ y phục màu xanh dương nhạt đang theo lời Ngôn Phong đi lại phía này. Cô nương gương mặt xinh đẹp hiếm thấy lại có đôi mắt linh động trong sáng, nàng bây giờ vẫn còn đôi nét trẻ con, nhưng chắc chỉ một hai năm nữa sẽ lại càng xinh đẹp rực rỡ hơn.
Phiên Vân không hiểu chuyện gì, y nhìn Ngôn Phong rồi lại nhìn vị tướng quân kia, không hiểu vì sao y không hề có ác cảm với người này. Tay lại bị Ngôn Phong nắm lấy, y chớp mắt nhìn hắn xong bị kéo lại, gần như ngã vào lòng hắn.
Ngôn Phong một bên nắm tay Phiên Vân, một bên lại ôm trên vai y. Hoàn toàn giữ trọn người trong lòng ngực mình mới thấy hài lòng, hắn lại nói với Viên Bân: “ Ta có lại được như ngày hôm nay, đều là nhờ vào nàng.”
“ Đây…” Lão tướng quân có vẻ bất ngờ khó tin, ông nhìn Phiên Vân độ tuổi chỉ mới mười mấy không hơn: “ Vị tiểu cô nương này… không biết danh tính là gì, y thuật lại cao minh đến vậy?’
“ Ta không biết y thuật.”
Nghe nàng thẳng thừng thừa nhận chẳng chút rụt rè, Viên Bân nhìn Ngôn Phong, thấy hắn chẳng có vẻ sẽ thay đổi câu nói của mình thì lại hướng vị tiểu cô nương kia: “ Vương gia ba năm trước rơi xuống vực tổn thương gân cốt, tay chân bại liệt tuyệt đối không thể cử động. Cô nương nếu không biết y thuật, làm cách nào có thể trị khỏi trong khi các vị thái y và y sư khắp nơi…”
“ Ai nói vương gia tay chân bại liệt?” Gương mặt nhỏ xinh đẹp tỏ vẻ tức giận, trong giọng nói thể hiện rõ sự khó chịu đối với lời nói của Viên Bân: “ Ta không biết y thuật cũng có thể giúp vương gia đi lại được, vậy là kẻ nào nói người là phế nhân như lời ngài? Là thái y, là đại phu sao? Hay là hoàng đế?”
“ Ta…” Viên Bân đại tướng quân nhiều năm giết giặc sa trường, nay đứng trước một vị tiểu cô nương lại bị làm cho nói không thành lời.
Ông đúng là đoán được hoàng đế đề phòng Nhật Minh vương mới muốn giam cầm tại hoàng thành, tuy điều này không phải nhưng đối với nỗi lo của hoàng đế ông có thể hiểu. Nhưng Viên Bân lại chưa từng nghĩ đến, bệnh tình của Nhật Minh vương lại là giả: “ Nói như vậy… Vương gia thật tế không hề bị liệt toàn cơ thể như mọi người nói?”
“ Lúc ta đến vương phủ, tình trạng của vương gia còn tệ hơn những gì mà ngài nghĩ trước kia.”
“ Ý cô nương là?”
“ Vương gia đúng là bị tổn thương gân cốt, tay chân không có sức lực khiến cử động và di chuyển đều khó khăn, thế nhưng không có chuyện cơ thể bị liệt trở thành phế nhân.”
Phiên Vân lại nói: “ Hoàng đế cố ý để tung tin ra ngoài, trong phủ lại để vương phi tùy ý làm bậy, khiến vương gia chịu đói khát không người chăm sóc đến cơ thể yếu đuối vô lực, thế nên mới chỉ có khả năng nằm một chỗ. Nếu phải nói, thì vương gia sống không bằng chết suốt ba năm đều do hoàng đế ban cho.”
“ Ta… ta chưa từng nghĩ…” Viên Bân nhìn Ngôn Phong, nghĩ đến hắn sống tại vương phủ đã chịu những gì, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn: “ Vương gia đã phải sống những ngày tháng như vậy, ta lại không hay biết, cũng chưa từng làm được gì cho người.”
“ Viên tướng quân, không cần phải cảm thấy tự trách.” Ngôn Phong lạnh giọng: “ Kẻ gây ra chuyện này, không phải ngươi.”
“ Vương gia, xin nghe ta một lần.” Viên Bân đột nhiên quỳ xuống, ông nói: “ Ta biết người đã chịu nhiều nổi khổ, thế nhưng nếu thật sự phải nổi dậy một cuộc chiến tranh để lật đổ hoàng quyền, điều này chỉ mang đến tai họa cho dân chúng mà thôi.”
Ngôn Phong lạnh nhìn Viên Bân quỳ trên đất, hắn không có ý định sẽ kéo người đứng dậy: “ Bản vương nhớ trước kia đã từng nói với hoàng huynh, ta đối với hoàng vị, chưa từng có hứng thú.”
“ Vương gia…”
“ Thế nhưng.” Không để cho lão tướng quân kịp vui mừng, hắn lại nói: “ Ngươi không phải chưa từng biết đến bản vương là người thế nào. Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho Duật Thừa Viêm?”
Hắn nói tiếp: “ Uyên đại học sĩ mới đây vì cớ gì bị giáng tội cả nhà, toàn gia Thường tể tướng một năm trước vì sao trong một đêm toàn bộ đều bị đạo tặc giết chết không còn một ai, Tề thượng thư có thật sự âm mưu soán vị cả nhà rơi đầu.”
Nhìn vào gương mặt méo mó đầy nếp nhăn của Viên Bân, Ngôn Phong lại nói: “ Nạn dịch tả hai năm trước tại hoàng thành, miếu Thái Di còn có nữ nhi của ngươi lưu lại giúp người trị chữa… Viên tướng quân thật sự cho rằng chỉ là vô tình bốc cháy hại chết hơn tám trăm người dân vô tội sao?”
“ Không thể nào."
- --------------------------------------------------------------
“ Vương gia.” Phiên Vân ngồi trong xe ngựa nhớ lại, thấy lão tướng quân lúc họ đi như vậy. Vừa rồi trông như ông vô cùng đau khổ, còn muốn tìm rõ sự thật những lời Ngôn Phong nói. Y có chút lo lắng: “ Viên tướng quân sẽ không sao chứ, lỡ như hoàng đế muốn gây bất lợi.”
“ Đó vẫn là vấn đề phải để hắn tự mình giải quyết.”
Nghe Ngôn Phong nói, Phiên Vân suy nghĩ một hồi mới lên tiếng hỏi: “ Thật sự như lời người… hoàng đế vì muốn phong tỏa dịch bệnh, nên đã cho thiêu hủy miếu cùng toàn bộ người dân ở đó sao?”
Ngôn Phong không nói, hắn nhắm mắt gật nhẹ đầu xem như trả lời. Nhã Thanh từ lúc nghe đến trong lòng đã tức giận không thôi, y siết lấy y phục mình, nghiến răng nói: “ Khốn kiếp, hắn là hoàng đế… lại có thể làm ra những việc như vậy?”
“ Nhã Thanh?”
“ Hai năm trước ta cũng có nghe nói đến chuyện này, thế nên mới lập tức đến hoàng thành muốn trị bệnh cho họ. Thế nhưng lúc đến thì toàn bộ ngôi miếu nơi dân bệnh được triều đình tập hợp trị chữa, toàn bộ đều bị thiêu rụi.”
Nhã Thanh gắt giọng: “ Người bệnh không chỉ có phụ nữ, người già, trẻ nhỏ mà còn có đại phu các nơi và những người tình nguyện đến phụ giúp. Tất cả tám trăm sáu mươi bảy người thiệt mạng, được biết là do nến trong miếu vô tình rơi trúng vải khô mà bốc cháy. Ta từ đầu cũng đã nghi ngờ chuyện này, không ngờ ta nghĩ lại là sự thật.”
Ngôn Phong trầm giọng: “ Nạn dịch xảy ra tại hoàng thành, hoàng đế lo lắng không thể đẩy lùi sẽ nhanh chóng bị lây lan đến cả hoàng cung, hắn vì chính mình lập tức muốn diệt trừ mầm dịch cũng không có gì lạ.”
“ Vương gia.” Phiên Vân ngạc nhiên khi nghe Ngôn Phong nói, y nhìn hắn khó tin: “ Ngay cả người cũng nghĩ như vậy sao? Nếu là vương gia, người cũng sẽ làm thế?”
Thấy Phiên Vân lo lắng như vậy, Ngôn Phong mỉm cười nhìn y: “ Có rất nhiều cách khác để giải quyết, ta vì sao phải lựa chọn bỏ đi bách tính con dân?”
Nghe hắn nói xong Phiên Vân mới thở ra nhẹ nhõm: “ Ta còn tưởng…”
“ Ngươi tưởng cái gì?” Ngôn Phong hỏi, tay vừa vòng qua eo nhỏ của Phiên Vân kéo y dán cả người vào mình: “ Chưa gì đã lo lắng phu quân ngươi trở thành bạo quân?”
“ Vương gia, những lời này không thể nói bừa đâu.” Phiên Vân đỏ mặt, y muốn đẩy hắn ra nhưng không hiểu nổi, kẻ hôm qua đứng còn phải tựa vào y, hôm nay lại lấy đâu ra sức mà y thoát cũng không ra: “ Người buông ta ra trước đi, ở… ở đây còn có Nhã Thanh.”
Ngôn Phong nhếch môi cười: “ Ta và ngươi là phu thê, có gì cần phải ngại, Hơn nữa biểu ca cũng sẽ không để ý mấy chuyện này.”
“ Vương gia đừng đùa nữa.” Phiên Vân liếc mắt sang nhìn Nhã Thanh, y mặt vừa đỏ vừa tím chẳng biết là đang tức giận hay ngại ngùng. Thật là phải nhìn thấy cảnh hai nam nhân trước mặt mình ôm ấp, y không như vậy mới là lạ.
Thấy người đã trong lòng mình rồi vẫn còn muốn lo đến chuyện khác, Ngôn Phong bổng nhiên muốn trêu y mà nhếch môi cười, mắt cũng dán vào ngực Phiên Vân nói: “ Nhưng mà Phiên nhi, ngươi dù gì cũng là thiếu nữ mười sáu tuổi, vì sao lại không phát triển chút nào vậy.”
“ A…” Hắn chẳng cần lén lút mà nhìn thẳng vào ngực mình như vậy, Phiên Vân có dui mù ngu ngốc mới không biết hắn muốn nói cái gì. Y hai tay đang đẩy hắn ra lại chuyển sang che trước ngực mình: “ Ngươi nhìn đi đâu vậy?”
Ngôn Phong lại cười nói: “ Không sao, ta không để ý.”
“ Người để ý hay không liên quan gì đến ta.” Phiên Vân thẹn đỏ mặt, vốn y là nam nhân cũng không cần phải để ý mấy chuyện này. Nhưng nhìn vẻ mặt đùa cợt của Ngôn Phong thì y không để tâm cũng phải để tâm, y trong lòng thầm mắng.
Ngực ta nhỏ thì sao, người đã từng thấy qua nam nhân nào ngực lớn chưa? Ta cũng đâu phải thật sự muốn trở thành nữ nhi, nếu muốn thì sau này giúp người tìm vài cái nữ nhân đến mà ôm ấp, còn dám chê ta?
Phiên Vân trong lòng vô cớ bực tức mà bản thân cũng không nhận ra, Ngôn Phong lại vì y như vậy cảm thấy rất hài lòng. Hắn ghé sát vào bên tai y nói: “ Ta thật sự sẽ không để ý, tin ta.”