“ Thẫm Ngụy tướng quân, đây chính là Tề An huyện.”
Nhìn cảnh vật nơi này có chút hoang tàn, không ngờ tới cho dù Ngọc Trúc đã có thể thương lượng được với chủ thành Thừa Ân cũng phải kéo dài hết một năm mới có thể đến được nơi này.
Dân chịu đói khổ mất hết lòng tin vào triều đình mới phải nổi dậy tranh giành lấy quyền được sống, chính vì vậy cho dù Nhật Minh vương gia vừa đánh trận lại cho người tiếp tế khắp nơi cũng không khiến nghĩa quân Khư Diễn chịu tin tưởng. Đến hoàn toàn không có đường rút lui mới quy phục Nhật Minh vương.
Người đứng đầu trong đám dân nổi dậy tên là Nhất Tiền, cũng là hắn chỉ huy những cuộc cướp kho lương, đánh phá về phía triều đình. Lập nên một đoàn dân quân ngày một đông gọi là nghĩa quân Khư Diễn.
Nhất Tiền hiện nhờ lời khuyên ngăn của chủ thành Thừa Ân, cho dù thế nào Thảo Đường quân cũng sẽ không chĩa mũi kiếm vào người dân bọn họ, thêm nữa nếu họ cũng ủng hộ Nhật Minh vương lên ngôi hoàng đế, như vậy về sau vẫn có khả năng có cuộc sống tốt hơn, thế nên bọn họ liền đánh cược một lần tin vào tương lai khi Nhật Minh vương trở thành hoàng đế.
“ Giai đoạn đầu khi người dân nổi dậy là do nước sông ngập lụt khắp nơi, chúng ta không có cơm ăn no bụng mà còn lại bị hoàng đế bỏ mặc, thế nên mới nổ ra các cuộc đánh chiếm kho lương của các huyện nhỏ ở phía bắc.” Nhất Tiền lên tiếng giải thích: “ Thật sự lúc đó bọn ta cũng không biết Tề An huyện cũng chỉ là một nơi nghèo đói bị hoàng đế bỏ rơi.”
“ Không những uy hiếp cướp đoạt lương thực của người dân trong thôn, còn bắt bọn họ để uy hiếp hoàng đế phải mở kho lương ở hoàng thành để phân phát cho mình.”
Thẫm Ngụy tiếp tục đi vào huyện Tề An, nhìn nơi này bị tàn phá đến ngọn cây cũng không thể sinh sống, chỉ còn lại đất đá và những ngôi nhà cũ đã hư hao khá nhiều bên đường. Hắn trầm giọng nói: “ Lúc đó các ngươi đã từng nghĩ bọn họ cũng chỉ là những người dân vô tội, so với các ngươi không hề khác nhau?”
“ Đúng vậy.” Nhất Tiền thở dài một hơi, hắn lắc đầu nói: “ Chúng ta chỉ là nhất thời nóng giận, chỉ muốn hoàng đế chịu nhìn đến mình mới làm những việc đang hỗ thẹn này. Thế nhưng hoàng đế lại không những đã bỏ mặc người dân ở đây, còn cho người muốn diệt cỏ tận gốc khiến cho Tề An huyện và mấy vùng huyện lân cận đều bị hủy hoại.”
Thẫm Ngụy lên tiếng: “ Ở nơi này, ngươi có từng gặp qua một đại phu…”
“ Đại phu sao?” Nhất Tiền biết là Thẫm Ngụy đang tìm người ở Tề An huyện, nhưng không rõ là muốn tìm ai, khi nghe đến đại phu thì mới cố gắng suy nghĩ: “ Cái này cũng rất khó để nhận ra ai mới là đại phu… chuyện này thật là…”
“ Là một thiếu niên còn trẻ tuổi, y thường bận y phục màu xanh dương nhạt, thân hình có chút nhỏ gầy.”
“ A!” Vừa nghe Thẫm Ngụy miêu tả Nhất Tiền đã lập tức nhớ ra, đại phu giống như y thì chắc chỉ có một nên không thể lầm lẫn: “ Thẫm tướng quân, người mà ngài đang tìm là Nhã Thanh đại phu sao?”
Thẫm Ngụy lập tức ngừng lại bước chân, hắn nhìn Nhất Tiền lên tiếng hỏi: “ Ngươi đã từng gặp y?”
“ Đúng vậy, đúng vậy.” Nhất Tiền hơi tỏ ra khó xử nói: “ Thật ra lúc đó chúng ta đánh chiếm Tề An huyện có làm bị thương không ít người, không biết từ đâu xuất hiện một tên nhóc lớn tiếng nói mình là đại phu, còn nói phải chữa trị cho những người bị thương.”
Nhìn thì cũng biết Nhã Thanh đại phu có vẻ là người rất quan trọng với Thảo Đường quân rồi, Nhất Tiền càng nói giọng càng nhỏ: “ Chúng ta xin thề rằng mình không biết y có quan hệ gì với Thảo Dường quân… chỉ là khi đó cảm thấy tên nhóc này nói chuyện không đâu vào đâu…”
“ Sau đó thì sao?”
“ À… sau đó, có làm y bị thương đôi chút... rất nhỏ thôi.” Thấy Thẫm Ngụy thật đã giống như bị chọc giận rồi, Nhất Tiền lại nhanh miệng nói: “ Nhưng ta đã lập tức hối hận khi Nhã Thanh đại phu không những cứu chữa cho người dân do chúng ta làm bị thương, mà y còn không tính toán cứu chữa cho người trong số dân nổi loạn… thế nên tất cả đều rất kính phục và thân thiện với y.”
Thẫm Ngụy im lặng không nói, với tính cách của Nhã Thanh thì đúng là chỉ cần thấy người bị thương hay bị bệnh liền không thể chịu được ngồi yên. Hắn lại lên tiếng hỏi: “ Vậy bây giờ y đang ở đâu?”
“ Chuyện này…” Nhất Tiền ngập ngừng: “ Ta cũng không được rõ.”
“ Không phải nói Nhã Thanh ở cùng các ngươi lúc đó?”
“ Đây lại là lúc sau đó, thuốc tại tất cả các y quán của Tề An huyện đều không đủ để dùng cho số người dân ở đây. Nhã Thanh đại phu mới phải tự mình đi hái thuốc… ta sau đó chỉ nghe người đi cùng báo lại, bọn họ lúc hái thuốc lại gặp phải quân lính triều đình, y chính vì vội phải bỏ chạy mà trượt chân rơi xuống sông rồi bị nước cuốn trôi mất.”
Nhất Tiền thở dài: “ Ta khi biết được cũng muốn cho ngươi đi tìm, thế nhưng không ngờ ngay sau đó lại bị quân của triều đình đánh tới, tàn phá hủy hoại từng ngôi làng bị bọn ta đánh chiếm. Vì vậy đến bây giờ cũng chưa từng nghe thấy tin tức gì của Nhã Thanh đại phu, chỉ sợ lúc rơi xuống sông y đã…”
“ Là khu rừng bên đó sao?”
“ Sao cơ?” Nhất Tiền ngạc nhiên lên tiếng hỏi lại.
Thẫm Ngụy hướng mắt về phía khu rừng cách không xa Tề An huyện, có thể nhìn thấy từ đây: “ Khu rừng mà ngươi nói Nhã Thanh đi đến hái thuốc là nó sao?”
“ Đúng… đúng là vậy nhưng mà.” Nhất Tiền tưởng hắn nghe không được rõ mới cố ý nói lại: “ Thẫm Ngụy tướng quân, ta nói là chuyện này xảy khi chúng ta đánh chiếm Tề An huyện. Nhã Thanh đại phu cũng đã rơi xuống sông một năm trước rồi, bây giờ ngài đến đó tìm thì có ích gì?”
Thậm Ngụy không cần quan tâm đến lời của Nhất Tiền nữa, hắn theo hướng khu rừng bên đó mà chạy đi. Cho dù thế nào đi nữa thì không tìm thấy cũng không có gì chứng tỏ Nhã Thanh đã chết, theo như lời Nhất Tiền thì dường như lúc đó nước sông không phải trong mùa lũ, nếu không hắn cũng không nói là muốn cho người đi tìm sau khi y rơi xuống nước.
Ngọc Trúc chờ đợi ở Thừa Ân đến buổi trưa mới chỉ nhìn thấy một mình Nhất Tiền quay trở về, y cảm thấy có điều không hay mới liền hỏi: “ Thế nào rồi, tại sao chỉ một mình ngươi trở lại?”
“ Ngọc Trúc đại nhân, ta cũng vừa biết được người mà các người đang tìm chính là Nhã Thanh đại phu, thế nhưng…” Nhất Tiền mang mấy việc mình nói cùng Thẫm Ngụy một lần lại kể hết với Ngọc Trúc: " Nhã Thanh đại phu là người của Quân Thảo đường sao?"
" Y là ân nhân của vương gia."
" Ân... ân nhân của vương gia sao?" Nhất Tiền nghĩ lại, thảo nào Thẫm Ngụy tướng quân và Ngọc Trúc đại nhân lại xem trọng y như vậy. Hắn lắc đầu nói: “ Đã qua một năm rồi, làm sao có thể còn tìm thấy người chứ.”
“ Không.” Ngọc Trúc suy nghĩ một hồi rồi nói: “ Nhã Thanh có nhiều khả năng vẫn còn sống.”
“ Vậy…”
Ngọc Trúc suy nghĩ, y đã từng tiếp xúc qua vài lần. Nhã Thanh là một con người cẩn thận, lại rất biết ứng xử trong bất cứ tình huống nào. Cho dù gặp phải binh lính triều đình cũng sẽ không nhận ra Nhã Thanh là người thân của Phiên Vân, y vốn dĩ không cần phải bỏ chạy, cũng không thể bất cẩn mà rơi xuống nước như vậy.
Ngọc Trúc ngờ vực lên tiếng: “ Ngươi nói người đi cùng với Nhã Thanh cùng vào rừng hái thuốc là đã trở về báo lại, vậy chứ người mà các ngươi nói đó là ai?”
“ À, người đó…” Nhất Tiền cố nhớ lại xem lúc đó ai là người cùng đi hái thuốc với Nhã Thanh rồi báo lại chuyện này, hắn suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra được chút ít: “ Ta nhớ hình như là một người phụ nữ…”
“ Phụ nữ?”
“ Phải rồi… Đúng, chính là đại nương khó tính đó?”
Ngọc Trúc lại làm lạ: “ Đại nương khó tính?”
Cứ nghĩ tới Nhất Tiền lại cảm thấy tức giận, hắn nói: “ Chính là bà ta, lúc Nhã Thanh đại phu chữa bệnh cho mọi người cũng có giúp đỡ không ít, thế nhưng đại nương này tính khí thất thường, cho dù có giúp ích được rất nhiều nhưng chửi mắng kẻ khác cũng không kém.”
“ Vậy.” Ngọc Trúc lại hỏi: “ Ngươi thấy giữa đại nương đó và Nhã Thanh có quan hệ thế nào, có quen biết hay là người thân hay không?”
“ Cái này thì ta cũng không chú ý, bởi vì bọn họ khi trị bệnh không hề nói chuyện cùng với nhau. Một người quá mức trầm tĩnh yên lặng, người kia lại vô cùng ồn ào khó chịu.” Nhất Tiền cười lớn: “ Theo ta thì họ không thể nào có quan hệ gì được, đúng là một trời một vực mà.”
Ngọc Trúc lại không nghĩ giống như Nhất Tiền, y trầm tư: “ Đại nương khó tính này có khi nào là…”
- ------------------------------------------------------------------
“ Mẫu thân, người lại làm gì vậy?”
“ XOãng.”
Bị làm cho giật mình thả rơi mất chén thuốc trên tay, Diễm Nghệ mặt mày khó chịu nhìn ra phía ngoài cửa: “ Nhã Thanh, ngươi về sớm vậy.”
“ Chẳng phải ta đã nói người đừng tự ý xem bệnh cho mọi người rồi sao?” Nhã Thanh đi vào trong nhà, y bỏ giỏ tre trên lưng xuống rồi chen vào giữa Diễm Nghệ và giường nằm, y nhìn gương mặt tái mét của người đàn ông rồi lo lắng hỏi: “ Lão bá, không sao chứ, cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
“ Xoay… trời đất đang xoay…”
Nghe mấy tiếng thì thào của ông ta, Nhã Thanh lại liếc mắt sang Diễm Nghệ: “ Mẫu thân lại cho người ta uống thứ thuốc gì rồi?”
“ Không sao, ông ta sức khỏe yếu đuối bị kiệt sức. Ta dùng thuốc tốt, lần trước trị cho Tiểu Thanh cũng đều khỏi nên an tâm đi.”
“ Mẫu Thân.” Nhã Thanh mệt mỏi nói: “ Lần đó Tiểu Thanh chỉ là biếng ăn, nhưng nhờ thuốc của người nó gần chết đến nơi ấy. Nếu không phải ta phát hiện kịp…”
“ Được rồi.” Diễm Nghệ gương mặt vẫn không tính là quá lớn tuổi, thậm chí có thể nói là một người phụ nữ có nhan sắc, hơn nữa Phiên Vân còn có đôi nét giống bà. Diễm Nghệ lớn tiếng: “ Ta cũng chỉ là thấy ngươi cả ngày bận rộn, nên mới muốn giúp một tay thôi.”
“ Nếu mẫu thân thật muốn giúp thì trị bệnh một cách bình thường giùm ta đi.” Nhã Thanh thở dài: “ Mấy loại thuốc người tự mình chế ra đó, nếu muốn thử nghiệm thì cũng đừng dùng trên người sống được chứ?”