Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Gả Cho Người Yêu Cũ Của Ba

Asa rốt cuộc cũng nhìn thẳng người phụ nữ này, mà người nọ cũng chính thức đem ánh mắt nhìn về phía em.

Dường như không khí dừng lại khoảng chừng hai giây.

Ánh mắt của người này, thật là lạnh.

Chỉ là phải xưng hô với cô như thế nào đây.

"Ms.Moore", em trầm ngâm một giây, rồi mỉm cười nhẹ.

Khuôn mặt của người phụ nữ kia thoáng lên ý cười nhạt, cô khẽ gật đầu: "Woodsen."

Hẳn là vì không biết nên gọi em là "Mr." hay "Ms.", nên cứ gọi thẳng họ.

Gọi bằng họ như vậy, vừa không ra vẻ làm thân, càng không cho Asa cảm giác em bị coi là trẻ con.

Cách xưng hô này không thể nào thích hợp hơn được nữa.

Đúng là kín kẽ không một lỗ hổng, chẳng trách ba nói người phụ nữ này khó đối phó, mẹ càng không muốn nhắc đến người này.

Họ dùng bữa tối ở nhà hàng ba sao Michelin - La Malmaison - không xa khách sạn mấy, không gian yên tĩnh, ngồi gần cửa sổ, có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm hoa lệ bên ngoài.
Salad hải sản tôm hùm, thịt bò kobe rắc vừng, tôm sốt và mì tương đen đều là những món đặc trưng cao cấp của đầu bếp.

Chỉ là Asa được gặp Aurora nên vô cùng vui sướиɠ, luôn miệng trò chuyện cùng nàng.

"Chị không biết đâu, lần này chị không tổ chức lễ cưới khiến cho ông ta tức điên người, haha, ông ta tức đến mức mấy ngày nay đều ngủ không ngon, ở nhà nổi trận lôi đình, tối ngày ầm ĩ cãi nhau với mẹ, hừ, vẫn là mẹ chiều ông ta quá."

"Nhiều năm như vậy, em thật sự vẫn không hiểu mẹ yêu ổng ở điểm nào luôn."

"Giờ ba còn cố chấp muốn đưa em đến mấy chỗ kia không?"

"Không có nữa." Nói đến đây, Asa lén liếc nhìn người phụ nữ đang tự uống rượu ngồi đối diện em. Tiện đây, cũng phải cảm ơn cô.

"Vậy tốt rồi."  Aurora nở nụ cười, cũng không trả lời câu phía trước của em.
Asa lại nói: "Đừng nói bọn họ, em cũng giận chị nha. Sao chị có thể không tổ chức lễ cưới chứ? Lẽ nào, Ms.Moore không có khả năng làm cho chị? Hay là..."

Asa cười như không cười, nheo mắt nhìn Maleficent: "Ms.Moore vốn dĩ không hề để ý đến chị tôi..."

"Hoặc là, cuộc hôn nhân này cũng không phải danh xứng với thực?" (ý là hôn nhân giả)

Bàn tay đang cầm ly rượu của Maleficent hơi khựng lại, bình tĩnh lạnh nhạt liếc Asa một cái, đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của em chỉ là khẽ nhếch miệng.

"Keng" một tiếng động vang lên, nĩa của Aurora đυ.ng vào đĩa đựng thức ăn.

"Sao vậy?" Asa vô tội chớp mắt.

Aurora xiên một miếng thịt bò, nghiêm mặt nói với Asa: "Há mồm."

Không đợi Asa phản ứng liền nhét thịt bò vào miệng em, em còn chưa kịp nhai nuốt, nàng lại nhét thêm một miếng rồi một miếng, Asa không có cách nào nói tiếp nữa.
"Trẻ con, lo gì chuyện người lớn làm gì hả. Không ngoan!"

Nàng chuẩn bị gắp salad đút tiếp, Asa vội nuốt xuống, lùi người về sau, cầm cốc nước lên uống ùng ục mấy hớp.

"Vâng vâng vâng! Em không hỏi nữa!"

"Hai người là một đôi trời sinh, uyên ương, tuyệt phối! Không tổ chức lễ cưới cũng được!"

Asa tức giận nói: "Em hiểu rồi, giờ chị có vợ, nên không thèm đếm xỉa gì đến đứa em này nữa!"

Aurora vốn là da mặt mỏng, trước mặt Asa nàng luôn là một người chị dịu dàng thấu hiểu, đột nhiên bị em trêu trọc, còn là trước mặt Maleficent, nàng lập tức đỏ bừng mặt.

Sóng mắt Maleficent chậm rãi hướng về nàng, phong tình vạn chủng.

 Mặt Aurora càng bị đun nóng hơn, nhất thời xấu hổ không dám nhìn ai.

"Em đi wc chút." nói dứt câu liền đứng dậy đi luôn.

Chờ nàng đi rồi, Asa thu lại dáng vẻ đùa giỡn, ánh mắt sắc bén nhìn Maleficent. Maleficent nhìn theo bóng dáng của Aurora đi xa, cười nhạt một tiếng, nhấp một ngụm rượu vang.
Có mùi đối đầu căng thẳng lan tỏa rõ ràng trong không khí.

Asa dựa lưng vào ghế, nhướng mày lạnh lùng nói: "Tôi không thích cô."

Maleficent trầm mặc hai giây, sau đó một nhiên cười khẽ.

Asa nhíu mày: "Này, cô có nghe tôi nói không! Tôi nói, tôi-rất-ghét-cô!"

 Maleficent thu lại nụ cười, ánh mắt vừa lạnh vừa sâu, một đôi mắt xanh biếc tựa như được ngâm trong nước đá lạnh lẽo, cô nhìn Asa, tóc vàng mắt nâu, mặc dù có vẻ giống Aurora vài phần, nhưng lông mày, ánh mắt cùng khuôn mặt lại giống Stefan nhiều hơn, đặc biệt con ngươi màu nâu, càng giống như đúc.

"Same!" (tôi cũng ghét cậu) 

Asa hít sâu một hơi, cực lực kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, thẳng sống lưng, không muốn yếu thế rụt rè trước mặt người phụ nữ này.

"Chị gái tôi ở trong cuộc nên mơ hồ, hiện giờ toàn tâm toàn ý đối với cô, nhưng tôi thì không, tôi sẽ liên tục theo dõi cô, xem cô giở trò quỷ gì!"
Ánh mắt Maleficent chỉ lạnh lẽo nhìn em: "Cậu đúng là con của Stefan, chẳng giống chị gái một chút nào!"

Asa sửng sốt, sau đó là giận tím mặt!

Đáng ghét! Cô ta nói gì chứ! Em là người Woodsen! Làm sao có thể giống với người ngoan cố cổ hủ như ba được! Kẻ mà ngay cả LGBT cũng không chịu công nhận!

"Cô cũng đúng là y như lời đồn!" Asa lập tức phản kích: "Không chừa thủ đoạn nham hiểm độc ác nào, nói đi, mục đích thật của cô là gì?"

Maleficent nhíu mày: "Mục đích thật?"

Asa gay gắt nhìn chằm chằm Maleficent: "Cô cưới chị gái tôi chẳng lẽ không có mục đích khác? Đừng nói là vì thỏa thuận với Stefan đi!"

Maleficent lay lay ly rượu vang, màu sắc đỏ hồng phối hợp càng khiến cho ngón tay cô thêm trắng trẻo xinh đẹp. Ánh mắt dừng lại bên ly rượu, hời hợt nói: "Ừm, xem ra cậu cũng vẫn là người nhà Woodsen, điểm này thì không giống ba cậu."
Asa nhíu mày, vẻ mặt đề phòng nhìn cô, như đang đoán ý trong câu nói kia.

"Cô nói thật?..."

Thật ra Asa cũng chỉ thăm dò, không có bằng chứng cụ thể.

"Coi như tôi có ý đồ riêng, cậu nghĩ tôi sẽ nói cho cậu à?"

"Tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng không ấu trĩ đến mức đó chứ?" Maleficent đung đưa cái ly, không mặn không nhạt nói.

Asa lặng lẽ nuốt xuống cơn giận này, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

"Vậy nếu cô không có ý đồ riêng, là thực sự thích chị của tôi à?"

Động tác của Maleficent đột nhiên hơi khựng lại, cũng chỉ chớp mắt liền mất dấu.

"Asa..." Aurora đi đến, từ xa nàng nhìn thấy biểu cảm của Asa không ổn lắm, còn không nhìn được Maleficent.

"Sao vậy?"

Nàng ngồi xuống, nhìn hai người, vẻ mặt hơi lo lắng.

Asa khẽ cắn răng, cố gắng mỉm cười: "Không có gì."

Khóe miệng Maleficent tỏa ra ý cười lành lạnh, cô đứng đên, sờ bả vai Aurora: "Tôi về trước, hai người ăn đi."
Aurora chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt chất chứa một tia bất an: "Maleficent..."

Maleficent vươn tay vỗ về má nàng, nhẹ nhàng chậm rãi đi ra ngoài.

****

Phòng của hai người ở Town House Galleria rất rộng, Asa mặt dày khăng khăng muốn ở chung, Aurora hết cách, đành chiều theo ý em.

Sau khi sắp xếp cho em xong, Aurora đi vào phòng của hai người, Maleficent đã thay đồ ngủ, mở laptop, lười biếng dựa vào sofa làm việc.

Aurora để ý thấy điện thoại di động của cô trên bàn.

Nàng muốn nói gì đó, nhưng có chút do dự, cuối cùng vẫn là không nói ra. Aurora vào phòng tắm rửa thay đồ, cả người thư thái hơn hẳn. Nàng đi đến trước mặt cô, ngồi xuống ghế sa-lông, thử trò chuyện cùng cô.

"Maleficent, có phải Asa nói gì khiến chị mất hứng không?"

"Chị bỏ qua nhé, chỉ là em ấy quan tâm em thôi."

Maleficent lẳng lặng nheo mắt nhìn nàng, cũng không nói lời nào.
Aurora bị cô nhìn với ánh mắt đó, trong lòng rơi vào trạng thái hỗn loạn.

"Em đã gọi quản gia nhà em đến đón Asa rồi, ngày mai em ấy sẽ đáp máy bay về nước."

"Ừ." Maleficent bình thản nói một chữ, ánh mắt quay lại màn hình laptop.

Aurora thấy cô như vậy, trong lòng càng thêm không ổn, mím mím môi, không biết phải làm sao.

Nửa ngày sau, nàng cắn môi, đánh bạo tiến tới, sà vào lòng cô, ôm hông cô: "Chị đừng không nói gì như vậy, em sợ."

Tuy tầm mắt của Maleficent ở trên màn hình nhưng khi Aurora sà vào lòng cô, Maleficent vẫn tự nhiên lùi lại một chút, đặt tay lên lưng nàng.

Aurora nhận ra động tác của cô, hơi yên lòng hơn, đồng thời cảm thấy có chút chua xót tràn ra.

"Nghĩ gì thế." Maleficent đặt cằm lêи đỉиɦ đầu nàng, vuốt lưng nàng, nhạt nhẽo nói: "Tôi không hề mất hứng."

Aurora thò đầu ra khỏi ngực cô, đôi mắt dịu dàng long lanh như đang nói: "Thật không ạ?"
Maleficent nhẹ vuốt mái tóc dài của nàng, đáy mắt hiện lên ý cười chân thật.

Aurora hơi khựng lại, khuôn mặt xinh đẹp từ từ hiện lên hai đóa hoa đo đỏ, nàng giơ tay chỉ chỉ má mình.

Nếu không mất hứng, vậy hôn em một chút.

Chắc là ý này.

Ý cười nơi đáy mắt Maleficent càng thêm nồng đậm, cúi đầu hôn một cái lên má nàng. Aurora hài lòng, định rời khỏi lòng cô, Maleficent giữ cằm nàng, hôn lên môi.

Trái tim Aurora nhảy tango, xấu hổ đáp lại nụ hôn kia.

Môi răng quấn quýt, mặt Aurora càng ngày càng nóng, thân thể cũng mềm nhũn đi. Maleficent nâng cơ thể ngọc ngà mềm mại của nàng ôm lên để nàng ngồi trên đùi cô, dựa vào ngực cô, đôi môi gặm môi nàng, rồi đi xuống cằm, lưu luyến ở gò má.

Đã không phải lần đầu tiên hôn môi nhưng Aurora vẫn cảm giác được sự ngất ngây của nụ hôn đầu. Đầu lưỡi mυ"ŧ vào, nước bọt dây dưa, mang đến cảm giác tê dại run rẩy, cũng làm cho nàng say đắm không ngớt.
Chị ấy, có phải cũng cảm nhận giống mình?

Nàng cố gắng mở hai mắt, nhìn Maleficent, bàn tay cô theo đà ôm lấy đầu nàng, đôi mắt khép lại, lông mi dài màu nâu khẽ rung rung, một tay khác lướt quanh vòng eo nàng, vuốt nhẹ.

Cơ thể Aurora run rẩy, mềm nhẹ "ưm".

"Đủ, đủ rồi..."

Aurora lui lại, thở hổn hển, nàng nhớ đến phòng bên cạnh có Asa, tuy rằng cách phòng khách, cách âm của khách sạn chắc chắn tuyệt đối nhưng nàng vẫn thẹn thùng.

"Hửm?..." Maleficent liếʍ dái tai nàng, vén một bên tóc sang, liếʍ lên gáy nàng.

Aurora như bị điện giật khẽ rùng mình, suýt thì kêu thành tiếng, bản thân cũng không ngờ vị trí đó lại nhạy cảm như vậy.

"A...Asa ở...ở đây..." Aurora không nhịn được đỏ bừng mặt, thân thể run rẩy không ngừng.

Maleficent duỗi tay gập laptop xuống, tiếp theo tắt đèn phòng, chỉ còn đèn tường nhỏ màu cam chiếu xuống, bao quanh hai người ánh sáng ấm áp mờ ảo.
"Em ấy sẽ cho rằng chúng ta ngủ rồi...ngoan, tôi muốn hôn em nhiều hơn nữa." Âm thanh khàn khàn của Maleficent vang lên, thì thầm đôi câu, môi liền bắt giữ môi nàng, tay cũng vén váy ngủ của nàng lên, bắt đầu sờ vuốt.

Trên vách tường, hai cái bóng tuyệt mỹ nữ tính ôm nhau, hôn nồng nhiệt.

Cạnh cửa, hở ra một cái khe nho nhỏ, ánh mắt tối sầm của thiếu niên tóc vàng nhìn chằm chằm vào hai cái bóng trên tường kia....

------------------------

24/03/2023

Nhấn Mở Bình Luận