Từ đó về sau, Quan Bằng quả nhiên không còn nghe Lâm Lang nhắc tới tên Hàn Tuấn nữa, hắn nghi rằng trong lần rơi xuống sông ấy, Lâm Lang đã bơi tới tận đáy sông, chôn vùi tất thảy bi thương và nhung nhớ, ngay cả hắn cũng chẳng thể nhìn đến. Nhưng một người như Hàn Tuấn lại im hơi lặng tiếng không xuất hiện trong trường họ, đến nỗi chính hắn cũng thấy kinh dị, ngược lại có lần Cao Chí Kiệt tới trường họ chơi, hắn tiện thể hỏi một chút, hỏi Hàn Tuấn rốt cuộc đang tính toán điều chi. Cao Chí Kiệt đáp không rõ ràng, chỉ hàm hồ bảo hắn gặp Hàn Tuấn ở Lệ Đô vài lần, bên cạnh có người mới, thằng nhóc kia tên là Trần Quả, sinh viên một đại học khác của thành phố F. Cao Chí Kiệt còn nói thằng nhóc ấy đẹp hơn cả Lâm Lang, môi hồng răng trắng, con gái cũng chẳng bằng.
Quan Bằng cảm thấy không đáng thay Lâm Lang, bèn thêm mắm dặm muối vào chuyện Hàn Tuấn rồi kể lại một lần, đại khái là muốn Lâm Lang chặt đứt mong nhớ đi. Song Lâm Lang nghe mà mặt mũi vẫn tỉnh rụi, giống như đã biết từ lâu. Hắn hơi kinh ngạc, túm lấy Lâm Lang hỏi: "Cậu biết trước rồi đúng không, có phải đang gạt tớ chuyện gì không?"
Tuy nhiên, Lâm Lang lại chẳng nói chẳng rằng, tóc mọc dài hệt như thời trung học, che khuất mi mắt cậu. Quan Bằng cảm thấy Lâm Lang như vậy có chút xa lạ, nhất thời không biết nên nói gì.
Nghỉ hè, Quan Bằng cũng không về nhà, hắn và Lâm Lang tìm một công việc tốt, làm phục vụ ở McDonald, cũng nộp đơn xin ở lại vào dịp hè cho nhà trường. Học kỳ sau là lên năm ba, ý thức tự lập của các sinh viên cao hơn rất nhiều, nhiều người nghỉ hè cũng không về nhà, người thì muốn kiếm tiền, tỷ như Lâm Lang, người lại muốn rèn luyện bản thân, tỷ như Quan Bằng.
Tuy trường cho phép ở lại, nhưng căn tin trường chỉ mở hai cửa, làm thức ăn muốn khó nuốt chừng nào thì khó nuốt chừng ấy, vào những ngày nóng cao điểm, đâu thể lần nào cũng đội nắng chói chang ra quán ngoài trường ăn, Quan Bằng liền đi siêu thị mua cái nồi cơm to, tự mình nấu ăn trong ký túc xá. Trường đương nhiên không cho dùng loại đồ điện công suất lớn thế này, dì quản lý kiểm tra rất nghiêm, thường xuyên tập kích đột xuất vào giờ cơm, hơn tháng thu không ít nồi nia xoong chảo. Nhưng Quan Bằng thông minh, Lâm Lang cẩn thận, hai người bật bếp hơn tháng trời, ấy mà vẫn bình an vô sự. Tay nghề nấu nướng của hắn và Lâm Lang đều chẳng ra sao, thành thử bữa nào cũng xơi mì trứng, dùng gia vị mì ăn liền trộn lẫn vào. Món mì tốc chiến tốc thắng kiểu đó tất nhiên chả có gì đặc sắc, nhưng một hôm Lâm Lang tự trộn mì ăn, liền bỏ luôn tảo tía dưa góp hạt mè vô trộn tùm lum, vậy mà làm ra một bữa đến là ngon lành. Kể từ đó, hai người nắm giữ một bí quyết độc nhất vô nhị trong nấu ăn, hơn nữa lần nào cũng thành công, đó là cái quỷ gì cũng liệng vào, thành mì súp đặc, không ngờ ăn hơn nửa tháng vẫn chưa ngán.
Hè 2007 trong ấn tượng của Lâm Lang là nóng hầm hập và khô hanh, lá của cây hợp hoan phảng phất muốn héo rũ, mặt hồ để lộ từng tảng đá lớn, còn có hương thơm bay khắp ký túc xá mỗi khi nấu cơm xong. Hè ấy, thành phố F làm lại đường ống, đường bị đào bới gồ ghề, gió thổi qua cuốn theo hàng đống bụi đất. Thời gian này đổ mấy trận mưa, song toàn rơi vào ban đêm, may đang nghỉ hè nên trong trường cực im ắng, họ ở trên lầu hai, có thể nghe rõ tiếng mưa rào rạt. Lần nọ còn có sét đánh, chấn đến nỗi nguyên hành lang đều vang ong ong, Lâm Lang nằm trong chăn tán gẫu đêm khuya với Quan Bằng.
Khi kỳ nghỉ hè sắp chấm dứt, hai người họ cùng về nhà, bà nội Lâm tuổi lớn, mùa đông không chịu nổi giá rét, nhẫn nhịn rất cực khổ, nay sang hè cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, ho khan càng nặng. Người già ho khan đôi khi rất đáng sợ, lần nào cũng như không thở nổi, người bên cạnh nghe mà tim vọt lên tận cổ họng. Nhất là thời điểm tối đen, rạng sáng một hai giờ, Lâm Lang run sợ không thôi, chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.
Tháng 9 trường học lại khai giảng, năm ba phải chọn ngoại ngữ thứ hai, Lâm Lang chọn tiếng Nhật. Dẫu từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, xem rất nhiều phim yêu nước kháng Nhật, nắm rõ hành vi xấu xa của giặc xâm lăng Nhật Bản như lòng bàn tay, song Lâm Lang vẫn thích Nhật Bản, hoặc nói là ôm tình cảm đơn thuần với phong cảnh và hương vị xứ sở mặt trời mọc. Quan Bằng chọn tiếng Pháp, bởi Tô Y Nhiên cũng chọn tiếng đó, hai người có thể cùng lên lớp. Nhiều người bảo tiếng Pháp là ngôn ngữ êm tai nhất thế giới, nhưng Lâm Lang nghe họ xì xà xì xồ chỉ cảm thấy giọng uốn lưỡi quá sức không tự nhiên, nên chẳng ấp ủ được tí cảm xúc lãng mạn nước Pháp nào.
Mỗi học kỳ mới bắt đầu luôn mới mẻ mà bận rộn, ngày trôi qua vùn vụt. Sang tháng mười, Lâm Lang đi phòng giáo vụ đóng học phí, nhưng lúc điền xong đơn, giáo viên thu tiền nhập mã số sinh viên của cậu vào máy tính rồi lại kinh ngạc ngẩng đầu: "Em đóng học phí rồi mà."
Lâm Lang thoáng sửng sốt, giáo viên cúi xuống nhìn: "Học phí của em đóng vào tuần đầu tiên khai giảng."
Một ý nghĩ xẹt qua đầu Lâm Lang, tim cậu nảy lên thình thịch, giáo viên nọ nhìn cậu đầy hoài nghi, chắc nghi có người viết sai tên, hoặc công việc của cô xuất hiện sai sót, nhập sai mã sinh viên. Cô lật xấp giấy trên bàn, rút ra một tấm thẻ, nói như bừng tỉnh đại ngộ: "À, anh trai em nộp bằng thẻ ngân hàng đấy, trong này có ghi lại."
Lâm Lang ra khỏi phòng giáo vụ, tay chân không nén nổi run rẩy, như thể đang hưng phấn tới độ không thể kiềm giữ. Cậu đứng dưới một cây hợp hoan héo rũ sắp hấp hối, tìm kiếm bóng dáng Hàn Tuấn như phát điên. Cậu chạy đến khu rừng nhỏ gần ký túc xá, rồi lại chạy lên quảng trường trồng đầy cây long não, thở hồng hộc, mồ hôi từ trán trượt xuống, thấm ướt tóc mai cậu.
Lâu như vậy tới nay, đây là lần cậu cách Hàn Tuấn gần nhất, cậu biết Hàn Tuấn từng đến trường giúp cậu đóng học phí. Có lẽ, hắn còn làm giống thời mới quen, âm thầm đứng tại góc nào đó nhìn trộm cậu. Nhưng nếu đã thế, vì sao không gặp mặt cậu, vì sao nhẫn tâm đến thế, ngay cả điện thoại của cậu cũng không chịu nhận.
Lâm Lang dồn toàn bộ hy vọng lên sinh nhật mình. Với cậu mà nói, năm ba là quãng thời gian bận rộn chưa từng có, thời gian trôi qua trong chớp mắt. Chờ tới sinh nhật, chính cậu cũng quên khuấy. Hôm ấy cậu đang làm bài thi trong ký túc xá thì Cao Chí Kiệt đột nhiên gọi điện rủ cậu đi karaoke. Có lẽ do tuổi tác ngày càng lớn, con người cũng trở nên thành thục hơn, Cao Chí Kiệt chín chắn hơn xưa nhiều, không hở tý là trốn việc ra ngoài tìm cậu chơi nữa. Lúc nhận điện thoại, Lâm Lang còn hơi kinh ngạc, dụi đôi mắt hơi cay, hỏi: "Cũng có phải ngày nghỉ gì đâu, ca cái gì?"
"Nhóc con lú lẫn rồi hả, quên hôm nay ngày gì à?"
"Ngày gì..." Lâm Lang quay bút máy nghĩ một hồi, đầu óc chợt sáng lên, bấy giờ mới nhớ bữa nay là sinh nhật mình, lập tức bật cười. Đầu kia, Cao Chí Kiệt cười nói: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cám ơn cám ơn." Lâm Lang ngồi dậy khỏi ghế: "Anh chờ lát nha, tôi gội đầu xong thì ra."
Cậu tắt điện thoại, trèo bình bịch lên giường, lấy ra tấm ảnh dưới gối, trong lòng có một luồng dục vọng bốc lên cuồn cuộn, không cách nào kiềm chế được. Cậu hôn lên má Hàn Tuấn một cái, giấu kỹ tấm ảnh, leo xuống giường gội đầu, thay quần áo, đoạn đi thẳng ra cổng trường.
Đường trong trường vẫn chưa san phẳng, xe bên ngoài căn bản không được chạy vào. Cậu vừa ra đến cổng, di động đã vang lên. Đầu dây kia, Quan Bằng vội vã hỏi: "Sao cậu đã ra ngoài rồi, chừng nào về vậy, tớ chuẩn bị cho cậu một bất ngờ mà."
"Cao Chí Kiệt gọi điện hẹn tớ đi ca, cậu cũng tới đây đi. Bọn tớ chờ cậu ở cổng."
Cao Chí Kiệt nghe cậu bảo thế, bèn mở cửa xe ra: "Bên ngoài nóng quá, chúng ta ngồi trong xe chờ đi."
Hai người chờ trong xe chừng hai mươi phút cũng không thấy tăm hơi Quan Bằng đâu. Lâm Lang sốt ruột gọi điện lần nữa, Quan Bằng thở hồng hộc mà rằng: "Đừng hối nữa, tớ đang chạy nè."
Chờ hắn chạy tới cổng, Lâm Lang mới biết tại sao hắn rề rà lâu như vậy. Quan Bằng đang xách một hộp bánh sinh nhật, mở cửa xe ngồi vào, bảo: "Hên là đặt từ trưa rồi, bằng không giờ này còn chưa lấy được đâu."
Lâm Lang cười hỏi: "Bất ngờ mà cậu nói là cái này hả?"
Quan Bằng chớp mắt vài cái: "Bất ngờ không phải bánh, mà là bên trong."
Cao Chí Kiệt hối hận không thôi: "Nếu biết trước cậu mang bánh tới đây thì tôi đã sớm khoe khoang thành tích rồi, tôi cũng đặt bánh, đang chờ sẵn trong nhà hàng đó, lần này chúng ta có tận mấy cái để ăn."
"Không thành vấn đề, vừa hay trưa nay tôi chỉ gặm bánh mì, đang đói đây."
Cao Chí Kiệt khởi động xe: "Đã nhắc cậu bao lần rồi, ăn uống cho đàng hoàng vào, vậy mà cậu có chịu nghe đâu, mai sau ráng mà chịu."
"Đừng nghe cậu ấy nói nhảm, trưa nay gặp ở căn tin thấy cậu ấy đang xơi cả tô mì to." Nói xong, Quan Bằng nhìn Lâm Lang hỏi: "Mì trường nấu có ngon hơn tụi mình nấu hồi hè không?"
"Không, nhưng cô bé múc mì xinh lắm..."
"Oa." Cao Chí Kiệt hô kiểu quái đản: "Sắc đảm ngập trời nha, ngay cả cô bé làm thuê trong căn tin cũng không tha."
Ba người cùng cười, Lâm Lang đỏ bừng mặt, vui vẻ mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lâm Lang đang vui, hai người kia nhìn ra ngay từ đầu rồi. Sao bao ngày âm khí nặng nề, nay rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng, Cao Chí Kiệt và Quan Bằng đều cao hứng. Lúc chọn bài hát còn tìm bài vui vui, Lâm Lang thế mà không từ chối, cầm micro hát luôn.
Đèn flash trong phòng chớp nháy liên hồi, âm nhạc sôi động vang lên, Lâm Lang mới đầu chỉ khẽ gật gù và vỗ tay theo tiết tấu, sau đó dùng tới cả hai chân, thân mình cũng nhẹ nhàng lắc lư theo giai điệu tươi vui, trẻ trung phóng khoáng biết bao, cứ như biến thành người khác vậy, trong mắt lung linh sắc màu, nụ cười nơi khóe môi ngượng ngùng mà vương vấn chút lưu manh. Cao Chí Kiệt rống một tiếng, cùng vỗ tay theo nhạc đệm. Ca khúc bước vào đoạn hay, Lâm Lang như càng thêm phấn khích, cậu xắn tay áo lên, lại còn đùa giỡn mà lướt lướt vài bước trên sàn, vừa buồn cười vừa đáng yêu. Hát xong thì ăn bánh, hộp bánh vừa nhấc lên, Lâm Lang liền ngẩn người, ánh mắt lia về phía Quan Bằng. Phía trên viết vài chữ bằng kem bơ, đơn giản mà cảm động: Sinh nhật vui vẻ, người bạn thân nhất của tớ – Lâm Lang.
Ngày lễ ngày tết, mọi người hay gửi tin nhắn chúc mừng nhau, cả tấn những từ ngữ dài dòng hoa mỹ, ví von hoặc biện pháp tu từ, giống như lời chúc gửi tới mọi di động. Dần dà Lâm Lang phát hiện rằng trong đủ kiểu chúc mừng, lời chúc giản dị và kém hoa mỹ nhất thường bắt nguồn từ những người thân thiết, đến Tết chỉ cần một câu "Năm mới vui vẻ", hoặc đơn giản là chúc gia đình cậu khỏe mạnh, vân vân. Mưa dầm thấm đất, Lâm Lang gửi tin nhắn cũng áp dụng như vậy, mấy tin nhắn hoa lá cành thì gửi cho người không thân lắm, còn với vài người thân cận nhất luôn là lời chúc phúc thật tình nhất và cũng hết sức chân thành.
Cao Chí Kiệt thở dài: "May mà tôi không đem cái bánh đặt sẵn kia lại đây, nếu so thì thua là cái chắc rồi."
Quan Bằng cười cười với Lâm Lang, thắp nến lên: "Ước đi ước đi."
Lâm Lang nghĩ một hồi, rồi nhắm mắt ước một điều, lông mi thật dài khẽ rung rinh, tuấn tú không sao tả xiết. Cao Chí Kiệt nhìn mà tim đập thình thịch, bèn cười bảo: "Lúc ước đừng quên tôi nha, phải chúc tôi năm nay tốt đẹp mỹ mãn, cầu gì được nấy."
Lâm Lang cong môi bật cười, nguyện vọng năm nay của cậu không liên quan đến tình thân, cũng không liên quan đến tình yêu, mà là hai người bạn bên cạnh cậu đây. Cậu chỉ có những người bạn này thôi, nên luôn xem họ quan trọng như tay chân vậy.
Chẳng rõ vì sao, ý nghĩ nho nhỏ ấy cũng khiến hốc mắt cậu đỏ lên. Tình cảm như thể vô cùng yếu ớt, căng tràn đến mức vừa chạm đã nhỏ giọt. Thấy Quan Bằng tính cắt bánh, cậu vội la lên: "Tớ muốn hoa, đưa hết hoa cho tớ."
Từ khi lên đại học, Lâm Lang mới biết ăn bánh kem cũng phải chú ý, chẳng hạn như hoa trên bánh mang ý nghĩa là số đào hoa, ai có bạn gái thì không được ăn, mà phải tặng may mắn này cho người bạn độc thân khác. Nói đoạn, cậu liền cười hì hì, lấy nĩa cắm vào mấy đóa hoa lan be bé, nhưng bị Cao Chí Kiệt giữ lại: "Cậu ăn gì mà ăn, Hàn Tuấn biết còn không..."
Hắn lập tức nhận ra mình lỡ mồm, Quan Bằng cũng đần cả mặt, Lâm Lang nhất thời quên động tác, cứ thế ngây ra. Hàn Tuấn về nhà chính rồi, việc công ty giao hết cho Mạnh Bình và phó Tổng giám đốc xử lý.
Nhưng chỉ thoáng chốc sau, cậu lại khôi phục điệu cười hì hì: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn cái gì, bọn tôi chia tay mấy tháng rồi, liên lạc... khỉ gió gì cũng không có, ai thèm quan tâm anh ta!"
Quan Bằng ngơ ra một hồi, rồi cũng cười phụ họa theo: "Lâm Lang cậu cũng dám ăn nói thô tục hả, lại còn khỉ gió?"
Lâm Lang không đáp, nhét hết mấy đóa hoa kem bơ vào miệng, kem dây lên miệng cậu, nom có chút trẻ con. Cao Chí Kiệt nói: "Ăn tượng trưng được rồi, lát còn ăn cơm nữa."
Lâm Lang không nghe, xơi hết toàn bộ hoa mới thôi. Đến bữa ăn, thấy Quan Bằng và Cao Chí Kiệt uống rượu, cậu liền hô hào đòi uống mấy ly. Con trai uống rượu cũng bình thường thôi, Quan Bằng được dạy dỗ tốt mà vẫn học uống rượu từ cấp hai, coi như thừa kế nghiệp cha đi, ba Quan uống cũng khá lắm. Quan Bằng rót cho cậu một ly, lại bị Cao Chí Kiệt ngăn cản: "Rót cho có được rồi, cậu ấy không biết uống, uống nhiều cũng hại sức khỏe lắm."
"Giờ không uống mai mốt cũng phải uống, luyện từ từ nha." Đúng là Quan Bằng lần nào cũng rót cho Lâm Lang một ít, Cao Chí Kiệt cản mấy lần, thấy Lâm Lang bắt đầu nóng nảy thì đành nghe theo cậu. Ba người ăn đến hơn chín giờ mới ra, lúc này kiểm tra say rượu lái xe không nghiêm ngặt bằng hồi Tết, Cao Chí Kiệt bèn chở cả hai về trường, giao Lâm Lang xỉn quắc cần câu cho Quan Bằng rồi nói: "Về nhớ cho cậu ta uống nhiều nước."
"Biết rồi, anh lái xe cũng chú ý một chút, đừng để cảnh sát tóm." Quan Bằng nói xong, Lâm Lang ấy mà cũng bồi một câu: "Chú... Chú ý một chút... đừng để... cảnh sát tóm..."
Cao Chí Kiệt nhoẻn cười, muốn đưa tay vỗ vỗ mặt Lâm Lang, nhưng tay đã vươn ra lại thu về.
Đã đến cuối thu, màn đêm mát rượi mà dịu dàng. Do đường đang sửa nên đèn trên đoạn này bị tắt hết, chỉ có ánh đèn từ khu ký túc xá rọi tới đây, mông mông lung lung, có thể nhận ra bóng dáng người. Quan Bằng phát hiện bước chân Lâm Lang hơi lảo đảo, vừa đỡ vừa cười bảo: "Đi từ từ, từ từ thôi, xỉn thiệt rồi hả?"
Song Lâm Lang lại đột nhiên òa khóc không báo trước, thút tha thút thít tựa lên người hắn. Quan Bằng hoảng sợ, thấp giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Anh ấy... Anh ấy chưa tới tìm tớ... Ngay... Ngay cả tin nhắn cũng không gửi..." Giọng cậu uất ức xiết bao, mang theo tiếng khóc run rẩy. Gió đêm mát mẻ vô cùng, bầu trời sao chưa từng lấp lánh rõ nét như bây giờ, hương hoa quế trong ký túc xá dịu dàng bao trùm bóng đêm, mê hoặc tâm trí cậu. Cậu dần mê man, trong cơn mơ hồ, không hiểu sao lại thấy Hàn Tuấn tới đây tìm mình, hắn vẫn anh tuấn và cao lớn như vậy, kéo theo gió của một đêm lái xe. Gần hừng đông, hắn mới đưa cậu về trường, trẻ con nói: "Em quên mấy lời tôi dặn lúc chia tay rồi hả? Sinh nhật sao lại thân thiết với Cao Chí Kiệt và Quan Bằng thế, không biết tôi sẽ ghen sao?"
"Họ là bạn em mà, em với họ không có gì hết. Em còn chưa oán trách anh mà anh đã bắt đầu trách em hả?"
Hàn Tuấn trông có vẻ mất kiên nhẫn, vòng qua cậu đẩy cửa xe ra, nói: "Đến trường rồi, em xuống đi."
Lâm Lang nhìn Hàn Tuấn mà có chút bất an, còn có chút tức giận và không cam lòng. Cậu giật giật môi, rốt cuộc vẫn nín thinh, đưa tay tháo dây an toàn. Đang tính xuống xe thì một cánh tay chặn ngang eo cậu, cậu hoảng hốt quay đầu lại, thấy hắn đang nhìn mình chăm chăm, ánh mắt lập lòe, tỏa ra tia sáng đau khổ: "Lâm Lâm, em đừng đi."
Lâm Lang thoắt cái nhào tới, hai người quấn lấy nhau hôn môi, hắn vén áo cậu lên, ngón tay thuần thục nắm lấy đầu nhũ đã dựng thẳng, rồi gấp gáp muốn cúi xuống ngậm vào. Nhưng Lâm Lang lại quấn cổ hắn thật chặt, điên cuồng hôn môi hắn, nỉ non mà rằng: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn, em nhớ anh muốn phát điên rồi."
Chia ly gần nửa năm, dục vọng khi đã bộc phát là không thể vãn hồi. Hai người lăn lộn cuồng nhiệt trong xe, biết Hàn Tuấn rốt cuộc bắn không ra nữa, cậu gục trên ghế chẳng thể nhúc nhích.
Sau đó, cậu bừng tỉnh giữa mồ hôi nhễ nhại, hạ thân vẫn sưng, trên đùi là một mảng dính dấp. Cậu mơ màng nửa mê nửa tỉnh, nhớ đến hình bóng Hàn Tuấn mà vuốt thân dưới. Tóc ướt sũng dính trên mặt, cậu híp mắt, nhẹ giọng kêu như gặp ác mộng: "Hàn Tuấn... Hàn Tuấn..."
Thâm tình mà tuyệt vọng quá đỗi, cả tình lẫn dục đều khiến lòng người rung động.