Lâm Sơ Nguyệt nhìn nụ cười nham hiểm trên môi cô ta liền biết cô ta nhất định sẽ giở trò, cô suy nghĩ giây lát rồi đồng ý:
“Được thôi, mấy giờ?”
Cô ta không nghĩ là cô đồng ý nhanh thế, Lâm Phỉ Thuý trả lời:
“Chín giờ.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu tỏ ra đã biết, đúng lúc đó một y tá từ trong phòng bệnh bước ra gọi to tên của Lâm Phỉ Thuý.
“Bệnh nhân Lâm Phỉ Thuý số 311, có ở đây không?”
“Có!”
Cô ta vội vã quay người đi, không quên nhắc cô:
“Chị nhớ phải đến đúng giờ đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn theo cô ta, hướng mà cô ta đi là phòng tiểu phẫu, Lâm Phỉ Thuý lấm la lấm lét tới đây để làm gì?
Cô quay trở về phòng bệnh thấy ông ngoại vẫn còn đang ngủ, bèn vào phòng tắm xối nước lạnh vào cánh tay, làn da trắng nõn vì bị cháo nóng bắn vào nên đỏ ửng lên, cô chỉ cảm thấy hơi nhức nhối nhưng so với nỗi đau trong tim thì thế này có là gì?
Lâm Sơ Nguyệt thấy đỡ hơn một chút rồi nên đi ra ngoài mua một bát cháo khác, vô tình lại gặp Lâm Phỉ Thuý đi từ phòng khám ra, vẻ mặt khó chịu và tức giận, cô ta quăng thứ gì đó vào thùng rác sau đó lên xe taxi đi ngay.
Lâm Sơ Nguyệt chờ cho cô ta đi khuất rồi mới tìm xem thứ cô ta vứt đi là gì, không ngờ lại là phiếu khám thai và giấy xét nghiệm, còn có thêm một tờ giấy xác nhận nạo phá thai. Cô ngạc nhiên, sau đó cất nó vào trong túi...
“Reng..."
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, đánh thức Lâm Sơ Nguyệt đang trong cơn mộng mị, cô giật mình mở bừng mắt ra, đập vào mắt là màu trắng toát của bệnh viện.
Màn hình hiện lên hai chữ “ông xã”, Lâm Sơ Nguyệt luống cuống bắt máy:
“Em đang làm gì? Sao bây giờ mới nghe điện thoại?”
Giọng của Tiêu Thế Tu rõ ràng không vui, cô ấp úng đáp:
“Em ngủ quên mất.”
Cô nhìn đồng hồ, không ngờ mình ngủ tận hai tiếng, bây giờ đã gần trưa, Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt nhìn sang Lý Khuynh Ngang thấy ông đã tỉnh lại còn đang nhìn cô. Lâm Sơ Nguyệt thoáng chốc hơi ngại ngùng, Tiêu Thế Tu cất tiếng hỏi, giọng nói đã dịu dàng hơn:
“Ăn uống gì chưa?”
“Em ăn rồi.” Cô nói dối.
Tiêu Thế Tu im lặng vài giây, cô hỏi:
“Còn anh?”
“Tôi cũng ăn rồi.”
Thư ký Kim đứng bên cạnh thầm nghĩ, suốt cả buổi sáng anh tiếp bao nhiêu khách hàng, lấy đâu ra thời gian mà ăn chứ? Lại còn nói dối là mình ăn rồi... anh ta cũng đói đến nỗi hoa cả mắt rồi.
Lâm Sơ Nguyệt khẽ “Ừm” một tiếng, Tiêu Thể Tu dặn dò cô:
“Trong lúc tôi đi vắng đừng đi lại lung tung đấy.”
Nghe câu này của anh cứ như là đang dặn dò trẻ nhỏ vậy, mà cô thì đã hai mươi lăm tuổi rồi. Thấy Lâm Sơ Nguyệt im lặng, anh hắng giọng một tiếng:
“Biết chưa?”
Lâm Sơ Nguyệt: “...Vâng.”
“Được rồi, tôi còn có chút việc bận, tôi cúp máy đây”
“Vâng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!