“Điện thoại?” Anh nhướn mi mắt, sau đó lấy ra chiếc điện thoại tít sâu túi áo ngực bên trong.
“Em muốn gọi cho ai?”
Tiêu Thế Tu lắc nó qua lại trước mặt cô, khoé môi cười cười, Lâm Sơ Nguyệt nhón chân muốn giật lấy điện thoại trên tay anh, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn cô, Tiêu Thế Tu vừa lùi lại và đồng thời giơ cao điện thoại lên, cô không phản ứng kịp với hành động đó của anh, theo quán tính mà ngã nhào vào ngực anh.
Khuôn mặt mềm mịn áp lên bờ ngực rắn rỏi ấm áp đó, cộng thêm mùi hương thanh mát quen thuộc khiến cho tim cô đập mạnh, Tiêu Thế Tu cười khúc khích, lồng ngực rung rung, thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống:
“Bảo bối, đây là em chủ động đấy nhé không phải lỗi tại tôi đâu?”
Lâm Sơ Nguyệt nghe xong thì tức lắm, cô biết là anh cố tình trêu mình đây mà, Tiêu Thế Tu đang cười vui thì đột nhiên cô ngẩng mặt lên, hai tay bám vào cầu vai anh mà nhón chân, gương mặt hai người cách nhau rất gần, đôi môi cô gần chạm môi anh, nụ cười trên môi anh tắt lịm còn ánh mắt thì tối dần, chăm chú nhìn vào môi cô, dần dần xoá đi khoảng cách…
Khi hai đôi môi gần như chạm nhau rồi thì Lâm Sơ Nguyệt nhân cơ hội đó mà giật lấy chiếc điện thoại trên tay anh ngay tức khắc.
“Xì! Mắc lừa rồi nhé!” Cô lè lưỡi trêu anh, nháy mắt sau đã chạy biến khỏi phòng.
Tiêu Thế Tu ngây người trong giây lát, sau đó bật cười, không ngờ anh lại bị cô nhóc đó lừa, lại còn bị cô quyến rũ đến nỗi không còn phòng bị nữa chứ?
Lâm Sơ Nguyệt đoạt được điện thoại rồi, chạy về phòng đóng sầm cửa lại, cô muốn gọi cho lão thái thái báo mình bình an, đã hơn hai ngày trôi qua rồi chắc là bà lo lắng lắm.
Điện thoại của Tiêu Thế Tu cài mật khẩu, không dễ để mở khoá, Lâm Sơ Nguyệt thở dài một tiếng, cô quên mất điều này rồi, bây giờ làm thế nào để mở bây giờ?
Bấy giờ Tiêu Thế Tu đang ngồi vắt chân bên ghế sô pha chờ cô quay trở lại, quả nhiên chưa đầy mười phút sau cô đã chậm chạp ra khỏi phòng, rón rén lại gần anh.
Một tay chống lên thành ghế, ngón tay mân mê viền môi cười cợt, Tiêu Thế Tu nhìn cô đầy hứng thú:
“Không mở được sao?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy điệu cười đó của anh thì rất muốn ném cái gối vào thẳng khuôn mặt điển trai đó, Tiêu Thế Tu vỗ vỗ vài cái xuống ghế sa lon, nói:
“Em ngồi xuống đây đi, tôi mở giúp em.”
Cô nhìn anh đầy nghi ngờ, ngồi cạnh anh sao? Ai biết ngồi cạnh một con sói thì sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?
“Yên tâm đi, ở đây có người, nếu muốn ăn em thì cũng phải ăn một cách kín đáo chứ.” Tiêu Thế Tu nhếch môi cười, vẻ đẹp trai hoà lẫn với ranh mãnh quyến rũ vô cùng.
Lâm Sơ Nguyệt lườm anh một cái rồi đưa điện thoại cho anh chứ không chịu ngồi xuống bên cạnh, nhưng vừa đưa tay ra thì đã bị anh kéo mạnh một phát, cả người bỗng chốc lọt thỏm trong lòng anh.
“Này…anh làm gì đấy? Đã nói là không được thân mật chốn đông người rồi cơ mà!”
Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, cánh tay siết eo nhỏ của cô càng chặt, hơi thở mờ ám vờn quanh mang tai cô:
“Trong điều khoản hợp đồng có ghi như thế không?”
“Không…không có, nhưng mà rõ ràng…” Câu “chúng ta chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa” còn chưa nói hết thì Tiêu Thế Tu đã dứt khoát hạ môi xuống chấm dứt cái miệng nhỏ líu ríu kia.
“Ưm!”
Lâm Sơ Nguyệt bực bội đánh vào ngực anh, ở trước mặt bao nhiêu người hầu thế này mà anh thản nhiên như vậy, đúng là bá đạo quá mà!
Tiêu Thế Tu dứt ra ngay sau đó nhưng nụ hôn ban nãy cũng đủ khiến cho hô hấp trong cô rối loạn, Lâm Sơ Nguyệt không thể tin người đàn ông này nữa, anh nói lời không giữ lời làm cô bực bội chết mất!
Thấy cô rục rịch định đứng dậy thì cánh tay anh đã nhanh chóng ôm eo cô thật chặt.
“Em không muốn tôi mở điện thoại cho em à?” Tiêu Thế Tu mỉm cười, thủ thỉ bên vành tai cô dụ dỗ.
Lâm Sơ Nguyệt nín nhịn, nhìn bộ dạng như mèo nhỏ xù lông đó với anh, Tiêu Thế Tu rất vui vẻ, khoé môi cứ tủm tỉm cười.
“Anh mau mở đi!”
“Tuân lệnh…”
Tiêu Thế Tu còn cố tình trêu cô thêm, bị cô lườm thêm một cái cháy mặt thì mới cầm điện thoại lên ấn mật mã mở khoá.
“Đây là…” Cô nhìn thấy anh ấn mật mã là ngày sinh của mình, bỗng chốc ngây người trong giây lát.
Tại sao Tiêu Thế Tu lại biết ngày sinh của cô?
Anh coi như không nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng đó mà thản nhiên đặt điện thoại vào tay cô:
“Tôi mở rồi, em muốn gọi cho ai?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh hoài nghi, người đàn ông này còn che giấu những bí mật gì mà cô không biết? Tiêu Thế Tu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, anh tựa người vào ghế sa lon nghỉ ngơi, mệt mỏi cụp mi mắt xuống. Vết thương trên bụng bị động tới cứ nhâm nhẩm đau từ nãy tới giờ, anh cố gắng chịu đựng để cho cô thấy rằng mình vẫn ổn.
“Tiêu Thế Tu…anh sao vậy?” Dường như cảm nhận được anh không ổn, Lâm Sơ Nguyệt bèn cất tiếng hỏi.