“Mấy người…số bao nhiêu? Sổ khám bệnh đâu mà xông vào đây?” Vị bác sĩ đó hỏi.
“Ông mau khám cho coi ấy đi, bao nhiêu tiền cũng được.” Tiêu Thế Tu đặt coi ngồi xuống ghế, vóc dáng cao lớn cùng ánh mắt có uy doạ cho bị bác sĩ già kia lắp ba lắp bắp.
“Không được, theo quy định của bệnh viện thì xếp hàng có số thì không được khám.”
“Rầm!” Tiêu Thế Tu đấm mạnh tay xuống chiếc bàn gỗ, nó kêu lên răng rắc từng tiếng rồi xuất hiện vết nứt.
“Ông có khám không?”
Anh hạ giọng xuống, ánh mắt lạnh như băng, ông ta nuốt nước bọt một cái, Lâm Sơ Nguyệt nhìn vị bác sĩ kia bị anh doạ sợ đến không nói được gì rồi, cô lên tiếng:
“Thế Tu, anh bình tĩnh lại đi, ông ấy đã nói là quy định của bệnh viện rồi mà, anh đừng làm khó ông ấy, em không sao đâu.”
Dáng vẻ ban nãy của anh cũng doạ sợ cô một phần, dáng dấp này có phải giống Tam gia hay không?
Tiêu Thế Tu liếc mắt nhìn ông ta, cho dù cô có khuyên can thì anh cũng không muốn thoả hiệp, cuối cùng vị bác sĩ kia đồng ý khám cho cô.
“Được rồi, tôi sẽ phá lệ lần này vậy, xin hỏi cô cảm thấy trong người thế nào?”
Ông ta quay sang hỏi cô, sau gáy cảm nhận được ánh mắt chằm chằm của Tiêu Thế Tu, sống lưng đổ mồ hôi lạnh từng hồi.
Lâm Sơ Nguyệt đến bó tay với anh, cô kể lại những triệu chứng dạo gần đây xuất hiện cho vị bác sĩ đó nghe, ông ta đẩy gọng kính lên, nói:
“Triệu chứng của cô rất giống với phụ nữ đang thai nghén thời kỳ đầu, muốn chắc chắn thì chỉ có thể đi xét nghiệm mà thôi.”
“Phòng xét nghiệm ở đâu?” Tiêu Thế Tu lập tức nhảy vào hỏi.
“Đi thẳng rẽ trái, tới đó sẽ có người hướng dẫn.”
Anh nhanh chóng kéo cô đi, Lâm Sơ Nguyệt cười khổ không quên cảm ơn bác sĩ, tới trước cửa phòng xét nghiệm, một lần nữa Tiêu Thế Tu doạ cho bác sĩ xét nghiệm ở đó sợ hãi một lần nữa. Đột nhiên cô trở thành “khách Vip” bất đắc dĩ của bệnh viện.
Trong lúc ngồi chờ kết quả xét nghiệm, Tiêu Thế Tu cứ đi đi lại lại trong phòng, ruột gan nóng như lửa đốt, Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh đi lại nhiều quá đến nỗi đầu váng mắt hoa, không kìm được mà nói:
“Thế Tu, anh đừng đi nữa được không? Em nhìn chóng mặt lắm rồi…”
“Chóng mặt sao? Được…vậy anh không đi nữa, bảo bối.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, không che giấu được sự sốt sắng. Tiêu Thế Tu còn lo cô ngồi ghế của bệnh viện không được thoải mái, bèn chi tiền thuê nguyên một căn phòng Vip để ngồi đợi, cô ngồi tựa vào ghế sô pha mềm mại thoải mái vô cùng, trái ngược hẳn với tâm trạng lo âu của ai kia.
Không hiểu sao bây giờ Lâm Sơ Nguyệt lại thay đổi suy nghĩ, cô có chút mong chờ vào kết quả này, nếu mang thai thì cô chấp nhận và sẽ chăm sóc con thật tốt. Nhìn dáng vẻ sốt sắng của anh, trong lòng cô ngập tràn mật ngọt, cô tin tưởng vào tình yêu của anh đối với mình là thật lòng.
“Anh bình tĩnh đi…” Lâm Sơ Nguyệt thấy anh ngồi cũng không yên, bèn nắm lấy bàn tay của anh.
Tiêu Thế Tu thở dài một cái rồi dịu dàng xoa đầu cô:
“Cứ nghĩ đến việc em mang thai là anh không nhịn được, vừa hồi hộp vừa lo lắng.”
Cô mỉm cười, tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập nhanh của anh, Lâm Sơ Nguyệt nhỏ giọng đáp:
“Em cũng thế…”
“Anh tưởng em không thích?”
“Ý của anh là sao?”
Anh giải thích:
“Có nghĩa là anh tưởng đây không phải là thời điểm phù hợp đối với em.”
Cô suy nghĩ, nhìn tay mình đan vào tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, nói:
“Ban đầu em cũng nghĩ như thế, nhưng nếu như là thật thì em rất vui, em sẽ yêu quý và chăm sóc con của chúng ta. Nếu như có thêm một bàn tay nữa nắm lấy tay của anh và em, điều đó rất tuyệt vời đúng không?”
Cô nở nụ cười, đôi mắt long lanh chất chứa ánh sáng hạnh phúc, Tiêu Thế Tu cảm động, siết chặt tay cô không buông, anh không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn cô, đôi môi ấm nóng khẽ khàng mút mát làn môi đỏ mọng của cô, chiếc lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng chui vào trong miệng nhỏ nhắn trêu đùa với lưỡi cô, anh đi sâu vào trong hơn, mỗi một mi li met cũng không muốn bỏ qua, tựa như đang thưởng thức một cách say mê, cơ thể nhỏ nhắn trong lòng anh khẽ run lên, vô tình đánh thức ham muốn của người đàn ông. Hai gò má Lâm Sơ Nguyệt đỏ hồng lên, hàng mi run rẩy, hơi thở gấp gáp yếu ớt hoà lẫn với hơi thở nóng bỏng của anh, cô vòng tay qua cổ anh ôm chặt, nhiệt tình đáp lại, Tiêu Thế Tu như được cổ vũ, hôn coi đến nỗi như muốn đoạt đi hô hấp…
“Ưm…”
Anh bế cô ngồi lên đùi mình, bàn tay hư hỏng đi vào bên trong áo nắn bóp một bên ngực mềm mại.
“A…”
Lâm Sơ Nguyệt mở mắt ra, chỉ thấy trong mắt anh là ý cười, cô mềm nhũn cả người, chỉ trong nháy mắt đa nghe tháy tiếng tách một cái, sau lưng khoá áo lót đã bị anh cởi bỏ.
“A…khoan…”
Tiêu Thế Tu giữ hai tay cô ở sau lưng bằng một tay của mình, nhếch môi cười rồi cúi đầu xuống ngực cô đánh dấu chủ quyền.
“Ưm…đừng mà, ở đây không được đâu anh..”
Cô cựa quậy trên đùi anh, càng làm cho máu nóng trong người anh sôi sục.
“Ngoan nào, không ai thấy đâu.”
Anh vén áo cô lên, dùng tay còn lại mân me một bên trái đào mềm mại. Giọng nói đã khàn đi.
Lâm Sơ Nguyệt mặt đỏ như gấc, cô chăm chăm nhìn về phía cửa chỉ sợ ai sẽ đi vào. Tiêu Thế Tu ngượi lại chẳng quan tâm, điều duy nhất khiến anh chú tâm là cô.
“Đừng mà…”
Cô kêu lên một tiếng yêu kiều, đúng lúc đó cánh cửa vang lên mấy tiếng.