Hôm đó tôi ra ngoài giúp Đường Tuyết mua bánh ngọt.
Khi đi thang cuốn trong trung tâm mua sắm và đi ngang qua tầng ba, tôi tình cờ liếc nhìn cửa hàng bà mẹ và trẻ em trên tầng bốn.
Lại nhìn thấy một người đàn ông rất giống Phó Trạch Tinh đang chọn quần áo trong cửa hàng quần áo trẻ em.
Tôi lấy điện thoại ra, muốn chụp lại hình dáng của hắn.
Sau khi vội vàng lấy nét máy ảnh, một người đàn ông khác lọt vào tầm ngắm.
Đó là - - Phó Tân.
Tôi chỉ cảm thấy bầu trời sụp đổ.
Trà sữa cũng không có tâm tư mua, đón xe thẳng đến nhà.
Tôi nói ra hết những gì vừa rồi nhìn thấy nghe thấy với Đường Tuyết.
Chị ấy háo hức giữ tôi lại:
“Em chờ một chút, chúng ta đi hỏi cư dân mạng một chút trước.”
Bài post mới vừa phát ra, mười phút liền nổ tung.
Cư dân mạng:
[Cậu biết cư dân mạng chúng tôi luôn khuyên nên ly hôn và không hòa giải, còn tôi, theo tôi thấy, bạn trai của hai chị em chắc chắn là người đồng tính và muốn nhận một đứa con.]
[Tầng trên đừng dọa hai chị em bọn họ, nói không chừng là hai anh em muốn làm bố, trên thế giới này cũng vẫn còn có người đàn ông tốt, đừng một gậy đánh chết toàn bộ như thế.]
[Tôi đoán nội dung kế tiếp của vở kịch chính là: bạn trai hai người mang đứa bé kia về nhà, nói dối đứa bé là cô nhi hoặc là con của anh em, nhờ hai người hỗ trợ chăm sóc một chút. Kết quả là sau một thời gian, một người phụ nữ đáng thương đã tìm đến nhà, tự xưng là mẹ của đứa bé, là bạch nguyệt quang của bạn trai hai người. 】
Lần này lòng Đường Tuyết như tro tàn:
“Bảo bối, bằng không chúng ta lại chạy đi, chị không muốn làm người tiếp tay.”
“Chị sẽ không bao giờ tin tưởng đàn ông nữa.”
Tôi đột nhiên đứng lên, nhiệt tình phát biểu ý kiến của mình một chút.
Nào ngờ nửa người dưới đột nhiên bùng ra một luồng nhiệt.
“Chị, chị chờ một chút, em đi toilet đã.”
14.
Cơn đau bụng dưới nối gót tới, khiến tôi bắt đầu uể oải không phấn chấn.
Tôi suy yếu cuộn tròn trên sô pha, Đường Tuyết xoa bụng cho tôi:
“Em không phải làm dì tức giận rồi đấy chứ? Em có thể ổn định như dì của chị được không?”
Tôi nhìn chị với đôi mắt gần như nhắm nghiền:
“Thật sự rất ổn định sao? Nhưng em nhớ lần mà chị hỏi em đồ của của dì đã là rất lâu rồi.”
Đường Tuyết suy nghĩ một lúc, đứng lên kêu to:
“Hình như là......!”
Hai chúng tôi không nói chuyện, mang dép lê xuống lầu đi tiệm thuốc mua que thử thai.
Trên que thử, hai vạch đỏ rõ ràng lại nổi bật.
Chị người như khúc gỗ, lòng tôi như tro tàn.
Chúng tôi bàn bạc một lúc và quyết định để Đường Tuyết báo tin này cho Phó Trạch Tinh trước.
Đường Tuyết lập tức đến công ty tìm Phó Trạch Tinh.
Nhưng khi trở về, chị lại khóc.
Vừa bước vào cửa, chị đã lao vào vòng tay tôi và khóc lóc thảm thiết:
“Quả nhiên bọn họ giấu chúng ta sau lưng có con.”
“Chị nghe thấy, có một cậu bé cầm lấy tay Phó Trạch Tinh, gọi anh ta là bố!"
Tôi tức giận, trực tiếp gửi tin chất vấn Phó Tân:
[Nghe nói Phó Trạch Tinh có một đứa con riêng?]
Bên kia trả lời ngay:
[Làm sao có thể?]
[Anh có con nó cũng không có khả năng có con.]
Ngay lúc này.
Tôi cảm thấy mũi mình rất nóng, giống như mọc ra một quả bóng màu đỏ.
15.
Chúng tôi lấy móc áo, đứng sau cửa mai phục Phó Trạch Tinh và Phó Tân sắp tan tầm về nhà.
Cuối cùng hai anh em đã trở lại.
Chúng tôi thực hiện các động tác tra tấn, giống như hai ác ma từ sau cửa nhảy ra dọa bọn họ nhảy dựng lên.
Phó Trạch Tinh sợ tới mức nhảy dựng lên:
“Làm gì vậy.”
Chúng tôi đang định liệt kê ra tội ác của hai anh em họ thì lại phát hiện bên cạnh Phó Tân có một thân ảnh nho nhỏ.
Cậu bé nhận ra tầm mắt của chúng tôi, cười ngọt ngào:
“Em chào hai chị ạ.”
Đầu óc tôi nổ tung.
Đây không phải là nội dung vở kịch mà cư dân mạng dự đoán sao.
Đường Tuyết tức giận đến đỏ cả mắt, quay người lại khéo léo lấy ra một cây roi từ trong chiếc tủ không thường dùng, quất vào mặt Phó Trạch Tinh:
"Tôi đánh chết anh, cái đồ đàn ông phụ bạc!!"
Khóe miệng Phó Tân giật giật:
"Không phải, hai chị em hai người hôm nay đang biểu diễn tiết mục gì vậy."
“Đứa bé này tên là Khang Khang, là con trai của bạn anh, nó sắp làm phẫu thuật, thằng bé đã được bác sĩ liên hệ thông qua mối quan hệ của tụi anh, để tiện kết nối, xin nhờ tụi anh chăm sóc vài ngày.”
Được rồi, được rồi.
Ngay cả lý do cũng được biên soạn giống như cư dân mạng dự đoán.
Đường Tuyết đánh Phó Trạch Tinh càng hăng say.
Phó Trạch Tinh nhe răng trợn mắt nói:
"Chờ một chút, bảo bối, em dừng một chút, tụi anh có bằng chứng thể chứng minh tụi anh trong sạch!"
Phó Tân không đành lòng nhìn thẳng, lấy từ trong túi ra một tờ giấy giám định DNA.
“Tụi anh đã sớm đoán được nếu như mang Khang Khang về sẽ làm hai em bất an, cho nên sáng sớm đã đi làm giám định DNA.”
Tôi nhận lấy xác nhận một lần.
Báo cáo là thật.
Sự thật cũng giống như Phó Tân nói.
16.
Cơn giận của Đường Tuyết lập tức tắt.
Phó Trạch Tinh có cơ hội thở dốc, lập tức lại đảo khách thành chủ, ngang ngược ôm lấy Đường Tuyết:
"Chị à, chị đánh anh lâu như vậy, chắc là tay mỏi lắm rồi nhỉ?"
“Chị yên tâm, anh sẽ bù đắp tốt cho chị."
"Chị sẽ không thể sử dụng tay trong một thời gian, vì vậy anh sẽ giúp chị bằng miệng."
Hai người vội vàng chạy lên phòng ngủ trên tầng hai.
Tôi chọc chọc thắt lưng Phó Tân, có chút lo lắng hỏi:
“Phó Trạch Tinh sẽ không lấy công báo tư thù chứ...”
Phó Tân nắm lấy cánh tay tôi, dẫn tôi vào phòng tắm:
"Có thời gian quan tâm chuyện của người khác, không bằng trước lo lắng cho chính mình một chút."
“Tay chống lên đi, để anh nâng thắt lưng của em.”
Hai giờ sau.
Hai người đàn ông này tinh thần sảng khoái ra ngoài tham gia bữa tiệc.
Chỉ để lại tôi và Đường Tuyết đỡ eo chửi bới.
Bữa tối không nấu được một chút, dì bảo mẫu thì đã tan tầm về nhà.
Khang Khang còn chưa ăn cơm.
Chúng tôi quyết định chọn món ăn bên ngoài.
Mười mấy kỵ sĩ giao hàng cùng nhau chen chúc tới, trên bàn ăn bày ra mấy chục loại thức ăn khác nhau.
Chúng tôi hòa nhã mời Khang Khang ngồi xuống:
“Khang Khang, em thích ăn gì? Không đủ thì nói với chị, chị sẽ mua thêm!”
Ai ngờ, Khang Khang đột nhiên thay đổi thành một người khác, thu hồi ánh mắt vốn thiện lương hồn nhiên, vẻ mặt mỉa mai nhìn chúng tôi:
“Hai người biết tôi là ai không? Cho tôi ăn loại thực phẩm rác rưởi này?”
Nó dùng khuỷu tay đánh đổ coca Đường Tuyết đưa cho nó.
“Bố tôi chính là Phó Trạch Tinh, bọn họ đã lừa hai người.”
"Bà già này, đừng nghĩ đến việc thay thế vị trí của tôi!”
17.
Khang Khang có thể nghĩ rằng chị em chúng tôi sẽ khóc lóc rời khỏi nhà.
Thật tình mọi người đều không biết, hai chị em chúng tôi thích nhất là bắt nạt trẻ con.
Đường Tuyết kẹp Khang Khang dưới khuỷu tay, dùng dép lê tét mông nó.
Ngay từ đầu, Khang Khang còn cứng miệng, muốn cắn Đường Tuyết:
“Đồ bà già thối! Tôi cắn chết bà! Chờ bố trở lại, tôi sẽ cho bà đẹp mặt!”
Nghe vậy, tôi quyết đoán đi tìm cà vạt của Phó Tân, trói hai tay hai chân Khang Khang lại, lại cởi giày của nó, dùng lông chim khổng tước trong bình hoa cù vào lòng bàn chân nó.
Nó vừa khóc vừa cười, kiên trì một hồi thì liền bại trận.
“Em sai rồi, chị, đừng cù nữa.”
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Xin lỗi chị tôi.”
Vẻ mặt nó cầu xin, miễn cưỡng xin đầu hàng với Đường Tuyết:
"Chị, em xin lỗi, Khang Khang biết sai rồi, Khang Khang không nên chống đối chị."
“Khang Khang không dám nữa, huhuhu, chị tha cho Khang Khang đi.”
Lúc này chúng tôi mới đại phát từ bi dừng tay.
Đứa trẻ nghịch ngợm vừa nhận được bài học liền trở nên ngoan ngoãn.
Nó thành thật ăn cơm, ngay cả nhai nuốt cũng không dám phát ra âm thanh chẹp miệng.
Sau khi ăn xong.
Nó còn chân chó muốn đấm chân cho tôi và Đường Tuyết.
Đường Tuyết nhỏ giọng ghé vào tai tôi nói:
"Chị cảm thấy nó một bụng xấu xa, đừng đồng ý với nó, cứ để cho nó qua một bên chơi một mình là được.”
Tôi gật đầu, từ chối "ý tốt" của Khang Khang.
……
Kim đồng hồ đã đến hai giờ sáng.
Phó Tân và Phó Trạch Tinh trở lại, trong tay hai người còn cầm túi quà Chanel.
Khang Khang vốn nên ngủ rồi từ trong phòng khách vọt ra.
Nó ôm lấy chân Phó Trạch Tinh liền bắt đầu khóc:
"Bố, hai người chị xấu xa đó đã đánh con, bố vừa đi thì bọn họ liền đánh con, bọn họ nói Khang Khang là đến tranh sủng với bọn họ, Khang Khang không có..."
Nó nhìn về phía hai túi Chanel, bi thiết lắc đầu.
“Khang Khang không cần quà, Khang Khang có thể ở bên cạnh bố là đủ rồi.”
Đường Tuyết hai tay chống nạnh:
"Phó Trạch Tinh, nếu anh mà tin vào lời nói dối của nó, em và Đường Thanh sẽ lập tức đi ngay!"
Tôi lập tức phụ họa:
“Nghe chưa Phó Tân! Chị em đi thì em cũng lập tức đi!”
“Ha ha ha.”
Phó Tân phát ra vài tiếng cười nhạo.
Anh không nói gì, chỉ cầm điện thoại di động lên, bấm một số.
"Trong vòng hai mươi phút, bảo viện trưởng các anh tới đón Khang Khang đi."
“Nếu nó không đi, em trai và em dâu tôi sẽ chia tay.”
Ánh mắt lúc trước Phó Trạch Tinh nhìn về phía Khang Khang, có từ ái, thương hại, đau lòng.
Nhưng bây giờ, trong mắt hắn chỉ còn lại một mảnh băng sương.
Hắn đẩy tay Khang Khang ra, có chút chán ghét lui về phía sau một bước:
“Coi như tôi nhìn lầm rồi.”
"Không phải tất cả trẻ mồ côi đều đáng được thương xót.”
"Còn nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là bố cháu, cháu rõ ràng có thể gọi tôi là anh trai, hoặc là chú, tại sao lại gọi anh là bố, cố ý khiến cho vợ tôi hiểu lầm?"
18.
Khang Khang không ngờ Phó Trạch Tinh sẽ không tin nó.
Nó co chân, quỳ trên mặt đất bắt đầu dập đầu:
"Bố... không phải, chú Phó, chú đừng nóng giận, đừng không cần Khang Khang, Khang Khang chỉ là quên mất..."
Phó Trạch Tinh hoàn toàn không tin vào điều đó:
"Cháu bớt lấy lí do quên mất ra để bào chữa với tôi đi."
“Tôi đã sửa cho cháu rất nhiều lần trước khi dẫn cháu về nhà.”
Khang Khang đỏ mặt, còn muốn ngụy biện:
"Nhưng bọn họ thật sự đánh cháu, trẻ con sẽ không nói dối gạt người!"
Phó Tân hỏi:
"Bọn họ là bởi vì ghen tị với cháu nên mới đánh cháu sao?"
Khang Khang gật đầu như gà mổ thóc.
Phó Tân nở nụ cười, hất cằm lên, dùng ánh mắt ý bảo Khang Khang ngẩng đầu nhìn trong góc trần nhà, một camera giám sát thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng đỏ.
“Cháu đoán xem nó có tin cháu hay không?”
Khang Khang bị nhân viên cô nhi viện hoa hướng dương mang đi.
Chúng tôi ngồi trên bãi cỏ trong sân và trò chuyện về quá khứ của Phó Trạch Tinh dưới ánh trăng.
Phó Trạch Tinh không uống rượu, hôm nay hiếm khi mở lon bia uống.
Hắn ngồi bên cạnh Đường Tuyết, yên lặng nghe Phó Tân nói:
"Mẹ tụi anh lúc sinh Phó Trạch Tinh bởi vì khó sinh mà chết.”
"Bố tụi anh vừa đau lòng vừa vô dụng nên đã đổ hết sai lầm này lên người Phó Trạch Tinh, ông oán giận: [Tại sao lúc sinh Phó Tân lại thuận lợi như vậy mà khi sinh mày lại chậm chạp sinh không ra chứ? Mày là đồ tai tinh! Cút ra khỏi nhà họ Phó cho tao!]”
"Ông tìm mọi cách để làm hại Phó Trạch Tinh rất nhiều lần nhưng đều không thành công, thậm chí cuối cùng, ông bắt đầu lấy cái chết ép buộc."
"Phó Trạch Tinh không muốn nhìn bố mình đi tìm chết nên đã chủ động rời khỏi nhà và được cô nhi viện hoa hướng dương thu nhận."
“Từ đó về sau, tất cả mọi người đều cho rằng bố mẹ anh chỉ có một đứa con là anh.”
"Tôi từng ảo tưởng rằng có lẽ có một ngày bố sẽ hối hận, nhưng cho đến ngày ông chết, ông vẫn luôn nói rằng ông không muốn gặp tôi."
Phó Trạch Tinh tiếp lời, chậm rãi mở miệng.
"Tôi ngây thơ nghĩ rằng tất cả các bậc bố mẹ trên thế giới này đều yêu thương con cái của mình, nhưng thực tế là ông keo kiệt đến mức không muốn chia sẻ cho tôi dù chỉ một chút xíu.”
"Sau đó, sau khi tự mình học xong và tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu chu du khắp nơi trên thế giới giải sầu, mỗi lần về nước, nơi thường xuyên ở nhất, chính là cô nhi viện hoa hướng dương kia."
"Mỗi lần nhìn thấy có đứa trẻ mắc bệnh, bởi vì tài chính không đủ không thể khám bệnh thì tôi đều không nhịn được ra tay giúp đỡ, tôi biết loại cảm giác tuyệt vọng chờ đợi hy vọng này, cho nên muốn dùng hết khả năng của mình giúp đỡ chúng sống sót."
“Tôi đã giúp đỡ rất nhiều đứa trẻ, duy chỉ có đứa này là nhìn lầm.”
Tôi và Đường Tuyết đã rơi lệ và có sự đồng cảm sâu sắc.
Bản thân Phó Trạch Tinh còn chưa khóc.
Hai chúng tôi đã liền ôm nhau khóc.
“Chị, hắn thật sự quá thảm.”
“Đúng vậy, em gái, đừng khóc nữa, về sau chị sẽ không nỡ đánh anh ấy mất.”
Phó Tân kéo tôi và Đường Tuyết ra.
Trên mặt anh có chút ghen tị.
“Vậy còn anh.”
"Tất cả tiền của anh đều đưa cho Phó Trạch Tinh, trước hai mươi lăm tuổi anh chưa từng ra khỏi thành phố của chúng ta, thằng bé hai mươi lăm tuổi đã chu du nửa vòng trái đất rồi."
“Em có nên đau lòng anh một chút không?”
Phó Trạch Tinh đột nhiên nói:
“Vậy hai người cảm thấy, tôi và anh trai tôi, ai thảm hơn?”
Câu hỏi này giống như kích hoạt từ khóa.
Tôi và Đường Tuyết lại bắt đầu:
“Em cảm thấy là chồng em.”
“Không không không, rõ ràng là chồng chị thảm hơn một chút.”
“Chị mơ đi, rõ ràng là chồng em, anh ấy là cô nhi.”
"Chồng em là cô nhi sao?"
"Chồng em chỉ ngủ được khi gối lên cánh tay em, anh ấy phải ôm em ngủ mới có thể ngủ, vậy còn không phải là cô nhi?"
Ai đó gầm lên:
"Đừng vạch trần tôi trước mặt tôi nữa!"
19.
Đám cưới diễn ra như dự kiến.
Lúc tôi nắm tay Phó Tân, rõ ràng cảm giác anh có chút khẩn trương, cường độ cầm tay tôi đang không ngừng gia tăng.
Tôi trêu chọc anh:
"Anh nắm chặt như vậy, là sợ em chạy sao?"
“Ừm.”
Hiếm khi Phó Tân không cãi nhau với tôi, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Khi linh mục nói chú rể có thể hôn cô dâu.
Đường Tuyết trực tiếp hôn Phó Trạch Tinh.
Phó Tân lại không nhúc nhích.
Thay vào đó, anh nhìn chằm chằm vào môi tôi, trầm tư.
Tôi nôn nóng kéo kéo tay áo anh:
“Anh làm gì vậy? Anh không muốn cưới em thì em đi đây.”
Lúc này anh mới nâng mặt tôi lên, tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại.
“Anh đang tự hỏi liệu lần này em có bỏ thuốc độc vào miệng rồi giả chết trước mặt anh không, anh sợ.”
Tôi đỏ mặt:
“Đương nhiên là không có! Không được nhắc lại chuyện này nữa! Hôn nhanh lên!”
Lúc này Phó Tân mới cảm thấy mỹ mãn nhếch môi.
“Hôn nhẹ hôn nhẹ, hôn xong ở đây xong rồi lát nữa đổi chỗ khác hôn tiếp.”
Chim bồ câu trắng của nhà thờ hôn hoa hồng.
Chúng tôi ôm nhau trong tình yêu.
- Hết chính văn -