Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Lâm Tố không biết có phải Đông Loan nói với Tầm Dĩnh như thế rồi Tầm Dĩnh kể lại cho Đào Mục Chi nghe hay không. Nhưng dù đúng hay không thì đều không sao cả.

Đúng là cô từng bị Đông Loan gây cho vô số tổn thương, nhưng nhờ vậy mà cô đã có cơ hội quen biết Đào Mục Chi. Nếu như không có Đông Loan, có thể cả đời này cô sẽ không thể thoát khỏi cái thôn nhỏ kia, khúc mắc giữa cô và mẹ cũng sẽ mãi mãi không được tháo gỡ.1

Lâm Tố nói với Đào Mục Chi chuyện của mình, giữa cô và hắn đã không còn bí mật nào nữa. Cô nói xong, nhìn Đào mục Chi, nói: "Anh tìm bác sĩ cũng được, nhưng không cần phải tìm bác sĩ cấy ghép thận, mà nên tìm bác sĩ phụ sản."

Khi đó sau khi xảy ra tai nạn xe bác sĩ đã nói sau này cô sẽ rất khó mang thai. Nhưng cô vẫn còn trẻ, sau vài năm điều dưỡng có lẽ cơ thể đã lại khác. Lâm Tố cũng từng vì chuyện này mà mất tinh thần, rồi nghĩ ngợi lung tung, nhưng có khả năng là vì bây giờ cô đã khỏi bệnh rồi, nên dù là chuyện gì cũng có thể nghĩ thoáng hơn. Mang thai vẫn cần xem duyên phận, lại không phải là nhất định không thể.

Nhưng chuyện này đúng là vẫn nên nói với Đào Mục Chi.

Nếu hai người đã quyết định đến với nhau, theo thời gian quan hệ tiến triển lên một bước, cô cũng phải xem thử phản ứng của Đào Mục Chi với chuyện này.

Đào Mục Chi không có phản ứng gì cả, hắn giống như vừa nghe xong một câu chuyện xưa.2

"Không cần tìm bác sĩ nữa. Em rất khỏe mạnh." Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố nghe xong, nhìn hắn khẽ cười.

Đuôi mắt cô cong cong, trong mắt có chứa ánh sáng lấp lánh. Đào Mục Chi đưa tay xoa nhẹ hai má cô, lại chạm lên tóc cô. Hắn không có phản ứng gì không có nghĩa là trong lòng không có cảm giác. Quá khứ của Lâm Tố, mỗi câu mỗi chữ cô nói ra, đều như lưỡi dao cứa qua tim hắn, để lại một vết cắt như đường chỉ nhưng cũng rất đau, rất xót xa.1

Hắn đặt tay trên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ hai cái, nhìn cô cười, hắn hỏi.

"Buổi chụp ảnh sáng nay vẫn chưa kết thúc đúng không?"

Lâm Tố giữa chừng bị hắn gọi ra, chụp bìa tạp chí đã kết thúc, nhưng vẫn còn lịch chụp khác. Hơn nữa cô và Bạch Dã còn chưa nói chuyện xong nữa.

"Vẫn chưa." Lâm Tố đáp.

"Tôi đưa em về." Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố gật đầu: "Được."

-

Lúc hai người lên xe vẫn luôn là bầu không khí ngộp thở, sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, lúc xuống xe đã trở về vui vẻ nhẹ nhõm. Trái tim Lâm Tố vẫn còn lơ lửng trên không, chân cũng như đang bước trên mây, cô được Đào Mục Chi nắm tay dắt về studio.2

Bạch Dã vẫn còn chờ trong studio chưa về. Lúc đi biểu tình của Lâm Tố và Đào Mục Chi đều không dễ nhìn, hiện tại quay về, nhìn biểu tình của Lâm Tố thì có vẻ là đã giảng hòa rồi.

Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng đi tới trước bàn đặt máy tính, Bạch Dã nhìn về phía Đào Mục Chi, cười với hắn rồi lên tiếng chào hỏi.

"Xin chào."

"Xin chào." Đào Mục Chi đáp lại.

Bạch Dã chuyển tầm mắt sang Lâm Tố, ý muốn Lâm Tố giới thiệu hai người.

"Đây là Bạch tổng của Baishi Entertainment, đây là bạn... bạn trai của tôi." Lúc Lâm Tố nói ra hai chữ bạn trai, mặt còn hơi đỏ lên. Vừa mới xác nhận xong quan hệ, cô vẫn có hơi không kịp thích ứng.1

Lúc Đào Mục Chi dẫn Lâm Tố khỏi đây, Bạch Dã cũng đã đoán ra quan hệ của hai người. Khi đó Lâm Tố không may ngã vào lòng anh ta, sau đó Đào Mục Chi gọi Lâm Tố, cứ như bắt quả tang người yêu đang ngoại tình.

Nhớ lại chuyện vừa rồi, Bạch Dã cười thành tiếng, nói với Đào Mục Chi: "Vừa rồi giữa tôi và Lâm tiểu thư chỉ là tai nạn, cô ấy bị ngã, tôi mới đúng lúc đưa tay ra đỡ thôi, đừng để bụng nhé."

"Không sao, cảm ơn." Đào Mục Chi nói.

Bạch Dã nghe vậy, lập tức cảm thấy người trước mắt này rất có trình độ, chẳng những không chấp nhặt, còn nói cảm ơn với anh ta. Nghĩ đến đây, Bạch Dã quay sang nói với Lâm Tố: "Bạn trai cô không tệ nha, rất ra dáng đàn ông đó."

Nghe xong lời khen của Bạch Dã, Lâm Tố: "..."

Mà Đào Mục Chi nghe được lời khen này thì vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, vừa nãy Lâm Tố giới thiệu hắn còn chưa giới thiệu tên. Đào Mục Chi bèn nhìn Bạch Dã, đưa tay ra.

"Đào Mục Chi."

Bạch Dã cũng đưa tay ra, cười nói.

"Bạch Dã... Á!"

Tay của anh ta phế rồi.2

Lâm Tố: "..."

(*) hình như tôi vừa nghe thấy tiếng hũ giấm đổ vỡ đâu đây:>2

-

Lịch chụp buổi chiều của Lâm Tố trải qua một cách bình tĩnh và phấn khích.

Phấn khích là bởi vì hiện tại giữa cô và Đào Mục Chi đã là quan hệ yêu đương, bình tĩnh là vì tuy rằng mới xác định quan hệ, nhưng phương thức chung sống giữa cô và Đào Mục Chi hẳn vẫn sẽ không có gì thay đổi.

Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, hôn, nắm tay, ôm, những chuyện của các cặp đôi yêu nhau bình thường hay làm dường như cũng không khác mấy với khi trước.1

Nhưng trước đây làm thì sẽ phải có đủ loại lý do, hiện tại với quan hệ của bọn họ, dù là hôn hay ôm hay nắm tay thì đều không cần phải có lý do nữa.

Hai người đã xác định quan hệ, làm gì cũng là hợp tình hợp lý.

Ngoại trừ phấn khích và bình tĩnh, Lâm Tố còn vui vẻ cả một buổi chiều.

Tâm tình tốt khiến hiệu suất công việc trong buổi chiều được nâng cao, đúng năm giờ, mọi công việc đã kết thúc. Lâm Tố kết thúc sớm, lái xe về nhà.

Tuy rằng phương thức sống chung vẫn không có gì thay đổi, nhưng cảm xúc lại có biến hóa. Ví như hiện tại, Lâm Tố lái xe, một lòng mong ngóng được mau mau về đến nhà. Mà lái xe về đến tiểu khu rồi, sắp về đến nhà, sắp được gặp lại Đào Mục Chi, Lâm Tố lại không biết phải đối diện với hắn ra sao.

Ngay khi sự căng thẳng và thấp thỏm lên đến đỉnh điểm, cửa nhà mở ra, Đào Mục Chi về rồi.

Lâm Tố nghe thấy tiếng mở cửa, như con cá chép nhỏ từ sô pha nhảy lên, nhanh như chớp đi dép, chạy ra cửa. Chạy ra đến cửa rồi, nhìn thấy Đào Mục Chi, trái tim Lâm Tố lại như bị kéo lên, bước chân cũng dừng lại.

Đào Mục Chi: "..."

Đào Mục Chi tan làm về nhà, giữa đường còn ghé siêu thị một chuyến mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối hôm nay. Hắn dùng một tay đóng cửa nhà, một tay khác xách túi đồ ăn. Trước cả khi Lâm Tố chạy đến nơi, ánh mắt của hắn đã một mực đặt ở hướng cô chạy tới, nhưng mà chờ Lâm Tố chạy vào tầm nhìn của hắn rồi, cô lại đột ngột dừng lại.

Hai người đứng ở hai đầu con đường nhỏ từ cửa vào phòng khách, cách một khoảng ngắn.

Trái tim Lâm Tố thình thịch đập loạn, cô nhìn Đào Mục Chi, Đào Mục Chi đang cười với cô.

Cô chạy ra đón Đào Mục Chi, kết quả chạy đến rồi lại đứng ngây ra. Lâm Tố nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Đào Mục Chi, bởi vì vừa chạy mà mặt cũng hơi nóng lên.1

"Anh, anh về rồi à?" Lâm Tố khó khăn phun ra một câu.

Ánh mắt nhìn cô của Đào Mục Chi thoáng ôn nhu, ý cười cũng vì một câu này của cô mà đậm hơn. Đào Mục Chi khẽ cong môi, cúi người đổi giày. Đổi xong, hắn đi đến trước mặt Lâm Tố, đưa một tay không phải xách đồ ôm lấy Lâm Tố, sau đó, Đào Mục Chi cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Về rồi." Đào Mục Chi đáp một tiếng, bàn tay xoa nhẹ mái tóc cô.

Mái tóc của Lâm Tố dưới cái xoa đầu đầy dịu dàng này xù lên, cô ngẩng đầu, nhìn Đào Mục Chi trước mắt. Trái tim nhảy nhót của cô cũng dưới tiếp xúc này trở nên bình tĩnh, dần biến thành cây kẹo bông mềm mại. Lâm Tố có cảm giác như mình sẽ cứ thế mà chết trong hũ mật ôn nhu ngọt ngào này.1

Đây mới là phương thức sống chung của những người yêu nhau.

Hai mắt Lâm Tố sáng lên.

Đào Mục Chi thu hết vào mắt, đưa tay vuốt nhẹ vành tai cô, sau đó thả tay, hỏi: "Đói chưa?"

Lâm Tố nâng mắt nhìn hắn, nhìn rồi lại nhìn.

"Đói rồi."

"Vậy tôi đi nấu cơm." Đào Mục Chi nói xong, xách túi đi vào bếp.

-

Ngày thường những lúc Đào Mục Chi nấu ăn thì Lâm Tố đều như bà lớn nằm ở ghế sô pha chờ đến bữa. Nhưng trước đây Đào Mục Chi là vì chăm sóc cho cô mới ở nhà cô, cô có thể như bà lớn chờ cơm bưng nước rót tận miệng. Hiện tại cô là bạn gái của Đào Mục Chi, lúc hắn nấu cơm thì cô cũng nên đi giúp gì đó mới đúng.

Thế là, Đào Mục Chi đang rửa rau thì thấy Lâm Tố đứng ở cửa.

Đào Mục Chi: "..."

Tiếng nước chảy khá ồn, Đào Mục Chi trước đóng vòi nước, chờ đã yên tĩnh rồi, hắn mới nhìn Lâm Tố, hỏi.

"Làm sao thế?"

Lâm Tố chớp chớp mắt, nhìn hắn, sau đó duỗi hai tay ra.

"Có cần giúp đỡ gì không?"

Đào Mục Chi cầm rau, nhìn Lâm Tố đứng ở đó, ánh mắt hắn dừng trên bàn tay duỗi ra của Lâm Tố, trong mắt hiện lên ý cười.

Đào Mục Chi gật đầu, hai mắt Lâm Tố lập tức sáng lên. Cô đi vào bếp, nhận lấy rau trong tay Đào Mục Chi.

Lâm Tố cũng không phải người cái gì cũng không biết làm.

Tuy là cô sẽ không nấu cơm, nhưng rửa rau thì cô vẫn rất giỏi. Có thêm sự xuất hiện của một người, không gian bếp giống như chật chội lên. Âm thanh rửa rau của cô và tiếng Đào Mục Chi thái đồ ăn đan xen một chỗ, căn bếp nho nhỏ bốc lên làn khói ngọt ngào. Lâm Tố lắng nghe âm thanh pha tạp này, bỗng cảm nhận được một loại hơi thở của gia đình.
Nhấn Mở Bình Luận