Một tháng bình yên trôi qua, mọi việc suôn sẻ hơn mức bình thường...mà không hiểu sao trong lòng Lành cứ bứt rứt không yên...
Hơn 9h tối, cho Cốm ngủ xong...Lành tranh thủ gọi điện về nhà hỏi thăm bố...
Liên tiếp 4 cuộc gọi đi...
Không có ai trả lời, những tiếng tút tút vang lên dài đằng đẵng...
Phải hơn nửa tiếng sau, cái Ly mới nghẹn ngào...
- Chị Lành ơi, thằng Tuấn bị người ta đâm vào rồi...
- Sao lại thế, có nặng lắm không...?
- Em không biết, chỉ thấy bố lên bệnh viện từ chập tối đến giờ còn chưa về...
- Chị biết rồi, em đừng khóc nữa, để chị nhờ anh Thắng (anh họ) lên với bố xem sao...
- Nhưng em sợ lắm...
- Ở nhà cứ yên tâm, đừng cuống lên...Có chuyện gì chị báo về cho...
Lành tắt máy, ấn số gọi cho Thắng mà hai tay run run:
- Thắng: Nay đổi gió hay sao, mà mày gọi anh muộn thế?
- Không đùa đâu anh ơi, cái Ly vừa báo thằng Tuấn nhà em bị người ta đâm phải...Đang trên bệnh viện huyện, bố em đi từ chập tối đến giờ chưa về.. Anh biết đi xe máy, anh lên đó xem tình hình thế nào hộ em mới...
- Sao mày không nói sớm...?
.- Em cũng vừa biết thôi...
- Thôi được rồi, để giờ anh lên...
Lành bất lực ngồi sụp xuống cầu thang,...
- Dũng: Nay em ngủ muộn thế...?
- Em trai em bị tai nạn, bố không mang điện thoại theo. Không biết bây giờ thế nào...?
- Tai nạn á...? Bị lâu chưa...?
- Chắc khoảng 5 - 6h tối...Em nhờ anh họ em lên bệnh viện huyện hỏi rồi. Ngồi đây chờ thêm lúc nữa xem có tin gì không...?
Dũng không nói gì, lặng lẽ đứng chờ cùng Lành...
Thắng gọi điện báo lại:
- Lành: Sao rồi anh ơi, tìm thấy bố em chưa? Thằng Tuấn có bị gì không...?
- Mày hỏi từ từ từng câu thì anh mới trả lời được chứ...
- Lúc nào rồi, mà anh còn đùa...
- Ơ con này, tao đùa gì mày. Tao vừa gặp bố mày, đang chờ thằng Tuấn chụp X quang chân trái. Nghe mong manh bác sĩ chuẩn đoán nó bị gãy xương cẳng chân rồi. Còn đầu óc tạm thời không sao. Phúc tổ 7 đời nhà mày nhá...
- Anh có giấu em chuyện gì không?
- Nói chuyện với mày chán bỏ mẹ. Tao đưa điện thoại để bố mày nói với mày...
Giọng bố Lành khàn khàn:
- Em không sao đâu, con đừng lo quá. Đợi bác sĩ chụp xong bố đưa nó đi bó bột là xong...
- Vào bệnh viện rồi, bố đừng tiết kiệm quá. Cần tiêu gì cứ phải tiêu, sáng mai con xin nghỉ, về thăm em.
- Không cần đâu con ạ, xin nghỉ nhiều quá người ta lại làm khó mình...
Lành quay sang nhìn Dũng...
Dũng gật đầu:
- Em cứ về đi, để Cốm ở nhà với anh vài hôm cũng được...
- Em cảm ơn anh, chứ không về em sốt ruột lắm...
- À quên đợi anh tí...
Dũng bước nhanh vào phòng, cầm cái phong bì đưa cho Lành:
- Em cầm chỗ này về lo cho em trai em nhé! Không cần ngại đâu, cứ coi như anh cho em ứng trước lương...
- Em không cầm đâu, em có tiền rồi...
- Cứ mang đi dự phòng cho chắc, không dùng đến về trả lại anh cũng được...
Sáng hôm sau, Lành bắt xe về Thanh Hóa sớm. Về luôn bệnh viện huyện, chứ không về nhà:
- Bố ơi, em đâu...?
- Đang nằm trong kia, đêm qua bó bột xong hết rồi. Bác sĩ bảo nằm theo dõi thêm 2 ngày nữa rồi cho về...
Lành mở túi quần áo đưa cho bố 10 triệu:
- Bố cầm lấy tiền lo thuốc thang cho em...
- Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?
- Tiền con tiết kiệm với cả tiền chủ nhà ứng lương trước...
- Con mang về trả cho người ta đi, biết có làm lâu dài được không mà lấy lương trước. Không cần lo cho em đâu, lợn đang được giá. Chiều về bố bán 2 con là đủ...
___
Mẹ Dũng đích thân sang tận nhà Trang, đưa cho Trang cái phiếu siêu âm giả....
Dòng chữ kết luận Phạm Thu Trang, có thai 4 tuần tuổi rõ mồn một...Trang tròn xoe mắt nhìn, mẹ Dũng cười cười:
- Cháu bất ngờ lắm phải không? Bác đã hứa thì bác sẽ làm đến cùng...
- Thực ra cháu cũng đang có chuyện muốn nói với bác...
- Miễn sao không phải chuyện cháu đi Pari, thì cháu nói gì bác cũng đồng ý...
Trang xua xua tay:
- Ý cháu không phải chuyện đấy.Bác ngồi đây đợi, cháu lấy cái này cho bác xem nhé...
- Con bé này, hôm nay còn giả vờ thần bí với bác nữa cơ à...?
Trang gật gật, chạy lên phòng mang xuống chiếc que thử thai, hai vạch đỏ chói lọi...
Như không tin vào mắt mình, mẹ Dũng đờ người ra...
- Trang ơi...có thật không...?
Trang gật đầu chắc nịch. Mẹ Dũng cười to, mồm lẩm nhẩm liên tục:
- Tạ ơn trời phật, tạ ơn trời phật...
- Nhưng cháu sợ anh Dũng không đồng ý...
- Nó dám...Bác giết nó...Con cháu nhà bác ai cho nó quyền từ chối. Cháu gặp nó nói chuyện rõ ràng đi...Để bác về bàn với bác trai, chọn ngày sang nói chuyện đàng hoàng với bố mẹ cháu...
Trang gọi Dũng ra quán cafe dưới cổng công ty nói chuyện:
- Trang: Anh uống gì để em gọi...?
- Cho anh 1 cafe đen không đường, tí nữa anh còn vào họp...
- Anh ghét em lắm à...?
- Sao tự dưng em lại hỏi thế?
- Em...Đã muốn từ bỏ tất cả, buông xuôi mọi thứ, đến Pari bắt đầu cuộc sống mới. Quên đi anh, quên thanh xuân nơi này...
Nói đến đây, Trang khóc nấc lên:
- Nhưng giờ chắc không kịp nữa rồi...
Đặt tờ phiếu siêu âm lên bàn...
Dũng liếc qua, bất ngờ quá không nói lên lời:
- Em có ý định gì chưa, nói anh nghe...?
- Em sẽ bỏ, em không muốn ràng buộc anh...
- Em suy nghĩ kĩ đi...
- Em...
- Mẹ anh biết chưa?
- Bác vừa sang nhà em, vô tình đúng lúc nhìn thấy phiếu siêu âm này, nên bác biết rồi...
- Anh dù không có tình cảm nam nữ với em, nhưng việc anh làm anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng...Em đừng khóc nữa, cũng đừng suy nghĩ đến việc bỏ con...Đó là một sinh mệnh, chúng ta không ai có quyền tước đoạt đi mạng sống của nó...
- Tất cả là tại em...em sai rồi, sai thật rồi...
- Ai đúng ai sai giờ không quan trọng...Em cứ về đi, anh vào họp đây. Xong việc anh gọi lại cho...
Dũng quay lưng bước đi, trong lòng rối như tơ vò...Chỉ sau một đêm say rượu, giờ chuẩn bị lại thêm đứa con nữa...
Trang cười nhạt nhìn theo, hai tay vỗ nhẹ lên bụng: "Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ khiến bố Dũng là bố của con"...
Đúng lúc điện thoại reo, tên người gọi nhấp nháy trên màn hình...
Trang nghiến răng, lướt mạnh nút "từ chối"...
" Ting..ting..."
Âm thanh tin nhắn gửi đến: "Nếu còn không nghe, anh đến tận nhà em..."
- Trang: Rốt cuộc anh muốn gì...?
- Lâm (người yêu cũ của Trang): Cũng không có gì to tát lắm, chẳng qua anh vừa thua cá độ bóng đá hơn 300 triệu. Bí quá gọi cho em, vay ít thôi...
- Khốn nạn, là thằng đàn ông ngửa tay xin tiền đàn bà không biết nhục sao...?
- Em ăn nói cho cẩn thận, anh không có kiên nhẫn đâu. Với cả đây đâu phải lần đầu mà em phũ thế...Tháng trước còn ngọt ngào lắm cơ mà...
- Anh im đi, không cần nói nhiều, tôi không có tiền...
- Nghe nói em định lấy ck, hay trong lễ cưới anh gửi tặng ck em và gia đình món quà nho nhỏ nhỉ...?
- Anh dám...
- Có gì mà thằng này không dám...Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, một là đưa tiền cho tôi. Tôi buông tha cho cô, từ nay không ai còn nợ ai nữa. Hai là tôi cho mọi việc vỡ lở, thì cô cũng đừng hòng sống yên ổn...
- Sao anh hèn thế...? Tôi nói cho anh biết, đây là lần cuối tôi đưa tiền cho anh. Anh biết điều cầm tiền rồi tránh xa tôi ra, không thì đừng trách tôi ác...
Lâm nghe xong, cười nham nhở...
- Okii...Có mỗi thế thôi, mà mất công từ nãy đến giờ. Khi nào buồn nhớ đến tìm anh, anh hứa phục vụ hết mình...
- Để cho tôi yên...