Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lúc mở cửa, không biết vì sao động tác của anh nhẹ nhàng hơn, dường như là dùng chìa khóa mở cửa không chút tiếng động. Căn phòng tối đen, nhưng rốt cuộc vẫn là nhà của anh, không cần nhìn anh cũng biết ở đâu có đồ đạc, anh sẽ không đâm vào tường, nhưng cuối cùng anh lại đi vào phòng sách, đóng cửa lại mới bật một chiếc đèn nhỏ, cẩn thận nhìn nhìn bản thân mình trong gương.

Trước khi về anh đã tắm, anh không muốn để cho cô thấy bất cứ vết tích nào, thật ra cô rất thông minh, sự việc đã chưa bại lộ một ngày, cô vẫn chính là người anh yêu nhất. Người anh yêu quý, có tất cả mọi thứ trên thế giới này, sẽ không có chút không vui nào làm phiền cô. Anh hơi tự lừa mình lừa người kéo ca vát ra.

Đèn treo trên trần bỗng nhiên sáng lên, anh kinh ngạc quay đầu lại, không biết từ lúc nào cửa đã mở, cô đứng ở cửa, tay còn ấn công tắc đèn, hơi sững sờ nhìn anh.

Cuối cùng vẫn là anh mở miệng trước: “Sao muộn vậy vẫn chưa ngủ?”

“Em muốn đợi anh về.”

Khóe miệng anh cong lên một lát, coi như là cười: “Lần sau không cần đâu, muộn như vậy, có lúc anh không về thì sao?”

Cô cũng cười cười: “Anh đói không, trong bếp còn một ít cháo.”

“Anh không đói.” Anh cố ý thoải mái véo véo má cô: “Em ngủ trước đi, anh tắm xong rồi sẽ đến.”

Cô vuốt vuốt tóc mai rũ ra: “Không phải anh tắm rồi mới quay lại sao?” Cô cười cười, đánh trống lảng: “Trên người anh vẫn còn mùi sữa tắm và dầu gội đầu.”

“Thánh Hâm,” Anh than một tiếng, ” Em không vui sao? Xin lỗi.”

Cô ngước mắt lên, yếu ớt nhìn anh: “Chí Duy……..em……chỉ là rất sợ hãi.”

Anh ngắt lời cô: “Đi ngủ đi, muộn quá rồi, có việc gì ngày mai hãy nói.”

Cô lại nói tiếp, khó khăn, đứt đoạn: “Em không biết……..chúng ta còn có mấy ngày, mấy tiếng, hoặc là……..còn có mấy phút……mấy giây…….”

“Anh mệt rồi, ngày mai chúng ta nói được không?”

Nụ cười thê lương nở ra trên khóe môi cô, giọng nói của cô nho nhỏ. Giống như mơ: “Ngày mai……..chúng ta còn có ngày mai không?”

Biểu hiện của anh gần như cứng đờ trên mặt, giọng nói của cô vẫn là hư vô, giống như mơ, giống như lông vũ bị gió cuốn lên, bất lực, không kìm lại được: “Mấy ngày hôm nay anh cứ gặp ác mộng, anh mơ thấy gì thế? Có liên quan đến em không? Anh toàn nói mê, mấy lần anh đều gọi tên em.”

Cô nhìn anh, lặng lẽ, thê lương nhìn anh: “Em biết, thời gian của chúng ta không nhiều nữa, hoặc nói, là thời gian của em không nhiều nữa. Anh từng nói anh yêu em, cho dù là thật, nhưng, tình yêu của anh dành cho em cũng không thể đủ xóa bỏ tất cả, anh xưa nay ân oán rõ ràng, anh sẽ không vì em quên đi tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây. Nhà họ Phó nợ anh, anh đòi lại không thiếu một đồng, về tiền bạc, về tình người, một đồng cũng không thiếu. Em biết.”

“Em nghĩ Giản Tử Tuấn nhất định là đồng bọn của anh trong việc này, có là từ sớm, anh ta lộ dấu vết ra cho em, có lẽ cũng là anh sai khiến. Anh nhất định sớm đã bố trí cái kết này, Hách Thúc nói là hai công ty hợp mưu, từ đó dẫn đến cái chết của cha em, trong đó có một công ty là Đông Cù sao?”

“Dịch Chí Duy, anh là một ác quỷ, anh sớm đã tính toán tất cả, anh bày thiên la địa võng, chỉ đợi từng người nối tiếp từng người của nhà họ Phó chui vào, anh muốn khiến em không còn gì nữa đúng không, bây giờ em quả thật không còn gì nữa, anh cầm dao em là cá nằm trên thớt.” Cô nhắm mắt lại, nước mắt lã trã chảy xuống, “Anh muốn thế nào, thì thế ấy đi!”

Cô xưa nay ngốc hơn anh, nhưng lần này cô lại quá thông minh, cô chỉ thông minh một lần này, đã đủ rồi, đủ rồi…..

Cô sớm đã không còn gì nữa, chỉ còn lại anh——-Cuối cùng ngay cả anh cũng mất đi, có lẽ, cô xưa nay chưa từng có anh, chỉ là anh tạo ra một hình ảnh giả dối đã có được……

Giống như là chiếc chiếu hoa sen của cha, cô cho rằng chính là thay mặt cho cha, thật ra cái gì cũng không phải, cái gì cũng không có.

Cái gì cũng không có……..

Anh không biết bản thân mình đứng ở đó bao lâu, anh cũng không biết cô đi làm gì, anh kéo dài từng ngày từng ngày, nhưng ngày này vẫn cứ đến. Anh tỉ mỉ trù tính thiên la địa võng, anh sớm đã muốn thấy kết cục, anh thắng rồi, anh nên cười nâng cốc chúc mừng.

Xa xa truyền đến một âm thanh nặng nề, giống như là người đang ngủ không cẩn thận đập vào đầu, anh đột nhiên lao vào phòng ngủ bên cạnh như phát điên, cửa sổ mở lớn, rèm cửa phất phơ trong gió đêm thành một đôi cánh màu đen to lớn, anh lao đến bên cửa sổ, không có gì, không nhìn thấy gì, phía dưới là màn đêm đen kịt, đen sâu như biển, tuyệt vọng như biển…….

Tay anh đập vỡ một tấm kính ở bên cạnh, máu chảy xuống theo vết nứt của kính, anh không cảm thấy đau chút nào, anh chỉ tê dại đứng dậy. Anh hủy hoại đi tất cả mọi thứ anh yêu quý nhất, anh tự tay bóp chết tình yêu của mình. Cuối cùng cô đem theo sự bán tin bán nghi ra đi, cô không tin anh thật sự yêu cô, bởi vì cô không tin anh sẽ hủy hoại người anh yêu, ngay cả bản thân anh cũng không tin, nhưng anh vẫn làm.

Anh đã thắng triệt để rồi sao?

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận