Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
"Khoảng hơn tám giờ, tôi đang tản bộ trong khu rừng cạnh bờ hồ. Trời rất tối, cỏ lại dày, tiếng bước chân không rõ ràng, đến khi tôi cảm giác sau lưng có người, hắn lập tức bịt kín mồm miệng tôi, đá khuỵu đầu gối tôi, tôi ngã xuống rồi thì bồi thêm một cú sau gáy. Sau đó tôi bất tỉnh. Lúc tỉnh lại xung quanh chẳng còn ai, tôi lập tức chạy về phòng, khi đó khoảng tám rưỡi, tôi ngất đi chừng nửa tiếng đồng hồ."
Lạc Hợp truy hỏi: "Cậu bị Sói đánh ngất, tỉnh lại thì lông tóc vô thương sao?"
Triệu Luân: "Phải, lúc về tôi soi gương cả nửa ngày, còn lo lắng đề phòng đến tận sáng sớm, thật sự chẳng bị làm sao cả."
Lạc Hợp: "Có thể là do được Phù Thuỷ cứu không?"
Triệu Luân: "Không biết. Nhưng tôi cũng không thấy đau ở đâu cả."
Lạc Hợp im lặng. Nếu giả thiết Triệu Luân thực sự đã chết, sau đó lại được Phù Thuỷ cứu về, vậy có ba trường hợp. Thứ nhất, kẻ giết hắn là Sói Laser, nhưng cách thức gây án của nó sẽ để lại ngoại thương rõ ràng, hơn nữa còn xuất huyết rất nhiều, cho dù có được Phù Thuỷ cứu, xung quanh chắc chắn phải lưu lại vết máu, hắn không thể không phát hiện được, có thể loại trừ. Trường hợp thứ hai là Sói Độc. Căn cứ vào trạng thái tử vong của Chu Du từ buổi tối thứ nhất, có thể suy ra Sói Độc không cần chủ động tiếp xúc với nạn nhân vẫn có thể giết người, vậy sẽ không cần mạo hiểm tiếp cận Triệu Luân như vậy, loại. Vậy còn con Sói thứ ba thì sao? Phương thức gây án của nó bọn họ vẫn còn vô cùng mờ mịt. Tử trạng của Thường Hoài Cẩn quá mức yên bình, vậy nên họ suy đoán đó hẳn là một loại vũ khí tốc độ mà trí mạng. Nếu vậy con Sói thứ ba cũng không cần thiết xông lên đẩy ngã Triệu Luân làm gì. Chẳng lẽ họ đã nhầm lẫn trình tự, kỳ thực vẫn là phải đánh bất tỉnh nạn nhân trước, sau đó mới ra tay?
Ngoài việc suy đoán kẻ tập kích là ai, Lạc Hợp còn quan tâm đến một vấn đề khác, đó là Phù Thuỷ thật sự sẽ đi cứu kẻ khác ngoài bản thân sao? Thông thường "Lọ thuốc giải" sẽ được để lại cho chính mình hoặc Tiên Tri chứ? Vậy nên Triệu Luân có khả năng cao chính là Phù Thuỷ.
Đó là những suy luận cơ bản. Lạc Hợp nghĩ được, y đoán những người ngồi đây cũng thế, chỉ có điều Triệu Luân nghĩ được hay không thì không chắc. Hắn mở miệng nói ra chuyện bị tập kích, tương đương với gián tiếp bại lộ thận phận Phù Thuỷ. Nếu hôm nay họ không thể tìm ra được con Sói đã tập kích hắn mà hành quyết, bản thân hắn sẽ trở thành mục tiêu lớn nhất. Thẳng thắn mà nói, Lạc Hợp không cho rằng hai người đầu tiên bị hành quyết là Sói, số Sói còn lại bây giờ ít nhất là hai con thậm chí nhiều hơn. Không cần biết kết quả thẩm phán hôm nay ra sao, chỉ tính đến chuyện trong tay Triệu Luân còn một "Lọ thuốc độc", tối nay hắn chắc chắn phải chết.
Lạc Hợp còn cho rằng hắn không đến nỗi ngu như vậy.
Lạc Hợp: "Cậu có thể miêu tả đại khái hình dáng của kẻ đó không, chiều cao, vóc người, mùi hương các loại?"
Triệu Luân nhớ lại một chút: "Là nam, cao xấp xỉ tôi. Hẳn là rất am hiểu thể thuật, có thể dễ dàng chế trụ tôi từ sau lưng. Tôi còn chưa kịp nhúc nhích đã bị hắn gõ cho một cái hôn mê luôn rồi, động tác này người bình thường nếu không luyện thành thục thì không thể làm được."
Miêu tả của hắn còn tỉ mỉ hơn nhiều so với mong đợi của Lạc Hợp, thu hẹp được đối tượng, thậm chí còn khiến nghi hoặc của y càng thêm mãnh liệt: Bị nhận diện đến mức độ đó, Sói còn có thể không diệt khẩu hắn sao? Nếu kẻ đó thực sự đã ra tay, vậy thì lại quay về giả thiết ban đầu. Hoặc là, hắn vốn có ý định diệt khẩu, nhưng lại không thực hiện được?
Tại sao không thực hiện được? Bị kẻ khác ngăn cản, hay là vũ khí mất hiệu lực?
Nếu như bị ngăn cản, vậy cái người ngăn cản kia hẳn lúc này đã chỉ điểm Sói rồi. Còn nếu do vũ khí mất hiệu lực, nghĩa là vào thời điểm Triệu Luân bị đánh ngất, ở đâu đó có một con Sói khác đã thành công sát hại người phe Thiện, sau đó Phù thuỷ lại ra tay cứu người kia. Có người chết nên con Sói bên Triệu Luân không dùng vũ khí được nữa, không thể ra tay chỉ có thể đào tẩu.
Nhưng nếu vậy cũng tức là: Còn có ai đó hôm qua bị ngộ hại, vậy mà Phù Thuỷ không lên tiếng, người bị hại cũng im lặng. Bất luận ra sao, Lạc Hợp có thể khẳng định đêm qua chỉ là một Đêm bình an giả, Sói vẫn có ý định giết người, hôm nay y tuyệt đối không thể bỏ quyền.
Ánh mắt Lạc Hợp quét qua từng kẻ tâm tư bất đồng. Nam giới, chiều cao xấp xỉ Triệu Luân... Ở đây cũng không có nhiều người thấp hơn hắn, mà dù cao hơn cũng có thể hạ thấp xuống để ngụy tạo, còn am hiểu thể thuật... Cuối cùng, ánh mắt y dừng lại ở một người.
Lạc Hợp hỏi: "Bành Dân Tắc, cậu biết võ không?"
"Đương nhiên." Bành Dân Tắc tự tin mười phần. "Võ cơ bản, Taekwondo, nhu đạo, Karate gì đó tôi đều là nhất đẳng, Muay Thái có thể khoa tay múa chân một chút, Võ Trung Quốc thì chỉ học được chút da lông, quyền cước Thiếu Lâm cũng không học đến nơi đến chốn, nhưng biểu diễn thì cũng đẹp."
Ngụy Tử Hư thầm cười khổ, lúc này anh đừng có khoe khoang vậy được không.
Lạc Hợp: "Cái chiêu quật ngã Triệu Luân kia, cậu làm được không?"
"Ha?" Bành Dân Tắc tỉnh táo lại, trước đây được hỏi như vậy anh đều khoe khoang rất có trình tự, lúc này lại phản tác dụng, lập tức trả lời: "Cũng được, nhưng tôi chưa làm thế với người khác bao giờ, không chắc lắm. Hơn nữa tôi cũng không tập kích Triệu Luân."
Khóe miệng Lạc Hợp hơi nhếch lên, Bành Dân Tắc lại không nhìn ra chút ý cười nào, thật sự là kiểu cười lễ nghi cứng nhắc. "Tôi cũng chưa nói cậu tập kích cậu ta."
"Triệu Luân, hỏi cậu một vấn đề cuối." Lạc Hợp miệng hỏi Triệu Luân, mắt lại vẫn đánh giá Bành Dân Tắc. "Tại sao tối qua cậu lại xuất hiện ở đó? Có hẹn với ai sao, hay là phát hiện cái gì nên tự mình đi điều tra?"
Triệu Luân trả lời rất nhanh, thậm chí căn bản không đợi Lạc Hợp hỏi xong. "Tản bộ thôi, tản bộ còn cần lý do gì. Có hai tên đàn ông ngày nào cũng kè kè bên nhau ra ngoài chạy lung tung, tôi muốn tản bộ một chút cũng không được à?"
Triệu Luân vừa nói xong, những người khác đã tỏ vẻ hiểu rõ nhìn về phía Ngụy Tử Hư và Bành Dân Tắc.
Thật sự là ngẫu nhiên sao? Lạc Hợp theo thói quen hoài nghi. Lúc này y mới phát hiện, những người ở đây cũng không hẳn hoàn toàn không có quan hệ, hoặc là đã quen nhau từ trước, hoặc là sau khi tới nơi này bắt đầu chung đụng. Chỉ là y không quá để tâm, trước giờ vẫn luôn không đếm xỉa chuyện xã giao bên ngoài. Nhưng họ thì khác, trong bóng tối vẫn theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của nhau. Lạc Hợp cảm thấy mình cần thay đổi góc độ suy luận. Phù Thuỷ có thật sự tự cứu bản thân? Nguyên nhân khiến Triệu Luân một mình đi vào rừng là gì? Đào móc quan hệ giữa những người này, liệu có hỗ trợ gì cho việc tìm ra Sói?
"Không... Thật ra hôm qua bên hồ chỉ có một mình tôi."
"Hả?" Bành Dân Tắc kỳ quái nhìn Ngụy Tử Hư. "Cậu nói gì vậy, chẳng phải tôi —— "
Ngụy Tử Hư cuống quít cất cao giọng, hòng che lại âm thanh của Bành Dân Tắc: "Tối qua hơn tám giờ, tôi mang theo đèn cầm tay ngồi một mình bên bờ hồ. Dân Tắc ăn cơm xong thì về phòng, là chính tôi tiễn anh ấy về."
"Cái gì..." Bành Dân Tắc vừa định tra hỏi Ngụy Tử Hư tại sao phải nói dối, bỗng nhiên khựng lại. Nơi Triệu Luân bị tập kích cách họ rất gần, dù có khẳng định lúc đó không nghe thấy gì, cũng không thể xóa bỏ hiềm nghi tiếp tay cho Sói. Ngụy Tử Hư muốn che giấu cho anh, nếu như lúc đó chỉ có một mình hắn ở hiện trường, còn Bành Dân Tắc đã về phòng từ sớm, ít nhất nghi ngờ sẽ không rơi xuống đầu anh. Nhưng điều đó sẽ gây ra hậu quả thế nào, Ngụy Tử Hư không thể không rõ. Lỡ có thằng điên nào vì thế mà bỏ cho Ngụy Tử Hư một phiếu, vậy chính là hắn đang dùng máu tươi để dệt ô chắn cho anh.
Nghĩ tới đây, Bành Dân Tắc thấy lông tơ toàn thân dựng đứng. "Cậu!" Mà Ngụy Tử Hư chỉ bình tĩnh cười với anh. Từ trong nụ cười kia, Bành Dân Tắc nhìn ra tín hiệu "Đừng lên tiếng".
"Hai người các cậu..." Lạc Hợp tựa hồ vẫn còn muốn hỏi gì đó. Trong lúc y đang cân nhắc, Lưu Tỉnh lại bất ngờ lên tiếng:
"Cắt ngang chút, có thể cho tôi nói một câu không, là chuyện cực kỳ quan trọng."
Lạc Hợp nhìn về phía Lưu Tỉnh, nét mặt gã nghiêm túc hiếm thấy. Cảm nhận được tầm mắt Lạc Hợp, gã cũng thản nhiên nhìn lại, thâm thúy mà nói một câu: "Tôi muốn lật bài[1]. Tôi là Tiên Tri."
[1] Nguyên văn 跳身份 – tương tự claim hay hardclaim, nói thẳng ra role của mình.
Tiên Tri? Trong nháy mắt tất cả đều rùng mình, đây có thể xem như vai trò quan trọng nhất trong toàn bộ trò chơi.
Lạc Hợp nhíu mày: "Tiên Tri? Lật bài sớm như vậy sao?"
Lưu Tỉnh lại ứng đối cực kỳ tự nhiên: "Sớm sủa gì nữa, nếu hôm qua mấy người treo cổ tôi, vậy tôi cũng vĩnh viễn không còn cơ hội mà lật."
Là như vậy? Quả thực hôm qua mọi nghi ngờ đều đổ dồn về phía Lưu Tỉnh. Chó cùng rứt giậu, gã không nhịn được cũng có thể thông cảm. Thế nhưng bây giờ mới là ngày thứ năm, Lạc Hợp vẫn cảm thấy Tiên Tri lật bài lúc này còn quá sớm. Như y đã nói, cho dù hôm nay thực sự có thể hành quyết Sói, nhưng chưa diệt sạch, đến tối Tiên Tri sẽ gặp nguy hiểm. Là vì gã soi ra Sói sao, hơn nữa còn nhất định phải lộ thân phận mới đảm bảo con Sói đó sẽ bị hành quyết? Hay là gã đã có biện pháp đảm bảo ban đêm không bị Sói sát hại?
"Với cả tôi quyết định lật bài, cũng do kiểm tra được vài thứ thú vị." Lưu Tỉnh khẽ nhướn mày, trong nụ cười lại có chút cân nhắc.
Thật sự soi ra Sói? Nội tâm ai nấy đều chấn động, có người hưng phấn có người thấp thỏm, ngoài mặt lại vẫn duy trì biểu cảm sóng êm biển lặng. Lạc Hợp cũng không vội, lên tiếng: "Từ từ đã, nói qua mấy ngày trước cậu kiểm tra những ai đi?"
Lưu Tỉnh: "Ngày đầu tiên soi Thường Hoài Cẩn, phe Thiện. Ngày thứ hai soi Lý Chấn, phe Thiện."
Lạc Hợp lập tức hỏi: "Lý Chấn? Tại sao phải kiểm tra một người đã chết?"
Lưu Tỉnh cười cười: "Hôm đó là lần đầu tiên xem Death Theater, xem xong lòng thương cảm trong tôi bị kích động mãnh liệt, một lòng muốn biết Lý Chấn rốt cuộc có phải là Sói hay không. Hơn nữa nếu ông ta thực sư là Sói, coi như xác định thân phận cũng không tổn thất gì."
Lạc Hợp: "Ừm, tiếp tục đi."
Lưu Tỉnh: "Ngày thứ ba soi Mạc Vãn Hướng, Thiện. Còn tối qua..." Trên gương mặt anh tuấn của gã treo lên biểu tình như vui đùa, tầm mắt lần lượt đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại ở Ngụy Tử Hư. Ngụy Tử Hư nhìn gã đầy mong chờ.
"Tôi soi Tiêu Hàn Khinh, Sói."
Trầm mặc.
Trầm mặc qua đi là tiếng hít sâu. Rốt cuộc mọi người cũng vì kết quả này mà nổi lên phản ứng. Thế nhưng, người phản ứng lớn nhất lại không phải Tiêu Hàn Khinh.
Phải mất đến mười mấy giây cô mới tỉnh táo lại, xác định cái tên Lưu Tỉnh nói ra thật sự là của mình, bờ môi dần dần rút đi huyết sắc. Cô cứng đờ quay đầu, ánh mắt hiện lên tia bất lực, rồi đến tuyệt vọng. Giữa bầu không khí im lặng chết chóc, cô đau đớn nhìn qua khuôn mặt từng người, ánh mắt không biết phải dùng từ gì để hình dung. Lẽ ra lúc này họ nên thấy vui mừng, nhưng chẳng biết tại sao lại không dám đối diện với ánh mắt của cô, mất tự nhiên mà quay mặt đi.
Tiêu Hàn Khinh nhìn quanh một vòng, lúc chạm đến Ngụy Tử Hư lại trực tiếp lướt qua, tựa như căn bản không quen biết người này, cuối cùng đối mặt với tầm mắt của Lạc Hợp. Lạc Hợp thở dài, ánh mắt cô, thay vì muốn nói "Tôi không phải Sói", càng giống như đang cầu xin "Đừng bỏ phiếu cho tôi" hơn.
Thậm chí không cần tiếp tục thảo luận gì thêm nữa, vẻ mặt cô đã rõ rành rành rồi.
Giống hệt như cái thể chất không giỏi thức đêm của cô, cô dường như cũng chẳng am hiểu chuyện nói dối. Lạc Hợp âm thầm nghĩ vậy.
Lạc Hợp vốn định hôm nay sẽ vạch trần cô. Kết quả lúc này lại giúp y bớt được mấy lời giải thích.
Kỳ thực, nói Lưu Tỉnh là Tiên Tri, Lạc Hợp tám phần mười là không tin. Nhưng gã lại thật sự soi ra Sói, nếu gã là Sói mạo danh Tiên Tri, bán đứng đồng đội có ích lợi gì? Chẳng thà lấy bừa một người chết nào đó ra thế chỗ, vừa giảm bớt tỷ lệ khả nghi vừa bảo vệ đồng đội. Về thân phận của Lưu Tỉnh, Lạc Hợp quyết định tiếp tục quan sát thêm.
【 Bỏ phiếu kết thúc. Ồ ồ, lần đầu tiên thấy các bạn đồng lòng vậy đó. Tiêu Hàn Khinh thu được toàn bộ phiếu bầu. Thưởng cho cô một tràng pháo tay nha! 】
【 Bộp bộp bộp 】
【 Nói trước một chút, sân khấu hôm nay sẽ là một câu chuyện có plot twist vô cùng đặc sắc, kính mong chờ đợi! 】
Đẩy cửa ra, khinh khí cầu sặc sỡ từ từ bay lên trần nhà, đâu đâu cũng có lụa màu và bóng bay lấp lánh. Trên cửa, trên sàn, thậm chí mặt ngoài sân khấu thủy tinh dày đặc những ký tự nghuệch ngoạc xấu xí như của đứa bé mới tập viết, đọc qua dường như là "Thời tiết thật đẹp", "Không muốn làm bài tập" "XXX tớ thích cậu" các kiểu.
Bối cảnh và âm thanh đều vui tươi, đệm theo tiếng kẻng tam giác và nhịp phách tiền. Một thanh âm non nớt vang lên, bi bô họa xướng một khúc đồng dao.
Tiêu Hàn Khinh ngồi trong sân thượng, bên chân chất đầy đồ chơi xếp gỗ và bộ lego quân đội. Cô hé miệng, dường như muốn nói gì đó, mà hô hấp lại trở nên khó nhọc.
Một viên kẹo bảy màu rơi vào miệng cô, thuận theo cuống họng trượt xuống thực quản.
Cô cúi đầu ho sặc sụa, nước mắt ứa ra, trong mắt trào lên nỗi kinh hãi mất kiểm soát.
【 Để tôi kể cho các bạn nghe, câu chuyện về một vị bác sĩ giàu lòng nhân ái. 】