*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Director biến Lạc Hợp thành một lưới võng.
Sau khi mở điện, dây dẫn lóe ra ánh xanh. Tựa như có từng dòng data chảy xuôi trong thân thể Lạc Hợp, y bị lưới võng cố định, ghim chết giữa trời. Miệng vết thương do dây dẫn cắt ra rất nhỏ, bề ngoài y vẫn là một bộ dáng áo mũ chỉnh tề, thoạt nhìn cực kỳ thánh khiết.
Thực sự là một tấm lưới xinh đẹp.
【 Giáo sư? Giáo sư? 】
【 A? Chết rồi sao? 】
【 Khục khục khục! Thú vị, thực sự quá thú vị! Mặc dù tôi là một công dân tin tưởng khoa học, nhưng lúc này cũng hy vọng thật sự có thuốc cải tử hồi sinh hay thiên sứ ban phước á. 】
【 Như vậy, có thể giết anh thêm lần nữa rồi. 】
Âm thanh vẫn huyên náo như trước, như một quán bar cuồng loạn mất khống chế. Lần này Director đặc biệt phá bỏ lớp cách âm, từng câu từng chữ hắn đối thoại với Lạc Hợp đều truyền vào tai mọi người. Y trước lúc chết vẫn bình tĩnh như vậy, hoàn toàn tương phản với âm thanh và ánh đèn náo loạn xung quanh. So ra giống hệt như khi đứng giữa những kẻ "Nhân sĩ nhiệt tình" điên cuồng công kích mình ngày đó vậy. Thậm chí còn khiến người ta cảm thấy, giải thích câu thông với chúng đối với y là một sự sỉ nhục.
Ngụy Tử Hư nhìn thi thể Lạc Hợp.
Niet có một câu rất đúng, 'Cuồng hoan là một đám người cô độc'. Ngụy Tử Hư nghĩ, Lạc Hợp chết, là sai lầm của một đám người.
Hắn nhìn thi thể Lạc Hợp rất lâu. Giống như Lạc Hợp cũng từng nhìn lên cửa sổ phòng hắn rất lâu vậy.
Người đàn ông đó có một cặp mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp, trời sinh ngậm cười, giảm bớt rất nhiều biểu tình cứng nhắc lạnh lùng của y. Nhưng y thường xuyên nghiêm mặt, xa cách khó gần, giữa lông mày có vết chữ "Xuyên" mờ nhạt. Y rất khó tín nhiệm người khác, theo thói quen hoài nghi tất cả. Luôn luôn cảnh giác, luôn luôn kháng cự.
Y là người đầu tiên phát hiện ra thân phận của Ngụy Tử Hư, không nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn cảm thấy giữa mình và Lạc Hợp có một loại hiểu ngầm, là sự hiểu ngầm ăn ý thuộc về những tay thợ săn. Đáng tiếc Ngụy Tử Hư chiếm được tiên cơ, từ đầu đã biết bọn họ ở hai phía đối địch.
Thi thể không nhúc nhích. Từng vết máu thấm qua áo lông. Sợi len không hút nước, màu sắc chuyển từ nhạt sang đậm mất rất nhiều thời gian. Áo lông màu nâu nhạt ban đầu bị nhuộm thành màu cà phê, trong lúc Ngụy Tử Hư còn nhìn chăm chú, đã dần dần chuyển sang sắc đỏ gạch.
Trưa nay Dân Tắc làm cơm, không cần lấy riêng ra cho y một phần nữa. Ngụy Tử Hư đột nhiên nghĩ vậy.
Sau đó lại chuyển đến ván cờ lần trước, chưa đánh xong, thực sự có chút đáng tiếc. Thật ra hắn cũng không chắc bản thân có thể thắng hay không.
Khán giả đều tan cuộc, chỉ còn Ngụy Tử Hư ở lại.
Đối thoại giữa hắn và Lạc Hợp đều là những câu ẩn giấu huyền cơ, mỗi chữ nói ra đều cẩn thận đến từng ly từng tí. Lạc Hợp nói câu nào hắn cũng suy đoán rất nhiều, ngay cả trò đùa nhạt nhẽo của y cũng vậy. Hắn khiến Lạc Hợp uể oải bất kham, Lạc Hợp chẳng lẽ không làm hắn thê thảm chật vật sao. Một câu "tựa như bạn cũ lâu năm", cả hai người họ đương nhiên chẳng ai coi là thật.
Lúc này, Ngụy Tử Hư cảm thấy có chút ủ rũ, nhưng ẩn sâu là từng cơn hưng phấn chộn rộn. Tấm lưới hắn giăng đã bắt trọn con mồi tuyệt hảo nhất, hắn không cách nào vô cảm như loài động vật máu lạnh, hắn không kiềm được tâm tình vui sướng hân hoan. Lạc Hợp bị đóng đinh giữa tấm lưới, phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.
Mê người như vậy.
Giáo sư Lạc, chơi cờ với anh, thật sự rất vui.
Giáo sư Lạc, có thể giết chết anh, tôi thật sự rất vinh hạnh.
Director thậm chí muốn có thuốc cải tử hồi sinh, chỉ để tiếp tục chơi cùng Lạc Hợp. Ngụy Tử Hư suy nghĩ một chút, nếu Lạc Hợp có cơ hội sống lại, nhất định y sẽ không tham gia trò chơi này đâu. Y sẽ trốn trong góc nuôi mấy chậu hoa, lặng yên chăm sóc chúng, giống như những gì y từng nói vậy.
Một người đàn ông anh tuấn lạnh lùng như vậy, cũng sẽ có cơ hội trở nên mềm mại sao?
Có điều, sau khi biết rõ bản chất của y, lại được nhìn thấy dáng vẻ của y thu lại gai nhọn, có lẽ cũng rất thú vị.
Giáo sư Lạc, anh nói không dám làm bạn với tôi, nhưng tôi thì không ngại làm bạn với anh đâu.
Cũng không ngại giết chết anh thêm lần nữa.
Thế nhưng, Lạc Hợp đã chết rồi, sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Thi thể của y dần dần cứng ngắc, vết máu cũng khô cạn.
Tứ chi duỗi dài, treo trên không trung, vô số dây dẫn xuyên thủng cơ thể. Y sẽ không bao giờ nói ra những phán đoán phức tạp mà chính xác, không còn trăn trở suy tư về những vấn đề Triết học nữa. Y không còn là uy hiếp đối với Ngụy Tử Hư, không còn là ô dù che chở cho người phe Thiện. Y bị chính những kẻ mình muốn bảo vệ tự tay phá hủy.
Ngụy Tử Hư nhìn y, thâm tâm bỗng khẽ bật cười.
Anh vì bọn chúng làm nhiều việc như vậy, rồi cuối cùng có ai cảm kích anh không?
Không phải tất cả chính nghĩa đều khoác áo thiện lương. Mà tà ác, lại thường ngụy trang rất giỏi.
Bọn chúng vừa ỷ lại vào sự mạnh mẽ của anh, lại vừa nơm nớp lo sợ răng nanh của anh sắc nhọn. Anh không có kẽ hở để đâm thủng, thế là chúng vùi lấp anh xuống đáy. Thậm chí ngay cả sau tang lễ, cũng chỉ có kẻ thù đến tưởng nhớ anh mà thôi.
Sói lạc đàn yếu ớt vô cùng, thế nhưng động vật ăn cỏ kết bè kết phái, rồi sẽ bắt đầu mơ tưởng đến vị trí đầu đàn.
Mà con mồi bị Sói nhắm vào kia, đã sớm bị xử lý sạch sẽ.
Death Theater hạ màn, hết thảy vẫn như cũ. Ngày đó Lạc Hợp chết.
Ngày Lạc Hợp chết, tất cả như trút được gánh nặng.
Ngày Lạc Hợp chết, Ngụy Tử Hư bắt đầu cảm thấy cô độc.
Đèn tường vẫn hỏng. Mạc Vãn Hướng ngồi trong góc đợi gần một giờ.
Khoảng thời gian trốn tránh trong góc tường là lúc cô cảm thấy an toàn nhất. Bởi sau khi thẩm phán kết thúc, lực chú ý của mọi người sẽ lại phân tán, bắt đầu sinh hoạt trở lại trong biệt thự. Thẩm phán là hoạt động duy nhất bị cưỡng chế tham gia. Cô chỉ có thể nhân lúc đó thoát ly những người còn lại, thoát ly khỏi nhịp điệu của Death Show.
Có điều thiết bị trong biệt thự liên tiếp hỏng lâu như vậy, dường như không đúng lắm. Nơi này trang hoàng theo phong cách phục cổ, trên tường treo rất nhiều cổ vật quý giá, không đến nỗi ngay cả một cái đèn tường cũng không sửa được. Mạc Vãn Hướng cẩn thận nhìn lại ngọn đèn kia, chụp đèn hình cầu rất dày, là kính phủ mờ[1], không thấy rõ bên trong. Hơn nữa vị trí tương đối cao, cô nhón chân lên cũng không với được.
[1] Frosted glass. Kính thường dùng cho nhà tắm, cửa kính, hạn chế tầm quan sát từ phía ngoài.
Âm nhạc ngừng lại hồi lâu, cô mới chậm rì rì rời đi.
Khán đài chỉ còn mình Ngụy Tử Hư. Mạc Vãn Hướng nhớ hôm qua hắn từng đỡ Lạc Hợp vào nhà vệ sinh, có lẽ quan hệ giữa họ rất tốt, giống như cô và học tỷ vậy. Nghĩ đến Thường Hoài Cẩn, lòng cô lại đau xót.
Học tỷ chết rồi, cô chỉ có thể một mình đối mặt với Death Show. Học tỷ chết rồi, sự việc kia cũng chỉ còn một mình cô biết.
"Chỗ đó bớt sáng, em có thấy đỡ hơn chút nào không?"
Lúc cô đi ngang qua Ngụy Tử Hư, nghe thấy hắn nói như vậy. Kinh ngạc quay đầu, người kia chỉ miễn cưỡng cười cười với cô.
Thì ra là như thế, bóng đèn trước mỗi lần thẩm phán đều bị Ngụy Tử Hư phá hỏng, để cô có thể trốn trong góc tối. Không ngờ hắn còn để ý đến cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Mạc Vãn Hướng gật gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn anh."
Mạc Vãn Hướng đi rồi, Ngụy Tử Hư mệt mỏi đứng dậy, quay người rời khỏi khán đài, đi về phía góc đại sảnh.
Sau mỗi lần trừng phạt kết thúc là lúc biệt thự yên lặng nhất. Mỗi người đều mang tâm sự riêng, tản ra thưa thớt. Một khoảng hòa bình ngắn ngủi khiến người ta sa vào, mang theo chút hy vọng mịt mờ dối trá.
Cái chết của Lạc Hợp có thể nói do một tay hắn tạo thành. Ngụy Tử Hư rất cẩn thận, mỗi một chi tiết nhỏ đều tính toán tỉ mỉ, nhưng hắn không tự kiêu đến mức tin rằng tất cả sẽ thuận lợi. Death Show có quá nhiều biến cố, mỗi người đều ẩn giấu một mặt nguy hiểm. Là trò chơi thì đủ mạo hiểm, là đời thật lại khiến người ta tuyệt vọng khôn nguôi. Thẩm phán và xét xử hôm nay kéo dài khác thường, khiến Ngụy Tử Hư có cảm giác một giây như một năm. Hắn có lẽ là một kẻ xảo trá, nhưng vẫn chưa đủ chết lặng, không có cách nào đối diện với tử vong do chính mình tạo thành mà không chút rung động.
Hắn nói Lạc Hợp nhìn nhận vấn đề quá phức tạp, bản thân hắn cũng chẳng kém. Bề ngoài nhìn như thẩm phán bị hắn dẫn dắt, nhưng mọi thứ lại thuận lợi đến mức khó tin. Thậm chí có vài người biểu hiện, phải nói là... quá cực đoan? Khiến Ngụy Tử Hư cảm giác không chỉ có mình hắn muốn Lạc Hợp chết. Bản thân hắn chỉ là một mồi dẫn lửa, đốt cháy mong muốn của tất cả những kẻ còn lại.
Không có nhiều Sói như vậy, Ngụy Tử Hư biết. Những kẻ đó vẫn là phe đối địch với hắn.
Tư oán thì sao? Nhưng Lạc Hợp đâu có giao lưu với ai ngoài hắn.
Vậy chỉ có thể do dính líu tới lợi ích liên quan đến Death Show, hình thành những mối quan hệ phức tạp đan xen mà hắn chưa kịp cân nhắc tới.
Ngụy Tử Hư vẫn cần duy trì hình tượng lịch thiệp, không thể quá vô vập, hắn chỉ có thể tiếp tục quan sát tiếp xúc giữa những kẻ đó, lợi dụng tất cả những mặt lợi hại này. Đương nhiên, với thân phận là Sói, hắn còn một cách trực tiếp hơn. Những thứ không kiểm soát được, cứ xóa bỏ là xong.
Nhưng Ngụy Tử Hư không làm vậy. Ngoài việc sống tiếp, hắn vẫn còn mục đích khác.
Ngụy Tử Hư ngồi trên ghế bành, suy nghĩ miên man. Đến lúc hồi phục tinh thần, mới phát bản thân đã theo thói quen ngồi vào chỗ hắn và Lạc Hợp thường chơi cờ.
Trên mặt bàn bày một bộ bàn cờ, những quân cờ đen trắng nằm trong rãnh, bàn cờ bằng gỗ đặt ngay ngắn một bên.
Nghĩ lại thì, bàn cờ là do Ngụy Tử Hư mang tới. Hai lần chơi cùng Lạc Hợp, y đều nói sẽ tự mình thu dọn, nhưng thật ra y cũng không biết phải cất vào đâu, cứ để gọn trên mặt bàn vậy thôi, giống như bàn cờ sẽ tự biết mọc chân quay về chỗ cũ vậy. Ngụy Tử Hư nhếch miệng. Giáo sư dạy Triết học các anh, thì ra cũng có một mặt ngơ ngơ như vậy.
Tầm mắt Ngụy Tử Hư dán chặt vào bàn cờ.
–
"Checkmate!"
Những ngón tay thon dài nhấc lên quân hậu màu trắng, đẩy ngã vua của Ngụy Tử Hư. Bàn tay đó thon dài mạnh mẽ, bất kể cầm bút hay cầm dao đều vô cùng thích hợp.
Ngụy Tử Hư bất mãn: "Rõ ràng là bắt đầu học cùng một lúc, tại sao cậu lại tiến bộ nhanh như vậy!"
"Haha." Người đó cười, cúi đầu nhìn đồng hồ. "Không còn sớm nữa, tôi còn một ca thí nghiệm, đi trước đây." Khuôn viên giải trí trong trường học, y đứng dậy, cầm áo blouse trắng vắt trên lưng ghế, cài kỹ từng nút buộc, chỉ để lộ cổ tay áo sơmi màu đen.
Ngụy Tử Hư không đáp, rất tự nhiên thu dọn bàn cờ.
"Sao thế?" Người đó đến gần, chọc chọc lên mặt Ngụy Tử Hư. "Giận rồi à?"
"Không hề." Ngụy Tử Hư trái lương tâm đáp.
Người đó nhìn Ngụy Tử Hư, ánh mắt vẻ như thấu hiểu tất cả. Sau đó, y cười rộ lên, là giọng cười Ngụy Tử Hư vô cùng quen thuộc. "Ngụy Tử Hư, đừng để ý như vậy." Y ghé đến bên tai Ngụy Tử Hư nói:
"Trò chơi thôi mà, chung quy luôn phải có người thắng cuộc."
–
"Này." Bành Dân Tắc đứng đối diện Ngụy Tử Hư, thấy hắn nhìn chằm chằm bàn cờ đến ngẩn người, chau mày, vội vã bê bàn cờ đi. "Đừng nhớ đến anh ta nữa."
Lạc Hợp thiếu chút nữa kích động người khác bỏ phiếu hành quyết hắn, hắn lại còn ngồi đây tưởng nhớ đến y. Bành Dân Tắc nhìn mà có chút không đành lòng.
Ngụy Tử Hư ngẩng đầu, trong mắt mang theo bi thương không kịp che giấu.
"Ừm." Hắn nở một nụ cười đầy miễn cưỡng.
Buồn bã ỉu xìu, tầm mắt buông xuống, không nói gì thêm, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Bành Dân Tắc nhớ lại, trước đây mỗi khi có ai đó bị hành quyết, hắn đều sẽ âm thầm đau xót, tự lẩm bẩm một ít vấn đề không đâu như vậy.
Thật ra phản ứng lần này của hắn cũng dễ hiểu, dù sao hắn thích Lạc Hợp như vậy, tha thiết bám theo y muốn làm quen, đến cuối cùng lại bị phản bội. Bành Dân Tắc nghĩ nghĩ, cảm thấy để an ủi hắn sẽ cần một quá trình dài.
"Cậu... Cậu có ổn không?"
"Không ổn." Ngụy Tử Hư thở dài. "Dân Tắc, tôi cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì."
Hắn nắm tóc, thanh âm tràn ngập đau đớn. "Tại sao chứ... Rốt cuộc tại sao Giáo sư Lạc lại cho rằng tôi là Sói?" Hắn lẩm bẩm, khuỷu tay chống trên đầu gối, hít sâu liên tục, không gian đột ngột trở nên trầm mặc.
Bởi vì Lạc Hợp là Sói, mới kiểm soát thẩm phán để điều khiển bỏ phiếu cho người của phe Thiện, Bành Dân Tắc nghĩ như vậy. Anh biết Ngụy Tử Hư không thể không đoán ra, chỉ là không cách nào tiếp thu nổi. Anh ngồi xuống đối diện Ngụy Tử Hư, kiên nhẫn chờ hắn điều chỉnh tâm tình.
"Dân Tắc, anh biết không?" Ngụy Tử Hư cúi đầu, đột nhiên nói. "Nhìn Giáo sư Lạc kiên trì như vậy, tuy tôi rất khó chịu, nhưng lại có một suy nghĩ: Nếu như tôi thật sự là Sói, có lẽ mọi thứ đã tốt đẹp hơn."
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, bên môi là nụ cười méo mó. "Sói có công cụ giết người đúng không? Nếu tôi may mắn, biết đâu có thể được giao cho loại vũ khí một kích mất mạng như con Sói thứ ba đó —— vậy là, có thể tự sát một cách nhẹ nhàng rồi."
"Có thể ban đầu sẽ không có đủ dũng khí. Nhưng bảo tôi đi giết người, đi xúi bẩy người khác bỏ phiếu hại chết người vô tội, những chuyện đáng sợ như vậy, tôi thật sự làm không nổi. Nếu bị ép buộc phải làm những chuyện đó, vậy còn chẳng bằng, chẳng bằng..."
"Đừng nói lung tung!" Bành Dân Tắc ngắt lời hắn. "Lạc Hợp chết không liên quan gì đến cậu cả, cậu không cần phải tự trách đến mức này. Cũng đừng suy nghĩ mấy chuyện nếu như hay không gì đó nữa." Ngụy Tử Hư bị anh cắt ngang, khóe miệng khẽ nhếch lên, gật gật đầu, tầm mắt lại rơi xuống. Bành Dân Tắc lo hắn sẽ tiếp tục suy nghĩ tiêu cực, vội hỏi: "Tôi có thể làm gì cho cậu không?"
Ngụy Tử Hư nhìn anh.
"Vậy..." Hắn dùng giọng điệu khẩn cầu: "Có thể ôm tôi một cái được không?"
Bình thường hắn nói thế Bành Dân Tắc tránh còn không kịp. Nhưng lúc này, ngữ điệu cầu xin, ánh mắt tràn đầy bất lực, Bành Dân Tắc tạm thời bỏ qua những cảm giác mập mờ không rõ, chỉ đơn thuần muốn động viên cái người suốt ngày bị hoảng sợ này. Anh đi tới, ôm chặt lấy Ngụy Tử Hư.
"Cảm ơn." Lời cuối cùng, mang theo âm mũi cố nén.
Sau lưng Bành Dân Tắc, Ngụy Tử Hư đã khôi phục biểu tình lãnh đạm.
Hắn đương nhiên sẽ không lơ là, kết quả công bố, hắn có hai phiếu. Ngoại trừ Lạc Hợp, còn một người khác đã bỏ cho hắn.
Ngoài Lạc Hợp, nơi này chỉ có duy nhất một người biết hắn là Sói.
Trong mắt Ngụy Tử Hư loé lên tia nguy hiểm.
Bán đứng đồng đội không phải lựa chọn sáng suốt đâu, con Sói thứ ba.
================
#Ngoài lề Em phải chạy đi mua thêm con gà với nải chuối về cúng cho Ngụy Boss