Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)



Trên giá sách có vài cuốn sách dựng thẳng, là những cuốn triết học ngày đầu hắn cầm đi. Lạc Hợp chết rồi, hắn cũng không đến thư phòng nữa, không cần thiết.

Ngụy Tử Hư đã không đọc sách từ rất lâu rồi, nội tâm hắn xốc nổi, chật chội lại hẹp hòi. Chính hắn tự nhìn vào cũng chỉ thấy vực sâu mênh mông vô tận. Càng muốn nhìn thấu, lại càng cảm thấy ngột ngạt. Trong vực sâu, có vô số quái vật khủng bố đang nhìn chằm chằm lại hắn.

Hắn không biết tại sao Lạc Hợp tùy thời tùy lúc đều có thể đọc sách, tựa như chẳng có gì có thể khiến y lo sợ.

Hắn đến cạnh giá sách, tiện tay cầm lên cuốn《 Zarathustra đã nói như thế 》Gáy sách tựa trên lòng bàn tay, trang sách mở ra ở nơi trước đó đang đọc, hắn liếc mắt nhìn tiêu đề. "Về những con ruồi ở công trường".

"Hãy chạy trốn, hỡi bạn, vào trong nỗi cô đơn của mình! Ta nhìn thấy bạn bị ngây người vì tiếng ồn ào huyên náo của những vĩ nhân và bị châm chích khắp nơi bởi những chiếc vòi của những kẻ hạ nhân đê tiện."

(Trích "Zarathustra đã nói như thế" – Friedrich Wilhelm Nietzsche, NXB Nhã Nam (2014), Dịch giả Trần Xuân Kiêm)

Ngụy Tử Hư khép sách lại, nhẹ nhàng mỉm cười.

Đến cả ngài cũng nói như vậy.

Trên chiếc bàn phía sau hắn, có một người đang ngồi quay lưng lại. Ông mặc áo choàng trắng tinh khiết, ngòi bút thoắt ẩn thoắt hiện qua những kẽ ngón tay.

Mười năm trước khi chết, Niet phát điên, rốt cuộc không còn viết ra được tác phẩm nào có giá trị nữa. Em gái ông cho ông mặc áo choàng trắng, hóa trang thành dáng vẻ như một vị thánh sống, để mặc quần chúng thỏa sức chiêm ngưỡng. Tinh thần Niet đã hoàn toàn sụp đổ, mặc người bài bố. Ông là ảo giác duy nhất vô hại đối với Ngụy Tử Hư, chỉ biết ngồi quay lưng về phía hắn say sưa sáng tác. Đến tận bây giờ Ngụy Tử Hư vẫn không hiểu tại sao ông lại xuất hiện trước mắt mình.

Ngụy Tử Hư đi tới sau lưng ông.

Tại sao không quay lại nhìn tôi một cái? Ngụy Tử Hư nghĩ, có chút mơ màng. Nhìn thấy ảo giác là triệu chứng của tâm thần phân liệt, phần lớn ảo giác đều là những dằn vặt đối với bệnh nhân, bắt nguồn từ những gì khiến họ khiếp sợ hoặc tình cảm ghi tạc trong lòng. Ví dụ như Ngụy Tử Hư, ảo giác hắn nhìn thấy đều là những người bị chính tay hắn hại chết. Mà ở nơi nào đó sâu trong nội tâm, hắn cho rằng họ không đáng phải chết thảm như vậy. Chỉ là thứ suy nghĩ nhu nhược đó lập tức bị lý trí bác bỏ, chôn vùi xuống đáy lòng.

Niet không phải một trong số đó, ông thậm chí còn là đối tượng mà Ngụy Tử Hư ngưỡng mộ.

Ông khuyên mọi người trốn vào trong nỗi cô độc đi, cuối cùng lại bị cô độc dằn vặt đến chết.

Ngụy Tử Hư xoay người, dựa vào cạnh bàn. Thật ra hắn rất muốn được đối mặt với Niet, được nhìn thấy tận mắt vị triết học gia tự xưng là 'Người dẫn đường của mặt trời' này.

Nếu quả thật có thể chạm đến nỗi cô độc thuần túy như ông nói, khi đó, có lẽ cũng không cách quá xa so với điên cuồng?



Đến giờ cơm, Ngụy Tử Hư đúng giờ xuống bếp, cửa phòng đang đóng lại, hắn giơ tay vặn chốt cửa.

Ngón tay nắm chặt chốt cửa bằng kim loại, hắn nhìn thấy hai đầu móng tay màu xanh lam. Xanh thẳm như đại dương, từ gốc móng trở lên bắt đầu nhạt dần, tựa như càng lúc càng tới gần mặt biển. Những mảnh kim tuyến lấp lánh nhỏ vụn đột ngột xuất hiện, lác đác rơi trên nền xanh như những tia nắng vàng rực chiếu trên mặt biển. Sóng biếc chập trùng, dập dờn rung chuyển. Ngón út chỉ được trang trí đơn giản, ngón đeo nhẫn mới là nơi được tỉa tót tỉ mỉ, phía trên có một con cá voi căng tròn ngóc đầu bơi giữa biển khơi.

Cá voi vừa béo mập vừa thô kệch, nhìn hình thôi mà có thể cảm giác được trọng lượng.

Hình như cô ta có chút hiểu lầm với cá voi, Ngụy Tử Hư nghĩ vậy. Nếu không được thông báo trước, hắn còn tưởng đây là con cá nóc chứ.

Ngụy Tử Hư xòe tay, nhìn mu bàn tay của mình. Trong lòng hắn có chút mâu thuẫn, cuối cùng chỉ đồng ý cho cô sơn hai móng.

Thực ra cũng khá đẹp.

Ý nghĩ này vừa ló ra đã lập tức bị Ngụy Tử Hư bóp nát, da gà da vịt nổi hết lên, tóc gáy cũng dựng đứng. Hy vọng hắn không bị thức tỉnh cái đam mê quái quỷ nào đó.

Trong phòng bếp, Bành Dân Tắc đang "làm đồ riêng cho hắn" bày ra bảy, tám món ăn, có mì có cơm, trong cơm có thêm đậu nành, trong mì thả rau thơm. Ngụy Tử Hư nói muốn ăn cùng anh, thế là cơm tối vốn nấu qua loa để đối phó lập tức biến thành hiện trường MasterChef. Trước đây trước khi nấu cơm anh đều sẽ khách sáo hỏi một câu muốn ăn gì, bây giờ cứ thỏa sức mà làm không phân giới hạn, bao nhiêu thực đơn trong đầu cũng bỏ ra cho bằng hết.

Nhưng điều kiện chọn lọc vẫn vô cùng nghiêm ngặt, món nào không có trình tự năm bước trở lên chắc chắn không được phép xuất hiện trên bàn.

Ngụy Tử Hư nhìn bữa tối phong phú ngút trời, còn tưởng mình đặt chỗ trước ở nhà hàng.

Ở chỗ của Bành Dân Tắc theo thường lệ chỉ có lòng trắng trứng và ngũ cốc, một đĩa cá tráp hấp, một bát yến mạch, sữa bò đều là loại ít béo. Anh như làm ảo thuật mà biến ra cả đống bát đũa, đặt hết ở chỗ của Ngụy Tử Hư. Lúc Ngụy Tử Hư đi vào, anh đang phủ một lớp phô mai lên món thịt lợn xào dứa.

Trước Ngụy Tử Hư đoán là sẽ có hai phần salad thịt gà, ai ngờ anh lại phân biệt đối xử như thế. Bản thân thì giữ vững ý thức của một huấn luyện viên thể hình, ăn món gì cũng calo cực thấp, đồ nấu cho Ngụy Tử Hư lại như ba ruột nấu cho con trai, ăn vào mà không béo ra coi như anh thua. Ngụy Tử Hư còn nhớ ngày thứ ba anh không bằng lòng chuyện hắn lúc nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài, bây giờ Ngụy Tử Hư ngẫm lại, cảm thấy đồ ăn bên ngoài vẫn còn tốt chán, tiền nào của nấy, không quan tâm người ăn là ai, khoa học trực quan dễ dàng kiểm soát.

"Sao bây giờ cậu mới đến, đồ ăn nguội hết rồi."

Bành Dân Tắc nhìn hắn bước vào, buông một câu có vẻ trách móc, nhưng tay lại vui vẻ cầm muôi xới cơm đi đến chỗ nồi cơm điện bới cho hắn một bát, toàn thân tỏa ra một loại cảm giác hạnh phúc khi rốt cuộc cũng chờ được người.

Ngụy Tử Hư đi tới đối diện quầy bar, mỹ thực hương sắc đầy đủ xếp thành một vòng xung quanh hắn. Nồi cơm điện đặt trong góc bếp, Bành Dân Tắc cúi đầu bới cơm, bên ngoài áo thun trắng đeo một chiếc tạp dề màu nâu, dây buộc thắt lại sau gáy anh thành một cái nơ bướm. Tạp dề không có size, cái nào cũng như cái nào, buộc tạm trên người anh chỉ có thể che khuất nửa thân thể, nếu bé hơn nữa chắc biến thành cái yếm luôn rồi. Ngụy Tử Hư có thể tưởng tượng được, anh mang tạp dề bó sát vào cơ thể như thế, phần vải phía trên chắc chắn sẽ dán chặt lấy cơ ngực anh, bị đẩy lên thành hai gò núi nhỏ, phía dưới tạp dề như ẩn như hiện một nơi chìm trong bóng tối, tạo thành hình tượng một người đàn ông nội trợ vừa khỏe khoắn vừa có chút muộn tao.

Viễn cảnh lõa thể đeo tạp dề thật sự quá mức tươi đẹp. Ngụy Tử Hư nghĩ thầm.

Anh trách Ngụy Tử Hư đến trễ, nhưng Ngụy Tử Hư đã nhìn kỹ giờ rồi, lúc hắn vào là vừa đúng 7 giờ không sai. Nhưng bằng kinh nghiệm phong phú, hắn đương nhiên sẽ không đôi co vấn đề thời gian với Bành Dân Tắc, chỉ cười cười hối lỗi: "Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi."

"Ai bảo cậu xin lỗi đâu." Bành Dân Tắc lầm bầm. Từ hai tiếng trước anh đã xuống bếp nấu cơm, nói thế không phải có ý trách cứ Ngụy Tử Hư, chỉ là muốn cho hắn biết anh đã chờ rất lâu thôi. Nhưng Ngụy Tử Hư ngay lập tức hiểu rõ ý anh, bỗng dưng lại biến thành anh tính toán hẹp hòi. Bành Dân Tắc không hiểu rốt cuộc vấn đề giữa anh và Ngụy Tử Hư là gì. Hết thảy hành động của hắn dường như đều chiều theo ý anh, lại khiến anh không biết phải xử sự thế nào.

"Cho cậu này." Bành Dân Tắc bới cơm xong, Ngụy Tử Hư nhận lấy bát cơm chất cao như một ngọn núi trắng nhỏ.

Phương pháp nuôi heo rất tiêu chuẩn, Ngụy Tử Hư đã được mở rộng tầm mắt.

"Sao lại đóng cửa?" Cửa phòng bếp lại bị đẩy ra, người vào là Triệu Luân, hắn nhìn yến tiệc bày ra giữa hai người mà sững sờ, nước miếng cũng dâng trào.

"Có cơm à?" Hắn xoa xoa bụng, nhìn về phía Bành Dân Tắc. "Tôi có thể..."

"Không được." Bành Dân Tắc trả lời như chặt đinh chém sắt.

"Tôi còn chưa nói hết câu!" Triệu Luân một kích chết tươi. "Cả đống thế này hai người làm sao ăn hết được, tôi chỉ lấy một bát thôi còn không được sao?"

Bành Dân Tắc: "Cậu ấy ăn được."

Ngụy Tử Hư đau khổ, Dân Tắc, anh đánh giá quá cao sức ăn của tôi rồi.

"Hừ, keo kiệt!" Triệu Luân bĩu môi, mở tủ lạnh lấy ra một hộp cá tươi đông lạnh. "Này, bao bì viết toàn thứ tiếng chim gì thế này, hướng dẫn sử dụng à?" Bành Dân Tắc đứng cách hắn hai bước, đổi muôi xới cơm qua tay trái, cầm lấy cái hộp liếc mắt qua. "Giới thiệu nơi sản xuất. Loại cá này được đánh bắt ở biển Na-uy, khu vực nước ấm, chất lượng đã qua kiểm định."

Ngụy Tử Hư nhìn chếch vào, chỉ thấy trên nhãn mác viết đầy chữ tiếng Anh lít nha lít nhít.

Mấy chữ kia mà đưa cho hắn, hắn cũng không đọc trôi chảy từ đầu đến cuối được. Vì vậy Ngụy Tử Hư làm bộ lơ đãng hỏi một câu: "Bao bì đóng gói hải sản tươi kiểu này rất phổ biến hả?" Hắn dùng tiếng Anh để hỏi.

"Không phổ biến lắm, nhưng hàng cao cấp đều thích ghi chi tiết như thế, thể hiện rõ giá trị." Anh không chút nghĩ ngợi cũng dùng tiếng Anh đáp lại. Trả lời xong mới sực nhớ ra, đành bồi thêm một câu: "Sao đột nhiên lại nói tiếng Anh thế?"

"Dân Tắc." Ngụy Tử Hư cười hỏi. "Trước đây anh sống ở nước ngoài à? Khẩu ngữ tốt như vậy."

Bành Dân Tắc liếc hắn một cái. "Không hề, chỉ đi du lịch qua mấy nơi thôi."

Anh sinh ra ở một làng chài nhỏ, trưởng thành thì chuyển lên thành phố sống, nếu chỉ là từng đi du lịch ở nước ngoài như anh nói, sao có thể không chút nghĩ ngợi nói ra được câu tiếng Anh trôi chảy như vậy? Nếu là bị ảnh hưởng từ người xung quanh, thì cũng không thể là những thôn dân hiền lành chất phác trong thôn của anh được. Trừ người trong thôn, bầu bạn bên cạnh anh trong khoảng thời gian dài cũng chỉ còn một người đó. Ngụy Tử Hư hơi nheo mắt, thăm dò hỏi: "Vị 'tiên sinh' kia của anh, là người ngoại quốc sao?"

"Qua đây, tôi lấy đũa cho cậu." Bành Dân Tắc đưa cho hắn một đôi đũa, dường như không nghe thấy câu hỏi của hắn.

"Cảm ơn." Ngụy Tử Hư cười, tiện tay cầm lấy một cái thìa cạnh kệ bếp. "Không cần lấy thìa cho tôi đâu, tôi dùng cái này được rồi."

"Hả?" Bành Dân Tắc sững sờ. "Cái đó tôi dùng để nêm nếm đồ ăn rồi, cậu đổi cái khác sạch hơn đi."

Ngụy Tử Hư cắm thìa vào trong bát cơm. "Không sao cả, tôi thích cái này."

Hắn biểu hiện trắng trợn như vậy, Bành Dân Tắc có chút quẫn bách, tầm mắt chuyển hướng đi nơi khác, bỗng dưng lại nhìn thấy hai đầu móng tay của Ngụy Tử Hư.

"Cái gì kia?" Anh nhìn chằm chằm vào đó.

Ngụy Tử Hư cúi đầu. "À, cái này." Hắn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Tình tỷ muội."

Nghe hắn nói vậy, Bành Dân Tắc cũng cười rộ lên, không nhịn được bóp bóp ngón tay thon gầy của hắn. "Đẹp lắm."

Triệu Luân đứng cạnh hai người bọn họ mà cõi lòng ngổn ngang.

Hắn cũng nhìn thấy móng tay của Ngụy Tử Hư, đang định cười nhạo cậu ta ẻo lả như đàn bà, kết quả Bành Dân Tắc lại chân thành mà thâm tình khen nhìn đẹp lắm??? Rốt cuộc là đẹp chỗ nào, biến thái được không??? Hơn nữa ở đây không cần rửa bát, bao nhiêu cái thìa mới tinh có thể dùng, tại sao cứ nhất định phải dùng đồ của người khác? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này, đây còn là bình thường sao???



Bên ngoài nhà bếp, đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, trên ghế salon cạnh cầu thang phía tây có hai người đang ngồi.

"Khụ khụ!" Hàn Hiểu Na ngồi đối diện Lưu Tỉnh, ưỡn ngực ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp, như một con thiên nga đang vươn cổ muốn tìm bạn tình. Cô cầm cốc thủy tinh uống nước, bốn ngón tay để lộ ra ngoài, hướng về phía Lưu Tỉnh, móng tay đo đỏ đặc biệt nổi bật trên nền nước lọc trong suốt.

Lưu Tỉnh phun ra một vòng khói, không nhịn được hỏi: "Làm sao?"

"Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?" Hàn Hiểu Na được Ngụy Tử Hư khen ngợi như một vị thiếu phu nhân mà sinh nghiện, tiếc là Lưu Tỉnh lại không chịu phối hợp, chỉ liếc cô một cái, sau đó nằm ngửa ra lưng ghế salon, chậm rãi hút nốt điếu thuốc. Gã có ngũ quan lập thể, đôi mắt chìm giữa làn khói lượn lờ như có bóng đêm ẩn hiện. Mỗi khi gã trầm mặc hút thuốc, Hàn Hiểu Na sẽ bắt đầu run rẩy theo thói quen. Thường như thế là gã đang suy nghĩ ra các phương pháp mới để hành hạ cô, như măng mọc sau mưa liên miên không ngớt. Cô có chút uể oải, thái độ cũng mềm xuống. "Này, anh không phát hiện ra em có chỗ nào khác à?"

Lưu Tỉnh nghe vậy nhìn sang, nhưng cũng chẳng có chút hứng thú: "Không phát hiện."

"Là móng tay đó!" Hàn Hiểu Na không nhịn được nhắc nhở. "Em mới đổi màu sơn!"

"Thế à. Nhìn chả khác gì." Gã nói xong nghiêng đầu đi, nhìn sắc trời từ từ tối lại bên ngoài cửa sổ.

Ở đây không cần làm việc, quần áo thường ngày gã vớ được bộ nào thì mặc bộ đó, tóc tai bù xù, nhìn lôi thôi lếch thếch hơn trước kia rất nhiều. Mắt nhìn của gã tốt, hình tượng có thể thay đổi tùy theo khẩu vị của khách, mọi thứ cũng đều thuận buồm xuôi gió. Nhưng cái 'khí chất' kia chẳng liên quan gì đến năng lực mặt ngoài cả, bất kể có tròng lên người bao nhiêu châu báu ngọc ngà hay âu phục cao cấp, đều không thể át nổi hơi thở dung tục tầm thường.

Lớn lên trong bùn lầy, còn mong được làm sen trắng sao? Dù có thật sự trồng được, trước hết cũng phải tìm đúng hạt giống đã. Lưu Tỉnh không tìm được, xưa nay gã chưa bao giờ tìm thấy thứ hạt giống đó. Gã sinh hoạt ở nơi tối tăm lầy lội, cũng những ở kẻ ở chót cùng xã hội, hôi hám bẩn thỉu chẳng khác gì một đống bùn nhão. Nghe nói sống lâu trong nhung lụa sẽ tạo thành thói quen, Lưu Tỉnh nghĩ, những kẻ tốt số đó chắc không biết sống lâu với bùn đất cũng sẽ chẳng bao giờ gột được thứ nhơ nhớp trên người. Không quản sau này bò lên được cao bao nhiêu, thân thể vẫn cứ luôn mang theo mùi bùn nhão hôi thối như vậy.

Những kẻ bên cạnh gã hoặc là cáu kỉnh, hoặc là sa sút, toàn một đám người được chăng hay chớ, nội tâm gã cũng từ từ tràn ngập sự bạo ngược không cách nào giải quyết. Mãi đến tận khi có một khách hàng yêu cầu gã chơi SM, đam mê ngược đãi bên trong gã lập tức trỗi dậy. Khi thỏa sức làm nhục người khác, gã liền cảm nhận được niềm hạnh phúc của một kẻ bề trên. Những kẻ thượng đẳng có lẽ sẽ xem thường loại vui sướng này, gã không cách nào tưởng tượng được bọn chúng sẽ vui sướng vì điều gì, nhưng bản thân gã đã bắt đầu sa vào cơn thỏa mãn tột cùng, càng lúc càng thêm trầm mê.

Bị cuốn vào Death Show, có lẽ sẽ là một cơ hội tốt để chuyển mình?

Lúc Lý Chấn bị tử hình, Director rải xuống mấy ngàn tờ nhân dân tệ, gã đã xem qua, đều là tiền thật. Đến cả hình phạt còn có thể thản nhiên vung tay như thế, phần thưởng thì càng đừng nghĩ tới, thật sự đáng giá để gã đánh cược một phen. Dù sao tình huống xấu nhất cũng chỉ là phải quay về với cuộc sống trước kia mà thôi.

Trời đã chuyển tối, đêm nay Ngụy Tử Hư sẽ hành động sao?

Lưu Tỉnh vẫn nhớ rõ, Death Theater kết thúc ngày thứ hai, trên hành lang, Ngụy Tử Hư nắm lấy cổ tay gã. Ánh mắt của hắn khi đó, so với nước bùn còn khiến người ta buồn nôn hơn, đặc quánh dơ bẩn đến mức tựa như không thấy đáy. Lưu Tỉnh cơ hồ lập tức xác định: Người này có vấn đề.

Làm bạn lâu ngày với nguy hiểm, cơ thể sẽ sinh ra một ít dị năng đặc biệt. Trực giác của gã luôn rất chuẩn.

Nếu Ngụy Tử Hư không phải Sói, vậy vấn đề của hắn chỉ sợ càng đáng sợ hơn Sói nhiều.

Nghĩ ngợi xong xuôi, Lưu Tỉnh dụi tắt điếu thuốc, nhìn về phía Hàn Hiểu Na, nghiêm túc dặn dò:

"Chuẩn bị kỹ thứ kia đi, đêm nay có thể sẽ dùng đến."
Nhấn Mở Bình Luận