Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Nhưng sẽ đến cái ngày mà mi chán nản mệt mỏi với nỗi cô đơn, lòng kiêu hãnh của mi khom lưng cúi mặt, lòng can đảm của mi nghiến răng sợ hãi. Sẽ có ngày mi hét lớn: “Ta cô đơn!”

(Trích “Zarathustra đã nói như thế” – Friedrich Wilhelm Nietzsche, NXB Nhã Nam (2014), Dịch giả Trần Xuân Kiêm)



Hắn không biết mình đang ở đâu.

Bốn phía đều là mờ mịt, nhìn đâu cũng không thấy điểm cuối, không gian tràn ngập những gợn khí xám trắng ngăn cản tầm mắt. Dưới chân trống rỗng, hắn cúi đầu, bên dưới là một khoảng hư vô, sâu hút như một cái vực không đáy, nuốt chửng toàn bộ đường lui của hắn, khiến hắn hoảng loạn.

Hắn vung tay, lại cảm thấy lực cản quá lớn, chất môi giới xung quanh đặc sệt hơn không khí. Một chuỗi bọt khí bỗng tràn ra từ trong lỗ mũi hắn. Hắn thấy tóc mình trôi nổi, ngửa đầu lên, ngọn tóc thuận theo gợn sóng mà nhấp nhô. Tay chân đều mất cảm giác, có lẽ đã bị nước biển đóng băng đến chết lặng.

Nếu đang ở giữa lòng biển, chỉ cần bơi lên là nhất định có thể nổi lên mặt nước. Hắn nín thở, cật lực bơi lên trên. Cảnh vật bốn phía chẳng hề thay đổi, hắn không cách nào phán đoán được bản thân có đang di chuyển hay không. Tai hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, không gian im lặng tuyệt đối khiến hắn sợ hãi. Tại sao mình lại ở đây? Mình đã ở đây bao lâu rồi? Hắn biết rõ bản thân không thể tự nguyện đi tới nơi này, nhất định có người đã vứt hắn xuống. Cô độc có thể khơi gợi hứng thú với kẻ ẩn sĩ, nhưng cô độc do bị vứt bỏ chắc chắn không bao gồm trong đó. Hắn ra sức bơi. Là ai đã vứt bỏ hắn? Người nhà? Bạn bè? Những người lớn nói với hắn đây đã là kết quả tốt nhất? Hay một kẻ xấu xa hèn hạ nào đó?

Hắn bơi rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy lối ra. Nơi nào cũng không tìm thấy.

Hắn bắt đầu tin rằng vùng biển này không có lối thoát. Hắn thử há mồm kêu cứu, cũng chỉ sặc vào một hớp nước biển tanh nồng, thanh âm của hắn chẳng thể chạm tới bên ngoài. Nhưng hắn biết những người khác đều không như vậy. Bọn họ đi dưới ánh mặt trời, vây quanh là bạn bè. Trên eo họ cắm quạt lụa khiêu vũ, trong túi họ có tiền xu để ước nguyện. Bọn họ tự do đi đến mọi hướng, ánh mắt kiên định mà bình thản, tựa như cuộc sống hạnh phúc của họ sẽ không bao giờ bị phá vỡ, tựa như luôn có một nơi vô cùng mạnh mẽ vững chắc để họ dựa vào.

Chỉ có hắn bị tất cả mọi người vứt bỏ, ngay đến cầu cứu cũng không thể. Hắn bơi kiệt sức, nhưng vẫn không cách nào dừng lại, hắn sợ chính mình sẽ chìm xuống đáy biển càng sâu. Hắn muốn khóc, nhưng nấc nghẹn sẽ làm nước biển tràn vào, hắn sẽ đuối nước mà chết. Hắn chẳng có bất cứ cách nào để tự cứu lấy bản thân.

Hắn sẽ chết ở đây, mà chẳng có ai hay biết.

Giãy dụa hồi lâu, hắn tựa hồ có thể nghe thấy một chút tạp âm hỗn loạn.

“Tử Hư là giỏi nhất, so với con những đứa trẻ khác đều kém xa.”

“Tử Hư, con đừng dọa mẹ!”

Khái niệm đầu tiên của hắn về bạn cùng lứa, là do mẹ dạy. Có ấn tượng ban đầu như vậy, sau này dù bất cứ điểm nào không bằng người khác đều sẽ trở thành lỗi lầm. Hắn làm sao dám thừa nhận bản thân không thông minh bằng đứa trẻ khác, không thành thật bằng đứa trẻ khác, chỉ có thể tự bức bách chính mình âm thầm liều mạng, còn phải giả bộ ra vẻ dễ như trở bàn tay. Bởi vì mẹ yêu thích dáng vẻ đó, tất cả người lớn đều yêu thích dáng vẻ như vậy.

“Sau này Tử Hư cũng phải trở thành một con quái vật xuất sắc như vậy nhé.”

Dưới ánh đèn vàng rực, quái vật xuất hiện, tất cả khán giả đều điên cuồng vì nó. Thứ thừa thãi nhất chính là sự tỉnh táo. Nhưng khi đó hắn thật sự vô cùng thuần khiết, thuần khiết đến độ không phân rõ được hiện thực và hoang đường, để mặc sự điên cuồng của người nghệ sĩ kia lây nhiễm. Hắn thậm chí không hiểu, tại sao bọn họ lại muốn hắn trở thành quái vật, mà không phải là con trai của bọn họ.

Hắn thấy nước biển bắt đầu kịch liệt nhấp nhô, ám chỉ mặt biển đã không còn xa.

“Người bình thường giả dạng làm kẻ điên rất khó, kẻ điên giả dạng làm người bình thường cũng không ít.”

Hắn thấy Ngụy Tử Hư đứng trong phòng tử hình, khoe khoang tội ác của bản thân. Mà hắn chỉ cảm thấy căm hận, hắn chỉ muốn trốn tránh. Thằng điên đó, con quái vật đó, nhất định không phải là hắn.

Bỗng dưng, trên người hắn nhẹ đi, đầu hắn nhô ra khỏi mặt biển. Hắn kích động hít một hơi thật sâu, nhưng lượng ô-xy trong không khí quá thấp, hắn vẫn cảm thấy nghẹt thở như trước. Bầu trời và bờ biển là cùng một màu xám xịt, tựa như một mặt biển khác mỏng manh hơn. Sóng biển vỗ lên đá ngầm phát ra những âm thanh vang dội, hắn nghe thấy giọng nói lanh lảnh của một bé gái.

“Chúa sẽ phù hộ cho tớ.”

Hắn chật vật bò lên bờ.

Chân đạp lên mặt đất, đất cát thô ráp mà tựa như bọt biển, mỗi bước lại lún sâu. Hắn nhìn xuống, mới phát hiện bản thân đang mặc một bộ âu phục trắng tinh, giày da mới cứng, mà làn da lộ ra lại xanh tím trải rộng, phù thũng trắng bệch. Khi hắn nhìn thấy thân thể của chính mình, đau đớn kinh khủng sắc nhọn từ toàn bộ vị trí trên cơ thể không ngừng truyền đến. Trong cổ họng như có than lửa đốt cháy, bỏng rát khuếch tán chậm chạp, có thứ mùi chua loét trào ngược lên từ trong dạ dày. Tay chân đều bị rạch nát, đau đớn khiến hắn không cách nào đi lại, chỉ có thể kéo lê chân lết từng bước. Cảm giác ghê tởm không thể lờ đi ở giữa hai chân, mỗi một bước đi là một lần kéo tới.

Rất nhiều âm thanh tràn vào trong đầu hắn, la hét điên loạn, khiến hắn không cách nào phân biệt được.

Bờ biển không một bóng người, hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Xung quanh chỉ toàn một màu xám, hắn dần chú ý tới một hình vẽ. Hình vẽ dùng đá đen xếp thành, hắn cúi đầu nhìn, là mấy từ đơn.

“GO TO HELL!”

Tiếng chửi bới to dần, mãi đến tận khi phủ kín toàn bộ bãi biển.

Giữa khung cảnh ầm ĩ đó, một tiếng dương cầm hỗn loạn bỗng vang lên, như loài ong mật ẩn nấp phía sau hắn.

Hắn nheo mắt, theo tiếng đàn nhìn lại. Cây dương cầm kia tựa như được đèn spotlight chiếu rọi, tỏa sáng lấp lánh. Con nhện khổng lồ màu tím lam nằm nhoài trên ghế, tám chân điên cuồng biểu diễn. Mà ở phần đuôi đàn, Lâm Sơn Chi đang nhẹ nhàng ngồi phía trên, đôi chân đung đưa, hai tay đặt trên đùi, trong đó nâng đầu của chính cô. Khuôn mặt cô vô cảm nhìn về phía xa, đôi môi đỏ tươi như máu. Cô hát:

“Bóng người là trước mắt. Xa xôi là dối gian…”

Hắn hốt hoảng thối lui về một bên, gót chân trượt đi, ngã xuống đất. Bên cạnh bàn đọc sách, Lạc Hợp khép sách lại, từ trên cao nhìn xuống. Y không đeo kính, mí mắt bị giãn căng nhô lên rất cao, hằn lên mạch máu. Bởi vì bên trong hốc mắt y không còn cặp mắt hoa đào đẹp đẽ kia nữa, chỉ còn hai hạt hạch đào. Hạch đào chuyển động tựa như hai viên nhãn cầu thực sự, lộ ra vỏ ngoài đẫm máu.

Y nói: “Cuối cùng cậu cũng tới rồi.”

Lạc Hợp nói xong câu đó, mây đen dày đặc liền phủ kín bầu trời, vô số bóng người tàn tạ chao đảo trong gió rét, tựa như đôi cánh của loài sáo đá.

Hắn run rẩy sợ hãi, trong miệng tràn ra từng tiếng rên rỉ. Hắn lật người, bò loạn trên đất, sỏi đá sắc nhọn như những mũi đao, những nơi hắn bò qua đều để lại vết máu thật dài.

Không ai có thể cứu hắn. Cũng không ai nguyện ý muốn cứu hắn.

Hắn bò, hắn muốn bò về nơi bãi biển chỉ có mình hắn như ngày trước.

Tiếng sóng vẫn đáng sợ như vậy, nhưng cảnh tượng kinh khủng kia rốt cuộc cũng đã cách xa.

Trong đầu hắn ngơ ngơ ngác ngác, trước mắt biến thành màu đen, tứ chi bò qua mặt đất không ngừng nhấp nhô, tựa như nô đùa mà đuổi theo hắn. Mây đen không ngừng khuếch tán, không ngừng trải rộng, ngăn cách toàn bộ nguồn sáng đến thế giới này. Hắn đã cùng đường mạt lộ, đưa mắt nhìn bốn phía, phía trước có một người đang ngồi quay lưng lại.

Người đó mặc áo thun trắng sạch sẽ, vóc người khỏe khoắn, hai tay chống về phía sau, thả lỏng phóng tầm mắt ra biển.

Trong lòng hắn dấy lên một chút hy vọng, lại nỗ lực cầu cứu.

Hắn há mồm, thanh âm lại giống như bị gió xé nát không hợp lại nổi. Hắn gọi khàn cả giọng, cuối cùng chỉ phát ra được một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Dân Tắc, cứu…”

Bành Dân Tắc nghe thấy. Anh quay người lại, nhìn thấy hắn, mỉm cười vươn tay.

Cánh tay đó rắn chắc mạnh mẽ, nhất định có thể ngăn được nước biển nuốt chửng hắn.

Vì thế hắn cũng duỗi tay, cố gắng vươn dài thân thể, một chút, chỉ một chút nữa thôi…

Hắn lê lết bò qua, hắn biết đây là hy vọng cuối cùng. Nếu lần này cũng bị vứt bỏ, tất cả lý trí của hắn sẽ sụp đổ.

Giữa khung cảnh đen kịt, hai cánh tay đã gần như chạm tới.

Hắn run rẩy bò qua, chỉ thiếu chút nữa thôi… Ngay tại thời điểm sắp chạm được đầu ngón tay, bàn tay kia đột nhiên túm chặt lấy tay hắn. Cảm xúc lạnh buốt khiến hắn rùng mình, nhưng cũng vui mừng như điên.

Hắn ngẩng đầu, vạt áo bào trắng vắt ngang trước mặt.

Đó là kẻ tự xưng là ‘Triết học gia của Mặt Trời’, cuối cùng lại bị cô độc đánh bại, tinh thần thất thường, để mặc em gái Elizabeth tùy ý khoác lên áo bào trắng, hóa trang thành dáng vẻ như một vị thánh sống, mặc cho người ta chiêm ngưỡng, bản thân đã chẳng thể biểu đạt ra bất cứ tư tưởng nào.

Niet cầm tay hắn, kinh ngạc nhìn hắn mà nói rằng: “Đừng khóc, Elizabeth, chúng ta bây giờ không phải đang rất hạnh phúc sao?”

Hắn rốt cục triệt để phát điên rồi.



Đêm khuya, một bóng người lẻn vào nghĩa địa.

Quần áo màu trắng quá bắt mắt, anh cố ý đổi thành màu đen. Bia mộ xếp theo hàng ngang, theo ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ trong biệt thự, những bức ảnh trên đó càng thêm phần tiêu điều. Anh nhớ lại vị trí, quen đường thuộc lối mà tìm tới, khom người xuống, dứt khoát đào đất lên.

Quan tài chôn không sâu, cũng không đóng đinh. Sức lực của anh không nhỏ, đẩy một cái đã xê dịch nửa nắp quan tài, lộ ra khuôn mặt người bên trong.

Lạc Hợp im lặng nằm đó, thân thể chìm trong bóng tối, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm lạnh lùng không quá khác biệt so với khi còn sống. Điều thay đổi duy nhất là đôi mắt của y. Nhãn cầu đã bị khoét ra, bên trong nhét hai hạt hạch đào. Kích thước của hạch đào lớn hơn nhãn cầu một chút, mí mắt không khép lại được, bề mặt vỏ hạt gồ lên rất nhiều đường vân.

Anh thấy rõ rồi, lẳng lặng đóng nắp quan tài, thành thạo lấp đất lại.

Những người được chôn ở đây, và những người từng được chôn trước đây, anh đều nhớ rõ.

Phủi đi bụi đất trên tay áo, trước khi rời khỏi, anh vẫn không nhịn được mà nhìn lên tầng hai, vị trí phòng của Ngụy Tử Hư.

Anh nhất định phải thắng.

Ngày thứ bảy, kết thúc.



Trần nhà, rèm cửa dày nặng, ga giường mềm mại.

Ngụy Tử Hư ngồi dậy, chăn từ nửa người trên trượt xuống, xúc cảm chân thực. Thứ đầu tiên hắn thấy là cánh cửa đóng chặt ngay đối diện, đảo qua vách tường, buồng tắm, tủ quần áo, bàn học đến tủ đầu giường, đều là đồ nội thất đơn giản, rất tương tự so với phòng hắn, chỉ là vị trí khác biệt, đồ dùng riêng tư cũng xa lạ. Ngơ ngác quan sát hồi lâu, Ngụy Tử Hư cảm giác tròng mắt có chút chua xót, hắn dùng mu bàn tay dụi đi. Ngoài ra, tay chân, da dẻ và nội tạng, không có bất kỳ khó chịu nào.

Ngụy Tử Hư dụi mắt xong, mở bàn tay ra, năm ngón tay vươn dài giữa không gian u ám. Một tia sáng mỏng manh xuyên vào từ khe hở giữa hai mành rèm dày nặng, đậu trên tay hắn, nơi được chiếu sáng tỏa ra chút hơi ấm. Ngụy Tử Hư dần dần ý thức được.

Hắn không chết.

Một buổi sáng bình thường của ngày thứ tám, phía tây tầng ba, phòng Lạc Hợp, một Ngụy Tử Hư đáng lẽ đã bị Phù Thủy độc chết lại vẫn còn sống đến tận bây giờ.

“Khục khục…” Ngụy Tử Hư cúi đầu, thân thể cong lên, mặt chôn vào trong chăn, hai vai không ngừng run run bật ra tiếng cười ngột ngạt. “Ha ha, ha ha ha…” Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, cười đến mất kiểm soát, thậm chí quên cả hít thở, nghẹn đến mức trước mắt biến thành màu đen vẫn cứ cười không ngừng, tiếng cười khàn đặc khó nghe, giống như một kẻ điên.

Bên trái hắn, trên bàn sách để một chai Whiskey Jack Daniel’s, thân chai màu nâu đậm, cổ chai phình ra, phần cuối thắt lại, xé đi lớp nhãn ngoài màu đen, bên trong thình lình hiện ra hai con mắt.

Hắn nhớ lại thời điểm giết Hàn Hiểu Na, cô ta giãy dụa bò tới góc tường. Động mạch đã thủng, càng cử động máu sẽ càng phun ra, đáng lẽ cô ta nên bịt miệng vết thương lại, hạn chế cử động, nhưng không. Nếu cô ta là Phù Thủy, Ngụy Tử Hư tin lúc đó cô ta đang bò về chỗ có thiết bị trị liệu. Kết hợp với suy đoán trước đó của hắn, rằng thể tích của “lọ thuốc” không nhỏ, thiết bị kia rất có khả năng sẽ được ngụy trang thành một loại nội thất cỡ lớn. Thuốc giải có thể dùng cho bất cứ người nào, nghĩa là phòng của tất cả mọi người đều sẽ có trang bị. Ngụy Tử Hư suy đoán, “thuốc độc” cũng có điều kiện tương tự, dùng gian phòng làm đơn vị khởi động.

Gian phòng an toàn nhất mà hắn có thể nghĩ đến, là phòng của người chết. Phòng của người chết không ai vào được, Hàn Hiểu Na có lẽ cũng sẽ bỏ qua căn phòng đó. Khóa phòng trong biệt thự, tầng một là mật mã, tầng hai là nhận diện khuôn mặt, tầng ba là võng mạc, chỉ có “chìa khóa” tầng ba là dễ lấy nhất. Nhưng muốn giở trò với thi thể cần phải quanh quẩn bên mộ một lúc lâu. Lý do chính đáng nhất để ngồi trước mộ của người khác là gì?

Cầu nguyện.

Lần đầu tiên Lạc Hợp hỏi Ngụy Tử Hư trước giờ cơm tối nhắm mắt làm gì, Ngụy Tử Hư nhìn hai con mắt y, cảm thấy lo trước khỏi hoạ, lập tức lôi ra một loạt lời dối trá về tín đồ Cơ Đốc giáo, cầu nguyện trước bữa ăn, thần tích các loại. Sau đó hắn làm bộ như một tín đồ thành kính, không ngại phiền phức mà đọc chú siêu độ, tất cả chỉ để khi Lạc Hợp chết rồi, ung dung tới trước mộ y, khoét đi đôi mắt của y.

Đôi mắt của Lạc Hợp đang ở trước mặt hắn, mà hắn chẳng hề có bất cứ cảm giác tội lỗi nào, chỉ có niềm vui sướng vô hạn. Hắn rốt cuộc triệt để chiến thắng Lạc Hợp, cũng buông bỏ cố gắng bám víu lấy lý trí, để mặc bản thân chìm dần nơi đáy biển.

Chờ Ngụy Tử Hư cuối cùng cũng cười đủ rồi, hô hấp bình phục, hắn ôm đầu nằm xuống, toàn thân thả lỏng, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn.

“Lưu Tỉnh, mày đã để cho tao một mạng, tao nhất định sẽ đáp lễ lại thật lớn.”
Nhấn Mở Bình Luận