*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Vàng rực. Cả bầu trời che ngợp một màu vàng rực chói mắt.
Kết cấu cân xứng, trang hoàng hoa lệ. Đến người lớn còn choáng ngợp trước khí thế như vậy, huống hồ là một đứa trẻ như hắn.
Một đám người quần là áo lượt ngồi chật kín đại sảnh, tư thế tao nhã. Hắn cũng ngồi trong đó, nhưng thấp hơn một nửa so với những người khác, chỉ có thể lờ mờ thấy sân khấu như ẩn như hiện, nghe âm thanh đàn hạc hòa cùng tiếng kèn cor. Đột nhiên, đoàn người bùng nổ một tràng vỗ tay. Là một người phụ nữ, làn váy thướt tha xanh thẫm dập dềnh như mây, vóc dáng cao gầy, mũ mạng đen che kín gương mặt, chậm rãi nghiêng mình cúi chào, kéo váy ngồi xuống trước cây dương cầm.
Lúc tiếng đàn cất lên, đám đông cũng lặng ngắt như tờ.
Mười ngón tay người đó tựa như có ma thuật, chầm chậm lan tỏa một thứ ma pháp đóng băng tất cả những kẻ nó từng lướt qua. Ngụy Tử Hư thấy mình như rơi vào một hầm băng vàng rực. Những nốt nhạc tán loạn ngập trời, khiến hắn không cách nào lọt qua nổi, lại như mang kim châm cực độc cắm vào da thịt hắn. Hắn chật vật né tránh, kéo góc áo người bên cạnh.
"Ba, ba ơi..."
Người lớn cúi đầu, ngược sáng, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối: "Suỵt —— yên lặng."
Ngụy Tử Hư hít sâu: "Ba... Con sợ."
"Đừng sợ. Đó là nghệ sĩ dương cầm xuất sắc, có thể dự thính là một ân huệ. Tử Hư, con ngoan chút đi."
Nghệ sĩ dương cầm hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, trên trán lấm tấm mồ hôi, khi ánh đèn chiếu tới tạo thành một quầng sáng lốm đốm ánh vàng, bóng đen đổ dài trên mặt sân giãy dụa như muốn thoát ra, chẳng khác nào một con quái vật điên cuồng.
"Sau này Tử Hư cũng phải trở thành một người xuất sắc như vậy nhé."
–
Cửa phòng Chu Du bị phá, mọi người nối đuôi nhau xông vào.
Thường Hoài Cẩn và Mạc Vãn Hướng hai bên trái phải đỡ lấy Lâm Sơn Chi, trong tay cô vẫn nâng bát cháo khoai tím đường phèn. Chu Du nằm chếch trên giường, tay phải vươn ra ngoài, mặt xám như tro tàn, nhưng biểu tình lại rất bình tĩnh. Đám người vốn đang xông lên với khí thế hùng hổ, vừa thấy sắc mặt Chu Du lại bắt đầu nảy sinh sợ hãi, chỉ đứng lặng bên giường không biết làm sao. Tiêu Hàn Khinh đuổi đến nơi, đẩy mấy người đàn ông đứng phía trước ra, nét mặt nghiêm túc đến cạnh Chu Du, cúi người kiểm tra hơi thở của cô.
"Đã tắt thở."
Nghe thấy kết luận này, Lâm Sơn Chi đột nhiên khôi phục sức lực, đẩy hai người bên cạnh ra: "Cái gì? Tôi vừa mới ra ngoài nấu cháo... Nửa tiếng trước cô ta vẫn còn rất khoẻ mạnh nói chuyện với tôi cơ mà!" Cô bước nhanh lên phía trước, cũng đặt ngón tay dưới mũi Chu Du, lại như không đợi kịp, lay lay thân thể người đó, gọi tên người đó, giống như bao nhiêu người cô vừa hốt hoảng gọi tới chỉ để giúp cô lật tẩy một trò đùa dai của Chu Du vậy.
Sắc mặt những người khác so với Chu Du càng khó coi hơn.
Lạc Hợp hơi quay đầu lại, trong bóng tối đảo qua nét mặt của tất cả mọi người. Trừ Chu Du và Lâm Sơn Chi, những người khác đều tụ tập ở đại sảnh, rốt cuộc hắn hạ thủ bằng cách nào?
Hoặc nên nói là, hắn hạ thủ vào lúc nào?
"Chu Du, Chu Du, cô tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà?"
"Cô chọc tức tôi nhiều lần như thế, không phải lần nào tôi cũng tha thứ hết sao, lần này tôi cũng sẽ không giận đâu. Nên cô đừng đùa nữa, không vui chút nào đâu, không vui một chút nào cả!" Ngôn ngữ của cô bắt đầu lộn xộn, lấy tay đánh lên mặt Chu Du, cháo khoai tím đường phèn rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lanh lảnh vỡ vụn. Toàn thân cô cũng mất hết sức lực, quỳ phịch xuống đống sứ vỡ. Những mảnh sứ găm vào đầu gối cô và tay Chu Du đến rỉ máu.
"Hả?" Tiêu Hàn Khinh chú ý tới điểm khác thường, cúi đầu tỉ mỉ quan sát: "Chỗ máu này không ổn."
Lạc Hợp đi tới phía sau cô: "Không ổn ở đâu?"
Tiêu Hàn Khinh: "Huyết sắc quá đậm, máu của người bình thường màu sắc nhạt hơn một chút."
Nói vậy nhưng những người quanh đây cũng chẳng biết huyết sắc là gì. Bành Dân Tắc nhặt một mảnh sứ vỡ, rạch lên mu bàn tay, nhỏ ra mấy giọt máu so sánh với máu của Chu Du, một bên đỏ tươi một bên đỏ thẫm khác biệt thực sự rõ ràng.
Lạc Hợp: "Không phải do cô ta đã chết sao?"
Tiêu Hàn Khinh: "Chết chỉ làm ngưng vận động tuần hoàn máu, không ảnh hưởng quá nhiều tới hồng cầu. Máu có màu này là do hồng cầu đã bị phá hủy[1], có lẽ là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô ấy."
[1] Hồng cầu chứa huyết sắc tố – chất làm cho máu có màu đỏ. Độc tố Hemolysis gây tan máu beta, làm chết tế bào hồng cầu, có khả năng sinh kháng, gây khó thở, thiếu oxy, có thể dẫn tới trụy tim. Hiện tượng máu bị thâm do tan máu gọi là 'dung huyết'.
Từ "Chết" này gây kích động quá lớn. Trên mặt Hàn Hiểu Na là kinh hãi cực độ, cô run rẩy lùi về sau, quay người muốn ra khỏi phòng, Lưu Tỉnh duỗi tay ngăn cô lại. Mới ở chung một ngày đã có người đột nhiên tử vong ngay trước mắt, ban đầu là kinh hoàng, sau đó là sợ hãi. Hung thủ có thể hiện diện ngay bên cạnh, ai biết được tiếp theo có phải đến lượt mình hay không. Lạc Hợp cũng rất khó giữ tỉnh táo, lông mày nhăn lại: "Là độc sao?"
Tiêu Hàn Khinh trầm tư một lát: "Tình huống này phần nhiều là do tác dụng phụ của thuốc, còn độc... cũng có khả năng."
Nếu là độc, ít nhất cũng có một chỗ để bắt tay điều tra. Bành Dân Tắc mở miệng hỏi: "Có cách gì kiểm tra được không?" Ánh mắt anh ra hiệu hướng xuống chỗ cháo vung vãi trên mặt đất.
Tiêu Hàn Khinh lắc đầu: "Nơi này không có thiết bị."
"Các người, tại sao các người có thể bình tĩnh như vậy hả!?" Âm thanh run rẩy, hơi thở hỗn loạn, khiến người nghe trong lòng cũng lạnh buốt. Theo tiếng kêu nhìn lại, là Ngụy Tử Hư đứng sau cùng. Hắn không ngừng lùi lại cho đến khi không còn chỗ để lui nữa, cả người dán trên tường, tay bấu víu về phía cánh cửa, dùng sức đến mức móng tay cũng trở nên trắng bệch. Đồng tử khuếch đại, con ngươi đen kịt trên khuôn mặt trắng bệch càng thêm khủng bố.
"Có người chết, mau, mau báo cảnh sát! Giết người... Giết người!" Mọi người vốn đang hoảng hốt, tiếng kêu của hắn càng thêm chói tai, Triệu Luân đứng bên cạnh trực tiếp đá một phát vào bắp chân hắn, đạp Ngụy Tử Hư xuống đất, "Gọi cái rắm! Đàn bà còn chưa thèm kêu đâu!"
"Này! Nói gì thì nói, sao phải động tay động chân!" Bành Dân Tắc dìu Ngụy Tử Hư đứng lên, người kia vô tri vô giác, cơ bắp mềm nhũn như than bùn, tùy ý anh kéo dậy.
Tình cảnh có xu thế càng thêm hỗn loạn, Lạc Hợp nói: "Ai không muốn ở lại đây thì ra ngoài đi, tốt nhất là tụ tập cùng một chỗ, bất kể vào phòng nào cũng phải nhớ khóa kín cửa sổ và cửa ra vào."
–
Trong hình Chu Du nâng một bó hoa hồng lớn, mặc một chiếc váy chữ A đỏ rực, khí chất nhiệt liệt buông thả. Director thật sự không nuốt lời, ảnh trên bia mộ của cô được xử lý rất cẩn thận, không nhìn ra dấu vết từng qua Photoshop. Ngụy Tử Hư đối diện với Chu Du trong bức ảnh. Mấy tiếng trước, cô vẫn còn dùng ngữ khí ám muội thì thầm bên tai hắn.
Ngụy Tử Hư thở dài, quay người về biệt thự. Hắn vẫn luôn cúi đầu, ngơ ngơ ngác ngác, đi chưa được mấy bước đã đụng phải một thân thể rắn chắc.
"Hả? Là cậu à?" Người kia thấy rõ là Ngụy Tử Hư, hơi chần chờ một chút, nắm lấy cánh tay hắn, "Lại đây."
Ngữ khí của anh không cho phép thương lượng, kéo Ngụy Tử Hư đi theo hướng Tây chếch phía khu rừng. Ngụy Tử Hư cật lực muốn rút tay lại, gót chân mài xuống đất hòng tăng thêm lực cản. Nhưng tốc độ của anh vẫn không đổi, Ngụy Tử Hư giãy dụa lập tức luống cuống tay chân muốn giữ thăng bằng, miễn cho quán tính khiến hắn ngã quỳ xuống đất, "Anh làm gì vậy! Bành Dân... Tắc?"
Hắn gọi tên Bành Dân Tắc, mà Bành Dân Tắc đã thuận lợi kéo hắn vào khu rừng, địa hình phía sau rộng rãi sáng sủa, có một hồ nước nhân tạo rộng chừng vài dặm sóng nước lấp loáng, phản chiếu bầu trời đêm và ảnh ngược của mặt trăng thượng huyền.
Bành Dân Tắc buông tay, ngồi trên bãi cỏ, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Cậu cũng ngồi đi."
Dù nhìn ra Bành Dân Tắc không có ác ý, Ngụy Tử Hư vẫn có chút sợ hãi, "Anh, anh đột nhiên kéo tôi đi như vậy, bộ không sợ sẽ có hậu quả gì sao!?"
Ánh trăng hắt lên một nửa khuôn mặt anh, đẹp như một tác phẩm điêu khắc, Bành Dân Tắc ngửa đầu nhìn hắn: "Ồ? Có hậu quả gì?"
"Hừ, nhìn anh cũng không đến nỗi nào mà sao lại..." Ngụy Tử Hư lộ ra một biểu tình đau lòng. "Nơi này vừa mới xảy ra một vụ giết người đấy! Nếu tôi là Sói thì xác anh bây giờ đã lạnh ngắt rồi, tứ chi sẽ bị tháo rời rồi ném xuống hồ, chờ đến ngày mai lúc thi thể anh được vớt lên, cơ thể đã bị ngâm nước đến phù thũng trắng bệch, còn có một tầng muối hạt đông kết, đống cơ bụng chocolate của anh cũng sẽ biến thành một cái bánh dứa[2]!"
[2] Bánh dứa (Pineapple bun). Tên nó như thế là do bề ngoài nhìn giống quả dứa chứ thực ra nó không có vị dứa.
Bành Dân Tắc nghĩ đến sáu múi cơ bụng mà mình dốc lòng chăm sóc biến thành một múi sưng vù, nội tâm không khỏi kinh hãi, "Ôi, khủng khiếp như vậy sao?"
Ngụy Tử Hư trịnh trọng gật đầu.
Thái độ hết sức nghiêm túc đó làm Bành Dân Tắc liên tưởng đến một con sóc nhỏ quên mất mình đã chôn hạt dẻ ở đâu, đang nghĩ cách làm sao để xoay sở qua mùa đông sắp tới. Anh nhớ cậu thanh niên này có chút sĩ diện hão, trước đó đã mất khống chế trong phòng Chu Du, có lẽ tự bản thân cũng cảm thấy mất mặt nên lúc này mới cố ý hù dọa lại anh. Anh đè nén cảm giác muốn bật cười, hỏi Ngụy Tử Hư: "Vậy còn cậu? Sao không nghĩ nếu tôi là Sói, thì cậu phải làm sao bây giờ?"
Ngụy Tử Hư biết anh sẽ hỏi như vậy, liền xắn tay áo lên, bày ra một tư thế phòng ngự cơ bản, "Tôi biết võ, không sợ anh đâu. Tôi là đai xanh Taekwondo đấy."
Bành Dân Tắc bị tư thế sai bét của hắn làm cho kinh ngạc, "Cậu đùa tôi à, đai xanh không phải trình độ của học sinh tiểu học sao?"
Ý thức được mình bị coi thường, Ngụy Tử Hư cau mày, ngoắc ngoắc tay phải, "Đừng có vênh váo! Qua đây đánh thử mấy chiêu coi!"
Cánh tay và cẳng chân gầy nhỏ, khuôn mặt tựa như một bức bình phong hoa điểu (Bình phong vẽ chim và hoa), nếu thật sự đánh nhau chỉ sợ không quá hai chiêu đã bị người ta đánh cho tàn phế. Bành Dân Tắc nghĩ, nếu sáng mai cậu ta bị xem là Sói mà xử tử chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao. "Được rồi được rồi, tôi không đánh cậu đâu, cũng không có ai bị ném xuống hồ hết. Hơn nữa đây là hồ nước ngọt, lấy đâu ra muối hạt mà đông kết." Anh đứng lên, kéo nắm đấm đang vung vẩy của bức bình phong kia ngồi xuống cạnh mình.
"Sáng nay lúc tôi chạy quanh lưới điện thì phát hiện ra nơi này, có cây có nước, buổi tối qua xem còn có thể ngắm trăng. Vừa vặn gặp cậu, tôi cảm thấy chỗ này có thể khiến tâm tình cậu khá hơn một chút nên mới kéo cậu qua. Quả thực tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy."
Ngụy Tử Hư ngẩng đầu, trăng thượng huyền treo lơ lửng trên không trung, quanh thân tản mác ra một vầng sáng nhàn nhạt, càng về cuối càng đậm dần thành màu vàng cam, "Có thể phát hiện ra một nơi thế này, anh cũng giỏi thật, lại còn có tâm tình ngắm trăng..."
Bành Dân Tắc bất đắc dĩ cười: "Nếu không thì sao, cả đám cùng ôm nhau khóc à? Người chết rồi thì không còn vướng bận, nhưng người sống thì vẫn phải tiếp tục sống. Nếu đã sống sót, vui vẻ hay sầu muộn, tại sao không thể chọn cách sống thoải mái hơn?"
Ngụy Tử Hư liếc anh một cái, ánh mắt dần dần ảm đạm: "Anh thật lạc quan..."
Một bàn tay lớn vỗ vỗ bả vai hắn, Bành Dân Tắc nói: "Đây là ưu điểm lớn nhất của tôi. Cậu đã biết rồi thì đừng để bản thân gục ngã."
Ngụy Tử Hư nhẹ nhàng gật đầu, nheo mắt lại chăm chú ngắm trăng, "Trăng nơi này nhìn lớn hơn chỗ tôi ở, còn có Nguyệt hoa[3], có vẻ tán xạ ở đây khá yếu, tầng khí quyển cũng mỏng, khả năng là ở vĩ độ thấp. Con nhện săn chim sáng nay thuộc chi Avicularia, là một loài khá phổ biến ở Tân Thế Giới. Tôi cảm thấy có khả năng chúng ta đang ở châu Úc. Nhưng bây giờ trong nước đang là mùa xuân, từ nhiệt độ cũng không đoán được nơi này có phải Bán cầu Nam hay không..."
[3] Nguyệt hoa là quầng sáng xung quanh mặt trăng Bành Dân Tắc lấy làm kinh hãi, có người nào "ngắm trăng" như cậu không? "Đầu óc cậu không phải vẫn còn rất tỉnh táo sao!"
"Ai đầu óc không tỉnh táo..." Ngụy Tử Hư thì thầm, "Lúc trước là do... Tôi... Tôi chưa từng nhìn thấy người chết!" Trước mắt hiện ra tình cảnh khi ấy, vai Ngụy Tử Hư lại bắt đầu khẽ run. "Xin lỗi, tôi biết mọi người đều sợ hãi, tôi không nên la toáng lên như vậy."
Bành Dân Tắc thấy bầu không khí tốt đẹp lại bắt đầu có dấu hiệu căng thẳng, liền giảng hòa: "Đừng nghĩ nhiều, không ai cười cậu đâu. Đúng rồi, sáng nay lúc cậu và Lạc Hợp thảo luận về các triết học gia, cậu nói thích Nietzsche phải không? Tôi chưa hiểu rõ về ông ta lắm, có thể nói tôi nghe một chút không?"
Ngụy Tử Hư cười rộ lên, hắn biết Bành Dân Tắc đang cố giúp hắn thay đổi tâm trạng, hắn cũng rất cảm kích.
"Nietzsche là triết học gia có ảnh hưởng rất lớn sau Arthur Schopenhauer, các quan điểm triết học của ông chủ yếu được thể hiện dưới hình thức thơ hoặc văn xuôi, rất dễ đọc. Trong đó tác phẩm tiêu biểu nhất là 'Ý chí quyền lực'. Thư phòng có rất nhiều sách của ông, tôi có thể tìm cho anh xem." Ngụy Tử Hư ngừng lại một chút, "Tuy vậy, 'Ý chí quyền lực' cũng là quan điểm bị hậu thế hiểu sai nhiều nhất. Trong thế chiến thứ hai, nó bị những phần tử Nazi tôn sùng là Kinh Thánh về 'Chủ nghĩa dân tộc', nghe đâu Hitler cũng bởi vậy mà cố gắng tìm gặp Nietzsche. Có điều khi đó..."
Trăng thượng huyền tỏa ra ánh sáng thanh lạnh, tựa như tay áo trắng tuyết của ai đó vung lên. "Khi đó, Nietzsche đã điên rồi. Trải qua một cuộc đời ngắn ngủi, không người nào lý giải được, đến mười năm cuối cùng lại phát điên. Sau khi ông hóa điên, em gái ông là Elizabeth cho ông mặc áo choàng trắng, hóa trang thành dáng vẻ như một vị thánh sống, đồng thời bóp méo những quan điểm triết học của ông, tuyên dương 'Chủ nghĩa dân tộc'. Có một lần Elizabeth ngồi khóc bên giường, Nietzsche nhìn thấy, vô cùng ngạc nhiên hỏi Elizabeth: 'Đừng khóc, Elizabeth, chúng ta bây giờ không phải đang rất hạnh phúc sao?' "
Đây thật sự là một câu chuyện đau thương. Bành Dân Tắc đột nhiên rất muốn đọc lý luận của Nietzsche. Ngụy Tử Hư ngồi bên cạnh anh, trên mặt lại mang theo hoảng hốt, "Thì ra chỉ có sau khi phát điên, ông mới cảm nhận được hạnh phúc..."
Có lẽ, đó cũng là một điều đáng ước ao.