Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)



Gã đàn ông bật đèn, treo áo khoác lên giá treo ở huyền quan. Đồ đạc trong nhà lộ xộn, trên sàn ngổn ngang toàn dây điện và ổ cắm. Ông vén mấy lọn tóc vàng ra sau gáy, đi đến trước tủ lạnh. Trên cửa tủ có gắn thẻ từ, ghi chép lại lượng calo trong ba bữa hôm nay, nét chữ tròn trịa bằng tiếng Anh vừa rõ ràng vừa mạnh mẽ. Ông khẽ mỉm cười, đôi mắt màu xanh lam lại nhạt đi mấy phần.

Âm thanh của lò vi sóng khá lớn, đánh thức Bành Dân Tắc chưa ngủ say. Anh chỉ mặc mỗi quần ngủ ra khỏi phòng, dụi mắt.

"Tiên sinh, sao người về muộn vậy?"

"Đánh thức con à."

Tiên sinh ăn cơm tối xong, lau miệng: "Phía cổ đông càng ngày càng dông dài, ta cũng muốn về sớm một để được gặp con mà."

Nhận ra ông vừa tham gia hội nghị liên quan đến Death Show, tâm trạng Bành Dân Tắc trùng hẳn xuống. Anh trầm mặc thu dọn chén bát. Tiên sinh ngồi trên ghế salon, nhìn anh bưng đồ vào nhà bếp, hỏi vọng theo: "Làm PT (Personal Trainer) thế nào rồi, đã quen chưa?"

"Dạ." Bành Dân Tắc cúi đầu lau bàn. "Nói chung cũng ổn, chỉ là có hội viên không hoàn thành huấn luyện đúng hạn, còn khiếu nại với bên quản lý phương pháp của con không tốt."

"Haha." Tiên sinh đang uống trà không khỏi bật cười, loại công việc bình thường thoải mái như vậy đối với ông quả thực vô cùng xa lạ, giống như cách biệt cả một thế giới, tất cả phiền não đều chỉ là trò trẻ con. Nếu có thể đưa tên hội viên kia vào Death Show, cho hắn ta biết đã đắc tội với ai, kết quả nhất định sẽ rất thú vị. Nhưng tiên sinh cũng không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí cho những kẻ tầm thường, ông thuận miệng nói: "Nếu con thấy không vui thì cứ bỏ đi, ta vẫn nuôi con được."

Bành Dân Tắc có chút bất đắc dĩ: "Tiên sinh, sau khi trưởng thành không thể để người khác nuôi, người đã dạy con như thế mà?"

"Ồ? Vẫn còn nhớ à, đáng yêu ghê." Tiên sinh cười híp mắt, vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh. "Dân Tắc, qua đây."

"Lại sao nữa? Người mau đi ngủ đi."

Nhưng tiên sinh vẫn khăng khăng muốn anh ngồi xuống. Bành Dân Tắc nghĩ ông nổi hứng muốn trò chuyện thâu đêm, hoặc là lại nghĩ ra trò mới cho Death Theater, miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh. Tiên sinh chờ anh yên vị, tự nhiên ngả người xuống gối đầu lên đùi anh, xoay mặt vào trong, thoải mái cuộn người lại.

"Ặc, tiên sinh?"

Khuôn mặt người kia đối diện với hạ bộ anh, hô hấp như có như không phả vào bộ phận trọng yếu, chọc cho Bành Dân Tắc hết sức khó xử. Anh cúi đầu nhìn, mái tóc ngắn màu nâu vàng của tiên sinh tản ra trên đùi anh, hàng mi nhạt màu khẽ run run, mỏng dài đến mức khó tin. Anh bối rối mở miệng: "Thế này hình như không ổn lắm —— "

"Hội nghị ban nãy ta nghe không được rõ, hình như tai bị tắc rồi. Dân Tắc, con lấy ráy tai giúp ta được không?" Tiên sinh nói. "Làm xong ta sẽ đi ngủ."

"Tiên sinh, chuyện đó phải tự mình làm chứ."

Tiên sinh nhíu mày. "Nhưng hồi nhỏ con từng rất thích giúp ta lấy ráy tai mà, còn thích thắt cà vạt cho ta nữa, ta đi đâu con cũng muốn theo đó. Câu tiếng Anh đầu tiên con học được là 'I love you', lần nào gặp ta cũng sẽ nói..."

"Đó là vì người nói câu đó nghĩa là 'thầy giáo'." Bành Dân Tắc chen ngang.

"A, là do ta già rồi, Dân Tắc không thích ta, rõ ràng khi còn bé đáng yêu như vậy..."

"Không, tiên sinh không già chút nào." Bành Dân Tắc cắt ngang suy nghĩ linh tinh của ông, đi tìm cây lấy ráy tai. "Làm xong sẽ đi ngủ đúng không?"

Anh cẩn thận luồn dụng cụ nhỏ dài vào trong lỗ tai, tiên sinh thoải mái đến rên rỉ ra tiếng, đỉnh đầu lại ngoe nguẩy dịch sâu vào phía trong đùi anh. Bành Dân Tắc từ nhỏ đã mất ba, không rõ quan hệ giữa cha con có nên thân mật đến vậy không. Anh đã tận mắt chứng kiến Death Show tàn khốc, lâu ngày chìm đắm trong đó tất nhiên sẽ thay đổi tính cách một người. Dù ngoài mặt tiên sinh vẫn dịu dàng dễ gần như trước, nhưng hành động lại lộ ra sự gấp gáp muốn thu xếp cho Bành Dân Tắc. Sự gấp gáp này khiến Bành Dân Tắc sầu lo, dường như tiên sinh đang phải cật lực đè nén thứ gì đó, giống như ông đã tự dự đoán trước cho mình một kết cục không thể vãn hồi.

Bành Dân Tắc nhìn ông chăm chú, mặc dù không phải máu mủ ruột thịt, nhưng tiên sinh vẫn là người thân duy nhất còn lại của anh. "Tiên sinh, người không thể từ bỏ Death Show sao?"

Lời còn chưa dứt, cẳng tay đã bị tóm lấy. Tiên sinh mở mắt, tròng mắt màu xanh lam nhạt ngước lên nhìn anh, vẫn luôn mang theo ý cười.

"Dân Tắc, thấy cái gạt tàn trên bàn không?"

"Dùng đáy gạt tàn dập xuống cây lấy ráy tai, con có thể lập tức giết chết ta. Kỳ thật công cụ giết người ở đâu cũng có."

"Cái gì!" Bành Dân Tắc kinh hãi, vội vã rút tay về.

Tiên sinh quay mặt sang, như không có gì xảy ra mà nói:

"Dân Tắc, đối với một số kẻ, chỉ có cái chết mới ngăn được họ."



"Dân Tắc?"

Bành Dân Tắc nghe có người gọi mình, hoàn hồn lại, thấy nước trong bồn rửa đã dâng đến mép bồn, đang tràn ra ngoài. Anh vội vã đóng vòi nước, nhổ nắp chặn nước lên, nhìn nước bẩn và bọt rửa bát bị hút thành một vòng xoáy.

"Anh thất thần." Ngụy Tử Hư đứng bên cạnh anh, dựa lưng vào tủ bát, cười nói: "Có phải nghĩ đến chuyện mai được về nhà nên tâm hồn bay lên mây không?"

"Phải là cậu chứ, hôm nay ăn được nhiều hơn hẳn bình thường." Bành Dân Tắc liếc hắn một cái.

"Có sao? Hai bát là lượng cơm bình thường của tôi mà?" Ngụy Tử Hư ngạc nhiên nói, sau đó tiếp lời: "Nhưng đúng là rất vui. Mất tích mười ngày, người nhà tôi nhất định sẽ rất lo lắng."

Bành Dân Tắc cất chén đũa vào trong tủ bát, quệt tay vào tạp dề. "Cậu bảo trong nhà có ba mẹ và anh trai nhỉ? Nhà cậu giao thiệp rộng, nói không chừng vừa về đến nơi cả Bắc Kinh đã biết mặt cậu rồi."

"Ha ha, không đến mức đó đâu, nhưng chắc cả công ty thì biết."

Ngụy Tử Hư đến gần Bành Dân Tắc, dán lên bả vai anh, nghiêm túc hỏi: "Nhà Dân Tắc ở đâu vậy, sau khi ra ngoài tôi có thể đến tìm anh không?"

"Ba mẹ tôi tuy hơi nghiêm khắc, nhưng về vấn đề này cũng rất văn minh, sẽ đồng ý chuyện của chúng ta. Chờ trò chơi kết thúc, chúng ta chính thức kết giao được không? Tôi rất muốn đến thăm nhà anh. Hiện giờ chắc anh đang... sống cùng vị tiên sinh kia nhỉ? Có cần chuẩn bị quà cáp không, ông ấy thích gì vậy?"

Bành Dân Tắc cởi tạp dề ra, nghe hắn nhắc tới tiên sinh, sắc mặt hơi thay đổi. "Trước đó thì, cậu quên là còn phần thưởng cho người thắng cuộc à? Cậu có nguyện vọng gì muốn Director thực hiện?"

Ngụy Tử Hư thoải mái cười: "A, suýt nữa thì quên mất. Nguyện vọng của tôi à? Đơn giản là thăng chức tăng lương. Với Director chắc là rất dễ rồi, dù sao hắn lợi hại như vậy."

Trong mũi anh bật ra một tiếng cười khẽ. "A... Vậy sao." Bình thường nụ cười của Bành Dân Tắc luôn vô cùng thoải mái chân thật, nhưng mỗi lần nhắc đến Director, vẻ mặt anh lại khiến Ngụy Tử Hư cảm thấy rất xa lạ. Khóe miệng hơi nhếch lên, đầu mày nhíu nhẹ, trong mắt viết đầy sự ngờ vực, là một nụ cười vừa trào phúng vừa châm chọc.

Người khác nhắc tới Director đa phần sẽ là căm hận hoặc phẫn nộ, tại sao với anh lại là trào phúng?

Kỳ thật Ngụy Tử Hư vẫn luôn có một nghi vấn, trong Death Theater hôm nay của Mạc Vãn Hướng lại được kiểm chứng lần nữa. Hắn nhớ lúc Death Theater đầu tiên mở màn, hiện trường hành quyết chấn động sâu sắc, cảm giác hoang đường kinh hãi rất lâu không tan đi được. Nhưng Bành Dân Tắc không hề có phản ứng chấn động giống vậy. Sau khi Lý Chấn chết, anh là người đầu tiên rời khỏi khán đài, trấn định tự nhiên ngồi vào ghế salon. Từng lần hành quyết đều không gây ảnh hưởng quá lớn tới anh, anh luôn có thể thong dong chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, hoặc là về phòng tập thể hình.

Ngoại trừ lần hành quyết Hàn Hiểu Na, anh tựa hồ không kìm chế được mà chạy ra ngoài, ngồi bên bờ hồ trò chuyện đôi ba câu với Ngụy Tử Hư. Ngụy Tử Hư không nhìn ra giữa anh và Hàn Hiểu Na có gì vướng mắc. Nếu không phải do bản thân người chết, chẳng lẽ là bởi phương thức xử tử, hoặc là lời thoại của Director?

Mạc Vãn Hướng chết rồi, anh lại quay về với phản ứng bình thản như trước, thậm chí có thể thản nhiên thay quần bơi bơi qua lại trong hồ mấy vòng.

Buổi tối ngày thứ nhất, anh nói với Ngụy Tử Hư phải lạc quan, nhưng lạc quan đến mức độ này đã vượt quá phạm trù bình thường.

Là lạc quan, hay là tê dại?

Đêm nay là đêm cuối cùng, chỉ còn một người, và một Sói.

Bành Dân Tắc và Ngụy Tử Hư cũng sẽ phải đưa ra quyết định cuối cùng trong đêm nay. Bành Dân Tắc dọn dẹp xong nhà bếp, ra khỏi cửa tản bộ dọc theo bờ hồ, lẳng lặng suy nghĩ kế hoạch cho tối nay.

Có thể xác định trong tay Ngụy Tử Hư có hai loại vũ khí. Một là súng Laser của Tiêu Hàn Khinh, hắn đã dùng nó giết Triệu Luân. Súng Laser có tầm bắn rất xa, nhìn từ buổi tối ngày thứ ba khi Ngụy Tử Hư giả bộ bị tập kích có thể thấy được. Nhưng khuyết điểm là chỉ có thể bắn theo phương thẳng, phạm vi cũng hẹp. Không rõ khả năng ngắm bắn của Ngụy Tử Hư đến đâu, nhưng trực giác Bành Dân Tắc mách bảo phần thắng của anh không lạc quan. Anh nhìn mặt hồ phẳng lặng. Khúc xạ có thể tạo thành sai lệch thị giác, nếu lặn xuống dưới nước liệu có thể tránh được đòn trí mạng không?

Nhưng Ngụy Tử Hư hẳn sẽ không cho anh cơ hội làm vậy. Nếu là hắn, có thể sẽ giấu súng Laser ở nơi nào đó trên cơ thể, làm bộ vô hại mà tiếp cận Bành Dân Tắc, sau đó bất thình lình bắn chết anh. Nếu như bị buộc phải cận chiến với Ngụy Tử Hư, hình thể chênh lệch khiến Bành Dân Tắc có vài phần tự tin có thể áp chế hắn. Điều khiến anh không tự tin là, đến lúc thật sự phải đánh cược bằng tính mạng, anh chắc chắn sẽ không nỡ xuống tay độc ác với Ngụy Tử Hư, nhưng Ngụy Tử Hư thì hoàn toàn có thể.

Còn một loại khác vũ khí, đến giờ Bành Dân Tắc vẫn chưa nắm rõ về nó. Nhìn từ hiệu quả thì có lẽ là độc tố phát tác chậm, Ngụy Tử Hư từng dùng nó giết Chu Du và Lưu Tỉnh. Nguyên nhân cái chết của hai người này không đồng nhất, lẽ nào thứ vũ khí đó có thể khống chế phương thức gây tử vong sao? Nếu là độc tố có tình trì hoãn, nói không chừng còn có thể khống chế cả thời gian tử vong? Một thứ vũ khí khó tin như vậy, nhưng Bành Dân Tắc vốn đã quen thuộc với Death Show hiểu rõ, với nguồn tài lực và công nghệ kỹ thuật của các cổ đông đứng sau, nó hoàn toàn có thể tồn tại. Nhưng nếu đã là độc, thì phải có tiếp xúc với đối tượng, bất kể là thông qua đồ ăn hay thân thể, chỉ cần chú ý quan sát, chắc chắn sẽ nhận ra sự khác thường.

Ngụy Tử Hư luân phiên sử dụng hai loại vũ khí giết người, mục đích là tùy tình thế giá họa cho phe đối lập. Đêm nay chỉ còn hai người bọn họ, Ngụy Tử Hư không cần tìm kẻ thế mạng nữa, chắc hẳn hắn sẽ nghiêng về sử dụng súng Laser có thể chủ động công kích hơn.

Bành Dân Tắc hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi một vòng lớn, lúc ngẩng đầu lên kinh ngạc phát hiện mình đã quay về trước cửa chính biệt thự. Hai cánh cửa với kiểu dáng phục cổ đối diện với anh, hé ra một khe hở sâu hoắm âm u đủ cho một người lách vào.

Anh đột nhiên phát hiện, dù anh có nghĩ tới vô số viễn cảnh khi Ngụy Tử Hư giết chết mình, nhưng trong lòng anh vẫn chẳng có lấy một chút căng thẳng. Là do đã ở bên cạnh tiên sinh quá lâu, chứng kiến giết chóc nhiều đến mức tê dại? Hay nên nói là, anh chỉ không thể thoát khỏi con người quá sức ngây thơ của mình, ngây thơ đến mức cho rằng Ngụy Tử Hư sẽ không thật sự ra tay với anh?

Giờ là lúc anh phải tỉnh táo lại. Ngụy Tử Hư không có lý do gì để bỏ qua cho anh, nhất là cái thứ lý do ngớ ngẩn như "Yêu thích". Bành Dân Tắc vốn cũng không am hiểu nhử mồi, huống hồ đối phương còn là một tay thợ săn lão luyện như Ngụy Tử Hư.

Nực cười là, Bành Dân Tắc không xác định được chân tâm của Ngụy Tử Hư, nhưng anh biết rõ yêu thích của anh đối với Ngụy Tử Hư cũng giống như sát ý của Ngụy Tử Hư đối với anh vậy, chắc chắn đến không có gì bàn cãi. Anh chỉ có thể đánh cược rằng Ngụy Tử Hư từng có một chút dao động với anh, để anh có thể giãy dụa cầu sinh trong chút ít dao động nhỏ nhoi đó.

Chỉ cần chống đỡ đến lúc trời sáng, hết thảy đều có sửa chữa được.

Vào cửa, đèn đóm bên trong đã tự động giảm độ sáng, cảm giác âm u hơn nhiều so với bên ngoài. Bành Dân Tắc bước lên cầu thang, khóe mắt lại thoáng liếc thấy có người nằm trên ghế bành. Người kia mặc áo ngắn tay màu lam nhạt, phía dưới lộ ra tầng tầng vải băng, đang nghiêng người sang phải nằm co rúc trong ghế.

Đó cũng chính là nơi Ngụy Tử Hư từng ngồi khi tiếp chuyện với anh vào ngày đầu tiên. Lúc này hắn đang an tĩnh nằm ngủ.

Do mất máu quá nhiều, da dẻ Ngụy Tử Hư so với ngày đầu tiên càng thêm tái nhợt, đôi môi cũng biến thành màu hồng nhạt, càng tôn thêm mái tóc và hàng lông mi đen nhánh mê người của hắn. Bành Dân Tắc đã cảnh cáo hắn không được nằm nghiêng, nhưng hắn không đổi được, đè lên vết thương, trong giấc mơ cũng nhíu mày lại khiến người ta đau lòng.

Hôm nay nhiệt độ vừa phải, không đắp chăn cũng sẽ không cảm lạnh. Nhưng nhìn hắn cuộn tròn trong ghế ngủ trưa, Bành Dân Tắc không thể làm như không thấy. Anh lấy từ phòng mình một cái chăn đắp cho Ngụy Tử Hư, sau đó ngồi xổm trước mặt hắn, đột nhiên tự giễu mà nghĩ: Nếu ngay từ đầu anh không để ý đến Ngụy Tử Hư thì đã không hãm sâu đến mức này, cũng sẽ không có nhiều người như vậy bị hắn mê hoặc kéo xuống mộ.

Quanh thân Ngụy Tử Hư tản ra từng quầng sáng nhu hòa, soi rõ cả những hạt bụi trôi nổi. Ánh mắt Bành Dân Tắc rơi xuống gò má nhô lên của hắn, gương mặt ấy mỗi lần xuất hiện trong giấc mơ của Bành Dân Tắc đều là ác mộng.

Mí mắt Ngụy Tử Hư khẽ động, vô thức nuốt xuống, hầu kết nổi rõ của hắn hơi di chuyển, làm lộ ra từng đường gân xanh trên cổ. Nhiệt độ cơ thể hắn rất thấp, từ sau buổi tối ngày thứ ba vẫn luôn không thể khôi phục như cũ. Bành Dân Tắc chú ý tới điều đó, là vì bàn tay anh đã đặt lên cần cổ Ngụy Tử Hư, chậm rãi bao lấy cuống họng hắn.

Các đốt xương sống ở cổ cách nhau khá xa, liên kết không chắc chắn, chỉ cần một tay đặt dưới cằm, một tay giữ cần cổ, vặn một cái, Ngụy Tử Hư sẽ lập tức tắt thở trong im lặng. Tay phải Bành Dân Tắc chuyển đến khớp hàm của hắn, tay trái ấn lên cổ hắn. Cách chết này diễn ra rất nhanh, cũng không quá đau đớn, so với dùng súng bắn giữa mi tâm hắn, hoặc là dùng gạt tàn đập xuống cây lấy ráy tai, đều thoải mái hơn nhiều. Đồng tử Bành Dân Tắc co rút lại, dồn lực vào tay.

"Dân Tắc, đối với một số kẻ, chỉ có cái chết mới ngăn được họ."

Đã không còn đường lui, cả anh và Ngụy Tử Hư đều như vậy. Bành Dân Tắc chỉ có thể giữ được lý trí khi ở ngoài tầm mắt của Ngụy Tử Hư, một khi đối diện với đôi mắt đó, anh sẽ lại một lần nữa bị đầu độc. Bành Dân Tắc nắm lấy cuống họng hắn, nếu như không có Death Show, có lẽ cả đời anh cũng sẽ không gặp Ngụy Tử Hư, Ngụy Tử Hư cũng sẽ không bị anh giết, bình an vô sự mà sống tiếp.

Đúng rồi, ba mẹ và anh trai Ngụy Tử Hư, nhất định đang rất lo lắng tìm kiếm hắn? Ngụy Tử Hư ở thế giới bên ngoài cũng chỉ là một con người bình thường, chẳng phải hắn chính là nạn nhân của Death Show sao? Là lỗi của Death Show, lỗi của tiên sinh, lỗi của cổ đông, lỗi của khán giả. Ngụy Tử Hư và anh đều chỉ là những món đồ chơi, lúc này anh cố gắng làm ra vẻ muốn giết Ngụy Tử Hư, chẳng qua là vì bản thân anh không có năng lực bảo vệ hắn.

Kỳ quái đến vậy, anh sắp bẻ gãy cổ Ngụy Tử Hư. Ngụy Tử Hư còn chưa chết, trái tim anh lại như đã ngừng đập.

Một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay phải Bành Dân Tắc. Ngụy Tử Hư chầm chậm mở mắt, bên trong dường như có ánh nước lấp lóe. Hắn dịu dàng nhìn Bành Dân Tắc, lẳng lặng nở một cười: "Dân Tắc, ngủ dậy được thấy người mình thích ở ngay bên cạnh, thật tốt."

Lòng bàn tay và cổ hắn là hai vùng nhiệt độ khác biệt, chặt chẽ bao quanh Bành Dân Tắc. Trong mắt hắn hiện lên thủy quang diễm lệ, phản chiếu một Bành Dân Tắc phút chốc đã bị rút cạn toàn bộ sức lực.

Liệu có thể có một phần ngàn vạn khả năng, yêu thích của Ngụy Tử Hư đối với anh, là chân thật không?

==================

#Ngoài lề

Từ lâu lắc hồi chương 4 gì đó có người thắc mắc sao biệt thự phong cách Gothic mà trưng bày toàn đồ sứ với pháp lang phương Đông, mình kiểu "sao không thắc mắc luôn vụ trường quay với khán giả toàn người nước ngoài mà người chơi 100% Trung Quốc đi" Ông đạo diễn vừa livestream vừa sub thoại chắc cũng mệt nghỉ. Cơ mà đến chương này tự nhiên mình nghĩ có khi nào đó là dụng ý của tác giả không nhỉ, kiểu ông đạo diễn bị ảnh hưởng từ anh Bành nên mới thiết kế cái biệt thự nửa Tây nửa Đông vậy. Nói vậy thôi chứ khả năng cao đây chỉ là một pha phóng bút cho vui của tác giả, mình thích thì mình xếp mấy cái lọ vào thôi chứ ai gảnh đâu nghĩ nhiều.
Nhấn Mở Bình Luận