Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
"Dân Tắc, con có muốn lên thành phố học trung học không?"
Đêm hè mười một năm trước, Bành Dân Tắc ngồi co chân bên bờ biển, mặc chiếc áo thun trắng đã cũ nhưng vô cùng sạch sẽ. Thiếu niên mười mấy tuổi chiều cao đột nhiên tăng vọt, vì không đủ dinh dưỡng nên vóc dáng gầy gò, tay dài chân dài, áo thun lỏng lẻo treo trên người. Người đàn ông da trắng lặng yên xuất hiện sau lưng cậu, cùng cậu cảm nhận từng đợt gió biển thổi tới, qua một lúc lâu, ông bỗng nhiên cất tiếng hỏi như vậy.
"Tiên sinh?"
Bành Dân Tắc ngẩng đầu, nhìn thấy ông thì vui vẻ gọi một tiếng.
"Con cũng muốn lắm, nhưng mà... Bà nội lớn tuổi rồi, nếu con đi học xa sẽ phải ở trọ, không có ai chăm sóc bà."
"Không vội, con vẫn còn một năm để cân nhắc."
Umbrella nói xong, cảm thấy không trung có gì đó lóe sáng, quay đầu nhìn lại.
Giữa bầu trời quang đãng như đá quý được gột sạch, bỗng chốc bùng nổ từng đợt pháo hoa rực rỡ, xôn xao náo nhiệt, tựa như một lễ hội rộn ràng nơi phố huyện.
Là trấn trên đang bắn pháo hoa. Cũng không phải ngày lễ đặc biệt gì, pháo hoa cũng chỉ là loại hàng buôn phổ thông chất lượng bình thường, đối với cái làng chài không mấy giàu có này, lại được coi là một hoạt động giải trí xa xỉ.
Umbrella đến Trung Quốc đã được mấy năm, sâu sắc cảm thấy pháo hoa Trung Quốc cũng giống như bầu không khí nơi đây vậy, náo nhiệt đến mức ông không cách nào quen được.
"Đẹp quá!" Bành Dân Tắc thở dài, ánh mắt Umbrella chuyển hướng lên người cậu. Trong tất cả những sự náo nhiệt đó, có bao nhiêu là do người thiếu niên trước mắt này mang lại? Ông cho rằng ưu điểm lớn nhất của Bành Dân Tắc chính là bình thường. Tam quan bình thường, những nỗi niềm vui sướng khổ đau bình thường, sự phân vân do dự bình thường, có lẽ trong tương lai cũng sẽ có một mối tình đau khổ bình thường khác. Nhưng sự bình thường đó lại chẳng hề được coi là bình thường trong thế giới của ông. Bành Dân Tắc tựa như một tia sáng xông tới từ thế giới hiện thực. Khi ở bên cạnh cậu, Umbrella dường như cũng có thể chạm tới thế giới hiện thực đó, cứ thế trải qua một cuộc sống bình thường. Trong mấy năm không bị đám cổ đông tìm tới, Umbrella quả thực rất hưởng thụ cuộc sống như vậy.
"Ừ." Umbrella ngồi xuống bên cạnh thiếu niên. "Quả nhiên là thứ xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, độc nhất vô nhị."
Bành Dân Tắc không tin: "Tiên sinh từng sống ở những địa phương giàu có hơn nơi này nhiều, hẳn đã phải thấy thứ gì đó đẹp hơn chứ?"
Umbrella nhìn về phía thiếu niên, ánh sáng rực rỡ rọi lên hai gò má cậu, ông cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Không, không có."
"Đã như vậy... Tại sao người lại ném con vào Death Show?" Thanh âm thiếu niên trở nên trầm thấp, Bành Dân Tắc quay đầu lại, bề ngoài đã biến thành dáng vẻ khi trưởng thành, áo thun trắng bị kéo căng, để lộ đường nét cơ bắp căng đầy.
"Ta cần con đến ngăn ta lại."
Thứ mà người khác không hiểu được chính là, dục vọng điên cuồng của ông lại thường xung khắc mãnh liệt với lý trí. Giống như một con ngựa mất cương, đuổi theo thứ tự do bệnh hoạn. Nếu so ra thì, áp lực từ phía cổ đông hay khán giả đều nhỏ bé không đáng kể, mặc dù những tác động to lớn từ bên ngoài đó có thể giết ông dễ như trở bàn tay.
"Dân Tắc, chỉ cần con thắng Death Show, ta sẽ từ bỏ thân phận Director."
Umbrella mong đợi mà nói: "Chúng ta sẽ trở lại quê nhà của con, con làm ngư dân, ta tiếp tục dạy học. Từ nay về sau, không bao giờ còn liên quan đến Death Show nữa."
"Thật sao?" Đôi mắt Bành Dân Tắc sáng lên, hoàn toàn không để ý đến sức ép từ những thế lực bên ngoài, tin tưởng rằng chỉ cần chiến thắng là có thể làm tròn lời hứa. Giống như Umbrella vẫn là vị tiên sinh không gì không làm được kia, người chăm lo anh vào lúc anh không còn bất cứ ai để nương tựa, trao cho anh một cuộc sống thuận buồm xuôi gió.
Ký ức về mười ngày tham gia Death Show là một mớ hỗn độn. Chỉ có mười ngày thôi, Bành Dân Tắc lại cảm thấy dài dằng dặc như đã qua nửa đời người. Chờ đến lúc anh sung sướng quay lại điểm xuất phát, mong ngóng Umbrella thực hiện nguyện vọng của mình, lại phát hiện mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Tiên sinh, con thắng rồi!"
Anh tóm lấy cánh tay Umbrella. "Chúng ta đi thôi, từ bỏ Death Show, trốn đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy nữa."
"Được." Umbrella mỉm cười dịu dàng, đôi mắt cong thành vầng trăng non, dưới chân lại không hề nhúc nhích. "Dân Tắc, con tự mình đi thôi. Ta có lẽ... không đuổi kịp con rồi."
"Cái gì?" Một tiếng súng vang lên, chấn động đến mức tim Bành Dân Tắc đột ngột ngừng đập trong khoảnh khắc. Anh máy móc quay đầu lại. Umbrella đã biến mất, chỉ còn trơ lại một cánh tay bị anh nắm lấy. Một người đàn ông từ trong biển máu bước đến trước mặt anh, để lại sau lưng một chuỗi dấu chân máu thật dài. Trên cổ áo hắn vẫn còn dính máu của Umbrella, khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, mỗi lần hắn mỉm cười với Bành Dân Tắc, anh liền cảm thấy mình như đang chết đuối trong sự thống khổ.
Ngụy Tử Hư xoa xoa ngực anh, dùng ngữ khí cưng chiều nỉ non:
"Dân Tắc, từ nay về sau, anh phải nghe lời tôi."
–
"Hộc... Hộc..."
Bành Dân Tắc bừng tỉnh, lau mặt, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Cơ sở dưới lòng đất không phân rõ ngày đêm, phòng ngủ đang tắt đèn, không gian là một mảng đen kịt. Bành Dân Tắc đứng dậy, gõ xuống bàn, đèn cảm ứng âm thanh lập tức sáng lên, anh nhìn thấy ga trải giường đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nhịp tim đập lúc nhanh lúc chậm, tầm nhìn trở nên mơ hồ, chân trần đạp lên thảm trải sàn, Bành Dân Tắc đờ đẫn mở ngăn kéo tìm thuốc an thần.
Từ sau kỳ Death Show kia, đã ba năm trôi qua, nhưng cơn ác mộng chưa bao giờ thay đổi, giống như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Bành Dân Tắc uống thuốc xong, dựa lưng vào tủ quần áo, ổn định hô hấp. Diện tích phòng ngủ rất lớn, giường đôi chưa chiếm cứ được một phần năm, đồ đạc đều là hàng cao cấp, tầng tầng lớp lớp tạo nên cảm giác xa hoa sang trọng. Chăn nệm và đồ dùng đều là cùng một màu xanh xám, gương đứng và đèn làm việc kiểu Mỹ đều làm bằng kim loại, màu xám đậm đơn giản khiến người ta có cảm giác an ổn. Đồ dùng sinh hoạt thường ngày được bày biện ngăn nắp, các cuốn sách trên giá sắp xếp theo thứ tự chỉnh tề, tủ quần áo cũng gọn gàng tỉ mỉ, mỗi bộ quần áo đều được là ủi phẳng phiu rồi mới treo lên, bên ngoài còn bọc một lớp chống bụi.
Trên thảm trải sàn không vương một hạt bụi, rốt cuộc cũng không còn mớ dây điện hỗn độn mà Umbrella tiện tay quăng xuống. Chiếc tủ lạnh mà Bành Dân Tắc dán đầy giấy ghi chú, không biết đã bị ném đi nơi nào. Bành Dân Tắc quét mắt một vòng quanh phòng ngủ, tầm mắt rơi xuống góc bàn làm việc. Trong chiếc hộp hình vuông trong suốt, có một con nhện lông màu tím xanh đang ngủ đông, dưới chân là mạng nhện phơ phất.
Bên tai chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ của chính mình, không khí ngột ngạt, dường như vẫn còn trong mộng chưa tỉnh. Thế nhưng Ngụy Tử Hư không có ở đây, ít nhất cũng không phải ác mộng.
Bành Dân Tắc đẩy cửa, hành lang sâu hun hút, quanh co chật hẹp.
Anh không có ý định tìm Ngụy Tử Hư, hai chân lại không tự chủ được bước ra khỏi phòng. Nghĩ cũng thật châm chọc, Ngụy Tử Hư trong ác mộng luôn truy sát anh tới cùng, thậm chí anh đã không thể không dựa vào các loại thuốc an thần để có thể vào giấc, vậy mà mỗi lần tỉnh dậy, anh đều sẽ lo lắng không yên muốn đi nhìn thử xem Ngụy Tử Hư có ổn không.
Ngụy Tử Hư trở thành Director được ba năm, Death Show cũng thay đổi chóng mặt. Quy trình rút ngắn, nhịp điệu nhanh hơn, Death Theater càng thêm tàn nhẫn, ngoại trừ đau đớn về thể xác, càng coi trọng sự dằn vặt về tinh thần. Mặc dù cũng có fan của Umbrella lên tiếng, Death Show hiện tại không đủ tinh tế, không có sự tao nhã bình thản như thời Umbrella đạo diễn. Nhưng bởi tạo dựng được bầu không khí trần tục và cuồng nhiệt đánh trúng thị hiếu, Death Show đã có thời đạt đến đỉnh điểm rating, hiệu ứng fan vô tiền khoáng hậu, thu hút vô số cổ đông gia nhập, tập trung được nguồn tài lực vật lực khổng lồ, khiến cái hố Death Show ngày càng bành trướng, nuốt chửng sinh mệnh của vô số người.
Ngụy Tử Hư đứng ở nơi trung tâm của tấm mạng nhện này, dẫn dắt tất cả đến sự hủy diệt.
Bành Dân Tắc tìm tới bên ngoài phòng điều khiển, lưới điện từ lập tức dựng lên, bắt đầu quét hình toàn thân. Mặc dù gương mặt anh đã được lưu trong hồ sơ, nhưng nếu có mang theo vũ khí hoặc hoóc-môn phân bố có một chút hỗn loạn thôi, vẫn sẽ bị giật điện đến khi mất khả năng hành động.
Kiểm tra không thấy có gì bất thường, cửa phòng điều khiển mở ra. Bành Dân Tắc từ xa nhìn thấy Ngụy Tử Hư hai tay chống trên mặt bàn, trước mặt là ảnh chiếu lập thể ba chiều, chỉ chừa cho anh một bóng lưng lạnh lùng.
"Ngụy Tử Hư, cậu..." Bành Dân Tắc nghe thấy giọng mình vang lên. "Ăn điểm tâm chưa?"
Ngụy Tử Hư xoay người lại, mỉm cười: "Chưa. Tôi đang chờ anh cùng ăn đây."
Ngụy Tử Hư đi tới, thân thiết nắm lấy tay anh, mười ngón giao nhau, dẫn anh đến nhìn ảnh chiếu. "Vừa lúc trò chơi cũng đến ngày cuối cùng, Death Theater lần này rất thú vị, cùng xem với tôi đi."
Màn ảnh chiếu ra một cặp nam nữ, người nam bị dây xích trói lại giữa sân khấu, người nữ đứng dưới khán đài lớn tiếng gào khóc.
Ngụy Tử Hư nắm tay anh, đè lên một cái nút: "Dân Tắc, ấn xuống đi, khởi động Death Theater."
Bành Dân Tắc theo bản năng bài xích, muốn rút tay về.
"Thời gian không còn nhiều, chỉ có thể có một người thắng." Ngụy Tử Hư ghé vào bên tai anh nói. "Nếu anh còn do dự nữa, cả hai người họ đều không sống nổi."
Ngụy Tử Hư nói không sai, một khi hệ thống làm sạch được khởi động, ô-xy sẽ tạm ngừng cung cấp, không ai có thể sống sót. Bành Dân Tắc hít sâu một hơi, quay mặt sang chỗ khác, cùng Ngụy Tử Hư đồng thời ấn xuống nút lệnh. Buổi hành quyết đã bắt đầu, nhưng còn chưa thấy máu, cô gái bỗng hét lên một tiếng, giương khẩu súng tiểu liên bắn thủng khoang ngực của người đàn ông, ngay sau nhét họng súng vào miệng, một tiếng nổ vang lên, sau đầu cô như có vô vàn cánh hoa mân côi bắn tung tóe.
"Ồ? Đồng quy vu tận?" Ngụy Tử Hư sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra mà bật cười, gõ gõ lên đầu. "Già rồi nên trí nhớ kém quá, quên mất hai người họ là anh em ruột."
Death Show hạ màn, Ngụy Tử Hư dán lên lưng Bành Dân Tắc, bàn tay bắt đầu không thành thật dò vào bên trong quần ngủ của anh. Hắn hôn từ vành tai Bành Dân Tắc đến sau gáy, dùng âm thanh ngọt ngào nỉ non: "Nhưng mà, cô ta cũng can đảm lắm, rất đáng kính nể. Nếu như không thể tác thành cho nhau, vậy thì đồng thời hủy diệt, tránh cho sau này dằn vặt khôn nguôi. Anh thấy đúng không, Dân Tắc?"
Bành Dân Tắc không đáp lại.
【 Đây là danh sách người chơi tiếp theo. 】
Trợ thủ AI đưa đến một xấp tư liệu, Ngụy Tử Hư một tay đón lấy, một tay kia vẫn đang xoa nắn thứ đó trong quần Bành Dân Tắc, tùy tiện lật xem.
Khi nhìn thấy trang cuối cùng, nét mắt Ngụy Tử Hư bỗng chốc thay đổi, toàn thân cứng đờ.
Bành Dân Tắc chưa bao giờ thấy vẻ mặt đó của hắn.
Lát sau, Ngụy Tử Hư cau mày, rút ra trang tư liệu, hỏi trợ thủ AI: "Tại sao người này lại ở đây?"
【 Bất ngờ ngoài ý muốn. 】
Trợ thủ AI trả lời rất đơn giản.
Ngụy Tử Hư nheo mắt, chất vấn: "Các người làm việc kiểu gì thế? Nếu là ngoài ý muốn, còn không mau vứt đi?"
Trợ thủ AI không hề bị lay động.
【 Không thể. Rời khỏi Death Show chỉ có hai cách, một là thắng, một là chết. 】
"Ta phục các người thật đấy." Ngụy Tử Hư ném danh sách lên bàn. "Người này chẳng có gì đặc biệt, chỗ nào cũng không nổi bật, ta làm sao có ý tưởng mà thiết kế Death Theater? Yêu cầu của ta với tác phẩm vô cùng nghiêm khắc, một vở kịch đặc sắc không thể thiếu đi sự phối hợp của người chơi, thứ cứt chuột hôi hám này sẽ làm hỏng cả nồi cháo ngon của ta."
Ngụy Tử Hư nói xong, trầm tư khoanh tay. Mà lý do hắn nói Bành Dân Tắc cũng chẳng dám tán đồng. Thủ đoạn dằn vặt người chơi của hắn đa dạng phong phú, mỗi lần đều có thể sửa cũ thành mới, lại sẽ vì tội lỗi của người chơi không đủ hấp dẫn mà chùn tay sao?
Ngụy Tử Hư nhìn chằm chằm xuống đất, chỉ mất có hai giây, liền đưa ra quyết định.
Hắn tiện tay rút một tờ tư liệu trong danh sách ra, đưa cho trợ thủ AI: "Xử lý người chơi này, thay bằng tư liệu của ta."
"Cậu nói cái gì!" Bành Dân Tắc kinh hãi, bắt lấy cánh tay Ngụy Tử Hư. "Cậu không thể tham gia Death Show, cậu sẽ chết trong đó!"
"Sao có thể." Ngụy Tử Hư nói nhẹ bẫng, một tay khác của hắn đặt lên mu bàn tay Bành Dân Tắc, an ủi anh: "Tôi là Director, không ai có thể quen thuộc với Death Show hơn tôi, nếu chết cũng là kẻ khác phải chết. Hơn nữa, trường kỳ đứng một bên quan sát Death Show khiến tôi cũng có chút nhàm chán, linh cảm sắp hết rồi, chơi một lần để tạo kích thích, có thể sẽ nghĩ ra càng nhiều ý tưởng hay hơn."
"Dĩ nhiên, để công bằng, tôi sẽ không gian lận." Ngụy Tử Hư quay sang trợ thủ AI, thông qua đường truyền online giải thích với các cổ đông: "Mặc dù trò chơi là do tôi thiết kế, nhưng các vị cũng biết rõ, một khi đã bắt đầu, chính tôi cũng không thể kiểm soát hướng phát triển của sự việc. Lần này tôi tham gia Death Show, chỉ dùng thân phận của một người chơi bình thường."
"À, đúng rồi." Ngụy Tử Hư nắm tay Bành Dân Tắc. "Trong lúc tôi tham gia, Dân Tắc thay tôi giám sát màn ảnh nhé, hết thảy động tĩnh trong game đều sẽ được trình chiếu. Lời dẫn và mệnh lệnh tôi cũng đã ghi âm sẵn cả rồi, anh chỉ cần ấn chốt khởi động vài lần thôi, rất đơn giản đúng không?"
Bành Dân Tắc vẫn không đồng ý, ánh mắt hoảng loạn, siết lấy tay Ngụy Tử Hư không buông: "Không được, quá nguy hiểm!"
"Dân Tắc, đừng lo, tôi sẽ không sao đâu." Ngụy Tử Hư ngẩng đầu, dùng chóp mũi cọ lên hai má Bành Dân Tắc.
Ngụy Tử Hư vừa nói hôn môi anh, đầu lưỡi quấn quýt, dịu dàng đến mức khiến anh muốn khóc.
Có lẽ trong mắt thực sự đã có nước tràn ra, tầm nhìn lay động không thôi. Lướt qua Ngụy Tử Hư, Bành Dân Tắc nhìn về phía tờ tư liệu bị hắn rút ra kia, góc bên phải in một tấm ảnh màu. Trong ảnh là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, bên trong là sơmi đen, ở túi áo trước ngực còn cài một cây bút bi. Bối cảnh dường như là trước cửa phòng bệnh trong bệnh viện, trên tay y là một chồng bệnh án dày cộm, mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính, hai bên khóe miệng có hai lúm đồng tiền sâu hoắm, giống như bị dính lên hai hạt gạo lứt, một nụ cười ngọt ngấy đến mức ngớ ngẩn.
Bên trái là từng hàng chữ:
Họ tên – Niên Vị Dĩ
Nghề nghiệp – Cố vấn tâm lý
Trải nghiệm -...
Bành Dân Tắc còn muốn nhìn tiếp, lại bị Ngụy Tử Hư đẩy ngã xuống đất. Hắn cưỡi lên eo anh, chậm rãi cởi quần ngủ của anh ra. Ánh đèn hắt xuống sau lưng Ngụy Tử Hư, các đường viền cơ thể hắn lóe lên, nét mặt lại mơ hồ không rõ.
"Dân Tắc, tôi yêu anh mà. Sao tôi đành lòng bỏ anh lại một mình."
Cả người Bành Dân Tắc bị bóng tối nơi Ngụy Tử Hư bao trùm. Anh bật cười, khóe mắt có thứ gì đó lướt qua.
Cậu lại đang gạt tôi.