Đợi Ân Viêm ở ngoài cửa phòng nãy giờ, khi thấy hắn đi ra thì Lý Huệ Tử đã ngay lập tức kéo hắn đến cuối hành lang và hỏi nhỏ.
- Nó bị sao vậy? Có cần gọi bác sĩ Đường đến kiểm tra xem sao không?
Ân Viêm nhìn về phía cửa phòng cách chỗ mình đứng không quá xa, lắc đầu một cách chắc chắn coi như trấn an Lý Huệ Tử trước, nhưng chuyện vừa nãy hắn không thể không nói với bà.
- Cũng may là không sao. Đồ ăn sáng nay được chế biến bằng dầu lạc. Nếu không phải cô ấy nhạy cảm nhận ra thì đã lớn chuyện rồi.
Nghe được tin này, Lý Huệ Tử mới hoảng hốt đến mức suýt thì ngất đi, nhưng đồng thời cũng tức giận vô cùng.
- Dầu lạc? Không phải đã dặn nhà bếp không được sử dụng tất cả nguyên liệu từ lạc rồi sao? Chắc chắn là có kẻ cố tình dở trò, ta sẽ xử lý chuyện này.
Ân Viêm thấy bà kích động như vậy liền tìm cách khuyên ngăn.
- Mẹ, không cần làm lớn chuyện đâu. Lúc nãy tiểu Nghinh đã không muốn con truy cứu chuyện này trước mặt ba và bà nội rồi. Hơn nữa, con cũng đã biết là kẻ nào.
Ánh mắt ngờ vực của Lý Huệ Tử khi nhìn sang con trai rất rõ ràng là đang đợi đáp án từ hắn. Và Ân Viêm cũng không để bà đợi lâu, thấp giọng nói ra một cái tên.
- Là Úc Hinh. Lúc nãy chẳng ai nói gì cả, nhưng bà ta lại cố tình hỏi tiểu Nghinh, không phải rất kỳ lạ sao?
Nghe được cái tên Úc Hinh, Lý Huệ Tử dường như cũng ngộ ra được điều gì đó. Bà nghiến răng chửi mắng mấy câu, rồi lại lẩm bẩm.
- Thảo nào lúc sáng ta thấy nó vừa gặp Úc Hinh xong thì sắc mặt liền trông rất khó coi. Ả tiện nhân này, nhất định là đang muốn giở trò gì đây mà.
Lời của Lý Huệ Tử vốn chỉ có thể nghe để cân nhắc thêm nhưng vào tai của Ân Viêm lại như khơi lên một sự nghi ngờ khác. Vì Lý Huệ Tử nói như vậy, hắn mới liên tưởng lại tất cả những trạng thái kỳ lạ của Sở Nghinh mỗi khi nhắc đến Úc Hinh, cô giống như rất sợ tiếp xúc với Úc Hinh hoặc nghe nhắc đến bà ta. Nhưng rõ ràng hai người cũng không hề có quan hệ gì khác ngoại trừ vị trí ở Ân gia thôi, chẳng lẽ điều này có liên quan gì đến chuyện mà cô đang cố giấu hắn?
- Mẹ, chuyện này cứ để con xử lý.
Lý Huệ Tử nhìn con trai một lát, sau đó cũng gật đầu đồng ý với hắn. Nhưng trước khi đi xuống dưới lầu thì bà còn cố tình nhắc hắn thêm một chuyện nữa.
- Con cũng xem lại đi. Bớt một chút thời gian ở công ty lại, về nhà sớm một chút. Nửa đêm con mới mò về, đừng nói là Sở Nghinh đang mang thai, đến cả ta có khi cũng bị con làm thức giấc đấy.
Ân Viêm còn tưởng mình nghe nhầm, hoặc phải mất mấy giây để xác nhận lại chắc chắn những lời mình vừa nghe là do Lý Huệ Tử nói. Trước giờ hắn chưa từng nghe bà nói giúp Sở Nghinh lần nào, đây hình như là lần đầu tiên thì phải. Trong lòng hắn đã có một luồng sáng chiếu rọi, khóe môi giương nhẹ nở một nụ cười.
- Con biết rồi mẹ.
Lý Huệ Tử nghe vậy cũng hài lòng gật đầu, bà chuẩn bị đi xuống dưới trước, vậy mà Ân Viêm còn tranh thủ hỏi thêm một câu nữa.
- Mẹ đang quan tâm tiểu Nghinh sao?
Tự dưng lại bị hỏi như vậy, Lý Huệ Tử hình như bị đẩy vào thế lúng túng, hơi mất tự nhiên mà tìm cớ phủ nhận.
- Ta quan tâm nó làm gì, ta chỉ là lo cho cháu nội của ta thôi. Con đừng có đoán mò linh tinh nữa.
Nói hết câu, bà đã vội vàng đi xuống lầu trước rồi.
Nhìn bóng lưng bà mỗi bước đi xa hơn, nụ cười bên khóe môi của Ân Viêm càng lộ rõ hơn. Hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Lý Huệ Tử chấp nhận Sở Nghinh, nhưng thời gian gần đây hắn cũng nhận ra mẹ mình hình như đã thay đổi không ít, mặc dù bà không chịu thừa nhận nhưng từng hành động đến lời nói của bà đều có ý đang giúp Sở Nghinh.
….…
Ân Viêm vừa ra đến cổng thì vừa đúng lúc gặp Ân Diệu và Tô Phỉ Thúy từ bên ngoài về. Nhìn trang phục của cả hai người họ thì hình như là vừa mới chạy bộ xong.
Ba người đụng mặt nhau, mỗi người một cảm xúc. Lẽ ra là đã im lặng rồi đi lướt qua nhau nhưng Ân Diệu lại bất ngờ lên tiếng khiến cho bầu không khí trong phút chốc trở nên khó xử và ngột ngạt.
- Cố tình đẩy tôi vào mối hôn sự này để dập tắt những tin đồn hủy hoại danh tiết của tiểu Nghinh. Anh cả, anh cũng biết trốn tránh trách nhiệm đấy.
Bước chân của Ân Viêm liền dừng lại, toàn thân cao lớn, thẳng tắp chậm rãi xoay người để đối diện với Ân Diệu. Hắn còn nhếch môi lộ ra một nụ cười trào phúng, nhưng âm điệu trong lời nói lại tràn ngập ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, nhất là ánh mắt sắc lạnh như thứ vũ khí chết người kia.
- Bây giờ cậu đã là người có hôn ước rồi, đừng suốt ngày xưng hô thân mật với phu nhân của tôi như vậy. Để người khác nghe được thì không hay đâu. Lần sau gặp lại, cậu nên gọi cô ấy một tiếng chị dâu.
Đây đương nhiên không phải lần đầu tiên mà Ân Viêm cố tình nhấn mạnh mối quan hệ giữa Ân Diệu và Sở Nghinh. Nhưng hôm nay ngoại trừ hắn và Ân Diệu ra thì còn có Tô Phỉ Thúy ở đây nữa, cho nên lời hắn nói có lẽ không đơn giản là chỉ là nói cho Ân Diệu nghe nữa mà còn là đang cố tình cảnh cáo Tô Phỉ Thúy.
Cũng không cần đến Ân Viêm nhắc nhở, tình hình hiện tại chắc chắn Ân Diệu cũng đã hiểu rõ. Đúng là anh có tâm tư riêng với Sở Nghinh nhưng trước giờ anh cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ vượt quá giới hạn, có lẽ tất cả cũng đều là do Ân Viêm và những người khác tự mình suy diễn thêm mà thôi, tất cả những việc anh làm đều chỉ muốn chăm sóc cô một chút thôi, nhưng dần dần anh cũng cảm thấy được vì anh càng đến gần cô thì càng đẩy cô vào tình thế khó khăn hơn. Giống như hôm nay rồi, mặc dù trong lòng anh vô cùng khó chịu và không hề cam tâm, nhưng có lẽ như vậy ngược lại lại tốt cho tất cả mọi người. Anh cưới Tô Phỉ Thúy không có nghĩa là đã từ bỏ tình cảm của mình, mà chỉ là vì ổn định toàn cục, anh không muốn vì sự ích của bản thân mà khiến cho Sở Nghinh phải chịu những tiếng oan không đáng có khi còn ở Ân gia. Hơn nữa anh vẫn nhớ lời Tô Phỉ Thúy đã nói, có lẽ hiện tại, Ân Viêm thực sự đối với Sở Nghinh rất tốt, cũng đúng như lời hắn từng nói với anh, đã đúng với nghĩa hắn yêu cô. Và anh cũng nhìn thấy vốn dĩ Sở Nghinh đã có rất nhiều cơ hội để li hôn với Ân Viêm nhưng cô đều bỏ qua, cho nên anh cũng đã nhận ra hình như anh không còn cơ hội nữa. Nếu đó đã là lựa chọn của cô thì anh sẽ tôn trọng quyết định của cô.
- Anh cả, anh nghĩ nhiều rồi. Đó cũng chỉ là cách xưng hô thôi, chẳng lẽ anh lại thiếu tự tin về bản thân như vậy.
Chỉ một câu ngắn gọn nhưng tất cả ý tứ trong câu nói đó đã đủ để đả kích sự tự tôn của Ân Viêm, khiến hắn không thể không tức giận được. Mặc dù ngoài mặt thì Ân Diệu đã tỏ ra an phận với sự sắp xếp hiện tại, nhưng trong lòng anh còn có suy nghĩ gì khác không thì cũng đã thể hiện trong lời nói của anh. Mà Ân Viêm nghe câu nói này, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi hơn hẳn.
- Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, không cần cậu phải quản. Bây giờ cậu nên trông chừng cẩn thận vị hôn thê của mình thì thích hợp hơn đấy.
Nói hết câu, hắn cũng không tiếp tục ở lại mà dứt khoát sải bước đi ngược hướng với Ân Diệu và Tô Phỉ Thúy, bước lên xe đã mở cửa đợi sẵn ngoài cổng.
........
Xe vừa mới lăn bánh rời khỏi biệt thự Ân gia, Ân Viêm ngồi trên xe đã bắt đầu gọi cho Trần Hy.
- Ân tiên sinh, mới sáng sớm mà cậu đã có chuyện gì nữa rồi.
Nghe giọng của Trần Hy từ đầu dây bên kia thì cũng đoán được là anh vừa mới bị cuộc gọi của Ân Viêm đánh thức, có khi còn chưa rời khỏi giường nữa.
Ân Viêm cũng không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt không liên quan đó, trực tiếp nói vào vấn đề ngay.
- Tớ đã xác nhận rồi, và cô ấy cũng thừa nhận giống như kết quả suy đoán sơ bộ của cậu. Nhưng tớ đang nghi ngờ cô ấy có chuyện gì đó đang giấu tớ.
Trần Hy vừa nghe điện thoại vừa đi từ giường đến bên cạnh cửa sổ để kéo rèm sang một bên.
- Cậu nghi ngờ điều gì?
Ân Viêm đổi tay cầm điện thoại, đưa mắt nhìn sang bên ngoài cửa sổ một lát, liếm nhẹ môi và nói tiếp.
- Cô ấy thường có biểu hiện rất lạ khi tiếp xúc trực tiếp hoặc nghe nhắc đến Úc Hinh. Tớ cảm thấy cô ấy giống như rất sợ Úc Hinh. Nhưng rõ ràng trước đó cô ấy cũng không thể có ân oán cá nhân gì với Úc Hinh được.
Trần Hy im lặng nghe xong hết những nghi vấn mà Ân Viêm đưa ra xong mới thử phán đoán.
- Cũng có thể là vì chuyện mới xảy ra trong thời gian gần đây thôi.
Nhưng Ân Viêm lại hoàn toàn không đồng ý với suy đoán này của Trần Hy.
- Tớ thấy không giống. Tớ hiểu cô ấy, cho dù là có người cố tình gây khó dễ hay dạy dỗ cô ấy sau lưng tớ thì cô ấy cũng không phải kiểu người sợ hãi hay dè chừng đến mức đó. Biểu hiện của cô ấy khi nhìn thấy Úc Hinh giống như đã biết bà ta từ rất lâu rồi vậy.
Thấy Ân Viêm phản bác lại ý kiến vừa rồi của mình, Trần Hy lại tiếp tục đưa ra một lập luận khác.
- Nếu cậu không muốn hỏi thẳng cô ấy thì có thể bắt đầu điều tra từ phía Sở gia. Nếu là chuyện xảy ra trước đây thì có lẽ Sở gia sẽ có đáp án mà cậu đang muốn tìm. Nhưng theo như những gì cậu vừa nói qua thì tớ có một nghi vấn. Có một khả năng đó là vì tác dụng phụ của quá trình thử thuốc đến quá trình trị liệu lại tâm lí cho Sở Nghinh nên đã vô tình giúp cô ấy lấy lại một phần ký ức đã mất đi trong quá khứ. Còn nguyên nhân mất đi phần ký ức đó có thể xuất phát từ yếu tố khách quan hoặc chủ quan. Có thể do cô ấy từng gặp tai nạn, điều này cậu có thể tự mình đi xác nhận. Hoặc do bản thân cô ấy đã gặp một việc khiến cô ấy muốn quên nên đã cố ép mình quên đi. Có lẽ phần ký ức vô tình được khôi phục có liên quan đến Úc Hinh.
.......
Vừa mới sáng sớm mà Ân Điềm đã không được ngủ yên, hết bị Mục Nhiễm gọi dậy thì lại đến lượt dì Hoa gõ cửa phòng thông báo.
- Tiểu thư, cô dậy chưa? Cô mau xuống đây đi. Phong thiếu, Phong thiếu nói nếu năm phút nữa còn chưa thấy cô xuống thì cậu ấy sẽ tự mình lên gọi cô dậy.
Nghe đến cái tên Phong Dực, Ân Điềm không cần bất cứ ai thúc giục thêm nữa cũng tự mình ngồi bật dậy ngay. Thần trí hỗn loạn, tóc tai rũ rượi nhưng tinh thần của cô lại vô cùng tỉnh táo.
- Phong Dực? Anh ta lại đến nữa sao?
Cô vừa lẩm bẩm một mình xong thì quay qua bên cạnh đã thấy Mục Nhiễm sửa soạn xong xuôi hết rồi và đang chuẩn bị đi về. Thấy cô hoảng hốt như vậy nên cô ấy mới nói vài câu.
- Phản ứng này của cô là đang vô cùng mong chờ anh ta vào đến tận đây bế cô xuống giường hay sợ anh ta sẽ vào tìm cô?
Vừa mới mở mắt ra đã bị Mục Nhiễm quy kết ngay như vậy, Ân Điềm cũng chẳng biết phải chối bỏ thế nào mà trước mắt cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến trước với Phong Dực lại tìm đến tận cửa.
- Không phải kết quả cũng đều như nhau cả sao? Tôi tự mình xuống gặp anh ta vẫn tốt hơn để anh ta lên tận đây tìm tôi mà.
Trên mặt của Mục Nhiễm đã viết rõ chữ đã thấy Ân Điềm đang cố ngụy biện nhưng cô lại không muốn vạch trần thẳng thừng mà cứ vờ như không biết gì.
- Vậy tôi về trước đây, có chuyện gì thì nhắn tôi nhé.