Nghe câu hỏi này mà Sở Nghinh cũng không dám phản biện hay thừa nhận nữa, Ân Viêm đánh cô là đúng, hắn đánh cô vì cô làm trái ý của hắn cũng là đúng, hắn đánh cô vì cô chọc giận hắn cũng là đúng, thế nhưng dù vậy thì cô cũng không cam lòng với lí do đó, vì cô muốn li hôn có gì là sai chứ, tại sao cô lại không thể li hôn với hắn? Tại sao hắn cứ nhất quyết bắt cô phải sống trong cuộc hôn nhân tưởng chừng như ngục tù này chứ?
- Bé con, nhìn em bị đau thế này tôi rất đau lòng đó. Hay là em cầu xin tôi đi nào, biết đâu chừng tôi có thể giúp em nói vài câu với chồng em, để anh ta không đánh em nữa.
Sở Nghinh chỉ cảm thấy buồn nôn và nực cười khi nghe những lời đề nghị này của hắn, suy cho cùng thì bản chất của cả hai người bọn họ không phải đều là như nhau ư? Có gì để mà nói giúp cô chứ? Nói ra mà cũng không thấy ngượng mồm sao? Người thì đánh cô đến thừa sống thiếu chết, thương tích đầy mình, còn người thì lại dùng hết mọi phương thức biến thái nhất để tra tấn, giày vò cô.
- Không cần! Tôi chỉ cần anh cút ngay thôi.
Ân Viêm cũng chẳng lạ gì thái độ của cô như thế này nữa, cứ mặc cho cô chửi tùy thích, còn hắn thì vô cùng bình thản mà nói tiếp với cô.
- Ồ! Bé con, vẫn cứng đầu như vậy hửm? Có vẻ như chồng em dạy dỗ em chưa tốt lắm nhỉ? Vậy thì để tôi làm thay anh ta, từ từ dạy dỗ lại em.
Dựa theo những gì đã từng xảy ra thì Sở Nghinh cũng có thể đoán được là hắn đang muốn làm gì rồi.
- Không được! Cút đi đồ khốn! Đồ thần kinh biến thái! Anh mau cút đi cho tôi! Đừng đụng vào tôi! Mau cút đi!
Cô hoảng loạn lắc đầu liên tục, giãy giụa kịch liệt đến khi bị cánh tay rắn chắc như thép của người đàn ông đè cả hai chân xuống giường, giọng nam tính trầm ấm lại thủ thỉ bên tai của cô.
- Tiểu yêu tinh, chỗ này của em ướt như vậy không phải là đang rất thèm khát được cắm vào hửm? Tôi cút rồi thì ai sẽ giúp em lấp đầy cái động dâm đãng này đây?
Miệng đang đùa cợt bằng những câu hết sức dâm loạn, xấu xa, còn tay thì lại bận rộn mà chơi đùa bên dưới vùng đất ẩm ướt một mảng nhầy nhụa, còn tàn ác xâm nhập sâu vào tận bên trong. Nhưng hắn không dừng lại ở đó mà còn dùng điếu xì gà đang đốt dở, trực tiếp đốt đầu thuốc lên vùng da thịt trắng mịn trên bụng của Sở Nghinh, mặc kệ cô kêu la vì đau đớn.
- Không!!!! Dừng lại, dừng lại ngay! Đồ điên! Đồ biến thái! Mau dừng lại ngay.
Thân dưới ngứa ngáy khó chịu, hai chân chà xát liên tục xuống ga giường, cảm giác dù ngón tay của người đàn ông có chôn chặt sâu bên trong cũng không đủ, nhưng trên bụng lại đau như lăng trì, da thịt bị đốt cháy một khoảng nhỏ cũng khiến cô muốn cắn đứt cả đầu lưỡi của mình.
- Đừng đốt nữa! Tên điên! Đồ thần kinh! Anh mau dừng lại cho tôi! Dừng lại ngay! Đồ điên! Dừng lại ngay! Dừng lại cho tôi! Đồ điên! Aaaa.....!!!
Những tiếng kêu la của cô đã vô tình trở thành động lực cho Ân Viêm tiếp tục những trò tiêu khiển biến thái của mình. Nhìn điếu xì gà vì đốt vào da thịt đến tắt hết lửa thì mới ném lên gạt tàn, nhìn vùng da bị cháy trên bụng của Sở Nghinh, hắn lại cầm một ly rượu lên uống một ngụm trước và sau đó thì đổ xuống vết cháy kia.
- Bé con, tôi đã dạy em thế nào hửm? Tôi từng nói với em tôi rất ghét em chửi tôi không hửm? Nếu em cứ cứng đầu như vậy thì tôi không thể dịu dàng được với em rồi.
Những lời này của hắn đã rất rõ ràng mang theo hàm ý cảnh cáo rồi, và Sở Nghinh vừa mới nghe cũng đủ để nhận ra được. Cô khóc cạn hết nước mắt, giãy giụa đến kiệt cả sức lực nhưng cuối cùng vẫn không thể nào thay đổi được gì, ngoại trừ tự làm đau bản thân hơn.
- Ummm.....aaaa....thả, thả tôi ra đi mà, tôi không chịu nổi nữa rồi.
Ân Viêm đã sớm để trần nửa thân trên, từng cơ bụng săn chắc không một chút mỡ thừa nhấp nhô lên xuống đều đặn theo nhịp thở của hắn, cơ ngực hữu lực mang sức hút nam tính quyến rũ mờ ảo dưới ánh sáng vàng nhạt của đèn trần càng làm tăng lên sự ma mị kiêng dè. Hắn ngồi bên giường dùng hết mọi cách thức để tra tấn nữ nhân đang bị trói chặt hai tay để làm thú vui cho mình. Bên dưới vẫn giữ nguyên chiếc quần tây sang trọng, cả thắt lưng vẫn chưa tháo ra nhưng lại không cách nào che đậy được sức mạnh sắp bành trướng của con quái thú còn bị nhốt sau mấy lớp vải chật hẹp, mong muốn được giải phóng đến sắp nổ tung.
- Bé con, chúng ta vừa mới bắt đầu thôi mà, đừng vội như vậy chứ.
Vừa nói hắn cũng đang bắt đầu cởi bỏ chướng ngại vật trên người mình, từ thắt lưng đến khóa quần. Mỗi động tác đều rất thuần thục, gần như chỉ cần một tay đã nhanh chóng thực hiện xong, trong khi vẫn đang bận rộn chơi đùa với cơ thể nhơ nhớp của nữ nhân đang nằm trên giường. Hắn leo lên trên khóa chặt thân thể nhỏ nhắn của cô bằng thân thể to lớn cường tráng của mình, một tay nắm bên eo của cô, tay còn lại thì đang bận rộn xoa nắn lần lượt bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống vì nhịp thở gấp gáp của chủ nhân, nhào nặn thành đủ hình dạng, còn lưu lại dấu ngón tay đỏ chót, ngón tay trêu đùa trên nhụy hoa đã căng cứng, vừa chạm vào liền nhạy cảm mà run nhẹ. Bàn tay lướt qua từng vị trí quen thuộc trên thân thể nữ nhân, di chuyển xuống kéo hai chân của cô vòng qua thắt lưng uy lực của mình, thuận lợi đem thứ vũ khí nóng như than, căng trướng xâm nhập vào nơi tư mật ẩm ướt một cách thô bạo, cũng chẳng có dấu hiệu báo trước nào.
Phải tiếp nhận sự xâm nhập quá mức đột ngột, Sở Nghinh không kịp thích ứng nên bị hắn điều khiển đến mức chỉ biết ưỡn mình lên đón nhận, còn phóng túng cùng hắn nữa. Cô không thể nào chấp nhận nổi sự thật là những âm thanh đáng xấu hổ kia lại phát ra từ cổ họng của mình.
Mỗi lần bị người đàn ông này cường bạo như thế này, cô lại chỉ muốn nhìn được mặt của hắn. Cô luôn muốn biết rốt cuộc hắn là ai, tại sao ngay từ đầu đã bắt đầu nhắm vào cô? Suy nghĩ muốn biết hắn là ai trong đầu cô không lần nào là không tồn tại cả. Cô cũng muốn biết thực ra thì hắn đang muốn gì ở cô, và cô phải làm thế nào thì hắn mới chịu tha cho cô đây.
.........
Mới hôm qua còn làm việc rất bình thường theo lịch nhưng hôm nay Trương Tiêu vừa mới đến bệnh viện đã nhận được thông báo điều chuyển nhân viên đi học khóa bồi dưỡng ba tháng ở New Zealand. Nhận được thông báo đường đột này, anh ta đã không thể nào ngồi yên mà chạy đến phòng của trưởng khoa để chất vấn.
- Trưởng khoa Trần, tôi có chuyện cần làm rõ.
Trần Hy vừa kết thúc cuộc trò chuyện với bệnh nhân của mình và cũng chỉ định y tá hướng dẫn đưa bệnh nhân đến phòng xét nghiệm khi nhìn thấy Trương Tiêu nóng nảy chạy đến tìm mình. Không cần đoán nhiều thì anh ta cũng biết lí do là vì chuyện điều chuyển nhân viên đến New Zealand tham gia khóa học nâng cao rồi. Anh ta tự mình cảm thán một câu trong lòng, vốn đã sớm biết ngay từ đầu là một khi nhận lời làm việc mất não này cho Ân Viêm thì cũng phải đối mặt với chuyện bị càm ràm một phen thôi.
Sau khi cả phòng chỉ còn lại hai người, Trần Hy chỉ quét mắt nhìn Trương Tiêu một lượt, và sau đó mới hỏi vào vấn đề.
- Có chuyện gì mà cậu lại tùy tiện xông vào phòng của tôi như vậy, còn đang trong giờ làm việc nữa?
Thái độ hờ hững tỏ rõ sự khó chịu và không hài lòng của Trần Hy cũng khiến cho Trương Tiêu đang vì bất mãn với đơn điều chuyển nhân viên càng thêm bất mãn.
- Trưởng khoa Trần, chuyện điều nhân viên đi học nâng cao không phải đã có quyết định từ cuộc họp nhân sự tuần trước rồi sao? Sao đột nhiên lại thay đổi mà không thông qua ý kiến của chúng tôi chứ? Hơn nữa, anh cũng biết rõ tôi còn ca phẫu thuật quan trọng cho bệnh nhân phòng 203 mà, bây giờ anh điều tôi đến New Zealand thì chẳng khác nào bảo tôi phải bỏ mặc bệnh nhân của mình. Trách nhiệm với bệnh nhân không phải ưu tiên hàng đầu của một bác sĩ sao?
Trần Hy vẫn tiếp tục phân tích ảnh chụp não bộ của bệnh nhân trên màn hình máy tính, đợi cho Trương Tiêu nói xong rồi mới ngước mắt nhìn lên anh ta rồi giải thích từng câu hỏi một.
- Điều chuyển nhân viên trong trường hợp khẩn cấp cần thay thế cũng là quy định trong nội quy của bệnh viện. Những trường hợp nào cần được đặt vào đầu danh sách điều chuyển tham gia khóa học nâng cao thì chắc cậu cũng không cần tôi phải nhắc lại, chắc là cậu vẫn chưa quên ca phẫu thuật của bệnh nhân tràn dịch não ba tháng trước chứ, sai phạm của cậu đã được ban giám đốc đặt vào vòng kiểm soát rồi, đây là một cơ hội để cậu tự điều chỉnh lại trình độ của mình. Còn về bệnh nhân phòng 203, tôi đương nhiên sẽ có sắp xếp bác sĩ phẫu thuật chính thay thế, bệnh viện không có khái niệm bỏ mặc bệnh nhân. Đó là tất cả những câu trả lời cho vấn đề mà cậu đang thắc mắc. Nếu cậu còn chưa thấy hài lòng thì có thể trực tiếp kiến nghị đến viện trưởng.
Nghe hết những cách giải thích của Trần Hy, Trương Tiêu đương nhiên là không có một chút hài lòng nào rồi. Cậu ta bật cười một tiếng tự giễu, vì kích động trong nhất thời mà không thèm kiêng dè gì nữa mà trực tiếp nói ra những bất mãn hiện giờ trong lòng mình.
- Trưởng khoa Trần, anh nói vậy thì tôi cũng chỉ có thể cắn răng im lặng chấp nhận hết thôi nhỉ? Cả bệnh viện này ai mà chẳng biết anh và viện trưởng là cha con chứ, anh bảo tôi kiến nghị với viện trưởng thực chất cũng chỉ là đang thách thức tôi mà thôi.
Trần Hy tạm dừng lại một lát để ngước lên nhìn cậu ta, vẻ mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh mà đáp lại.
- Những chuyện ngoài chuyên môn, tôi có quyền từ chối giải thích với cậu.
Người đàn ông vừa nói xong thì cũng ngay sau đó lại định tiếp tục lập hồ sơ bệnh án cho trường hợp đang phân tích. Thế nhưng Trương Tiêu lại không hề có ý định dừng chuyện này lại tại đây, còn bật cười chế nhạo.
- Đừng tưởng tôi là kẻ ngốc không biết gì, không phải anh và Ân Viêm, chủ tịch Ân Dạ là bạn thân à? Anh ta bây giờ lại là chồng của Sở Nghinh, có phải chính là anh ta đã nhờ anh làm việc này không? Bởi vì tôi từng hẹn hò với vợ của anh ta nên anh ta mới muốn đuổi hết tất cả những người đàn ông từng qua lại với vợ mình? Tôi nói vậy đúng chứ?
Một khi đã đưa ra quyết định này thì lẽ ra Trần Hy sẽ không thể tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan đến nguyên do thực sự, thế nhưng anh ta đã bị vạch trần gần như là rõ ràng vậy rồi nên cũng không thể tiếp tục mà che giấu nữa.
- Tôi không biết cậu đã làm gì và đắc tội với ai, tôi chỉ khuyên cậu một câu là nên quản cho tốt người phụ nữ của mình lại. Tốt nhất là nên biết chừng mực một chút, đừng để đi quá giới hạn rồi hối không kịp.
Nghe Trần Hy nói vậy thì có vẻ như Trương Tiêu cũng đã phần nào hiểu ra được vấn đề rồi, cậu ta bật cười, nhưng không che giấu được cỗi tức giận đang bùng lên.
- Trưởng khoa Trần, anh dùng việc công trả thù riêng có đúng với nguyên tắc không? Thì ra là các người đang dọn đường cho Sở Nghinh ức hiếp vợ tôi? Các người đừng tưởng có quyền lực thì muốn làm gì cũng được. Tôi nhất định không ngồi yên chịu chết đâu.
Vừa nói anh ta vừa vò nát tờ giấy thông báo đang cầm trên tay rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Hy.
Nhìn người đã rời đi, Trần Hy cũng bất lực thở dài rồi lắc đầu,cầm điện thoại lên rồi gửi một tin nhắn đi.
........
Hôm nay Sở Nghinh vừa tỉnh lại thì người đầu tiên cô nhìn thấy đang đứng trước giường không phải là Ân Viêm mà là dì Hoa. Nhìn thấy cô tỉnh lại, dì Hoa còn cúi chào một cái rồi mới bưng một cốc sữa đưa cho cô.
- Phu nhân, cô dậy rồi. Tiên sinh đã dặn khi nào cô dậy thì uống hết cốc sữa này.
Sở Nghinh chống tay xuống ga giường để dồn sức ngồi dậy, cố nén đau đớn khắp toàn thân rồi xốc nhanh lại tinh thần, một tay thì dùng để giữ chăn che chắn trước ngực. Cô nhìn qua cốc sữa trên bàn, biết rõ trong đó có gì nên cũng không còn gì kinh ngạc nữa, cứ hễ sau một đêm cô ngủ với người đàn ông thì hắn lại bắt cô uống thuốc tránh thai, lần này cũng không có gì khác.
- Dì Hoa, Ân Viêm đã đi rồi à?
Dì Hoa gật gật đầu, cung kính trả lời.
- Tiên sinh đã rời khỏi được một tiếng rồi, ngài dặn chúng tôi không cần đánh thức cô. Phu nhân, cô nhớ phải uống hết sữa đấy.
Thực ra cốc sữa mà Ân Viêm chuẩn bị cho Sở Nghinh là do quản gia phải đem vào, nhưng đã bị dì Hoa đổi thành một cốc khác. Bởi vì quản gia làm theo đúng lệnh của Ân Viêm, trong cốc sữa đó có thuốc tránh thai, nhưng còn dì Hoa từ sau lần đến Bắc Kinh gặp Lý Huệ Tử thì đã âm thầm nhận nhiệm vụ ngăn cản Sở Nghinh uống thuốc tránh thai, cho nên bà đã đổi lại một cốc sữa khác cho Sở Nghinh.
Thấy dì Hoa cứ đứng trước mặt trông chừng như vậy, Sở Nghinh chỉ có thể miễn cưỡng cầm lấy cốc sữa rồi uống một hơi hết sạch. Nhưng vào lúc cô đang định đưa lại cốc lên cái khay dì Hoa đang cầm thì một đoạn ký ức cũ đã xẹt qua trong đầu cô, càng nhìn mặt của dì Hoa thì cô càng nhớ rõ ràng hơn, chuyện xảy ra vào đêm cô bị cưỡng bức.
- Dì Hoa, có phải cái đêm tôi bị kẹt trên đường, là dì đã ở trên chiếc xe kia không?