Editor: Chanh
Chu Hành Diễn xoay người lại, ánh mắt trầm xuống, cả người không nhúc nhích.
Hướng Ca níu lấy cổ tay áo của anh không buông, bàn tay siết rất chặt, ngón tay cái hơi luồn vào nơi khe hở chỗ cúc áo, kẹp chặt vào vải.
Năm giây.
Hướng Ca buông lỏng tay, vươn đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ môi cười cười, ra vẻ không sao cả ngẩng đầu lên, "Không ôm thì thôi, đàn anh vô tình quá."
Chu Hành Diễn không nói gì, nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Cô gái vẫn mặc bộ quần áo vừa nãy, đầu tóc hơi rối, sắc mặt rất kém, tóc mai trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bờ mi dài rũ xuống, đôi mắt đen kịt, vô hồn.
Không đúng.
Có gì đó không đúng lắm.
Loại ánh mắt này, Chu Hành Diễn vô cùng quen thuộc.
Buổi tối rất nhiều năm trước, thiếu nữ ngồi xổm vùi người vào nơi đầu gối dưới ánh đèn đường, chính là dùng ánh mắt như thế nhìn anh.
Ngón tay Hướng Ca có chút cứng ngắc, cô nghiêng đầu, rũ mắt xuống, nhìn túi đồ trong tay anh nhẹ nhàng hỏi, "Anh mua gì thế?"
Chu Hành Diễn vẫn không đáp.
Hướng Ca bĩu môi, ngẩng đầu lên, vừa định nói chuyện.
Miệng còn chưa mở, cánh tay đã bị kéo lại.
Chu Hành Diễn một tay cầm túi, tay còn lại kéo lấy cánh tay của cô đến trước người mình, cả người tiến lên một bước, ôm lấy cô vào trong lồng ngực.
Xung quanh tràn ngập hơi thở của anh, vừa xa lạ lại quen thuộc.
Hướng Ca ngơ ngẩn.
Chu Hành Diễn thuận thế giơ tay, lòng bàn tay to lớn chụp lên sau ót của cô, dùng sức ấn nhẹ cái đầu nhỏ vào hõm cổ mình.
Lồng ngực khẽ chấn động, yết hầu nhẹ lên xuống: "Ôm một chút đủ sao?"
Không đủ.
Làm sao có thể đủ.
Giống như chỉ cần người đó là anh thì bất luận thế nào vẫn sẽ không đủ.
Hướng Ca giơ tay nắm lấy vạt áo khoác, vùi đầu vào cổ anh, chóp mũi khẽ nhăn lại, giọng nói có chút nghèn nghẹn: "Anh ôm nhiều một chút."
Chu Hành Diễn siết chặt cánh tay, giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên trên đỉnh đầu cô, gần trong gang tấc, mang theo ý cười nhẹ: "Em đây là đang đùa giỡn với bác sĩ chủ trị của mình à?"
Đầu Hướng Ca cọ cọ vào cổ anh, "Em tưởng anh đi rồi."
Cả người anh khựng lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô như đang trấn an, "Anh không đi."
Anh thấp giọng nói.
"Anh đã trở về."
Chu Hành Diễn mua rất nhiều thứ.
Hướng Ca sau khi thay đồ ngủ, lại bị bắt đổi thành chiếc quần ngủ che đi đôi chân trần dài của mình, nằm nhoài người trên quầy bar nhỏ trong bếp, nhìn Chu Hành Diễn lấy từng thứ đồ một trong túi ra.
Đường đỏ theo phương thuốc cổ truyền, gừng, còn có một đống nguyên liệu nấu ăn như cà rốt, rau chân vịt.
Anh lấy ra từng thứ một hệt như đang làm ảo thuật, Hướng Ca chống đầu, cả người ủ rũ: "Nhà em vẫn còn đường đỏ với gừng."
Chu Hành Diễn lấy một túi miếng dán giữ nhiệt lớn, mở ra đưa cho cô một cái, "Tiện tay mua thôi."
Hướng Ca nhận lấy, xé mở, giơ tay làm bộ muốn cởi đồ.
Chu Hành Diễn "Xuýt" một tiếng.
Cô mím môi, cười đầy ẩn ý ngẩng đầu lên.
Anh nheo mắt lại cảnh cáo, "Đi vào trong dán."
Cánh tay Hướng Ca mềm nhũn, cả người trực tiếp nằm oặt xuống quầy bar, giọng vô cùng yếu ớt, "Hành Hành ôm em vào sao?"
Cái gì gọi là vừa cho ít màu đã muốn mở luôn cả phường nhuộm?
Chu Hành Diễn cười lạnh: "Anh dán cho em luôn nhé?"
Hướng Ca ngồi thẳng người, chớp đôi mắt, nhìn anh chằm chằm: "Có thể chứ?"
Chu Hành Diễn không nói gì, trực tiếp cúi đầu, lại rút ra một miếng dán giữ nhiệt, xé mở, "Bụp" một tiếng dán lên trán cô.
Miếng giữ nhiệt bắt đầu nóng lên, Hướng Ca "A" một tiếng, nhanh tay nhanh chân tranh thủ lúc còn chưa quá nóng thì xé xuống, tuy rằng lúc dán anh không dùng mấy lực, nhưng dính lại rất chặt, Hướng Ca xé mà ê hết cả trán.
Cô bĩu môi xoa cái trán hồng hồng của mình, hơi bất mãn giương mắt: "Bác sĩ bây giờ đều dùng thái độ này đối đãi với người bệnh à?"
Chu Hành Diễn cong cong khóe môi, không nói tiếp, anh lấy ra ít gừng, rửa sạch rồi đặt lên thớt cắt thành từng lát mỏng.
Đao pháp thuần thục khiến người ta phải kinh ngạc.
Hướng Ca còn nhớ rõ lúc học cấp ba, thiếu niên nọ cắt dưa chuột và khoai tây thành từng miếng xiên xiên xẹo xẹo.
Tính cách anh cũng không vội, cầm củ khoai tây thong thả cắt từng miếng một, còn thiếu nữ lại giống như chú chim non đang há miệng chờ mớm ăn, đi qua đi lại trong phòng, cách một lát liền chạy vào bếp nhìn một cái: "Vẫn chưa được sao?"
Thiếu niên cầm củ khoai tây cắt dở trong tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như mỗi lần múa dao đều phải tự hỏi nửa giây: "Sắp được rồi."
"..."
Này có chỗ nào gọi là sắp được thế?
Cô nghĩ, đột nhiên cười ra tiếng.
Chu Hành Diễn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái.
Hướng Ca một tay cầm miếng dán giữ nhiệt, nghiêng đầu nửa nằm nửa bò ra bàn: "Bác sĩ Chu, anh có định cân nhắc chuyển qua làm nghề đầu bếp không?"
"Thái hai củ gừng là đổi nghề được à?" Động tác của anh vẫn không dừng, thái xong bèn bỏ hết gừng vào nồi, thêm hai cốc nước lạnh.
Vẻ mặt Hướng Ca đau khổ: "Ai ui, anh bỏ ít gừng thôi."
Chu Hành Diễn không để ý đến cô, bật lửa lên.
Hướng Ca cũng chẳng còn sức để kiên trì nữa, cô lại nằm bẹp xuống, nhìn người đứng trong bếp cắt thêm một khối đường đỏ rồi bỏ vào trong nồi.
Anh đã cởi áo khoác ra, bên trong là chiếc sơ mi vừa vặn, ống tay áo xắn lên gọn ghẽ, lộ ra đường cong nhàn nhạt của cơ bắp.
Đầu hơi cúi thấp, dưới ánh đèn sáng trắng của phòng bếp, lộ ra làn da trắng như phát sáng nơi vùng cổ.
Cô chống cằm nhìn anh, nơi bụng dưới không ngừng ấm lên, cơn đau đã thuyên giảm rất nhiều, cả người ấm áp như thế khiến mắt muốn díp lại.
Hướng Ca cong đầu ngón chân, khẽ ngáp một cái.
Chu Hành Diễn giống như mọc mắt sau gáy, đột nhiên cất tiếng, "Mệt thì về phòng nằm đi."
"Không cần đâu." Hướng Ca lười nhác nói, "Anh chưa từng nghe câu đàn ông quyến rũ nhất là lúc ở trong bếp sao, em nào thể bỏ lỡ cảnh này được."
Chu Hành Diễn tắt bếp, lấy một cái cốc bên cạnh tới, đổ ra, rồi đặt xuống trước mặt Hướng Ca: "Uống đi rồi ngủ."
Đầu ngón tay Hướng Ca chạm vào thành cốc, rất nhanh đã rụt lại, "Nóng quá."
Chu Hành Diễn không chút dao động: "Nóng cũng phải uống."
Hướng Ca vô cùng nghiêm túc: "Bác sĩ Chu, anh làm bác sĩ chẳng lẽ lại không biết à? Không thể ăn đồ quá nóng, nếu không sẽ làm tổn thương dạ dày."
Chu Hành Diễn gật gật đầu.
Bây giờ lại còn nói cả đạo lý với anh, còn bày ra vẻ vô cùng đạo mạo đoan chính.
Anh thỏa hiệp, "Ừ, thế thì chờ lát nữa rồi uống."
"Vậy anh vớt gừng ở trong ra đi nhé." Hướng Ca quan sát mấy lát gừng trong cốc thủy tinh, "Cứ để thế càng lâu là càng cay đấy."
Lần này Chu Hành Diễn im lặng rất lâu, tay chống xuống bên cạnh quầy bar, cả người hơi cúi xuống.
Hướng Ca nâng mắt, xuyên qua lớp cốc thủy tinh len lén nhìn anh, sắc mặt tốt hơn vừa rồi không ít, đôi mắt sáng ngời như một con thú nhỏ: "Được không anh?"
Anh còn có thể nói không được sao?
Chu Hành Diễn nhận lệnh ngồi dậy, quay đầu đi lấy thìa, rồi vớt gừng trong cốc ra, bỏ vào thùng rác.
Bụng Hướng Ca lúc này đã thoải mái hơn không ít, tuy rằng vẫn còn đau, nhưng đã nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, vì thế vô cùng bài xích cốc đường đỏ nhiều gừng ít đường này, vị còn nồng hơn những lần Hạ Duy nấu cho cô trước đó.
Vô vô cùng không muốn uống.
Nhưng đã hết lý do rồi.
Cô lại đợi trong chốc lát, mới chậm rì bưng cốc lên, ôm trong lòng bàn tay một lúc mới uống ừng ực từng ngụm lại từng ngụm.
Uống xong mặt mày nhanh chóng nhăn rúm lại, thả cốc xuống.
Chu Hành Diễn không nhịn được cười.
Hướng Ca cay đến duỗi thẳng cả đầu lưỡi, lườm anh một cái sắc lẹm.
Chu Hành Diễn mỉm cười: "Không phải em mệt sao, đi ngủ một chút đi."
Hướng Ca tức giận: "Cay tỉnh rồi, em không mệt nữa."
"Vậy cũng phải đi nằm một lát."
Hướng Ca không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, cô đột nhiên hỏi: "Em ngủ, có phải anh lại muốn đi không?"
Vẻ mặt Chu Hành Diễn thay đổi, có hơi đình trệ.
Đèn trong bếp sáng choang, mái tóc hơi bù xù khiến cô trông có vẻ mềm mại hơn thường ngày, một bên tóc được vén ra sau tai, để lộ đôi tai trắng nõn đầy đặn.
Trên môi vẫn còn vương chút nước đường đỏ, căng mọng, bóng bẩy.
Đầu lưỡi nhỏ khẽ lè ra, liếm sạch một vòng.
Đôi khi Chu Hành Diễn cảm thấy, cô gái này thực sự vô cùng quá phận.
Nhưng ngặt nỗi anh lại không thể làm gì được.
Chu Hành Diễn thở dài: "Đi ngủ đi, anh không đi."
Hướng Ca ngẩng đầu, nhìn anh từ dưới lên, chớp mắt, "Nhưng mai anh còn phải đi làm mà."
Hôm nay anh làm việc cả ngày, chắc chắn đã rất mệt rồi, cô lại còn lôi lôi kéo kéo đến tận khuya như vậy.
Hướng Ca nghĩ thế, lại mím môi, "Anh về nhà đi."
Chu Hành Diễn nói: "Ngày mai không có lịch." Anh tạm dừng một chút, lại hỏi cô, "Chân lạnh không?"
Vành tai Hướng Ca đột nhiên đỏ ửng bất thường, ngón chân lộ ra ngoài dép hơi cuộn tròn lại vào trong.
Cả người chậm rãi cọ cọ vào ghế, nhỏ giọng lầu bầu: "Anh đi đi, em muốn ngủ."
Chu Hành Diễn đứng thẳng, dựa người vào bức tường gạch men bên cạnh quầy bar nhìn cô.
Hướng Ca đi về phòng ngủ được hai bước, lại quay đầu, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Em không có bạn trai."
Chu Hành Diễn nhướng mày.
Hướng Ca suy nghĩ đến lão sếp Tống Chấp một thân đều sặc mùi tiền kia, liền nói thêm, "Cũng không có kim chủ gì đó."
"..."
Chu Hành Diễn xoa xoa thái dương cười một tiếng.
Hướng Ca không hiểu.
Chu Hành Diễn ngẩng đầu cười nhẹ, khẽ liếm môi, "Được, anh biết rồi, ngủ đi."
Hiệu quả của cốc đường đỏ không tồi, Hướng Ca vừa chui vào ổ chăn một lát đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Hơn nữa dưới bụng còn dán miếng giữ nhiệt, cả người ấm áp vô cùng, nhưng người lại trằn trọc mãi không ngủ được.
Cửa phòng cô khép hờ, Chu Hành Diễn vẫn chưa rời đi. Ánh sáng bên ngoài lọt vào một chút qua khe cửa đang hé ra một phần ba, thi thoảng vang lên âm thanh yếu ớt, quấy cho đầu óc cô không yên, luôn muốn chạy ra xem anh đang làm gì.
Nghĩ nghĩ một hồi, Hướng Ca với lấy chiếc điện thoại nơi đầu giường, gọi cho anh.
Sau vài tiếng bíp, Chu Hành Diễn nhấc máy.
Cả người Hướng Ca chui vào trong chăn, giọng vô thức đè thấp xuống, "Anh đang làm gì thế?"
Chu Hành Diễn không nói gì.
Mười mấy giây sau, cửa phòng ngủ cô bị người đẩy ra.
Chu Hành Diễn một tay cầm điện thoại, người dựa nơi khung cửa, giọng nói theo đường truyền và không khí truyền tới đây: "Em không chịu ngủ đúng không?"