Editor: Chanh
Trong sảnh tiệc không còn lại bao nhiêu người, âm thanh đứt quãng truyền tới.
Hướng Ca mất một hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
Một người vốn tưởng đang ở thành phố khác bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô "Ơ" một tiếng, bước về trước hai bước, giơ tay lên ——
Còn chưa kịp chạm vào, cổ tay đã bị người nắm lấy.
Hướng Ca chớp mắt nhìn anh.
Khóe môi người đàn ông hơi xụ xuống, bày ra vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Nhiệt độ điều hòa khách sạn hơi thấp, Hướng Ca mặc váy, để lộ tay chân ra ngoài, có lẽ vì có cồn trong người nên cả người vẫn âm ấm.
Nhiệt độ cơ thể cô luôn thấp hơn người bình thường, tay chân bị lạnh quanh năm, mà lúc này, nhiệt độ trên cổ tay cô như muốn thiêu đốt lòng bàn tay anh.
Hướng Ca cũng không tránh, để yên cho anh nắm lấy, đoạn kéo anh đi về trước hai bước, đứng khuất ra sau chiếc bóng của cánh cửa phòng tiệc, nghiêng người dựa vào tường: "Sao anh lại tới đây thế?"
Chu Hành Diễn nhìn cô, không trả lời ngay, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, chậm rãi đáp: "Đi bắt gian."
Hướng Ca "À" một tiếng, ngó ngang ngó dọc bốn phía xung quanh một vòng, mới đè thấp giọng ra vẻ thần bí, thò đầu qua hỏi: "Cần em giúp một tay không?"
"..."
Chu Hành Diễn bị cô chọc tức đến bật cười: "Cần chứ."
Hướng Ca vô cùng nghiêm túc gật đầu, đang định hỏi anh muốn làm gì tiếp thì Chu Hành Diễn đã đứng thẳng người, bàn tay nắm lấy cổ tay cô cũng không buông lỏng, kéo người đi ra ngoài.
Hai người bước ra khỏi hành lang sảnh tiệc tiến vào thang máy, Chu Hành Diễn giơ tay bấm số tầng, Hướng Ca mới nghiêng đầu sang một bên, gác cằm lên cánh tay anh, "Cô ấy ở phòng nào anh cũng biết à? Hai người là bạn sao?"
Chu Hành Diễn liếc cô một cái sắc lẹm, không lên tiếng.
Hướng Ca cũng không hỏi tiếp.
Vận khí người này cũng có chút đen rồi, xem ra hẳn là bạn tốt bị đội nguyên cái mũ xanh lên đầu.
Hướng Ca nghiêng người dựa vào vách thành kim loại của thang máy, uống bia cộng thêm chút rượu trắng đã bắt đầu phát huy tác dụng, cô ngoẹo đầu, nhẹ rũ mi.
Thang máy tới nơi, Chu Hành Diễn kéo cô đi thẳng một mạch ra ngoài. Mãi khi tới trước cửa một căn phòng mới dừng lại.
Đợi trong chốc lát, người bên cạnh vẫn không có động tác gì.
Hướng Ca mới ngẩng đầu lên.
Hai người đứng trước căn phòng phía cuối hành lang, gần đó có một bức tranh sơn dầu rất lớn, Hướng Ca nhìn con số trên cửa, nghiêng đầu hỏi: "Đây là phòng em mà."
Chu Hành Diễn mặc kệ cô, hơi xoay người cầm lấy chiếc túi xách nhỏ trong tay cô gái bên cạnh, lấy ra thẻ phòng, quẹt cửa, kéo cô vào, rồi đóng lại.
Hướng Ca ném túi xách qua một bên, một tay tựa vào tủ giày cởi giày cao gót ra, cổ váy khẽ trễ xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn bên trong.
Chu Hành Diễn rũ mắt nhìn chằm chằm trong chốc lát mới dời tầm mắt đi.
Đúng lúc Hướng Ca ngẩng đầu nhìn anh: "Anh không đi bắt gian à?"
Chu Hành Diễn nghiêng người dựa vào cửa, Hướng Ca đứng trước mặt anh, thật ra nhìn cô không có chút dấu vết nào của người có men say, người chỉ vương mùi rượu nhàn nhạt, đôi mắt đen láy trong bóng tối lấp lánh đến lạ, cánh môi hồng nhuận, câu người vô cùng.
Anh đột nhiên giơ ngón tay lên, đặt nhẹ lên môi cô.
Một giây sau, Hướng Ca đột nhiên vươn lưỡi nhẹ liếm lấy đầu ngón tay đang đặt ngay dưới môi mình.
Xúc cảm mềm mại lại nóng rực, mang theo điểm ướt át.
Chu Hành Diễn thu tay lại, ngón trỏ cọ vào ngón cái nhẹ nhàng vân vê một chút, trầm giọng hỏi: "Người đàn ông kia là ai?"
Hướng Ca sửng sốt: "Ai cơ?"
"Người vừa nãy." Anh nhả từng chữ rất rõ ràng, "Nam chính của em ấy."
"..."
Bây giờ Hướng Ca mới ý thức được anh đang nói đến chuyện gì.
Vừa nãy anh đứng sau cửa, hai người lại đứng trước cửa nói chuyện, hẳn là có nghe thấy được.
Lúc ấy Hướng Ca cũng không cảm thấy có gì không đúng, cho nên cũng chẳng để ý, bây giờ liên kết lại với những lời anh nói trước đó, cô mới bày ra vẻ mặt đã hiểu vấn đề.
Chu Hành Diễn mím chặt môi, vẫn trưng ra vẻ mặt không cảm xúc, nhưng rõ ràng đang nói "Anh đang rất khó chịu đấy" "Không hề vui".
Hướng Ca liếm nhẹ khóe môi, người tiến về trước một bước, giơ tay ôm lấy eo người trước mặt: "Là anh đó, nam chính của em."
Chu Hành Diễn mím môi, không lên tiếng.
Cỗ tức giận trong lòng bỗng chốc biến tan không chút dấu vết.
Đoạn thời gian này cô được anh chăm hình như đã béo lên đôi chút, cả người thoạt nhìn rất mềm mại, đầu ngón tay nhẹ xoa lấy lưng anh qua lớp vải sơ mi, ngẩng đầu lên hôn chụt một cái rất nhanh: "Sao anh lại tới đây, không đi làm à?"
Bờ môi cô nóng rực, mang theo hương rượu thoang thoảng, người Chu Hành Diễn hơi cứng đờ, giọng nói lại rất nhẹ nhàng: "Anh trực đêm hai ngày liền."
Hướng Ca sửng sốt, đầu hơi ngửa ra sau kéo giãn khoảng cách nhìn anh.
Trong phòng còn chưa bật đèn, Chu Hành Diễn đứng đối diện với cánh sửa sổ kính sát đất, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ không có giao động nào, nhưng khóe môi hơi xụ xuống kia lại vô cớ khiến người ta cảm thấy bị chịu ấm ức vô cùng: "Chỉ để có thể nghỉ được một ngày."
Cả người Hướng Ca sững sờ.
Giống như bị khẩu súng chĩa vào, "pằng" một tiếng, ghim trúng ngay ngực.
Giây tiếp theo, cánh tay đang ôm lấy vòng eo anh của cô đột nhiên duỗi ra, giơ lên câu lấy cổ, ngẩng đầu hôn anh.
Mùi rượu nhàn nhạt từ trong khoang miệng truyền ra, Chu Hành Diễn dựa lưng vào cánh cửa, giơ tay ôm cô vào lòng, mặc cho cô gặm cắn từ đầu đến cuối, từ nông đến sâu.
Một khi cô chủ động đều rất đáng yêu, hệt như con thú nhỏ thể hiện hết sự nhiệt tình của mình mà không có bất kỳ quy tắc nào.
Hướng Ca hơi hé mắt, vẫn quấn quýt lấy lưỡi anh không buông, một bàn tay trượt xuống dưới, cởi cúc cổ áo sơ mi của anh.
Lúc này Chu Hành Diễn mới có động thái.
Cô nhẹ nhàng kéo ra chút khoảng cách, thở hổn hển, nhẹ liếm môi như chưa đã thèm, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, đầu ngón tay đang đặt trên cúc áo anh không buông, giọng nói có chút khàn khàn mềm mại: "Sao thế anh?"
Yết hầu Chu Hành Diễn hơi động, trầm giọng hỏi: "Ngày mai mấy giờ em diễn?"
Hướng Ca không hiểu vì sao trong tình huống này mà anh còn bình tĩnh hỏi cô ngày mai mấy giờ đi làm được.
Cô thong thả cởi chiếc cúc áo đầu tiên của anh, hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi dọc theo động mạch cổ trượt xuống, ngậm lấy yết hầu, mơ hồ trả lời: "Bảy giờ..."
Xúc cảm dưới đầu lưỡi rất vi diệu, yết hầu hơi nhô lên, nhưng phần giữa lại khẽ lõm xuống, cô từ từ liếm nó dọc theo chỗ lõm, liền cảm nhận được nó đang cuồn cuộn hoạt động.
Chu Hành Diễn hơi ngửa cổ, để cô tùy ý gặm cắn cổ mình, cánh tay luồn xuống dưới giữ lấy vòng eo nâng người bế cô lên, Hướng Ca thuận thế chống tay nơi đầu vai của anh, cúi đầu tiếp tục hôn anh, động tác phía dưới vẫn không ngừng, cởi cúc áo của anh từng nút, từng nút một, đầu ngón tay lần theo cấu tạo của cơ bắp, từ ngực đi xuống dưới bụng.
Chu Hành Diễn một bên đáp lại cô, một bên ôm cô đi vào trong, quẹo vào phòng ngủ đi đến phòng tắm mới buông môi cô ra.
Giữa cánh môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc mỏng ái muội, nhẹ nhàng rũ xuống rồi đứt đoạn.
Vạt váy bị lật lên, Hướng Ca từ từ trượt xuống dưới, rồi đột nhiên chạm phải vật gì đó hơi cứng.
Qua một lớp vải, như muốn thiêu đốt da thịt cô.
Cô thấp giọng "Ah" một tiếng, cả người như có phản xạ có điều kiện trượt lên trên.
Chu Hành Diễn thở dài một hơi, cố gắng kìm nén lại, một tay mở cửa phòng tắm bước vào, cúi người, đặt người trong ngực xuống nắp bồn cầu.
Hướng Ca thuận thế ngồi xuống, bờ môi đỏ khẽ mấp máy thở dốc.
Chu Hành Diễn đứng thẳng người, mắt nhìn lướt qua rồi dời đi, thanh âm có chút nghèn nghẹn: "Em đi tắm đi."
Hướng Ca ngẩng đầu lên, có chút mơ màng nhìn anh, còn chưa kịp nói gì thì người nào đó đã xoay người đi ra ngoài.
Hướng Ca: "..."
Đây là thao tác gì thế, muốn lên giường với người mắc bệnh sạch sẽ cũng khó thế sao?
Hướng Ca ngồi ngây ngốc trên bồn cầu hai phút, đầu óc mới dần tỉnh táo lại, chậm rãi đứng lên tắm rửa một cái rồi đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ không có ai, cô bước ra phòng khách, cửa phòng tắm ngoài phòng khách vừa lúc mở ra, Chu Hành Diễn trên đầu đang phủ chiếc khăn tắm nhẹ xoa xoa hai cái, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh không có đồ ngủ, trên người đang mặc chiếc áo tắm trắng của khách sạn, những giọt nước rỉ ra từ hai bên thái dương chảy dọc xuống cổ, cuối cùng biến mất sau lớp áo, nom thêm mấy phần cấm dục và lười biếng hơn ngày thường.
Dáng người Chu Hành Diễn thoạt nhìn có hơi gầy, nhưng khi sờ lên thế mà vẫn có cơ nào ra cơ nấy.
Tắm rửa xong xuôi, thật ra dục vọng trước đó đã lui biến không sót chút gì. Hướng Ca đứng bên cạnh sofa, nhìn anh đi tới, bèn tiến lên hai bước kéo lấy tay anh lôi vào phòng ngủ.
Đứng cạnh mép giường, cô ngẩng đầu lên, vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn anh, liếm nhẹ cánh môi: "Tiếp tục làm hả anh?"
"..."
Chu Hành Diễn bật cười, cúi đầu khẽ hôn khóe môi cô: "Không làm, đi ngủ."
Hướng Ca "À" một tiếng, còn nghe ra chút mất mát oán trách: "Anh sao lại thế chứ."
Chu Hành Diễn thấp giọng: "Quá sớm."
Hướng Ca mở to mắt: "Chúng ta quen nhau tám năm rồi."
Chu Hành Diễn "Ừ" một tiếng, giơ tay nhẹ gãi gãi cằm cô, như đang dỗ chú mèo nhỏ, "Anh nói là ngày mai em phải dậy quá sớm, sợ em ngủ không đủ."
Hướng Ca: "..."
Có bạn trai sống quá lành mạnh là cảm giác thế nào, chính là vì để bạn ngủ đủ giấc mà mình có thể lựa chọn đi vào nhà tắm giải quyết vấn đề, chứ nhất quyết không để bạn giúp.
Hướng Ca còn toan phản bác không phải chỉ trong phát mốt hay sao, ảnh hưởng đâu có nhiều.
Nhưng nghĩ nghĩ một chốc, cô vẫn là im lặng.
Vì thế mười giờ tối, cô chậm rãi bò lên giường, nhìn người đàn ông bên cạnh nằm xuống, kéo chăn đắp gọn cho mình rồi tắt đèn nơi đầu giường, chỉ đơn thuần nằm ngủ.
Khoảnh khắc trước khi chìm vào mộng đẹp, lòng cô vẫn đang thầm nghĩ không thể thế này mãi được.
Hướng Ca rất hiếm khi đi ngủ sớm như vậy, vốn là con cú đêm chưa rạng sáng quyết chưa đặt đầu xuống gối, cho nên một khi được ngủ đủ giấc, ngày hôm sau báo thức chưa kịp reo cô đã tỉnh giấc.
Sáu giờ sáng, nắng sớm mai nhẹ nhàng chiếu vào, Chu Hành Diễn vẫn chưa dậy, an an tĩnh tĩnh nằm ở bên cạnh.
Tư thế ngủ của cô không tốt lắm, hơn phân nửa người đã chạy qua nửa giường bên kia chiếm chỗ của anh, anh lại ngủ rất quy củ, chỉ nằm vỏn vẹn nơi mép giường, người nghiêng sang một bên tựa như không hề nhúc nhích, sống mũi cao thẳng, mái tóc rũ xuống để lộ ra cái trán.
Bờ mi dài in bóng xuống dưới bọng mắt có chút quầng xanh nhạt.
Hướng Ca đột nhiên nhớ tới bộ dạng tối qua của anh lúc đứng trước cửa, mắt rũ xuống, môi mím chặt nhìn cô nói.
"Anh trực đêm hai ngày liền."
"Chỉ để có thể nghỉ được một ngày."
—— Tới gặp em.
Hướng Ca nhẹ cong khóe môi, nhịn không được rúc mình vào ngực anh, lại nhớ tới báo thức trên điện thoại còn chưa tắt, sợ đánh thức anh, thế nên xoay người giơ tay sờ lấy điện thoại dưới gối tắt báo thức đi.
Chu Hành Diễn ngủ rất tỉnh, người trong ngực vừa động là anh đã tỉnh.
Đôi mắt của anh rất thanh tỉnh, thậm chí còn không vương chút ngái ngủ lúc mới dậy, hệt như khi bình thường, yên lặng nhìn cô chậm rãi hỏi: "Em dậy rồi à?"
Nếu không phải vì giọng nói khàn khàn kia, Hướng Ca đã cho là anh giả vờ ngủ.
Cô chớp mắt: "Anh ngủ thêm chốc nữa đi."
Chu Hành Diễn không đáp, chỉ hỏi: "Em phải đi rồi?"
Hướng Ca gật đầu.
Anh hơi rũ mắt, đột nhiên giơ tay giữ lấy gáy cô ấn vào ngực mình, cả người khẽ động, gác cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng lên tiếng: "Vậy thì để anh ôm một lát."
Hướng Ca bị anh ôm chặt vào ngực, vừa định nói bỗng chốc lại thôi.
Sau một hồi lâu, cô rầu rĩ gọi anh: "Hành Hành."
Chu Hành Diễn dùng giọng mũi "Ừ" nhẹ một tiếng.
Hướng Ca vẫn rất thành thật không hề nhúc nhích, chỉ chớp chớp mắt thấp giọng nhắc nhở: "Tiểu Hành Hành của anh dậy rồi."
"..."
"Cộm phải em này."
Chu Hành Diễn: "..."
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad
tiemnhakeoMỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "
Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~