Editor: Chanh
Tiến độ quay chụp của <Kén> nhanh hơn một tuần so với kế hoạch, sau khi Hướng Ca quay xong cảnh quay cuối cùng, bộ phim chính thức đóng máy.
Ngày đóng máy đúng dịp tiết trời chuyển lạnh, sương mù dày đặc, đầu hạ khởi quay, thu sơ đóng máy, toàn bộ mùa hè của Thẩm Tĩnh rốt cuộc cũng đã kết thúc, Hướng Ca được quay lại làm chính mình.
Kết thúc cảnh quay cuối cùng, thời điểm nhân viên công tác đứng bên cạnh vỗ tay hoan hô, Hướng Ca hẵng còn đang ngây người.
Mãi tới khi Bạch Đường Viễn đi tới, huơ huơ tay trước mặt cô hỏi: "Không thoát ra được sao?"
Hướng Ca mới ngước lên nhẹ lắc đầu, hốc mắt hơi nóng, cô mở to mắt nhìn lên khoảng trời xanh thẳm: "Tôi chỉ hơi có chút luyến tiếc nói với cô ấy lời tạm biệt."
Bạch Đường Viễn cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai cô: "Cô phải bảo có chút luyến tiếc nói với tôi lời tạm biệt mới đúng chứ."
Hướng Ca cũng nhẹ cười, cong mắt nhìn Bạch Đường Viễn: "Đạo diễn Bạch, thật ra có câu này tôi muốn hỏi lâu rồi, vì sao lúc ấy ông lại chọn tôi thế?"
Bạch Đường Viễn nhìn cô một cái: "Tò mò à?"
Hướng Ca gật gật đầu.
"Cô rất nổi tiếng mà."
Hướng Ca bày ra vẻ mặt khó tin nổi.
Bạch Đường Viễn quan sát cô một lúc rồi mới mở miệng: "Mỗi đạo diễn đều có thói quen riêng của mình lúc chọn diễn viên, một vài đạo diễn thích những người gạo cội bởi vì trên trán họ có dán hàng chữ doanh thu phòng vé, nếu vào vai nam chính nữ chính thì nhìn chung bộ phim đấy sẽ ổn. Cũng lại có một vài đạo diễn thích dùng người mới, họ thích đến các khuôn viên để quan sát, họ thích đánh cuộc, cũng rất hưởng thụ quá trình tự mình đánh bóng điêu khắc một viên ngọc thô."
Hướng Ca "Ah" một tiếng: "Đạo diễn Bạch là kiểu người sau sao?"
Bạch Đường Viễn lắc đầu cười, lặp lại: "Cô rất nổi tiếng," khi cười khóe mắt người đàn ông hằn vết nhăn nhàn nhạt, "Hoa khôi trường điện ảnh, phim ngắn đóng lúc còn đi học đạt được vô số giải, lên năm hai đã có vài công ty giải trí muốn ký hợp đồng nhưng cô cũng không chịu, cuối cùng lại đi làm người mẫu, vì sao lại thế?"
Hướng Ca há hốc mồm: "Sao đạo diễn có vẻ biết về tôi nhiều hơn cả tôi biết về mình ấy nhỉ."
"Ba năm trước tôi từng xem một bộ phim ngắn công ích của cô." Bạch Đường Viễn bình tĩnh nói, "Cô vào vai một người mắc bệnh trầm cảm."
Vẻ mặt Hướng Ca cứng lại.
"Khi đó <Kén> vẫn còn thai nghén, đang trong quá trình chuẩn bị, nhưng tôi đã nhắm trúng cô ngay lúc ấy." Bạch Đường Viễn hớn ha hớn hở, "Bây giờ thoát vai được chưa?"
Hướng Ca bày ra vẻ mặt thâm trầm nghiêng đầu nhìn ông: "Đạo diễn Bạch này."
Bạch Đường Viễn đáp lại.
Hướng Ca vô cùng sâu sắc nói: "Tình yêu khiến con người ta tốt lên đấy, ông cũng đã qua tuổi năm mươi rồi, nhanh chóng lập gia đình đi thôi."
Bạch Đường Viễn: "..."
Vào bữa tiệc tối mừng đóng máy, cuối cùng Giám đốc Trần cũng có cơ hội phóng túng một phen, lôi lôi kéo kéo Hướng Ca sống chết cũng không buông tay, vì thế một vài người bắt đầu di chuyển từ sảnh tiệc tới quán nướng, bắt đầu trận chiến thứ hai.
Kết thúc cuộc chiến, Hướng Ca bình thản nhấm nháp một miếng bánh mì nướng, ngồi nghe vị Giám đốc Trần nước mắt nước mũi tèm lem kể về lịch sử tình yêu lâm li bi đát của mình.
Mãi đến sau nửa đêm, phó đạo diễn và Quý Nhiên mới kéo hai người đi về khách sạn, lúc trong thang máy Giám đốc Trần còn khóc lóc ôm chặt Quý Nhiên nói bảo bối đừng rời xa anh.
Hướng Ca gọi hai xiên cánh gà nướng mang về, vừa xách đồ vừa xách bia dựa người vào thang máy cười khanh khách.
Người khi say hình như nặng hơn bình thường, Quý Nhiên mệt đến độ thở hồng hộc, một bên cố sức đỡ lấy người, cơ hồ không thể tưởng tượng được nhìn cô: "Người em miễn dịch với cồn à?"
"Con gái là thế đó," Hướng Ca liếm nhẹ khóe môi, chậm rãi nói, "Ở trước mặt người mình thích thì một chai đã say mèm, nhưng nếu ngược lại, dù nốc cạn ba lít rượu trắng mặt cũng chẳng hề đổi sắc."
Quý Nhiên hiểu rõ rũ mắt cười khẽ, không nói gì.
Hướng Ca nhìn thấy anh ta cười cười, thang máy dừng ở tầng mình, cô xách cánh gà và bia bước ra, không quay đầu lại: "Rất vui được quen biết anh, thầy Quý."
Quẹt thẻ đi vào phòng, Hướng Ca dựa người vào cửa nôn khan, thấp giọng kêu rên một tiếng.
Sao có thể hoàn toàn miễn dịch với cồn được chứ, cả đêm uống không nghỉ, cô cũng đâu phải thùng chứa rượu!
Trong dạ dày như sông cuộn biển gầm, cô nôn hai lần, lắc đầu đi vào sofa ngồi xuống, lon bia lạnh lẽo dán lên chiếc cổ đỏ bừng, rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Hành Diễn.
Đã quá nửa đêm, anh chắc chắn đã ngủ, Hướng Ca cũng không suy xét đến vấn đề anh có trả lời lại hay không, nghiêng đầu híp mắt, động tác có chút chậm chạm gõ từng chữ một.
Gõ, xóa, rồi lại gõ, xong xuôi bấm gửi, nhìn tin nhắn đã được gửi đi, Hướng Ca ném thẳng điện thoại qua một bên, ôm lấy gối ngủ khò.
Hướng Ca dặn Cung Mạt đặt vé vào ngày hôm sau, vì thế bảy giờ sáng, Cung Mạt đã đi thẳng vào trong gọi người.
Hướng Ca chưa ngủ được bao nhiêu, người còn nằm nhoài trên sofa với lon bia chưa mở, trên đầu là hai xiên cánh gà được bọc trong chiếc túi ni lông, mặt cũng chưa kịp tẩy trang.
Cung Mạt ghét bỏ nhíu nhíu mày, với lấy cái gối ụp xuống.
Hướng Ca "A" một tiếng, hai chân đá đá hẩy hẩy một hồi mới từ từ giơ tay lên, túm lấy chiếc gối trên mặt, kéo xuống.
Mắt vẫn không mở, chỉ nhíu chặt mày.
Điện thoại trên bàn trà đúng lúc rung lên hai tiếng, Hướng Ca mơ mơ màng màng sờ qua, một mắt nhắm tịt, mắt bên kia không mấy tình nguyện hé ra.
Chu Hành Diễn: [?]
Hướng Ca:?
Đại não mất hai phút để phản ứng, ý thức quay về, cô mở mắt nhìn nội dung tin nhắn mình gửi tối qua.
Tối qua cô gửi cái gì thế?
[Hành Hành, bao giờ thì anh cho em ngủ thế.]
"..."
Hướng Ca trầm mặc bò dậy khỏi sofa, gãi gãi mái tóc bù xù như ổ quạ, nhìn về phía Cung Mạt bên cạnh: "Trả vé thôi."
Cung Mạt: "?"
Hướng Ca tuyệt vọng che kín mặt: "Tôi không có mặt mũi trở về nữa, trả vé thôi."
Cung Mạt: "..."
Hướng Ca gào khóc lăn lộn ba vòng dưới tấm thảm sofa, cuối cùng mới chịu nhận lệnh bò dậy lăn vào phòng tắm, tháo trang sức tắm rửa, lúc ra mới được trở lại làm người.
Khi bước ra, Cung Mạt đã thu xếp đồ đạc xong xuôi, cô kiểm tra lại tư trang hành lý lần cuối rồi đi tới sân bay.
Hướng Ca không nói trước cho Chu Hành Diễn về việc cô trở về, vốn định tặng cho anh một kinh hỉ, thế nhưng nhờ tin nhắn hôm qua mà bây giờ cô không còn can đảm gọi cho anh cú điện thoại.
Hướng Ca thở dài, quyết định dứt khoát đã không làm thì thôi, một khi đã làm phải làm đến cùng, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, tối nay giải quyết cho xong chuyện khiến cô bối rối bứt rứt từ lâu đi.
Nếu không, giao cho Chu Hành Diễn thì có khi anh lại chờ đến lúc hai người đi lãnh chứng không chừng.
Tối qua mãi đến rạng sáng cô mới ngủ, sớm nay lại phải dậy ra sân bay, cộng thêm ba tháng trong lò luyện như địa ngục khiến cô uể oải đến mức chỉ muốn trùm chăn ngủ một giấc thẳng đến tối, xuống máy bay vừa vào cửa, cô kéo thẳng vali về phòng.
Tắm rửa xong xuôi, Hướng Ca cũng lười mở vali lấy áo ngủ, vì thế tiện tay túm lấy bộ đồ ngủ gấp gọn ở cuối giường của Chu Hành Diễn, không chút áp lực chui vào ổ chăn của anh, ôm chiếc gối ngủ cọ cọ hai cái mới cảm thấy mỹ mãn đặt đồng hồ báo thức rồi bay đi gặp Chu Công.
Ba ngày trước Chu Hành Diễn nhận được điện thoại của bạn cùng phòng thời đại học Lâm Tu Nhiên.
Phòng của anh thời đại học có bốn người, trừ Lương Thịnh Tây thì hai người còn lại đều là người ngoại tỉnh, không ở cùng một thành phố, mọi người ai nấy đều bận rộn, sau khi tốt nghiệp cũng hiếm khi có dịp tụ tập với nhau.
Thế nên khi Lâm Tu Nhiên nói ba ngày sau sẽ ở lại đây hai ngày để công tác, nhóm chat vốn phủ bụi im ắng từ lâu nhanh chóng náo nhiệt trở lại.
Ba trên bốn người trong phòng đã đi làm, chỉ có Đào Viễn là còn đang đi học, tinh thần sinh viên trẻ trung tràn đầy năng lượng của cậu ấy vẫn không bị phá hủy bởi lượng bài tập biến thái ở trường, nghe giọng hớn ha hớn hở.
Lúc ấy Chu Hành Diễn đang trong ca trực, chỉ xem bọn họ nói hai câu rồi để điện thoại trong văn phòng, tới khi trở về không hiểu sao địa điểm tụ tập lại từ một khách sạn nào đó đổi tới nhà của mình.
Lương Thịnh Tây vẫn đang ở đấy cười khà khà: "Nhà A Diễn được đấy, nhà cậu ta lớn, hơn nữa cũng ở một mình, muốn làm gì cũng được."
Đào Viễn: "Bác sĩ Chu không có bạn gái này, đêm dài đằng đẵng có anh em tới vượt qua với cậu, vui không vui không?"
Lương Thịnh Tây cười quái dị hai tiếng, không nói chuyện.
Vì thế buổi tối vừa tan làm, Lương Thịnh Tây trực tiếp kéo Chu Hành Diễn đi, trường của Đào Viễn ở thành phố bên cạnh, lái xe tới sân bay đón Lâm Tu Nhiên.
Chờ đến khi Chu Hành Diễn tới, Đào Viễn đã đi dạo được ba vòng dưới tiểu khu nhà anh.
Đào Viễn có khuôn mặt baby, đôi mắt to tròn, mặc chiếc áo khoác dài với thiết kế lạ mắt, màu sắc sặc sỡ y như sinh viên viện thiết kế.
Lương Thịnh Tây vừa nhìn thấy anh ta đã cười: "Tôi không tưởng tưởng nổi nếu tất cả tiến sĩ ngành y đều biến thành như cậu thì thế giới này có bớt đau đớn khi không nữa."
Đào Viễn đạp cho tên đầu sỏ một đạp: "Suốt ngày nhìn đống đồ trắng trắng trong phòng thí nghiệm, tôi sắp mù màu luôn rồi đây, còn không định cho tôi cơ hội mặc màu sặc sỡ tí à?"
Lương Thịnh Tây kiêu ngạo hếch cằm: "Ý tôi là trông cậu như đứa trẻ ba tuổi ý, trưởng thành một chút đi ông nội."
Chu Hành Diễn ấn nút thang máy, lạnh lùng vô tình vạch trần anh chàng: "Lúc cậu khóc lóc sướt mướt với tôi cũng đâu thấy cậu trưởng thành đâu."
Thời đại học mọi người đã tới nhà Chu Hành Diễn vài lần, Chu Hành Diễn mở cửa, Đào Viễn là người thứ hai đi vào, mắt chữ o mồm chữ a quét một vòng: "Nhà cậu sửa lại rồi đúng không A Diễn."
Trong nhà Chu Hành Diễn rất ít khi có nhiều người tới như vậy, anh đi vào phòng ngủ lấy dép lê cho bọn họ, vừa lên tiếng đáp: "Ừ, lúc tốt nghiệp——" anh đẩy cửa ra, dừng lại.
Hướng Viễn mặc áo ngủ ngồi trên giường, một tay giơ cao đang cầm công tắc đèn bàn đầu giường, kinh ngạc nhìn anh.
Chu Hành Diễn mặt không cảm xúc đối diện với cô ba giây, người đi vào, đóng cửa lại không nói gì.
Hướng Ca thấp giọng "Ơ" một tiếng, khép miệng lại, ngẩng đầu nhìn anh đi tới nơi mép giường, có chút ngờ nghệch: "Vừa nãy hình như em nghe được tiếng gì là lạ, còn tưởng có trộm vào nhà."
Chu Hành Diễn vẫn không nói gì.
Vẻ mặt Hướng Ca vẫn còn kinh ngạc thở hắt một hơi: "Làm em sợ muốn chết."
Chu Hành Diễn trực tiếp cúi người xuống hôn, bàn tay giữ chặt lấy gáy cô.
Bàn tay đang giữ công tắc đèn của Hướng Ca buông ra chống xuống mặt giường, khó nhọc ngẩng đầu lên.
Anh dùng sức không nhỏ, đè ngửa đầu cô lên một chút, động tác không hề nhẹ nhàng mà lấn tới từng tấc da tấc thịt mềm mại trong miệng cô.
Đầu lưỡi Hướng Ca tê dại, cô khẽ rụt người, nhẹ đẩy anh ra vì đau.
Chu Hành Diễn hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, một tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên người mình của cô, kéo ra, hệt như ma cà rồng cắn lấy đầu lưỡi của cô.
Mãi đến khi cửa phòng ngủ bị mở ra một lần nữa.
Đào Viễn tay cầm chốt cửa gân cổ lên: "A Diễn, cậu đi lấy dép sao mà——"
Rốt cuộc Chu Hành Diễn cũng ngẩng đầu lên, một tay ấn đầu Hướng Ca vùi vào trong ngực mình, cả người quay lại che đi thân ảnh của cô, mới nghiêng đầu nhìn anh chàng một cái.
Lệnh đuổi khách trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.
"..."
Đào Viễn bình tĩnh đóng cửa lại, nhìn tấm ván cửa nhắm mắt lẩm bẩm: "A di đà phật, thiện tai thiện tai."
*Tác giả có lời muốn nói:Chu Hành Diễn: Cút.Đào Viễn: Tình nghĩa anh em nói vứt là vứt.- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad
tiemnhakeoMỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "
Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~