Editor: Hebridean
Chỉ cần có thể chạy trốn khỏi nghịch cảnh hiện tại, dù cho nó là cách gì cậu cũng đều nguyện ý làm theo đúng không?
Thẩm Lộ tin chắc một người không có khuynh hướng điều khiển người khác không đời nào lại nói câu này.
Anh không thể không cảm thán lời này của Richard quả thật là có trình độ, đối phương không nói thẳng là người ta sắp phải thực hiện một hành động nguy hiểm gì đó, lại còn ám chỉ người ta chuẩn bị tốt tâm lý được ăn cả ngã về không, cứ như vậy, dù gã có sai khiến người ta làm ra chuyện gì nguy hiểm, gián tiếp đẩy người ta đến chỗ chết, gã vẫn có thể hoàn toàn đứng ngoài cuộc ——
Gã sẽ nói với người khác rằng: Tôi đâu có bảo người này chết đi đâu, là chính hắn ta hiểu sai vấn đề, sao có thể trách tôi được cơ chứ?
Nghĩ tới đây, Thẩm Lộ không nhịn được lại vươn tay nặn nặn cái cằm của mình.
Richard này xem ra khá là ‘cứng cáp’ đấy.
Mấy ngày sau, Richard liên lạc lại với Thẩm Lộ: Bret, tôi vừa giúp cậu liên hệ với một giám đốc của công ty UIO, hắn nghe chuyện của cậu xong thì đồng ý cho cậu một cơ hội phỏng vấn, nếu cậu biểu hiện tốt thì có khả năng hắn sẽ điều cậu về làm dưới quyền hắn từ cấp cơ sở.
Lúc Thẩm Lộ nhận được tin nhắn, anh còn tưởng mình nhìn lầm rồi, làm sao mà không nghi ngờ cho được, tên Richard này thật sự tìm việc cho anh, tính dùng cách thức bình thường nhất để giúp đỡ anh cơ à?
Tỉnh lại từ trong sự hoang mang, anh nhanh chóng gửi một cái voice chat biểu lộ sự vui mừng cho gã: “Thực sự rất cám ơn anh Richard! Anh giúp tôi như thế, tôi thực sự không biết nên làm thế nào mới báo đáp được phần ân tình này của anh!”
Richard: Dễ như ăn cháo thôi, trước mắt quan trọng nhất là giúp cậu giải quyết vấn đề mà. Hơn nữa chỗ tốt thế này không phải tự dưng quang minh chính đại mà có được, cậu từ từ hẵng cảm ơn tôi. Lần trước đã nói qua rồi, không quan tâm dùng cách gì miễn là có kết quả là được đúng chứ, bên giám đốc kia cần một chút chút gọi là gì đó, cậu cần phải bỏ ra một chút tiền nữa, nếu sự thành thì cũng tương đương với việc dùng tiền mua một vị trí vậy.
Thẩm Lộ giả bộ khó khăn: Nhưng tôi vẫn phải trả tiền nợ nữa, cũng sắp không còn tiền trang trải cho sinh hoạt hàng ngày rồi.
Richard: Tiền mất thì mất, chỉ cần có một công việc thì sau này vẫn còn có hy vọng, ngay cả chuyện đó mà cậu còn không hiểu thì làm sao mà thoát khỏi cái cảnh này đây?
Brentford: …
Brentford: Hiểu rồi, tôi nghe theo anh.
Richard: Nhưng mà không sao, không cần nặng lòng đâu, cậu có thể giữ lại chút tiền làm sinh hoạt phí cho mình, bên giám đốc kia đòi giá cũng không khét lắm, trên dưới 2000 đơn vị nước C là được, cậu xem mà xoay sở. Bây giờ tôi gửi cho cậu số tài khoản của bên kia nhé, nếu cậu quyết định nắm chặt cơ hội này thì mau mau chuyển tiền cho tài khoản này.
Richard: 6457xxxxxxxx3359.
Brentford: Tôi hiểu rồi.
Thẩm Lộ vừa ứng phó với Richard, vừa nhanh chóng gọi điện thoại cho Tưởng Sâm: “Nhật ký tin nhắn đã gửi cho cậu rồi đấy, gã này đang muốn làm gì? Muốn lừa đảo hay gì?”
“Không loại trừ khả năng này,” Tưởng Sâm xoa xoa thái dương, “Cậu đừng kích động, chờ tổ chúng tôi xác nhận tình hình cho cậu rồi hẵng quyết định có nên tiếp tục để giăng lưới bắt mẻ cá hay không…”
“Muộn rồi,” Thẩm Lộ rê chuột xuống nút ‘gửi tiền’ trên màn hình giao dịch trực tuyến của ngân hàng, “Tôi vừa gửi tiền đi rồi, có câu người xưa nói thế nào nhỉ, thả con săn sắt, bắt con cá rô*.”
*Gốc:舍不着孩子套不着狼啊 dịch thô là không bỏ được con thì không đuổi được sói, ý nói không bỏ đi món lợi nhỏ thì khó làm được việc lớn và quan trọng hơn. Vì nó tương tự nghĩa câu thành ngữ trên nên mình đổi vậy cho dễ hiểu nhé.
“…” Tưởng Sâm còn chưa nói xong câu nhắc nhở, thiếu chút nữa bị thao tác sấm rền gió cuốn của Thẩm Lộ làm cho tức hộc máu, “Cậu thích thì cứ làm, cuối cùng không lấy lại được tiền rồi có báo lên Cục điều tra thì đằng này cũng không thanh toán lại cho cậu đâu nhá!”
Đầu bên kia Richard đã nhận được chuyển khoản 2000 đơn vị nước C, số tiền kia đủ để một gia đình có một con ở nước C trang trải cho chi phí sinh hoạt nửa năm, cũng được xem như là một con số khả quan.
Richard thoả mãn, gửi cho Thẩm Lộ tin khác: Nếu cậu tin tôi, vậy thứ sáu này lại liên hoan ở chỗ cũ, liên hoan xong thì chúng ta nói chuyện riêng một chút, lúc đó tôi sẽ nói rõ cụ thể những việc cần chú ý mà bên kia yêu cầu cho cậu nghe, được chứ.
Brentford: Không thành vấn đề! Thật sự rất cám ơn anh! Thứ sáu gặp lại!
Tuy là Thẩm Lộ tự ý chuyển tiền, nhưng để đổi lấy cơ hội điều tra sâu hơn thì vẫn tốt, Cục điều tra sẽ chờ đến thứ sáu tới xem thử có thể tìm ra được nhiều điểm sơ sót của tên Richard này nữa không.
Nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ tới, kế hoạch nhìn như rất thuận lợi này hoàn toàn vỡ vụn vì một tin tức bất ngờ.
“Kế hoạch ngưng hẳn, cậu không cần tới quán bar kia để dò xét nữa, ” bây giờ là sáng sớm, Thẩm Lộ vừa ăn xong điểm tâm liền nhận được điện thoại bên Tưởng Sâm, “Chúng tôi vừa nhận được tin Richard chết rồi, bị sát hại.”
……frtunamjrgarden.wordpress.com. Truyện chính ở -- trumtruye И.VЛ --
Vì Richard là nghi phạm trong một vụ án quan trọng khác, nên lúc cảnh sát địa phương lập hồ sơ vụ án xong là lập tức chuyển đến tay Cục điều tra thành án giết người.
Richard bị sát hại trong một rừng cây bên phía nam thành phố T, pháp y giám định trên người người chết có khá nhiều vết dao, vết thương rất sâu, nguyên nhân cái chết là vì mất máu quá nhiều, thời điểm tử vong là khoảng mười giờ tối ngày thứ hai.
Không ai biết tại sao Richard lại lái xe đến nơi rừng núi hoang vắng giữa đêm như vậy, camera hành trình và hộp đen của xe gã cũng chẳng thu được thông tin gì hữu dụng, cảnh cuối cùng thu được là vào lúc chín giờ bốn mốt phút, gã dừng xe ở một bãi đất trống trong rừng cây, tắt máy nhưng không vội xuống xe, mà trước tiên gã đốt một điếu thuốc hút không nhanh không chậm, sau đó hình như thấy cái gì đó nên gã mở cửa xuống xe, từ đó không quay lại nữa.
“Cái chết của hắn chắc chắn có liên quan đến cái mà hắn đã nhìn thấy,” video dừng tại đây, Tưởng Sâm vốn là muốn rút một điếu thuốc, nhưng lại gãi đầu một cái tự dưng mất luôn tâm tư hút thuốc, “Đêm đó nhất định là hắn đã hẹn với ai đó ở chỗ này, bảo người tra xem vào thứ hai xung quanh đó có chiếc xe nào khả nghi di chuyển đến đấy hay không.”
“Sếp, cái này khó mà điều tra đấy,” Thanh tra đứng bên cạnh Tưởng Sâm nghe lời viết vào sổ ghi chép, nhưng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói, “Phạm vi ngoại ô thành phố T đều không có hệ thống camera giám sát, nơi có camera gần nhất cũng chỉ có phần cuối phố Duke, cách đó đến hai, ba km, muốn tra xem có ai đến rừng cây này hôm đó hay không liệu có làm được thật không?”
“Có camera ở phố Duke là được rồi,” Tưởng Sâm than thở, tự dưng thấy bực mình vì cái kiểu lắp camera chỗ có chỗ không của quy hoạch nước C, “Chỉ cần tra được hôm thứ hai có cái xe nào quanh quẩn khu vực đó đến mười giờ tối hay không thôi, chừng đó cũng đủ để chúng ta khoanh vùng đối tượng tình nghi.”
Dùng phương pháp này để điều tra kẻ tình nghi rất tốn thời gian, nhưng vấn đề là tạm thời chưa ai tìm ra được cách nào khả dĩ hơn.
Một điều không may nữa, là thời tiết cũng là một nhân tố trọng yếu ảnh hưởng đến việc tổ Tưởng Sâm tìm manh mối.
Trước đó vài ngày, nội thành thành T và khu vực lân cận đột nhiên hứng chịu mấy trận mưa tuyết lớn, đóng thành lớp tuyết cực dày, phải đến tận thứ hai hôm đó mới dừng tuyết, hơn nữa hai ngày nay nhiệt độ cũng tăng dần lên, đến hôm nay, lúc cảnh sát phát hiện thi thể Richard thì tuyết đọng trên mặt đất đã sớm tan hoàn toàn.
“Dữ liệu camera không đủ, trên thi thể Richard cũng không lưu lại DNA của hung thủ, khám nghiệm hiện trường cũng không thu được dấu chân của kẻ tình nghi, ” Tưởng Sâm không nhịn được lớn giọng chửi thề, “Con mẹ nó thế thì tra án cái quỷ gì nữa? Tổ điều tra chứ có phải thần thánh gì đâu!”
Một ngày sau, tổ bọn họ còn nhận được một tin tức còn bết bát hơn——camera trong phố Duke không cho ra bất cứ một phương tiện khả nghi nào đi về hướng rừng cây.
Biết tin, Thẩm Lộ cũng phải cảm khái mấy người Tưởng Sâm thực sự là xui tận mạng: “Không thu được DNA có thể là vì hung thủ đã sớm có kế hoạch, hắn đã chuẩn bị kĩ càng để chuyện này kết thúc thật vẹn toàn, còn phương tiện khả nghi…”
Anh dừng một chút: “Các cậu có nghĩ tới không, hung thủ có thể đã đến trước tận mấy tiếng, thậm chí đã tới nơi đó tận mấy ngày trước đó thì sao, cho nên chưa hẳn là cả hai đều lái xe đến cùng ngày?”
“Chúng tôi có nghĩ tới trường hợp này, cũng đã sắp xếp cảnh sát đến từng hộ lân cận dò hỏi xem có ai khả nghi hay không rồi.”
Nhưng dù sao họ cũng không hy vọng có thể thu được kết quả gì lớn lắm, đi hỏi từng cư dân một trong khu vực đó dù sao cũng không phải là một cách thức tìm kiếm manh mối dễ dàng gì.
Thẩm Lộ cũng hiểu nguyên nhân, chỉ đành thở dài bất lực: “Richard hôm thứ hai có liên lạc với ai không, các cậu có tra lịch sử điện thoại, tin nhắn chưa?”
“Hôm thứ hai, Richard liên lạc cả thảy mười ba người, trong đó chín người thuộc nhóm thất nghiệp kia, còn bốn người là ở nơi khác,” Tưởng Sâm đáp, “Cả bốn người ngoại tỉnh đều có bằng chứng ngoại phạm, nếu nghi ngờ những người đã từng liên lạc với Richard trước khi hắn chết thì chỉ có mấy người trong hội thất nghiệp là đáng nghi ngờ nhất.”
frtunamjrgarden.wordpress.com
Dù sao vẫn phải tiếp tục điều tra, tối thứ sáu Thẩm Lộ vẫn theo lịch trình tham gia buổi tụ tập của hội nhóm thất nghiệp, lúc anh đến quán bar, các hội viên đang ăn uống nhậu nhẹt linh đình, bầu không khí khá tốt, chỉ có mỗi mình anh lộ vẻ mặt căng thẳng vì tin Richard chết.
“Bret, mọi người hiếm lắm mới lại tụ tập với nhau một hôm, sao cậu chứ ngẩn người thế hả? Thả xúc xắc đi, tới lượt cậu!”
Thẩm Lộ lúc này mới hồi thần, nói xin lỗi với mọi người rồi nhận hai con xúc xắc, thả nó vào hộp, lắc. Kết quả hai mặt xúc xắc đều là năm, anh tránh được một kiếp bị phạt theo luật chơi.
Không có cơ hội ép Thẩm Lộ uống, đám người hô lên một tiếng tiếc nuối, lại chuyển xúc xắc cho người kế tiếp, tất cả đều đang chơi bời nhiệt tình vui vẻ, không ai có bất kì biểu hiện dị thường nào. Thẩm Lộ nghiêm túc quan sát một lúc lại vô thức đưa hồn thả vào mây xanh.
Hammad nhanh chóng nhận ra Thẩm Lộ đang mất tập trung, gã chần chừ một lát rồi quyết định rót một ly rượu Rum, nửa cưỡng ép nhét vào tay Thẩm Lộ: “Bret, có phải cậu lo lắng chuyện công việc không? Uống đi, cứ tin tôi, uống say rồi ngay cả sức lực nghĩ đến mấy chuyện rối rắm này cũng chẳng còn!”
Thẩm Lộ thầm nói, chuyện anh đang phiền lòng so với chuyện mấy người này nghĩ căn bản là chẳng liên quan.
Từ chối ý tốt của Hammad thì có vẻ không hay lắm, anh đành than nhỏ một tiếng, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
Mấy người ngồi cạnh nhìn thấy thế thì cười lớn, nửa đùa nửa thật chế nhạo Thẩm Lộ trông cứ như con gái, nhưng cười nói chốc lát thôi, bọn họ lại chuyển đề tài khác ngay: “Quái nhỉ, sao hôm nay Richard không tham gia, có phải là gặp chuyện gì phiền phức không?”
Một người có quan hệ khá thân thiết với Arnold cũng nhanh chóng nhận ra buổi tiệc lại thiếu một người nữa: “Arnold cũng không tới, kỳ lạ thật, mỗi lần nhậu nhẹt hắn luôn là tên tích cực nhất cơ mà.”
“Ôi chao, có khi là có chuyện gì đó không đến được, huống hồ gia đình Arnold vốn đã có một đống phiền phức…” Ngay cả việc Arnold tự sát mà đám người này cũng không hề hay biết.
Thẩm Lộ vểnh tai lên nghe ngóng, quan sát từng nhất cử nhất động của mỗi người, nhưng không thể nhìn ra bất cứ dấu vết nào từ bọn họ.
Anh mê man mệt mỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ hung thủ thực ra không phải là người trong hội thất nghiệp này? Nhưng nếu như vụ án này thật sự không liên quan đến đám người này, thì còn có người nào kết thù oán với Richard nữa? Vì gã lập nên cái hội này mà kết thù với hung thủ chăng?
Nghĩ ngợi lung tung không ra kết quả, Thẩm Lộ lại mạnh tay bóp cái cằm nộn của mình, lại rót cho mình thêm mọt ly rượu Rum, sau đó mới cưỡng ép suy nghĩ đang bay tứ tán của mình về lại một mối.
Những kẻ thất nghiệp rớt xuống tầng chót trong xã hội tụ tập ăn nhậu ở quán bar, rõ ràng là kẻ chẳng còn mấy đồng mấy cắc trong túi nhưng vẫn gọi rượu mạnh thả ga, không có bất cứ ai lưu tâm đến việc làm thế nào để chi trả hóa đơn lần này, gần như tất cả đều ôm tâm thái ngày mai chẳng còn hy vọng gì đâu, cứ thỏa thích mà phóng túng đi.
Khoan đã, Richard không ở đây thì sẽ không có ai trả hóa đơn cho bọn họ, vậy mà cái đám thất nghiệp này vẫn gọi một lần mười bình rượu, đêm nay ít nhất cũng tốn mấy trăm đơn vị nước C. Đám người này, thật sự đã nghĩ đến chuyện nhậu xong thì trả tiền bằng cách nào rồi à?
Nghĩ tới đây, bàn tay cầm ly rượu của Thẩm Lộ run rẩy, anh cẩn thận chọt tên đàn ông da đen bên cạnh, hỏi: “Hammad, cậu có biết chỗ rượu này tốn bao nhiêu không đấy?”
“Hử?” Hammad thực ra không uống được bao nhiêu rượu, lúc này gã mới uống có ba, bốn ly đã bắt đầu ngà ngà say, gã mê man liếc nhìn Thẩm Lộ, suy nghĩ một thôi một hồi mới chậm chạp trả lời “Hình như là 70 một bình? Chất lượng xoàng thôi nhưng mà cũng là rượu cả, Bret cậu uống thử chưa?”
Thẩm Lộ: “…”
Bây giờ thì anh nhận ra rồi, cả một đám ngồi đây nhưng chỉ có mình anh quan tâm đến chuyện nhậu xong thì đào đâu ra tiền mà trả thôi.
Quá vô lý! Đám người thất nghiệp này đã đến đường cùng rồi, mà tại sao bản tính phô trương, lãng phí vẫn không đổi?
Hammad uống nhiệt tình, không chú ý tới vẻ mặt biến hóa thất thường của Thẩm Lộ, gã không nặng không nhẹ dùng đầu ngón tay gảy gảy miệng ly: “Bret cậu có sao không? Sao tay cậu lại run run thế kia?”
Thẩm Lộ hít một hơi thật sâu, cố gắng thuyết phục bản thân không nổi cáu bởi mấy cái hóa đơn: “Ừm, tôi chỉ đang nghĩ đến mấy chuyện rối rắm thôi. Tôi đi toilet một lát đã, sẽ mau chóng quay lại.”
frtunamjrgarden.wordpress.com
Thẩm Lộ đi mà như chạy ra khỏi chỗ đó, muốn dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, đến trước lối vào toilet, anh ngẩng đầu lên gật đầu ra hiệu với nhóm người tụ tập hút thuốc hoặc là đi giải quyết nỗi buồn đang đứng choáng hết đường đi bên ngoài, thấy đám người không rảnh chú ý tới mình, liền bình tĩnh chui vào một phòng vệ sinh riêng, móc điện thoại ra khỏi túi quần, nhắn tin hỏi Tưởng Sâm xem hắn có trả tiền hóa đơn tối nay giúp được không.
Anh thực sự cạn lời với đám người thất nghiệp kia, nhưng mà lại không thể cứ ném bọn này sang một bên không quan tâm không hỏi han được.
Ai, thôi, nếu không thì anh trả tiền giúp cho đám này hôm nay vậy…
Thẩm Lộ che mặt một phút mặc niệm cho ví tiền của mình, ngồi lại trong phòng vệ sinh thêm hai phút nữa, mới ấn xả nước rồi ra bồn giả bộ rửa tay, xong xuôi mới rời khỏi toilet chuẩn bị quay trở về sảnh quán bar.
Mấy người khi nãy đứng hút thuốc ngoài nhà vệ sinh đã tản đi hết, để lại bầu không khí nồng nặc mùi thuốc khó ngửi vẫn còn quanh quẩn chỗ đó.
Thẩm Lộ không nhịn được nhíu mày, cầm lấy chai nước xịt khử mùi trên bồn rửa tay xịt xịt, bây giờ không khí mới dễ thở hơn được một chút.
Chắc sau đêm nay, anh nên dứt khoát thoát ra khỏi vòng quan hệ của nhóm thất nghiệp này đi thôi, tốn quá nhiều thời gian cho nhóm này mà cuối cùng cũng không tra ra được kết quả gì có giá trị. Nhưng mà cái nhóm này quả thật không làm người ta bớt lo được mà, thôi, sau này có thời gian thì đến sở phúc lợi xã hội xem có cách nào giúp được cái đám này không vậy…
Vừa nghĩ ngợi Thẩm Lộ vừa lau khô tay, soi gương chỉnh lý lại bản thân một chút, anh quay người định ra khỏi toilet. Bất ngờ, anh vừa mới nâng chân lên, chưa kịp bước tới thì cảm nhận sau gáy có một vật cứng đụng vào.
Động tác dưới chân Thẩm Lộ ngừng lại: “Cái, cái gì thế?”
Tiếng nói khàn khàn phát ra từ phía đằng sau, người đó ghé vào lỗ tai anh mập mờ thổi khí: “Bắt được em rồi, con mèo con lén lút trà trộn này.”
Lúc này, cửa phòng vệ sinh bị động tác của hai người đóng lại.
Thẩm Lộ không dám manh động, sợ mình sơ sẩy chọc giận người phía sau, lúc lâu mới dám mở miệng nói bằng giọng điệu vô hại: “Trà trộn… Có ý gì?”
“Ngồi giữa một nhóm người nhưng lại lạc quẻ hoàn toàn, em không phải là người thất nghiệp thật sự, là nằm vùng do cảnh sát phái tới? Nhưng mà trên người em không hề có khí thế của cảnh sát, lại còn khiến người ta cảm thấy thật ngon miệng.” Đối phương dễ dàng nói ra hai chữ “Ngon miệng” khiến Thẩm Lộ nổi một tầng da gà da vịt.
“Em chắc là đến đây để điều tra? Để tôi xem nào, em chẳng phải là cảnh sát, thế thì là phóng viên?”
Người này nói Thẩm Lộ không phải người thất nghiệp, câu hỏi người này đưa ra không phải để nhận lại đáp án “Đúng” hay là “Sai”, mà là muốn mình chọn một trong hai đáp án sẵn có trong câu hỏi.
Thẩm Lộ không phải cảnh sát mà cũng không phải là phóng viên, nhất thời anh không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, thế là bầu không khí trong nhà vệ sinh lâm vào trầm mặc im ắng.
Mấy giây sau, Thẩm Lộ lại cảm thấy dị vật cưng cứng đâm đâm sau gáy mình, thanh âm của đối phương lại truyền đến, lần này rõ ràng xen lẫn sự mất kiên nhẫn: “Trả lời đi nào.”
“Tôi…” Thẩm Lộ nuốt nước bọt, “Nếu tôi nói tôi đến đây để trải nghiệm cuộc sống, anh có tin không?”
Vừa dứt lời, anh nghe thấy tiếng cười nhẹ của người phía sau, Thẩm Lộ vẫn chưa quyết định nên làm gì tiếp đây, người kia nói tiếp: “Cậu không nói thật.”
Một loại cảm giác nguy hiểm bỗng dưng bao phủ lấy Thẩm Lộ, khiến anh nhất thời không thở nổi.
Đại não nhanh chóng hoạt động nghĩ xem nên làm cái gì kế tiếp, Thẩm Lộ thầm trách bản thân vô năng, suốt ngày qua tháng lại tiếp xúc với biết bao nhiêu vụ án, biết bao nhiêu tên tội phạm, thế mà lại sơ suất để một phần tử nguy hiểm không biết có tiền án tiền sự gì không tiếp xúc với mình ở gần thế này!
“Tôi thật sự là đến đây để trải nghiệm cuộc sống mà, tiện thể kết thêm bạn bè, quan sát cuộc sống của mấy người đó, thật sự không vì mục đích gì khác!” Thẩm Lộ kiên trì khơi thông với người đàn ông phía sau, “Anh thả tôi ra nhé, tôi không thấy được khuôn mặt hay dáng dấp anh, tôi sẽ coi như không biết chuyện có người mang súng theo bên người…”
Nhưng anh còn chưa dứt lời, người đàn ông phía sau đã trầm giọng ngắt lời: “Làm sao tôi có thể để cậu đi dễ dàng như thế, cậu ít nhất phải ăn quả đắng một chút, xem như là lời cảnh cáo gửi đến mấy tên cớm kia, lẻn vào đây để điều tra ư, không có dễ vậy đâu.”
Thẩm Lộ căng thẳng, chưa từ bỏ ý định mở miệng phân bua tiếp, liền cảm thấy vật cứng sau gáy lại tiến thêm một chút.
Mọi lời nói trong họng đều bị nuốt ngược trở về, trong đầu ngoại trừ câu “Cái mạng mình đến đây là xong rồi” thì hoàn toàn trống rỗng.
Không lâu sau, người phía sau anh khẽ thở dài, nói lời từ biệt: “Gặp lại sau, con mèo nhỏ lầm đường lạc lối của tôi.”
Y bóp cò.