“Anh xem, nếu có mỗi em họ sẽ bắt nạt em.” Lăng Dục Cẩn thấy Lăng Kiệt Sâm đang sắp xếp lại lông sư tử thì lập tức ngồi cạnh ra vẻ đáng thương.
Mắt ươn ướt, giống như không có Lăng Kiệt Sâm bên cạnh thì sẽ biến thành một bé yếu ớt bị gió táp mưa sa, ai cũng có thể bắt nạt.
Bé… yếu… ớt…
Khán giả biểu thị Bé Cẩn vui là được rồi.
Chúng tôi sẽ tạm thời quên mất cậu một cước đá bay trần hang, tay không bắt cá sấu, ném bay báo đốm cùng rất nhiều cảnh tượng nguy hiểm khác.
_(:з” ∠)_
Lăng Kiệt Sâm cảm thấy em trai nói rất có lý, lúc ấy Bé Cẩn chọn thiết bị điều chỉnh nhiệt độ đã bị rất nhiều người để ý, một khó địch trăm, em trai tuổi hãy còn nhỏ, nhỡ may xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Bé Cẩn vẫn là trẻ con, sao mình có thể có suy nghĩ để lại em ấy một mình giãy giụa trong cuộc thi phức tạp này?
Tâm trách nhiệm của anh cả rực cháy, Lăng Kiệt Sâm lập tức đứng dậy: “Bé Cẩn, đem da linh dương giết hai hôm trước ra.”
“Bé Cẩn, thấm nước sợi này rồi vò nát, trước khi mặt trời xuống núi đưa cho anh.”
“Bé Cẩn, thịt này thái khối, đun sôi rồi sấy khô, tấm nhựa chống thấm lúc trước chúng ta cất đâu rồi?”
“Bé Cẩn…”
Về mặt hành động, quyền uy địa vị của Lăng Kiệt Sâm không thể lay động, Lăng Dục Cẩn ngoan ngoãn làm trợ thủ, hai người bận rộn chuẩn bị vào núi.
Trước đó khi gặp dân bản địa hai người thương lượng với ban tổ chức đã lấy được rất nhiều đồ, trong đó có thiết bị bay phản trọng lực, quần áo chống rét và thiết bị lọc nước.
Thiết bị bay phản trọng lực có thể gắn ở đế giày, lúc đi trên tuyết sẽ không quá trơn, cũng ít tốn sức hơn.
Quần áo chống rét tách ra, chế thêm quần áo mới lấy được từ bốn người kia, lại may lại thành áo len và quần lông.
Thiết bị lọc nước ở vùng ít nguồn nước như sa mạc rất hữu dụng nên cứ cất đi đã, ra khỏi núi tuyết lại lấy ra.
Những đồ này tác dụng có hạn, công suất thấp nhưng được cái nhỏ gọn dễ mang, đáng tiếc không thể trắng trợn mang ra dùng, chỉ có thể đợi tối máy quay nghỉ mới có thể lén dùng.
Nhưng không sao, giờ Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn đã đủ bận rồi.
Lăng Dục Cẩn không rõ vì sao anh trai biết cả kỹ năng may vá và thuộc da.
Sau khi chạy qua chạy lại làm theo lời Lăng Kiệt Sâm cậu phát hiện da linh dương cứng ngắc chôn dưới hố mấy ngày, vò đốt nhiều lần đã không còn mùi gay mũi, lại còn mềm hơn nhiều.
Vải rách tứ tung dùng sợi cây may lại cũng thành quần áo.
Lăng Dục Cẩn mặc thử thì phát hiện.
(⊙v⊙)
Ngoài cắt may đẹp, nhẹ nhàng vừa người quan trọng nhất là chống thấm, sẽ không bị tuyết làm ướt.
Khán giả lúc này mới phát hiện, Lăng Dục Cẩn hình như chỉ có lúc nấu cơm phát huy được tác dụng, Lăng Kiệt Sâm mới là toàn tài.
Khán giả đã bị hai anh em nuôi thành kén chọn tỏ vẻ họ không muốn xem Lăng Dục Cẩn xử lý nguyên liệu nấu ăn nữa, họ muốn xem Lăng Kiệt Sâm may quần áo pha da dê, sau đó xem lại Lăng Dục Cẩn nấu cơm sau cũng được.
╭(╯^╰)╮
Vô cùng bắt bẻ!
Mũ che tai, áo kín cổ, áo khoác chống lạnh chống nước, găng tay bao gối không ảnh hưởng hoạt động, giày đi tuyết, còn có “quần lông” may bằng da linh dương và sợi cây thô.
Thậm chí Lăng Kiệt Sâm còn làm cho em trai áo lót nhỏ, có độn thêm lông sư tử giữ ấm cực tốt.
Lăng Kiệt Sâm dùng một loại cây rỗng ruột làm máy đóng gói chân không, cho thịt đông vào vải chống thấm, vừa dễ bảo quản lại dễ mang.
Qua một ngày hai người đã chuẩn bị xong.
#Anh hai nhất định có họ hàng với Doraemon, có khi chính là Doraemon ý~#
Dưới hoàn cảnh bức bách tiềm năng con người có thể bộc phát là vô hạn.
Có lẽ Lăng Kiệt Sâm cũng không ngờ tới mình sẽ ở hoàn cảnh ác liệt như vậy chế ra hai bộ quần áo leo núi tuyết.
Đến cả kim cũng là mài ra.
(づ ●─●)づ
Lăng Dục Cẩn đeo cái ba lô duy nhất trên lưng, đưa cho anh trai một cây gậy mới đẽo, còn chưa bắt đầu đi đã nghe thấy tiếng nổ.
Hơi giống, pháo?
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm quay đầu nhìn thì thấy một phi thuyền đến ngay sau đạn tín hiệu, mấy giây sau tất cả thí sinh nhận được thông báo của chương trình từ camera quay phim.
“Giờ là tám giờ sáng ngày thi đấu thứ mười bốn, thí sinh chưa bỏ quyền thi đấu còn ba mươi chín, xin tất cả thí sinh chú ý huy chương đeo dưới cổ áo, cẩn thận bảo quản chúng, mất huy chương sẽ mất tư cách dự thi, thu được huy chương sẽ được thêm điểm. Giải thưởng sẽ tính dựa vào thứ tự tới đích và số điểm thưởng cho sáu người đầu tiên. Cố lên ~”
Thông báo lặp lại ba lần camera mới quay lại công việc.
Đám thí sinh: “…” What?
Bị một bước này của chương trình làm ngây người còn có khán giả.
↓
Muốn sàng chọn tiếp trong ba mươi chín thí sinh này sao? Gần trăm người mà chưa được nửa thời gian đã rụng mất sáu phần, tỉ lệ đào thải thật đáng sợ!
Bảo sao lúc nãy tôi mua camera của thí sinh 023, huy chương vừa mất thì tín hiệu cũng mất, trạng thái cũng thành mất tư cách thi đấu.
Tôi vừa xem lại, trong quy tắc đúng là có nói cần bảo quản cẩn thận quần áo chương trình cung cấp, nhưng như này cũng bẫy người quá đi, không nói rõ chuyện huy chương, mấy thí sinh không cẩn thận mất huy chương chắc tức hộc máu.
Khán giả tiếp tục thảo luận, thậm chí có người muốn đếm lại xem có bao nhiêu thí sinh chưa đốt đạn tín hiệu nhưng vì mất huy chương mà không hiểu sao mất tư cách thi đấu.
Thí sinh đang thi đấu ngoại trừ may mắn không vứt huy chương đi thì còn hận không thể túm lấy ban tổ chức đánh cả trăm lần.
Thi đấu sắp được nửa rồi mới nhảy ra nói rõ, có bản lĩnh thì đừng chơi chữ đi!
Bây giờ nói rõ cho thí sinh còn lại tầm quan trọng của huy chương không phải là biến tướng của chuyện cho thí sinh hay muốn lấy nhất, nhì, ba, sáu giải (giải đặc biệt một người, giải nhì hai người, giải b aba người) thì hoặc là đến đích trước, hoặc là lúc gặp thí sinh khác đoạt huy chương của họ, vừa giảm bớt tỷ lệ cạnh tranh vừa gia tăng ưu thế.
Ban tổ chức xấu quá đi!
“Anh, sắp tới sợ là chúng ta sẽ rất dễ gặp thí sinh khác.” Lăng Dục Cẩn suy đoán rừng rậm và đầm lầy chiếm diện tích rất lớn, núi tuyết và sa mạc thì nhỏ hơn, nếu không chương trình đã không đột nhiên xuất hiện chọc ra vấn đề trước đó vẫn luôn né tránh – xử lý những thí sinh khác để thêm lợi ích cho mình.
Trước đó ở rừng rậm mọi người còn đang điều chỉnh trạng thái, cảm thấy đích đến hãy còn xa lắm, việc cấp bách là đoàn kết sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt.
Nhưng chương trình vừa nói vậy khiến thí sinh nhận ra cuộc thi đã được gần nửa, khái niệm đích đến cũng rõ ràng.
Mọi người hành động đi, đấu nhau đi!
Đúng là một ban tổ chức ngứa đòn!
“Chúng ta đi tiếp chứ anh?” Lăng Dục Cẩn sờ huy chương dưới cổ áo, mím môi, cảm thấy con đường phía trước khó khăn trùng điệp.
Lăng Kiệt Sâm thấy vậy thì vỗ vai em trai: “Đương nhiên, đã tham gia thi thì sẽ muốn thắng, vui là chính giải thưởng là phụ, là lừa trẻ con thôi, chúng ta đã tới đây chính là để tranh thắng thua.”
Ban tổ chức vừa làm vậy thì người phát sầu không chỉ là hai anh em họ.
Những đội tạm thời hợp tác, nhân số đông mới cần nghĩ thật kỹ, sáu danh ngạch kia đối với họ nghĩa là gì.
Bất hoà, phản bội, hóa thù thành bạn, những thứ có thể khiến tỉ lệ người xem tăng đột phá đang lặng yên chờ lên sàn.
Khán giả xem chán những thí sinh vị thành niên hoặc mới trưởng thành lừa gạt lẫn nhau chỉ có thể về với số 081 082 rửa mắt, thanh lọc tâm hồn.
Dù cạnh tranh có ở khắp nơi, thí sinh cũng không phải thỏ trắng chân chính nhưng nhìn những người giây trước còn ngây thơ hồn nhiên, giây sau đã trở mặt thì vẫn thấy gai gai.
Không phải tất cả khán giả đều thấy hưng phấn khi xem thí sinh bất hòa.
TvT
Vẫn là về xem 081 082 sấy thịt bò leo núi, không tranh không lừa, vui vẻ tiến về phía trước đi!
Sau khi tới núi tuyết vì chuẩn bị quần áo ấm đầy đủ nên hai anh em thích ứng rất tốt, dừng lại nghỉ ngơi cũng chỉ là để bổ sung năng lượng.
Thực tế ở núi tuyết hay rừng rậm thân thể đều mất nước rất nhiều, nếu không bổ sung kịp sẽ bị mất nước nghiêm trọng, ở núi tuyết vì nhiệt độ thấp Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn không cảm thấy khát nhưng vẫn đúng giờ dừng lại dùng ấm đun nước nóng uống.
Thế là những thí sinh khác vì vị trí tranh tranh tranh, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn uống uống uống, những thí sinh khác vì quần áo cướp cướp cướp, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn uống uống uống, những thí sinh khác vì đồ ăn đoạt đoạt đoạt, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn vẫn uống uống uống.
Những thí sinh khác: Thi đấu và hiện thực, chiến trường tàn khốc không khói lửa.
Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn: Bổ sung nước thật phiền.
Khán giả không khỏi che mặt, cảnh này không phải đã gặp trong rừng rậm sao?
Chúc mừng Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn thu được danh hiệu quang vinh “Đội hai người vui chơi giải trí.”
Tuyết trắng xóa trừ lóa mắt còn khó phân biệt phương hướng, lại thêm địa hình núi tuyết phức tạp nên Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn không ngừng lên núi xuống thung, tránh chuyện thuận núi leo xuống sẽ lạc đường.
Nhưng tục ngữ nói lên núi dễ xuống núi khó, mỗi lần từ sườn núi đi xuống đều là thử thách vận may với Lăng Kiệt Sâm.
Vì không ai biết dưới lớp tuyết dày là cái gì, đi mỗi bước đều cần thăm dò, nếu không bước hụt hoặc ngã xuống sẽ phải chịu hậu quả toàn thân trật khớp.
May mà Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn có không ít dây thừng, họ vẽ vòng tròn đường kính một mét trên tuyết, sau đó cắm cọc cố định, Lăng Dục Cẩn đi trước dò đường, dẫm dấu chân lên tuyết, chờ đến nơi thì Lăng Kiệt Sâm sẽ rút cọc, cầm gậy dẫm theo bước chân em trai đi xuống.
Đành chịu, dây thừng có hạn, họ chỉ có thể tuần hoàn dùng.
Nếu không để lại dây ở chỗ cắm cọc, Lăng Kiệt Sâm tụt dây xuống tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.
Nhưng Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều biết da ngoại kỵ nhất là tham nhanh, chậm rãi đảm bảo an toàn quan trọng hơn tất cả.
Thế là khán giả lại được thưởng thức đội vui chơi giải trí ở trong tuyết hâm nóng thịt, lúc may mắn còn có thể đào được khoai tây, cây củ dưới lớp tuyết, thậm chí còn ngâm nấm nấu canh rau, sau đó uống cnah nấm bổ sung vitamin.
Rõ ràng trừ tuyết đọng với vài miếng đất thỉnh thoảng lộ ra thì chung quanh chẳng còn gì, sao hai người có thể thảnh thơi như thế?
Khán giả khóc lóc nói, đêm hôm khuya khoắt xem trực tiếp đúng là hành hạ dạ dày.
Hai người lấy tốc độ để Lăng Kiệt Sâm ít đổ mồ hôi làm tiêu chuẩn, vừa đi vừa nghỉ.
Nhưng chậm cũng có chỗ tốt, hai người có nhiều thời gian chọn chỗ dừng chân hơn, tránh được hai lần tuyết lở, thậm chí có một ần sắp tới sơn cốc thì gặp đội năm người, cách nhau không tới mười mét, họ vừa nhìn thấy hai anh em đã chuẩn bị nhào lên như sói gặp dê.
Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn tốt bụng khuyên: “Đừng tới đây đừng tới đây!”
Hiển nhiên đội năm người không nghe, họ muốn chạy tới cướp huy chương của hai anh em, chạy về trước chưa được ba bước đã dẫm vào khoảng không, tuyết dưới chân sụt, rớt xuống hố.
Đó là cái hố to do Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn phát hiện, hai người đã đi vòng qua, không ngờ mấy thí sinh khác lại nhảy vào.
“Đã bảo đừng tới đây sao mấy người còn không nghe?” Lăng Kiệt Sâm ngồi ở miệng hố, nhìn năm người dưới đáy ôm tay ôm chân không động nổi, sau đó lấy ở túi quần ra một thỏi nam châm, buộc vào que, chọc chọc túi của năm người, hút huy chương lên.
May mà đội năm người sợ mất huy chương nên đã tháo chúng từ cổ áo xuống để trong túi áo ngực, nếu không Lăng Kiệt Sâm còn phải sầu não xe tháo huy chương khỏi cổ áo như nào.
Chờ anh trai câu năm miếng huy chương lên, Lăng Dục Cẩn dò xét nhìn xuống năm người bị ngã ngang dọc dưới hố: “Chưa nói tới chuyện tay chân mấy người còn động được không, ngã như vậy chắc xương cụt cũng nứt rồi ha?”
Nếu để mặc năm người này ở đáy hố thêm hai tiếng chắc ban tổ chức phải tới nhặt xác mất, nên Lăng Dục Cẩn lấy một cây gậy dài ra: “Tôi giúp mấy người đốt đạn tín hiệu, không cần khách khí.”
Sau đó Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn ngồi trên bờ hố, chờ phi thuyền xuất hiện ngay sau đạn tín hiệu đưa người đi, Lăng Dục Cẩn buộc dây thừng, hai tay cắm dao vào thành hố leo xuống, nhặt lại ba lô và đồ ăn mấy người kia làm rơi.
Lăng Dục Cẩn bò lên, lau sạch tuyết và đất trên dao, cất vào túi vật tư trên lưng, phủi tuyết trên người nói với Lăng Kiệt Sâm: “Những thí sinh khác vừa đáng yêu vừa hào phóng à?”
Lăng Kiệt Sâm gật đầu đồng ý, sau khi đánh giá cực cao các thí sinh khác thì cùng Lăng Dục Cẩn đi tiếp.
Ai kêu bốn lần gặp thí sinh khác, dù là lúc xuất phát ở rừng rậm, trong nồi của dân bản địa, vùng núi gặp đội bốn người, thêm năm người này thì ấn tượng của Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn với các thí sinh khác đều đặc biệt tốt.
Đại khái là giống NPC có thể rơi đồ trong game~
Những thí sinh khác: Đừng cản chúng tôi, để chúng tôi bay lên!
Tốc độ của Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn không nhanh nhưng đi đường tắt nên đến lúc hết ngày mười chín đã gặp được cây xanh, hai người biết đã sắp ra khỏi núi tuyết.
Khác biệt độ cao so với mặt nước biển đã tạo nên kỳ cảnh núi tuyết sừng sững giữa cát vàng, tương tự như dãy núi Kilimanjaro trên Địa Cầu, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cần tìm đủ nước và thức ăn để vượt qua sa mạc trước khi ra khỏi núi tuyết.
Nhưng lại có vấn đề khác, so với thức ăn sấy khô dễ mang theo thì nước rất khó chở đi, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn muốn mang theo đủ nước thì cần làm thứ khác.
“Làm xe trữ nước loại nhỏ đi, Bé Cẩn, em chặt cây này làm hai đi.” Thợ thủ công Lăng Kiệt Sâm thấy tuyết bớt dày, thảm thực vật bắt đầu hiện thì biết đã tới lúc chế công cụ khác.
“Định làm bánh xe?” Lăng Dục Cẩn nhìn hai con dao trên tay, quơ quơ thì phát hiện không được, dao này chặt chém thì không sao, nhưng dùng thay bía, thân cây còn to như thế thì lưỡi dao sẽ cong.
“Bánh xe đi trên cát sẽ bị lún, Bé Cẩn em còn nhớ xe đồ chơi ở nhà không?” Để giảm lực đẩy xe trữ nước qua sa mạc thì bánh xe thông thường không dùng được nên Lăng Kiệt Sâm muốn thay đổi thiết kế, để nó có thể “nổi” được.
Lăng Kiệt Sâm nói cho Lăng Dục Cẩn nguyên lý thiết kế xe trữ nước một lượt, sau đó cầm một cành cây nhỏ bảo Lăng Dục Cẩn tính ra mấy số liệu như sức nổi, độ dài, trọng lượng, còn mình thì tìm nguyên liệu.
Thế là Lăng Dục Cẩn ngồi xuống giải đề, Lăng Kiệt Sâm đi xung quanh tìm nguyên liệu, để lại đám người xem không thốt thành lời.
↓
Khán giả xem đến đây mới nhớ tới đội vui chơi hai người không chỉ biết nấu cơm, làm đồ thủ công mà còn là học sinh xuất sắc đường đường chính chính nộp hồ sơ tham gia chương trình!
Hu hu, lúc nãy máy quay lia tới, đề vật lý của Bé Cẩn dùng mấy công thức sao tôi chưa từng gặp? Năm nay tôi tốt nghiệp đó!
Làm xe trữ nước không thực tế lắm, nhưng nghĩ lại không trữ nước thì khó mà vượt qua được sa mạc, chương trình ác thế!
Còn ban tổ chức?
Họ nghệt ra nhìn 081 082, chờ đã, kịch bản khát khô tuyệt vọng trong sa mạc đâu? Sao còn có cả xe trữ nước nữa?