Biên tập: Thủy Nguyệt
Chỉnh sửa: Zừaaa┃Đọc kiểm: Red Tea
Dỗ trẻ con khóc bao giờ chưa? Là kiểu nói lý không thông, chỉ biết dùng tiếng khóc lấn át tiếng nói ý.
Nói thật, trước khi Lăng Điềm Điềm khóc toáng lên, Lăng Dục Cẩn chưa từng trải nghiệm lực sát thương tự nhiên mà mấy kẻ không răng mang lại.
Lăng Dục Cẩn bị tiếng khóc làm cho váng đầu quay sang nhìn người nhà cầu cứu, không ngờ họ lại đang hoài niệm: “Bé Cẩn lúc nhỏ cũng khóc như này, lúc ấy nghe chỉ thấy lo, giờ nghe lại thấy nhớ!”
“Đúng thế, trước kia còn thắc mắc Bé Cẩn bé xíu sao khóc to vậy, giờ nhìn Điềm Điềm lại thấy thật đáng yêu!”
Người đã nuôi trẻ con quả nhiên khác biệt, bà thuần thục bế mầm nhỏ lên, đong đưa, sau đó đặt vào ngực Lăng Dục Cẩn, để người đang không biết làm gì tiếp tục.
Còn cổ vũ: “Cố lên ~”
Này, cái này có gì mà cố lên? Nhưng Lăng Dục Cẩn biết hành vi cướp thức ăn của mình đã quá đáng nên đành kiên trì dỗ Lăng Điềm Điềm.
“Không khóc, nín nào, tôi sai rồi, giờ tôi ép nước dưa hấu cho cậu được không?”
Lăng Điềm Điềm không thèm quan tâm, vẫn khóc tối tăm mặt mũi.
“Thêm một cốc nước chanh?”
“Thật không?” Bảo dừng là dừng, Lăng Điềm Điềm thút tha thút thít, run run lá non dính nước, xác nhận lại.
Lăng Dục Cẩn đầu hàng mầm nhỏ này, gật đầu, mang Lăng Điềm Điềm xuống bếp.
Hàng ngày ăn nhiều như vậy không biết đồ ăn đi đâu rồi? Lăng Dục Cẩn tựa khung cửa nhìn Lăng Điềm Điềm ừng ực uống nước trái cây, thuận miệng hỏi: “Lăng Điềm Điềm, cậu thích khóc như thế, là con gái phải không?”
“Cậu mới là con gái, tôi là con trai!” Lăng Điềm Điềm lập tức phản bác, tỏ vẻ kích động vì bị nhận nhầm giới tính.
Ờ, cái cây còn chia giới tính nữa.
“Lăng Điềm Điềm, cậu nói xem cậu giống con trai chỗ nào?” Lăng Dục Cẩn khoanh tay, bắt đầu trêu Lăng Điềm Điềm.
“Hừ hừ hư, tôi đáng yêu như này, chắc chắn là con trai!” Lăng Thanh Huyền nói đáng yêu đều là con trai, Lăng Điềm Điềm vẫn luôn xác định rất rõ bản thân mình.
Đáng, đáng yêu?
“Lăng Điềm Điềm, cậu chắc chắn không biết nghĩa của từ khiêm tốn!” Lăng Dục Cẩn bất lực nói, Lăng Điềm Điềm lấy đâu ra tự tin mà dám nhận mình là đáng yêu nhất.
Còn có, chị à, cái gì mà “Đáng yêu như vậy nhất định là con trai”, đừng dạy Lăng Điềm Điềm mấy cái đấy chứ!
“Bé Cưng à, cưng đang ghen với tôi sao?” Lăng Điềm Điềm uống no nước hoa quả, lau sạch lá cây, từ từ nhảy xuống đứng trước mặt Lăng Dục Cẩn.
Lăng Điềm Điềm theo người nhà họ Lăng gọi Lăng Dục Cẩn là Bé Cẩn, nhưng mỗi lần nói “Cẩn” lại bị Lăng Dục Cẩn cười nhạo nói ngọng, là một mầm nhỏ có tự tôn, Lăng Điềm Điềm tự ý đổi “Bé Cẩn” thành “Bé Cưng”.
“Há há há, đúng đúng đúng, chuẩn là tôi đang ghen vì cậu vô cùng đáng yêu!” Lăng Dục Cẩn cảm thấy mình sắp thành họ hàng gần của kem dưỡng ẩm mật ong SOD, giật miệng đáp lại.
“Ai, ghen với tôi là bình thường, cậu không cần thấy khổ sở, tôi đi ra ngoài chơi đây ~” Người quá ưu tú luôn phải chịu áp lực và những ánh mắt khác biệt, Lăng Điềm Điềm gật đầu, tỏ vẻ hiểu được tâm trạng của Lăng Dục Cẩn, sau đó tốt bụng quơ lá cây với Lăng Bé Cưng, nhảy lên chậu hoa, bay vút đi.
Lăng Dục Cẩn thề, cậu với Lăng Điềm Điềm không hợp vía, sớm muộn cũng có một ngày sẽ đánh một trận!
“Lăng Điềm Điềm, tôi cảnh cáo cậu, dám gọi tôi là bé cưng nữa tôi sẽ ném cậu đi!”
Vừa dứt lời đã nghe thấy Lăng Điềm Điềm không biết xấu hổ đi méc: “Mẹ Lăng ơi, ôm con với, Bé Cưng bắt nạt con ~”
Sau đó là tiếng mẹ Lăng không chịu nổi mà xả giận thay cho mầm nhỏ dễ thương: “Bé Cẩn, không được bắt nạt Điềm Điềm!”
Lăng Dục Cẩn: “…” Lăng Điềm Điềm, mi tốt nhất cầu trời cho không rơi vào tay ta.
Có Lăng Điềm Điềm chọc cười nên khoảng thời gian chờ đợi vốn khẩn trương lại trôi qua rất nhẹ nhàng, đến hết giờ nhập hồn hôm nay, cả nhà quây quần ở phòng khách, bắt đầu thương lượng hành trình tới Star World ngày mai.
Trải qua gần một tháng phổ cập tri thức, người tiếp nhận nhanh nhất lại là bố mẹ Lăng, có thể là do tâm lý “dù sao mình cũng không hiểu rõ những thế giới này, tiếp nhận hết là xong”, hai vợ chồng hào hứng như sắp đi du lịch gia đình, ôm chậu hoa hỏi Lăng Điềm Điềm: “Đúng rồi, Điềm Điềm, chúng ta có thể mang hành lý đi không? Mang thêm ít quần áo?”
Dù không biết đi hệ ngân hà Como kiểu gì nhưng đây cũng không phải kiểu mua tour tham quan, tay xách hành lý, tay chụp ảnh, yêu cầu này sao mà làm được!
Lăng Kiệt Sâm cảm thấy bản thân mình cần khuyên bố mẹ vài lời, xuyên qua là một chuyện rất nghiêm túc, sao có thể chệch sang kiểu này?
Lăng Điềm Điềm đu đưa lá cây nhỏ, chủ động đề nghị: “Không mang hành lý, chúng ta đem cả nhà đi được không?” Là chuyên gia xuyên qua không gian, đồ Lăng Điềm Điềm muốn mang đi nhiều lắm: Chuông gió trên ban công, máy ép hoa quả trong bếp, bóng da trong phòng khách, tất cả đều phải mang đi.
Coi xuyên qua như dọn nhà, Lăng Điềm Điềm, fan của cậu ở hệ ngân hà Como và thế giới Đồ Dương có biết cậu trâu bò thế không?
“Tôi cần một đồ vật có thể đại diện căn nhà này.” Lăng Điềm Điềm cuối cùng cũng giống bà đồng một chút rồi.
Bố mẹ Lăng đứng dậy lấy giấy bút định vẽ lại nhà, Lăng Kiệt Sâm vào phòng ngủ lấy mô hình mình thích ra, Lăng Thanh Huyền thì không biết moi đâu ra giấy vàng và chu sa, chỉ có Lăng Dục Cẩn dừng lại một chút rồi yên lặng lên gác cầm sổ đỏ xuống.
Sự thật chứng minh trên Trái Đất cần tin tưởng lực lượng công chứng đăng ký của Quốc gia, giấy tờ bất động sản mới là điểm mấu chốt để căn nhà này đi được tới Star World.
Lăng Dục Cẩn cảm thấy mình sắp viết được tiểu thuyết rồi, hành văn dùng từ có thể kém người ta nhưng tính sáng tạo thì tuyệt đối nổi bần bật!
Dù sao một mầm cây cùng một tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đã có thể đưa cả nhà lẫn người nhà họ Lăng tới hệ ngân hà Como, nói ra đến bản thân Lăng Dục Cẩn cũng chả tin.
“Thế thì nhân lúc siêu thị chưa đóng cửa bố mẹ đi mua ít đồ.” Bố mẹ Lăng sợ sang hệ ngân hà Como mọi người ăn không quen đồ ăn bên đó nên muốn chuẩn bị trước ít rau dưa thịt cá, tương ớt mấy đứa nhỏ thích cũng phải mua thêm mấy lọ.
Lăng Kiệt Sâm với Lăng Thanh Huyền nhận ra ổ cứng của hai người họ cũng có thể tới Star World, bây giờ không tải phim bộ, tiểu thuyết về thì còn đợi tới lúc nào?
Trong phòng khách nháy mắt chỉ còn Lăng Dục Cẩn với Lăng Điềm Điềm, mầm non hiếu kỳ: “Bé Cưng, cậu không cần chuẩn bị gì à?” Vừa nói vừa nhờ Lăng Dục Cẩn tải hai game.
Lăng Dục Cẩn giúp Lăng Điềm Điềm tải ‘Plants vs Zombie’ với ‘Don’t Starve’, không nhớ ra mình thiếu gì, đột nhiên cười, chọc lá cây của Lăng Điềm Điềm: “Đi nào, tôi dẫn cậu đi tiệm sách.”
Trước đó Lăng Kiệt Sâm với Lăng Thanh Huyền biết sắp đi Star World nên đã lén vứt hết sách giáo khoa cấp ba độc ác, nhưng là học sinh lớp mười hai, chỉ là chuyện xuyên qua sao có thể ảnh hưởng tới việc học hành ôn thi?
Lăng Dục Cẩn cười xấu xa, đặt Lăng Điềm Điềm vào túi, lái xe đạp điện của nhà tới hiệu sách mua cơ man nào là sách, sau đó mang ba thùng sách vào phòng khách trước ánh mắt như bị sét đánh của Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền, rồi nhẹ nhõm phủi tay: “Đi nào, Điềm Điềm, chúng ta đi tải thêm ít tài liệu online.”
Lăng Điềm Điềm nhìn Lăng Kiệt Sâm với Lăng Thanh Huyền đứng yên như bị điểm huyệt, nó chạy theo Lăng Dục Cẩn, hơi run rẩy, quả nhiên người không thể chọc vào nhất trong nhà là Bé Cưng, những quyển sách này nhất định là để trả thù chuyện Lăng Kiệt Sâm với Lăng Thanh Huyền ban nãy chê Lăng Dục Cẩn có thói quen sinh hoạt như cán bộ về hưu, không có sở thích khác!
Lăng Điềm Điềm ngoan ngoãn theo đuôi Lăng Dục Cẩn, nhìn người nhà họ Lăng bận bịu dọn nhà, lần đầu tiên cảm thấy mình có thể xuyên qua thời không đã không phải ‘Tai tinh’ ‘Mầm họa’ khiến người ta sợ hãi, xem kìa, nó ở nhà họ Lăng không hề gây nên tranh đoạt chém giết, nhà tan cửa nát, cũng không khiến ai đánh mất lý trí, lòng tham mờ mắt.
Tốt quá!
Ừm, nếu Bé Cưng không lén cho thêm nước ép cà rốt vào nước chanh thì càng tuyệt vời!
“Sao tự nhiên vui thế?” Lăng Dục Cẩn đang tải mấy game được đánh giá cao vào Ipad cho Lăng Điềm Điềm, ngẩng đầu thì thấy một mầm cây đang vui vẻ lắc lư.
“Hí hí, Bé Cưng có yêu tôi không?” Lăng Điềm Điềm đột nhiên hỏi không đầu không đuôi.
Lăng Dục Cẩn lại có nhận thức mới về độ tự luyến của Lăng Điềm Điềm, cậu gõ gõ lá nhỏ của nó, ngạo kiều nói: “Mặt cậu to như này, chắc chắn là không yêu rồi!”
Đối mặt với mầm cây tự khen mình hùng hồn như này Lăng Dục Cẩn không thể tiếp tay cho nó thêm mặt dày.
Lăng Điềm Điềm quấn quấn hai mảnh lá vào ngón tay Lăng Dục Cẩn, nhẹ giọng nhờ: “Bé Cưng phải nhớ kỹ không được yêu tôi, tuyệt đối không nhé.” Lúc làm ‘Kỳ tích thời không’ và ‘Phá Thiên’ năng lực xuyên qua thời không nghịch thiên cải mệnh đã khiến quá nhiều người yêu Lăng Điềm Điềm, nhưng đó cũng không phải ấn tượng tốt, vì họ yêu nên muốn chiếm hữu, thậm chí không ngừng có người vì Lăng Điềm Điềm mà dính máu tươi, đánh mất sinh mệnh, giết người đoạt bảo, bỏ rơi vợ con, vì muốn trở thành người duy nhất sở hữu Lăng Điềm Điềm mà biết bao nhiêu bi kịch đã xảy ra.
Yêu là tổn thương và lợi dụng, Lăng Điềm Điềm không muốn đánh mất cuộc sống bây giờ nên mới cầu xin Lăng Dục Cẩn đừng yêu mình, dù có cho mình uống nước ép cà rốt, lừa nó ăn mướp đắng xào kinh giới cũng được, chỉ cần vẫn mãi như bây giờ không thay đổi thôi.
Lăng Điềm Điềm đã chứng kiến quá nhiều người trở mặt thành thù, hãm hại lẫn nhau trước mặt mình nên luôn sợ hãi người khác chiếm hữu mình, nó chỉ muốn làm một viên ngọc xinh đẹp tĩnh lặng, nó hi vọng có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lăng nũng nịu xin ăn, đừng đuổi nó đi, cũng đừng nảy sinh lòng tham.
“Hừ, quỷ làm nũng đáng ghét!” Lăng Dục Cẩn nghe Lăng Điềm Điềm nói xong thì đặt nó lên lòng bàn tay mình, đột nhiên cảm thấy tâm trạng hơi bức bối.