Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Vào năm ngoái, sau bốn năm xây dựng với tổng chi phí mười tỷ đô, công trình học viện Bạch Đế cuối cùng đã được hoàn tất.

Mộc Như Lam đứng ngoài cổng, tầm mắt bị ngăn cản hoàn toàn bởi bức tường cây cao ba mét được cắt tỉa gọn gàng, nó kéo dài như vô tận về hai phía, thật khó mà tưởng tượng  nó rộng chừng nào, dài dến đâu. Cánh cổng tráng lệ màu vàng kim thì lại không lớn lắm, chỉ rộng hai mét nhưng rất cao, thoạt nhìn hẹp vô cùng, đứng ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy phần giữa của một đài phun nước và một tòa tháp chuông kiểu Âu.

Trừ thành viên câu lạc bộ kịch ra, ai nấy đều trầm trồ thán phục. Đây là một trường đại học quý tộc tư thục điển hình, bình thường họ còn chẳng thể tới gần chứ đừng nói là vào trong biểu diễn.

“Vào thôi.” Tần Phá Phong nhìn Mộc Như Lam, tay đút trong túi quần nom thoải mái như đang mời người ta vào sân nhà mình.

Cả đám lũ lượt kéo vào, sau cánh cổng hẹp là một con đường bê tông trải rộng với xe golf đậu sẵn hai bên. Tiếng thán phục vang lên không ngớt, chim hót hoa thơm, cỏ cây xanh mướt, xa xa có nhà thủy tinh mái vòm… Cứ như bước vào một cung điện vậy.

“Chào mừng các bạn tới học viện Bạch Đế, tôi là Sefino, phó chủ tịch hội sinh viên.” Chợt một giọng nói vang lên, bấy giờ mấy sinh viên đang bị phong cảnh xung quanh hút hồn mới vội tập trung lại, nhìn về phía nhóm người mình vừa vô tình làm ngơ.

Họ khoác trên thân những bộ đồng phục chỉnh tề, lấy trắng làm chủ, vàng làm phụ, nơi ngực trái là logo Bạch Đế được thêu cầu kì bằng chỉ vàng, cổ áo gắn phù hiệu hình cánh chim đan chéo – đơn giản mà không hề tẻ nhạt, trái lại còn rất có thần, đem lại cảm giác cao quý như ở đẳng cấp khác. So với họ, nhóm sinh viên Harvard trông chẳng khác gì một đám dân thường, muốn không mặc cảm cũng khó.

Nhìn đôi giày thể thao không cũ cũng chẳng mới của mình, rồi nhìn đôi giày da bóng loáng của người ta, nhìn bộ quần áo tầm thường của mình, rồi lại nhìn chất vải xa xỉ của người ta, ngay cả mặt người ta cũng trông sang hơn họ rất nhiều.

Học viện Bạch Đế, học viện của những đế chế.

Nghe nói trong này toàn là con cháu của các ông trùm đến từ khắp Âu Mỹ, giá trị con người lên đến cả chục triệu. Có hoàng tử công chúa chính thống, có quý tộc được phong tước, thậm chí còn có cả người thừa kế của Mafia… Đến nam Kha bắc Hoắc vang danh Trung Quốc cũng chưa thể được gọi là nổi tiếng ở đây, cùng lắm chỉ là một thành viên bình thường mà thôi.

Trong thiên đường khổng lồ này, mỗi người phải xây dựng mạng lưới quan hệ, dốc sức đem lợi ích về cho gia tộc mình, như một đất nước thu nhỏ vận hành theo chế độ mạnh được yếu thua vậy.

Gia thế kết hợp với thực lực, ai có giá trị càng lớn thì địa vị sẽ càng cao, quyền lợi sẽ càng nhiều. Có khi một tiểu thư nhà giàu không chức tước còn được đứng cao hơn công chúa của cả một đất nước, đơn giản vì gia thế của cô ta không thua đối phương quá xa nhưng thực lực thì lại mạnh hơn đối phương rất nhiều.

Bảng xếp hạng này thay đổi từng giờ từng phút từng giây, người đứng nhất hôm nay có khi sẽ bị giẫm bẹp vào ngày mai. Dưới lớp vỏ lộng lẫy yên bình của học viên Bạch Đế chính là một chiến trường tàn khốc luôn trong tình trạng giao chiến.

Khác hẳn với học viện Lưu Tư Lan, học viên Lưu Tư Lan chỉ là cái nôi còn đây lại chính là chiến trường thực sự: thiên đường của kẻ mạnh, địa ngục của kẻ yếu. Đẳng cấp hai bên quá chênh lệch.

Tần Phá Phong liếc nhìn người duy nhất ngoài thành viên câu lạc bộ kịch không có vẻ lạc lõng giữa chốn này, trông cô vẫn điềm nhiên như thể đây chỉ là một trường học bình thường. Ánh mắt Tần Phá Phong u ám, hắn thực sự muốn thấy cái mặt nạ ung dung đó vỡ nát, vẻ mặt cô ta lúc hoảng loạn bất lực nhất định sẽ thú vị lắm, ít nhất là dễ nhìn hơn cái kiểu “trời sập cũng chẳng sao” này!

Vị hội trưởng kiêm công chúa được cả học viện Lưu Tư Lan hết mực kính yêu, rốt cuộc tên cô sẽ đứng đâu giữa 3650 học sinh nơi này, sẽ có bao nhiêu quyền lợi, được đặt chân vào bao nhiêu khu vực đây?

Mọi người lần lượt lên xe golf theo phó chủ tịch Sefino cùng một số thành viên hội sinh viên. Trên đường đi, họ được ngắm đủ mọi loại cảnh vật, phần lớn các khu vực đều được ngăn cách bởi tường thủy tinh, thậm chí họ còn thấy một khu có chuồng nuôi ngựa và vài con chó cỡ lớn đang chạy chơi trên bãi cỏ, xung quanh có chuyên viên chăn nuôi trông nom.

Mộc Như Lam không hiểu sao mình lại ngồi chung với Tần Phá Phong và Tần Xuất Vân, Tần Phá Phong thấy Mộc Như Lam nhìn mấy con vật kia thì thủng thẳng nói, “Đó là khu vực bậc thấp nhất, tất cả sinh viên Bạch Đế đều được vào, hoặc mang vật nuôi tới để được chăm sóc. Tất nhiên, nếu chó của cô cắn một con chó khác, mà hạng của cô lại thấp hơn chủ của nó thì cô tiêu đời.”

Học ở Bạch Đế là học nội trú nên sinh viên chỉ được về nhà vào lễ Giáng sinh, trong thời gian đó ai có vật nuôi thì đều mang vào đây.

Mộc Như Lam thấy khu vật nuôi còn chia thành nhiều buồng, trong đó có một buồng nuôi hổ trắng, buồng bên cạnh nuôi một con khỉ macaca, cạnh nữa là một con cá sấu cỡ nhỏ… y hệt như vườn bách thú. Đồng thời điều này cũng cho thấy sinh viên trong trường đều thuộc tầng lớp thượng lưu, người bình thường không nuôi nổi và cũng chẳng đời nào nuôi mấy loài ăn thịt có sức ăn khủng này.

“Hôm nay người trong trường có vẻ ‘ngoan’ nhỉ?” Tần Xuất Vân thấy xung quanh vắng tanh, xem ra họ cũng biết là có khách tới.

Đang ngồi đằng trước lái xe, một thành viên nữ của hội sinh viên nhìn Mộc Như Lam nói, “Mọi người đều rất mong chờ màn biểu diễn của các cậu, và cũng rất muốn gặp cậu đấy.”

Mộc Như Lam nhìn cô ta, “Tôi sao?”

“Cậu rất nổi tiếng trong học viện Bạch Đế chúng tôi.” Nói đoạn, cô ta nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi nhìn thẳng về trước, có vẻ không định nói tiếp.

Mộc Như Lam nhướng mày, ngả người ra sau thả lòng. Chậc, cô ngửi thấy mùi nguy hiểm, tò mò ghê, tại sao mình lại nổi tiếng ở cái chốn này? Một thế giới bị tiền tài danh lợi làm hư, cộng với một kẻ biến thái, thì kết quả sẽ là gì đây?

Thể nào cũng tưng bừng cho xem.

Đi xe golf gần nửa tiếng mới tới nơi, nhà hát học viện Bạch Đế trông hoành tráng tựa như một tòa lâu đài, xa hoa hơn bên Harvard rất nhiều.

Sefino phủi hạt bụi vô hình trên vai, nói mà chẳng mấy nhiệt tình, “Các bạn cứ thoải mái, buổi lễ sẽ bắt đầu sau ba tiếng nữa, trong thời gian này nếu có gì cần giúp đỡ thì xin các bạn đừng khách sáo mà hãy nói với thành viên hội sinh viên ở gần nhất, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết giúp các bạn.”

Dứt lời hắn dẫn đoàn đi mất, chẳng thấy thành viên nào của hội sinh viên ở lại cả.

Chúng sinh viên Harvard nhìn nhau, có thật là sắp cử hành lễ không vậy? Sao mà chẳng có không khí gì hết trơn, thậm chí đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng một sinh viên Bạch Đế nào cả…

Dù thế nào thì việc tập luyện vẫn phải tiếp tục, có điều họ bắt đầu thấy đây không phải là thế giới mình có thể chạm tới, thành ra động tác dần mất đi sự tự nhiên. Cứ tưởng tượng đến cảnh nhiều người ăn mặc sang trọng ngồi  trước mặt xem mình biểu diễn là họ lại nghĩ tới sự khinh thường mình sắp phải chịu, như dân đen bị quý tộc coi rẻ vậy.

“Thế này không ổn đâu…” Ngồi xem họ tập dượt nãy giờ, Mộc Như Lam chợt lên tiếng, giọng nói êm ru như thổi gió xuân vào hội trường vắng vẻ.

Mọi người nhìn Mộc Như Lam, vẻ mặt rất là thảm, có vẻ như hiện tại họ vẫn chưa thể chấp nhận sự chênh lệch giữa hai thế giới.

“Nếu chỉ vì bản thân đang đứng trong một cái sân lớn mà các cậu đánh mất sự tự tin để làm tốt phần mình, thì bây giờ các cậu về đi là vừa.” Mộc Như Lam mỉm cười nói, “Không là tới lúc đó sẽ bị cười nhạo đấy.”

Tần Xuất Vân đang ngồi vắt chân nghe vậy thì nhíu mày, cô ta còn tưởng Mộc Như Lam sẽ động viên bọn họ bằng mấy câu nực cười sặc mùi thánh mẫu như “Con người không phân biệt giàu nghèo” gì đấy cơ. Con người vốn không phân biệt giàu nghèo thật, nhưng trên thực tế, không thể phủ nhận rằng có bao nhiêu tiền thì sẽ có bấy nhiêu thể diện, bấy nhiêu tự tôn. Đây là luật sinh tồn cơ bản, không thì sao lại có người sẵn sàng chịu ba bữa đói để được chưng diện thật đẹp?

Những người trên sân khấu lặng nhìn Mộc Như Lam, một hồi lâu sau mới hít sâu mấy hơi. Đúng vậy, họ chỉ cần làm tốt phần mình là được rồi, cần gì phải suy nghĩ nhiều? Dù sao họ cũng chỉ ở đây vài tiếng đồng hồ thôi, thời gian sẽ trôi rất nhanh, cùng lắm thì coi như mình đang tham quan thế giới của lũ quỷ tư bản vậy.

Việc tập luyện lập tức đâu vào đấy. Cứ một câu lạc bộ tập xong là sẽ có tiếng vỗ tay vang lên, ban đầu mọi người còn hơi ngạc nhiên nhưng khi thấy đôi mắt ấm áp của cô ấy thì lại dần dần an tâm.

Thật đúng là một cô gái kỳ diệu.

Tần Xuất Vân nhìn Mộc Như Lam, bỗng nhận ra mình đã mỉm cười nãy giờ, cô ta sững người, vội vàng chỉnh lại vẻ mặt.

Câu lạc bộ cuối cùng lên sân khấu tập luyện là câu lạc bộ kịch, lần này Mộc Như Lam vẫn không tham gia, lúc họ tập xong cũng là lúc buổi lễ kỉ niệm tình hữu nghị bắt đầu.

Kiểu cách rập khuôn nhưng lại qua loa chiếu lệ, không có bài phát biểu của hiệu trưởng, cũng chẳng có lệnh tập trung, thậm chí còn không thấy một sinh viên Harvard nào khác tới đây. Cửa chính nhà hát mở ra, từng chàng trai cô gái kiêu hãnh bước vào trong bộ đồng phục sang trọng tôn lên khí chất cao quý, họ lục tục ngồi vào chỗ, sau đó…

Buổi biểu diễn bắt đầu.

Vì kịch là tiết mục hạ màn nên Mộc Như Lam ngồi trong phòng hóa trang ở hậu trường không trang điểm ngay mà lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Mặc Khiêm Nhân, thoạt nhìn chẳng có vẻ gì là căng thẳng.

Các tiết mục biểu diễn xem ra cũng khá đặc sắc nên nhận được không ít tràng vỗ tay, không đến nỗi bị chê bai như bọn họ tưởng.

Hai bên hội trường có ban công nhô ra, bên trong đặt ghế khán giả, và từ nãy giờ đã một kẻ ngồi đó quan sát, mắt ưng sắc lẻm hung bạo, khuôn mặt kiên nghị lạnh lùng, chân vắt tréo, dù có đứng gần y đến mấy thì vẫn sẽ thấy y xa tới mức không thể chạm tới.

Đứng sau lưng y, Tuyết Khả cầm một cuốn sổ và một chiếc bút máy, mắt chăm chú nhìn những người đang biểu diễn dưới sân khấu, tay sột soạt ghi chép.

“Đánh đàn piano.” Bạch Mạc Ly chợt lên tiếng, nhìn vào sinh viên mà y vừa nhắc đến.

Tuyết Khả dừng tay rồi lại sột soạt viết.

“Tay gõ trống.”

“Mặc đồ màu vàng.”

“…” Chốc chốc Bạch Mạc Ly lại lên tiếng, Tuyết Khả lại viết lia lịa như tay có gắn động cơ.

Mãi cho đến tiết mục hạ màn.

Tuyết Khả ngừng bút, Bạch Mạc Ly đứng dậy.

Đạt được mục đích hôm nay rồi, không việc gì phải nán lại thêm nữa.

Không như những màn biểu diễn trước – phải biểu diễn xong mới có tiếng vỗ tay, nhà hát vừa giới thiệu tiết mục kịch là bầu không khí lập tức thay đổi, khán giả bỗng xôn xao chờ mong hơn hẳn, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, nhóm Tần Phá Phong xem chuyện này như lẽ hiển nhiên.

Phù thủy sẽ lên sân khấu sau năm phút mở màn, vây mà đợi tới khi vở kịch sắp bắt đầu Mộc Như Lam mới hóa trang thay trang phục. Tần Xuất Vân tức muốn sôi máu, bao nhiêu thiện cảm hiếm hoi mất sạch, cuối cùng cô ta  bỏ ra ngoài luôn. Kệ tía nó! Để xem một Mộc Như Lam vừa không tập luyện, vừa không để thợ trang điểm hóa trang, đến cả quần áo cũng tự tay chọn thì sẽ diễn ra trò trống gì! Mẹ kiếp! Tức điên lên được!

Cùng suy nghĩ với Tần Xuất Vân, Tần Phá Phong hiện đã ngồi ấm chỗ tại ghế khán giả.

Mọi người dần nhỏ tiếng lại.

Đèn tắt, bức rèm màu đỏ dần dần được vén lên…

Đương lúc đêm khuya, tiếng nhạc du dương vang lên, nàng công chúa trong chiếc váy trắng mỹ lệ ngồi ca hát trên thảm cỏ. Nàng đẹp như một giấc mơ, giọng nàng thánh thót tựa âm thanh đất trời, nụ cười yêu kiều của nàng lập tức hấp dẫn ánh mắt khán giả. Âm nhạc và từng cử chỉ của nàng công chúa từ từ dẫn dắt mọi người vào vở kịch.

Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp tốt bụng được dân chúng kính yêu. Một ngày nọ, nàng gặp được chàng hoàng tử khôi ngô, rồi cùng chàng bước vào lễ đường. Thế nhưng có một ả phù thủy sinh lòng đố kỵ với sắc đẹp của nàng, giữa buổi hôn lễ, ả bắt nàng công chúa đi. Oái ăm thay sau một thời gian chung sống trong rừng, ả lại say mê công chúa, muốn độc chiếm nàng. Thấy công chúa khăng khăng nàng chỉ yêu hoàng tử, ả bắt đầu làm những chuyện biến thái như giam cầm công chúa, bày tỏ tình cảm, v.v. Cuối cùng ả bị chàng hoàng tử chém chết. Đây chính là toàn bộ kịch bản, một câu chuyện cổ tích hắc ám khẩu vị nặng, phù thủy bước lên con đường bách hợp, theo đuổi công chúa đến cùng.

Mới đọc kịch bản sẽ thấy phù thủy cực kỳ đáng ghét, vừa già vừa xấu mà lại dám theo đuổi nàng công chúa xinh đẹp như hoa, chỉ vậy thôi đã khiến người ta khó thể nào nhịn nổi.

Hôn lễ giữa hoàng tử và công chúa đang được cử hành… Đại điện sáng ngời, khách khứa đông đủ, ai nấy đều tràn ngập niềm vui. Vua và hoàng hậu hai nước đang vui vẻ trò chuyện thì đèn bỗng phụt tắt, mây đen giăng kín bầu trời, sấm rền dữ dội, khán giả xem mà cũng căng thẳng theo.

Tần Xuất Vân và Tần Phá Phong không hiểu sao lại thấy hồi hộp, đến lúc Mộc Như Lam ra sân khấu rồi!

Vậy mà…

Chẳng có tiếng gì, cũng chẳng có ai cả, trong khoảnh khắc vở kịch như bị mắc kẹt vì thiếu mất một vai diễn. Ngay giây sau…

“Hahahaha…” Một tiếng cười khe khẽ vang lên vọng khắp hội trường, nghe thật êm tai nhưng cũng thật nguy hiểm, tựa một đóa hồng đỏ đầy gai.

Một màn sương đen kéo đến, mọi người trố mắt nhìn, màn sương đó cuộn lại, biến thành hình người như có ma thuật vậy. Làn váy màu đen xoay tròn tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Đôi mắt sâu hút khiến người ta có cảm giác như linh hồn của mình bị rút sạch.

Cả nhà hát im phăng phắc.

Dường như sân khấu đã bị vệt đen kia nuốt trọn.

Bộ trang phục màu đen lộng lẫy vô cùng, vạt váy nhiều tầng trải dài thướt tha, trên cánh tay trắng nõn nổi lên những đường gân đen. Khuôn mặt được trang điểm rất đậm, đuôi mắt kẻ xếch lên, lớp phấn khói đẩy cặp mắt kia chìm vào bóng đêm sâu thẳm. 

Một ả ma nữ cực kỳ xấu xa… Nhưng cũng hết sức xinh đẹp.

Những diễn viên khác không khỏi sửng sốt, may mà người phụ trách âm thanh ngồi trong góc không hay biết gì nên đã phát ngay khúc nhạc nặng nề đáng sợ theo đúng kịch bản, làm bọn họ giật mình tỉnh lại, nếu không thì sao vở kịch tiếp tục được? Nhưng phù thủy xấu xí bỗng dưng biến thành ma nữ yêu mị thế này…

“Kết hôn hả? Vui đấy, trông các ngươi đúng thật là hạnh phúc…” Ma nữ tiến từng bước tới chỗ hoàng tử và công chúa đang ôm nhau, cất giọng tà ác, “Thật chướng mắt, người yêu nhau cứ đến với nhau, chẳng nghĩ gì cho một kẻ xưa nay cô độc như ta cả…”

Âm thanh vẫn vậy, tình tiết vẫn vậy, nhưng mọi người đã chẳng còn nghe thấy lời thoại của những người khác nữa.

Trong khu rừng khô, nhánh cây cằn cỗi vươn ra như những cánh tay quỷ, ở đó có ả ma nữ độc ác đang giam cầm nàng công chúa. Vẻ mặt ả dịu dàng, “Hãy ở bên cạnh ta, mãi mãi bầu bạn tới ta nhé.”

“Người ta yêu là hoàng tử!” Công chúa làm ngơ trước mọi sự dịu dàng, ánh mắt căm ghét của nàng làm trái tim ai đó đau nhói.

“Vậy ta giết hắn là được.” Ma nữ hơi sững ra rồi lại ương ngạnh nhếch môi cười, “Giết hắn rồi, nàng sẽ ở cạnh ta.”

“Thế thì ta sẽ hận ngươi cả đời!” Công chúa hung hăng nhìn ả, kiên quyết bảo vệ người nàng yêu.

“Ta phải làm gì thì nàng mới yêu ta?” Nụ cười ương ngạnh tan biến, đôi mắt gian ác mọi khi mất đi vẻ tự tin, thay vào đó là sự dè dặt.

“Ngươi hãy thả ta ra…”

“Nàng đừng mơ!”

Chàng hoàng tử cầm kiếm thánh đến cứu công chúa, ma nữ không chịu buông tay, chật vật kéo công chúa chạy trốn. Cuối cùng, khi thanh kiếm của hoàng tử thiếu chút nữa đâm nhầm vào công chúa, ả lấy thân mình đỡ thay cho nàng chẳng chút do dự. Công chúa nhìn ả ngã xuống mà lòng bàng hoàng, “Ngươi…”

Dưới ánh trăng trong vắt, khóe môi ả dính máu, trông mong manh như một bức tượng thủy tinh sắp vỡ. Ả nhìn công chúa, cố chấp hỏi, “Ta phải làm gì, thì nàng mới… mãi mãi ở cạnh ta đây?”

====

Công chúa xê raaaa!
Nhấn Mở Bình Luận