Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

GIA, KHẨU VỊ QUÁ NẶNG

Kim Bưu Hổ và đồng bọn cùng thở phào nhẹ nhõm, Mộc Như Lam đã mất dao rồi thì cùng lắm cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi.

Hoàng Mao Tử thậm chí đã thả lỏng đến mức bắt đầu thẹn quá hóa giận, hắn vừa quơ thanh sắt vừa tới gần Mộc Như Lam, “Mẹ nó, mày ghê gớm lắm cơ mà? Sao không tiếp tục đi? Mày kiêu ngạo lắm cơ mà? Sao không tiếp tục đi?! Không có dao thì mày chả làm được cái quái gì cả! Đồ biến thái giết người không chớp mắt!”

Mộc Như Lam đứng yên tại chỗ, thái độ ung dung bình thản như không hề ý thức được gì về tình huống hiện tại. Hoàng Mao Tử thấy thế thì càng thêm hốt hoảng, hắn có cảm giác cô gái này thật quá quỷ dị, vì vậy đôi chân vô thức bước chậm lại, hai tay nắm chặt thanh sắt định đánh cho Mộc Như Lam ngất xỉu, “Khốn kiếp, mày xem đây!”

Thanh sắt trên tay Hoàng Mao Tử nhắm trực tiếp vào Mộc Như Lam, thế nhưng ánh mắt thì lại sợ sệt không dám nhìn thẳng, vì vậy Mộc Như Lam tránh được rất dễ dàng, thậm chí còn thuận thế bắt lấy thanh sắt. Cô bất ngờ kéo mạnh khiến Hoàng Mao Tử mất đà ngã nhào về phía mình, nụ cười trên môi lại sâu thêm một chút, “Không có can đảm nhìn thẳng mà cũng đòi bóp chết ta sao? Vậy thì vĩnh viễn đừng nhìn nữa.”

Hoàng Mao Tử trừng lớn hai mắt, ngay sau đó, một cơn đau đớn kịch liệt bất ngờ ập tới, hắn chịu không nổi ngã lăn ra đất, kinh hoàng hét ầm lên, “A a a a a đau quá a a a!”

Kim Bưu Hổ sợ tới mức đánh rớt con dao rọc giấy trong tay, hắn hoảng hồn nhìn Hoàng Mao Tử đau đớn lăn lộn trên mặt đất, chỉ thấy mắt trái của Hoàng Mao Tử bị một cây bút máy cắm thật sâu vào trong, hơn phân nửa thân bút lộ ra bên ngoài, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống, thoạt nhìn ghê rợn dị thường.

Nhưng ghê rợn hơn nữa, chính là tác giả của cảnh tượng này.

Cô gái tựa thiên sứ đang đứng cách Hoàng Mao Tử không xa, miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, như thể thứ cô nhìn thấy chỉ là một con kiến hôi mà cô có thể nghiền chết bất cứ lúc nào.

“Lùi lại! Mày, chó chết, lùi lại ngay cho tao!” Kim Bưu Hổ sợ ngây người, phản ứng tiếp theo chính là rống to về phía Mộc Như Lam, hắn sợ cô sẽ giết chết Hoàng Mao Tử, tới lúc đó hắn chỉ còn lại một mình, vừa nghĩ đến cảnh mình đơn độc giằng co với Mộc Như Lam biến thái là Kim Bưu Hổ lập tức rụng rời tay chân, hắn nhất định phải bảo vệ Hoàng Mao Tử!

“Sao nào?” Mộc Như Lam dời tầm mắt sang Kim Bưu Hổ, thấy hắn vẫn còn kẹp chặt em trai bảo bối của mình, khóe miệng cô liền cong lên, “Này, trả em trai lại cho ta.”

“Mày lùi lại đã!” Kim Bưu Hổ đỏ mắt rống to.

Thế nhưng trên tay Mộc Như Lam lại xuất hiện thêm một cây bút máy ngòi nhọn khác, bút máy nho nhỏ nhẹ nhàng chuyển động giữa những ngón tay cô, tốc độ chậm rãi đầy thích thú. Dưới ánh mắt hoảng sợ của Kim Bưu Hổ, cô tiến lại gần Hoàng Mao Tử, nhặt thanh sắt dưới đất lên rồi ngồi xuống trước mặt hắn. Hoàng Mao Tử đã bị đau đớn thân thể khống chế toàn bộ đầu óc, hoàn toàn không còn sức lực chống cự. Cảm giác được có thứ gì đó đang để trên mặt mình, cả người hắn đột ngột cứng ngắc.

Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Kim Bưu Hổ, “Trả lại em trai cho ta, nếu bây giờ bút của ta cắm xuống thì đích đến sẽ không phải là mắt mà là cổ họng đấy. Hay là mi muốn chờ ta giết hắn xong rồi cùng mi chơi đùa? Nơi này là ngoại ô hoang vu, xe thì lại hết xăng, có mơ cũng không trốn được đâu.”

Hoàng Mao Tử run rẩy cả người, chỉ biết phát những âm thanh cầu xin đầy hoảng loạn.

Kim Bưu Hổ cảm thấy Mộc Như Lam thật sự quá khủng khiếp, cô gái này quả thực còn khủng khiếp hơn cả nữ quỷ trong phim kinh dị. Vào khoảnh khắc tính mạng bị đe dọa, cái đầu to có vẻ đã bắt đầu phát huy tác dụng, “Mày đừng động vào nó! Tao trả lại em trai cho mày! Nhưng mà… Nhưng mà mày phải lui về phía sau!”

“Hửm?”

“Mày lùi vào bên trong kho hàng đi! Rồi chúng ta trao đổi người!” Lúc này Kim Bưu Hổ đang sợ hãi tột độ, mà người sợ hãi tột độ sẽ càng sợ hãi hơn khi mất đi đồng bọn, nhất là trong tình huống chỉ còn lại hai bọn họ, vì vậy Kim Bưu Hổ tình nguyện bỏ qua Mộc Như Lâm để đổi Hoàng Mao Tử về.

Kho hàng ư? Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu nhìn theo ngón tay Kim Bưu Hổ, đó là một cái nhà kho nhỏ nằm bên trái bãi đỗ xe phế thải, trông qua cũng chẳng khác gì một đống phế liệu lớn.

“Nhanh lên!” Sợ Mộc Như Lam giành lấy quyền chủ động, Kim Bưu Hổ liền quát to.

“Được.” Mộc Như Lam nhún nhún vai ra vẻ “sao cũng được”, mà lúc này nét mặt ấy lại càng khiến Kim Bưu Hổ hoảng hốt và sợ hãi hơn.

Mộc Như Lam túm gáy áo Hoàng Mao Tử rồi cười tủm tỉm muốn hắn tự đi. Hoàng Mao Tử nào dám không nghe lời, hắn lập tức lảo đảo đi theo Mộc Như Lam tới chỗ kho hàng bên kia, tròng mắt đau đớn cũng tạm thời bị xem nhẹ.

Kim Bưu Hổ muốn Mộc Như Lam đi vào kho hàng, đèn bên trong hóa ra vẫn còn dùng được, ánh sáng mờ mờ soi rọi bốn góc kho hàng nhỏ, Kim Bưu Hổ giữ Mộc Như Lâm đứng ở cửa, khẩn trương nói, “Thả người cùng lúc!”

So với một Kim Bưu Hổ căng thẳng sợ hãi, Mộc Như Lam lại thoải mái hơn rất nhiều, cô mỉm cười nói, “Làm gì mà sợ dữ vậy? Ta sẽ rất nhẹ nhàng a…”

“Mau đổi người!” Kim Bưu Hổ rống to.

“Vậy thì đếm tới ba, ta thả hắn ra, mi đẩy Như Lâm sang đây, đừng nghĩ đến chuyện lật lọng nhé, bằng không…” Nụ cười quỷ dị của Mộc Như Lam khiến Kim Bưu Hổ lạnh buốt cả sống lưng, hắn làm gì dám có âm mưu khác, bây giờ hắn chỉ coi Mộc Như Lâm như một củ khoai lang nóng phỏng tay, nhanh nhanh ném xuống rồi chạy trốn mới là vương đạo.

Đợi Mộc Như Lam đếm tới ba, Hoàng Mao Tử vội vàng lảo đảo chạy tới chỗ Kim Bưu Hổ, Kim Bưu Hổ cũng dùng lực đẩy Mộc Như Lâm về phía Mộc Như Lam. Mộc Như Lam đỡ được Mộc Như Lâm nhưng sức nặng thiếu niên cộng thêm lực đẩy tới làm cô phải lui về phía sau vài bước, Kim Bưu Hổ nhân cơ hội này khóa cửa kho hàng lại, sau đó gấp gáp dẫn Hoàng Mao Tử chạy nhanh tới chỗ đậu xe, tựa như cánh cửa kia không thể giữ nổi Mộc Như Lam, tựa như Mộc Như Lam lúc nào cũng có khả năng hiện ra trước mặt rồi giết chết bọn họ.

Xe vẫn chưa hết hẳn xăng nhưng cùng lắm cũng chỉ đi thêm được mấy trăm mét, có điều bây giờ bọn họ đã sợ tới nhũn cả chân rồi, xăng còn bao nhiêu liền dùng bấy nhiêu.

Chiếc xe lập tức lăn bánh chạy mất dạng, bỏ lại một khu nhà xưởng rách nát âm trầm, bóng đèn cũ kĩ treo trước cửa chợt nhấp nháy mấy lần, sau đó bụp một tiếng rồi tắt hẳn.

“Chậc, thô lỗ quá.” Dưới ánh đèn yếu ớt bên trong nhà kho, Mộc Như Lam đỡ Mộc Như Lâm ngồi dựa vào vách tường rồi kiểm tra tình trạng cơ thể cậu, ngoài việc bị ép hít quá nhiều ete dẫn đến hôn mê sâu thì không còn vấn đề gì khác .

Cô đứng dậy đi tới kéo cửa kho hàng, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Không phải Mộc Như Lam cố ý thả Kim Bưu Hổ đi, ngu ngốc để mình bị nhốt trong kho hàng, mà là cô không còn sự lựa chọn nào khác. Kim Bưu Hổ cao đến 1m9, sức lực của hắn lớn hơn Mộc Như Lam rất rất nhiều, nếu Mộc Như Lam ẩn trong tối thì may ra có thể xử lý được hắn, nhưng vấn đề là cô đã bị lộ rồi.

Kim Bưu Hổ ban đầu phải chịu đả kích quá lớn nên mới không kịp phản ứng, thậm chí còn tưởng rằng cô cực kỳ nguy hiểm, hắn nhất thời quên mất, Mộc Như Lam chỉ là một cô gái bình thường hơi có vấn đề về tinh thần mà thôi, nếu lấy cứng chọi cứng thì cô thua là cái chắc. Nói trắng ra là, nãy giờ Mộc Như Lam chỉ ra vẻ để hù dọa Kim Bưu Hổ chứ không hề có ý định đối đầu trực tiếp với hắn, làm thế khác nào tự sát cơ chứ?

Hơn nữa, Mộc Như Lam cũng không muốn giết chết Kim Bưu Hổ ở đây, bởi cô muốn con rối Kim Bưu Hổ này sống lâu một chút, nơi này không có công cụ và hóa chất gì cả thì làm sao cô có thể chế tác Kim Bưu Hổ thành hình dạng mà mình đã thiết kế? Không được đâu, cô luyến tiếc lắm, nó chính là con rối mà cô mong chờ suốt năm năm a.

Mộc Như Lam đảo mắt nhìn kho hàng hư hỏng, bỗng nhiên cảm thấy thật thiếu thốn, di động đã rơi mất, cái bụng thì trống rỗng, cô không có gì cả, cũng không biết có bao nhiêu người nhận được tin nhắn cô đã gửi.

Mộc Như Lam cúi đầu nhìn hai tay dính đầy máu tươi, cô hơi cau mày, không có nước thì làm sao rửa sạch đây?



Xe thể thao màu đen lao vút đi trên một con đường không lớn lắm, nhiều khi, Mặc Khiêm Nhân không đi theo đường xe bình thường mà lại dựa vào khả năng quan sát nhạy bén của mình rồi phán đoán xem phía trước có đường hay không, đi được hay không, đúng hướng hay không. Hắn lái thẳng, vòng đường tắt.

Lái xe bám theo ngay sau Mặc Khiêm Nhân chính là Lục Tử Mạnh, hiện tại hắn đã hoàn toàn kinh hãi, cứ thấp thỏm sợ giữa mặt đường phủ kín cỏ vàng kia sẽ bất thình lình xuất hiện một cái hố, với tốc độ lái xe hiện tại của Mặc Khiêm Nhân thì chắc chắn hắn sẽ không dừng lại để ý đến thằng bạn sa hố này đâu, đến lúc đó Lục Tử Mạnh sẽ cô đơn một mình giữa vùng ngoại ô hoang vu này, nghĩ thôi là đã toát mồ hôi hột! Nhưng Lục Tử Mạnh đã theo Mặc Khiêm Nhân đi xa như vậy rồi, hắn không thể cứ thế quay về, không thể cứ thế mà bỏ rơi anh em a!

Tại một địa điểm khác, Kim Bưu Hổ cùng Hoàng Mao Tử lái xe chạy như điên, không ngoài dự đoán, xe chạy chưa được năm trăm mét đã tắt máy. Kim Bưu Hổ đang định xuống xe chạy bộ, tóm lại là phải rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, chạy trốn càng xa càng tốt, ngay lúc này Hoàng Mao Tử đột nhiên vui mừng hô to, “Tín hiệu! Ở đây có tín hiệu rồi!”

Kim Bưu Hổ mừng rỡ lấy điện thoại di động ra, đầu tiên hắn muốn gọi điện cho bố mình, nhưng chợt nhớ lại hôm nay mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì để bị rơi vào tình trạng hiện tại, Kim Bác Hùng mà biết thì nhất định sẽ đánh chết hắn. Kim Bưu Hổ không sợ ai ngoại trừ bố, vì thế hắn dừng động tác, sau đó lại quyết định gọi cho Chu Nhã Nhã, nếu cô ta không bảo hắn dẫn Mộc Như Lam đến đây thì làm gì đã xảy ra chuyện thế này! Tất cả đều là lỗi của Chu Nhã Nhã, bây giờ cô ta mà không chịu ra tay giúp đỡ, đến lúc hắn gặp chuyện, cô ta cũng đừng mong giữ được cái thân mình!

Chu Nhã Nhã đang đắm chìm trong mộng đẹp rằng Mộc Như Lam sẽ biến mất khỏi thế giới này, cô ta ngồi trên giường vừa nghe nhạc vừa đọc sách, thoạt nhìn rất thích thú. Nghe được tiếng chuông di động, cô ta với tay cầm điện thoại lên, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, khóe miệng cô ta khẽ vẽ một nụ cười lãnh diễm, “Xử lý xong rồi à?”

“Xử lý cái con mẹ cô! Chu Nhã Nhã! Mộc Như Lam là kẻ biến thái đáng sợ!” Kim Bưu Hổ ở bên kia hét lớn, tựa hồ muốn gửi cả nỗi sợ hãi của hắn đến cho Chu Nhã Nhã.

Chu Nhã Nhã bị tiếng hét lớn của Kim Bưu Hổ dọa giật mình, sách trên tay lập tức rơi xuống giường, cô ta trợn mắt nghi ngờ liệu mình có nghe lầm hay không, “Anh nói cái gì?”

Kim Bưu Hổ dường như tìm được một chỗ để trút hết nỗi sợ hãi, “Mẹ kiếp, con nhỏ kia đã giết chết hai người ở chỗ này rồi! Nó còn muốn giết hết cả đám chúng tôi, cô mau phái người tới đây đón tôi! Nhanh lên!”

Chu Nhã Nhã xem như đã nghe rõ, thế nhưng đôi mắt của cô ta lại trợn to hơn nữa, tuy cô ta cảm thấy Mộc Như Lam là loại con gái dối trá nhưng lại chưa từng nghĩ rằng chị ta sẽ là một kẻ biến thái giết người không chớp mắt, mà giọng điệu của Kim Bưu Hổ cũng không giống như đang nói dối… Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Kim Bưu Hổ lộn xộn thuật lại sơ qua mọi chuyện cho Chu Nhã Nhã, Chu Nhã Nhã càng nghe càng khiếp sợ, càng nghe càng thấy lạnh sống lưng, nhớ đến chuyện Mộc Như Lam từng cư xử dịu dàng như nước, ngôn từ mềm mỏng làm người người yêu mến, nhớ đến chuyện mình từng ở chung một chỗ với chị ta, từng nắm tay chị ta, từng tiếp xúc gần gũi với chị ta, Chu Nhã Nhã chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.

Có điều Chu Nhã Nhã chỉ nghe Kim Bưu Hổ thuật lại chứ không hề tận mắt chứng kiến, tin thì tin nhưng vẫn khó có thể hình dung ra được cảnh tượng ấy, thế nên Chu Nhã Nhã coi như tương đối bình tĩnh. Nghe tới đoạn Kim Bưu Hổ kể hắn nhốt Mộc Như Lam trong kho hàng rồi chạy trốn, cô ta liền tức giận quát lên, “Anh là đồ ngu à?!”

“Mẹ nó, điếm thối, cô nói cái gì?!” Tâm trạng Kim Bưu Hổ vốn đã cực tồi tệ, bây giờ còn bị Chu Nhã Nhã quát mắng như vậy, hắn liền nổi xung.

“Tôi chửi anh là đồ ngu còn không đúng hả! Cho dù Mộc Như Lam giết người không chớp mắt thì cô ta cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, một tên cao to như anh lại không dám mặt đối mặt xử lý cô ta mà chỉ biết cắm đầu chạy, không phải là đồ ngu thì là cái gì?!” Chu Nhã Nhã còn tức hơn cả Kim Bưu Hổ.

Cô ta muốn dồn Mộc Như Lam vào chỗ chết, vốn cứ tưởng sẽ không gặp vấn đề gì, nào ngờ kết quả lại ra nông nỗi này, tận bốn tên đàn ông mà vẫn không trị nổi một đứa con gái nhỏ yếu, thậm chí còn để bị hại cho thê thảm, đúng là ngu hơn heo! Đã dặn đi dặn lại là phải giết chết Mộc Như Lam ngay để nó không có cơ hội lật ngược tình thế, cuối cùng bọn họ lại coi lời cô ta như gió thoảng bên tai!

Quan trọng hơn là, bây giờ bọn họ chật vật chạy trốn thì khác nào chờ cho Mộc Như Lam được cứu rồi quay về trả thù? Đến lúc đó lại kéo luôn cô ta xuống nước thì phải làm sao đây hả?!

Kim Bưu Hổ bị Chu Nhã Nhã mắng tới nỗi suýt đập bể điện thoại, nhưng hắn còn muốn nhờ Chu Nhã Nhã phái người tới đón nên đành phải nhịn xuống, vả lại bị Chu Nhã Nhã mắng như vậy, Kim Bưu Hổ mới từ từ nhận ra bản thân mình đã hồ đồ đến mức nào, Mộc Như Lam vừa nhìn là đã biết không phải người tập võ, chỉ là xuống tay giết người có hơi độc ác thôi, vậy mà hắn cũng bị hù sợ!

Chu Nhã Nhã tỉnh táo nói, “Bây giờ anh chạy nhanh về đó, thừa dịp chưa ai phát hiện mà giết cô ta đi, hẳn là nhà xưởng bên kia vẫn còn một ít dầu diesel, anh phóng hỏa hủy thi diệt tích là tốt nhất.”

Kim Bưu Hổ nghe thế thì lưỡng lự không đáp, hắn bình tĩnh là một chuyện, nhưng quay lại giết Mộc Như Lam lại là một chuyện khác, cảnh tượng Mộc Như Lam mỉm cười giết người và những câu nói kinh khủng của cô ta vẫn chưa hết ám ảnh hắn, quả thật đáng sợ hệt như kiểu giết người rồi làm chuyện biến thái với thi thể trong một bộ phim mà hắn từng xem, đối mặt với kẻ như thế, tâm lý sẽ dấy lên một nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi bản năng.

Chu Nhã Nhã lại nói, “Anh còn ở đó chần chừ cái gì? Mộc Như Lam đáng sợ thế nào chẳng phải anh đã thấy rồi sao? Anh định chờ cô ta được cứu rồi trả thù Kim gia các anh chắc? Anh định chờ kẻ biến thái đáng sợ như cô ta tới làm thịt anh chắc?! Bây giờ anh chỉ còn duy nhất một đường để đi, hoặc là giết cô ta, hoặc là chờ bị cô ta giết!” Vẻ mặt Chu Nhã Nhã dữ tợn như quỷ dạ xoa, cô ta chẳng mấy bận tâm sống chết của Mộc Như Lâm, ai bảo cậu ta ở chung một chỗ với Mộc Như Lam làm gì? Hơn nữa, tên Mộc Như Lâm đáng ghét kia cũng chưa bao giờ để cô ta vào mắt! Cô ta chỉ cần Như Sâm thôi, đám còn lại chết cũng mặc kệ!

“Chết tiệt!” Kim Bưu Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, hắn mở cửa xuống xe rồi chạy nhanh trở về. Hoàng Mao Tử vẫn còn bị cắm một cây bút máy trong mắt trái, nãy giờ ngồi ở ghế phụ lái hắn đã đau đến sắp ngất xỉu rồi.

Kim Bưu Hổ chạy như bay trở về, trong lòng không ngừng cầu cho Mộc Như Lam vẫn bị nhốt sau cửa kho, như vậy hắn sẽ không phải nhìn thấy cô ta, chỉ cần trực tiếp phóng hỏa thiêu chết cô ta và Mộc Như Lâm là xong.

Kim Bưu Hổ quả thật may mắn, Mộc Như Lam không ngờ rằng hắn lại đột nhiên chạy về, cô đi quanh kho hàng vài vòng, phát hiện một cái cửa sổ duy nhất ở cao quá đỉnh đầu, hơn nữa cửa lại đóng, vật liệu xây dựng kho hàng là gỗ và sắt rất chắc chắn, bên trong kho hàng chỉ có những thùng đồ linh tinh vô tích sự, muốn tự mình thoát ra dường như là bất khả thi, vì vậy Mộc Như Lam đành chờ cho có người ở thành phố K phát hiện mình mất tích mà tìm đến nơi này.

Bôn ba một ngày và giết hai người đã làm Mộc Như Lam tiêu hao hết thể lực, cô cảm thấy vừa đói vừa mệt. Mộc Như Lâm vẫn hôn mê bất tỉnh, Mộc Như Lam ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên một cái thùng gỗ đặt bên cạnh em trai, ánh đèn mờ mờ phủ lên gương mặt trắng nõn của cô, lộ ra dáng vẻ một thiếu nữ nhu nhược cần được bảo vệ.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh va đập, Mộc Như Lam mở mắt choàng tỉnh, cô đi đến sau cánh cửa rồi nhìn xuyên qua khe hở, nhướng mày.

Kim Bưu Hổ tìm được không ít gỗ khô và vật dễ cháy ở ngoài kho hàng, một thùng dầu đen như mực không biết đã hư hay chưa ở trên mặt đất, và một chiếc bật lửa ở trong xe Mộc Như Lam.

Kim Bưu Hổ đứng trước cửa kho hàng, trên tay là chiếc bật lửa hàng hiệu cùng một ngọn lửa nhỏ đang khẽ lắc lư trong gió, dường như cảm giác được Mộc Như Lam đang quan sát mình từ bên trong, hắn nuốt nước bọt, nói, “Muốn hận thì hãy hận con ả Chu Nhã Nhã ấy, là cô ta bảo tao quay lại giết chúng mày, chủ ý lúc trước đều do cô ta nghĩ ra giúp tụi tao, điện thoại báo cảnh sát cũng do cô ta ngăn lại, cho nên, oan có đầu nợ có chủ, nếu mày có biến thành quỷ thì trăm ngàn lần đừng tới tìm tao!”

Nói xong, Kim Bưu Hổ ném bật lửa về phía thùng dầu, ngọn lửa đỏ lập tức bùng lên cao, lửa chậm rãi cháy dọc theo vết dầu, chỉ một lát sau đã vây quanh toàn bộ kho hàng, mảnh đất vốn tối tăm nay bỗng sáng rừng rực. Hơi nóng phả vào mặt làm nỗi sợ hãi trong lòng Kim Bưu Hổ giảm đi một chút, hắn liếc mắt nhìn khung cảnh hoang vắng xung quanh, thầm nghĩ có đốt ba ngày ba đêm chắc cũng chẳng ai phát hiện ra, sau đó hắn chạy về phía chiếc xe đã hết xăng, ngồi yên chờ Chu Nhã Nhã cho người tới đón bọn họ về thành phố.

Khí nóng cuồn cuộn ập đến, Mộc Như Lam che mũi và miệng lui đến bên cạnh Mộc Như Lâm rồi kéo cậu vào giữa kho hàng. Khói đen gay mũi tràn ngập khắp phòng, Mộc Như Lam cúi thấp người định tìm chỗ phá cửa, đôi mắt xinh đẹp kia sâu thẳm đến đáng sợ. Một nước cờ sai cả ván cờ chết, không ngờ con bạch nhãn lang Chu Nhã Nhã lại dám giơ chân ngáng đường, không ngờ con rối của cô lại dám không chịu ngoan ngoãn ngồi chờ cô đến chế cô ta thành rối.

Nhưng mà…

Nếu không như vậy thì chơi sẽ không vui, quả nhiên thế giới này phải tràn đầy biến cố thì mới thú vị a, cuộc sống mà cứ suôn sẻ một đường không nhấp nhô lên xuống thì còn gì gọi là sung sướng nữa?

Chờ nhé, thân ái, nếu lần này ta không chết cháy ở đây thì tiếp theo sẽ đến lượt mi đấy. Vốn định từ từ tuân theo các bước trong kế hoạch cơ, dù gì cũng phải chờ cho con rối trưởng thành đầy đủ thì lúc chế tác rối mới thật sự hoàn mỹ và đáng thỏa mãn, bằng không, một khi đã bất mãn rồi, thể nào cô cũng sẽ làm ra vài chuyện mất trí cho mà xem.

Bởi vì kho hàng được xây dựng đơn giản, không có quá nhiều xà ngang gạch ngói này nọ nên không cần lo về chuyện lỡ có thứ gì đó rơi xuống đè chết bọn họ, nhưng điểm chí mạng chính là, kho hàng này sắp bị khói đen dày đặc lấp kín, chẳng bao lâu nữa, bọn họ không chết vì hít nhiều khí độc thì cũng chết vì không đủ dưỡng khí.

“Như Lâm… Như Lâm…” Mộc Như Lam dùng sức lay gọi Mộc Như Lâm nhưng cậu không mảy may có lấy một chút phản ứng, nguyên nhân là vì Kim Bưu Hổ lo rằng Mộc Như Lâm sẽ tỉnh lại khi bọn họ chưa xử lý xong Mộc Như Lam, trước khi xuống xe hắn đã lấy ete bịt kín mũi miệng Mộc Như Lâm, ép cậu hít thêm một lần nữa, đến bây giờ Mộc Như Lâm vẫn chưa tỉnh lại.

Thật hỏng bét, em trai đáng yêu muốn chết chung với chị gái biến thái sao? Trong mắt Mộc Như Lam không hề xuất hiện nỗi sợ hãi trước khi chết, lúc này cô vừa ho khan vì ngạt thở, vừa có chút tiếc nuối vì không thể ôm con rối của mình cùng xuống địa ngục.

Làm sao bây giờ? Thân thể của cô sẽ bị nướng chín sao? Giữa vùng ngoại ô hẻo lánh, liệu có con chó nào đến ăn mất hay không? Nếu không thì quả là đáng tiếc, một thân thịt này đây, thật muốn bị ăn a… Thi thể mà bị vứt lại nơi hoang vu thế này thì đáng thương lắm, phải bị ăn sạch mới ấm áp a, nuốt vào trong bụng rồi, hẳn là sẽ không lạnh nữa đâu.

Nếu có thể xin một nguyện vọng, vậy xin cho thân thể của cô bị ăn luôn đi, cái gì cũng được, người, chó, quạ đen, tất cả đều được, đừng để cô một mình cô đơn nằm trong này, mùa đông sắp đến rồi, cô sẽ lạnh lắm lạnh lắm lạnh lắm…

Mộc Như Lam nằm bên cạnh Mộc Như Lâm, vẻ mặt an yên như đang ngủ thiếp đi, như cả đời hạnh phúc ngồi trên xích đu ngắm hoàng hôn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, và không bao giờ mở ra nữa.



Từ đằng xa, Mặc Khiêm Nhân và Lục Tử Mạnh phát hiện phía trước có ánh lửa hừng hực, Lục Tử Mạnh thầm vui vẻ, chạy nãy giờ rốt cuộc cũng tới nơi rồi! Bây giờ đi mua chút đồ ăn được không nhỉ, vừa nãy hắn vội bỏ ngang bữa cơm để theo chân Mặc Khiêm Nhân chạy đến đây, lúc này cái bụng lại bắt đầu réo rắt rồi!

Mặc Khiêm Nhân nhìn ánh lửa kia, đôi mắt lãnh đạm xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, hắn một lần nữa đạp chân ga, chiếc xe lao vọt về trước, thế nhưng chỉ vài giây sau, nó lại bị hãm phanh đột ngột, xe Lục Tử Mạnh đuổi sát phía sau lập tức va vào mông xe Mặc Khiêm Nhân, tắt máy.

“Chuyện gì thế hả?!” Lục Tử Mạnh nóng nảy hét lên một tiếng, chỉ thấy Mặc Khiêm Nhân gấp rút mở cửa xe, bước chân vội vàng chạy về phía ánh lửa.

Khoảng cách cũng không quá xa, Lục Tử Mạnh mơ hồ nhận ra đó không phải là lửa trại mà là một căn nhà bị bốc cháy. Bây giờ hắn mệt muốn chết rồi, đang mải do dự liệu có nên xuống xe chạy đến cùng Mặc Khiêm Nhân hay không thì trong đầu bỗng vụt qua một ý nghĩ, Lục Tử Mạnh trợn to mắt, chẳng lẽ Mộc Như Lam đang ở đây? Sẽ không… sẽ không phải là bị kẹt trong căn nhà kia đấy chứ?!

Nghĩ như vậy, Lục Tử Mạnh muốn bình tĩnh cũng không được, mặc kệ thế nào, cứ chạy qua nhìn một cái rồi tính sau!

Mặc Khiêm Nhân đã qua rèn luyện nên chạy rất nhanh, chẳng bao lâu đã tới nhà xưởng cũ, đôi mắt lãnh đạm như có thể nhìn thấu tất thảy nhanh chóng quét khắp bốn phía. Hiện trường có một chiếc xe thể thao hai chỗ ngồi, kẻ bắt cóc có ít nhất ba người, lại thêm một con tin nên đây hẳn không phải là xe của kẻ bắt cóc mà là xe của Mộc Như Lam. Trên đất có dấu vết xe rời đi, dựa trên độ cong mà bánh xe để lại lúc quẹo, có thể thấy được nó là một chiếc xe tải hoặc xe thương mại, nói cách khác, kẻ bắt cóc đã tẩu thoát, nơi này lại bị cháy, khả năng lớn nhất chính là hủy thi diệt tích!

Tìm ra đáp án chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Mặc Khiêm Nhân nhanh chóng chạy đến trước kho hàng.

“Mộc Như Lam!” Mặc Khiêm Nhân gọi to, khói đen dày đặc khiến hắn phải dùng tay áo bịt kín mũi. Biết Mộc Như Lam có khả năng đang kẹt bên trong, thậm chí chưa rõ sống chết, đầu óc Mặc Khiêm Nhân bỗng nhiên trống rỗng, lý trí luôn đặt trên tình cảm cũng biến mất không thấy tăm tích.

Hắn đá văng vật thể bốc cháy che trước cửa kho hàng, cửa không khóa nhưng đã bị Kim Bưu Hổ chèn lại bằng một cây đinh sắt, lúc này sắt đã bị lửa đốt đến nóng rực, thế nhưng dây thần kinh cảm giác của Mặc Khiêm Nhân như ngừng hoạt động, bàn tay tái nhợt mà xinh đẹp không chút do dự nắm lấy cây đinh hòng kéo nó ra, chỉ là chuyện này chẳng hề dễ dàng.

Trên trán Mặc Khiêm Nhân lấm tấm mồ hôi nhưng hắn vẫn nhất quyết không buông tay, lý trí tạm thời được đặt sang một bên cũng không có nghĩa là Mặc Khiêm Nhân sẽ mất đi sự nhanh nhạy vốn có, hắn biết, muốn tiến vào kho hàng này thì chỉ một có cách duy nhất là mở cửa.

Lục Tử Mạnh chạy tới thấy vậy thì trừng mắt, “Cậu mẹ nó không thấy đau à!”

Rống xong, Lục Tử Mạnh nhấc chân dùng sức đạp lên cửa kho hàng, phịch một tiếng, cánh cửa không mảy may nhúc nhích, chỉ có Lục Tử Mạnh nhe răng trợn mắt, má ơi, đau quá! Thảo nào Mặc Khiêm Nhân không đá!

Chiếc đinh rơi xuống đất phát ra tiếng động nhỏ, Mặc Khiêm Nhân lúc này mới dùng sức phá cửa, dòng khí từ ngoài vào tách khói đen bên trong ra một ít, giúp hắn nhanh chóng phát hiện bóng người trong phòng, thời điểm nhìn thấy hình dáng gầy yếu trên mặt đất, Mặc Khiêm Nhân bỗng cảm thấy thời gian như đứng sựng lại, thiên địa thinh không.

Lục Tử Mạnh ho khan kịch liệt, hai mắt cay xè giàn giụa nước, tay hắn còn đang ngập ngừng giữa không trung thì Mặc Khiêm Nhân đã vội lao vào kho hàng, Lục Tử Mạnh cảm thấy như trời sập, tiêu rồi! Mặc Khiêm Nhân phản ứng thế này thì… Tiêu rồi!

“Vào đi!” Mặc Khiêm Nhân hô một tiếng, Lục Tử Mạnh mới ra vẻ thấy chết không sờn vọt vào trong, Mặc Khiêm Nhân ôm Mộc Như Lam, Lục Tử Mạnh khiêng Mộc Như Lâm nhanh chóng chạy ra, thoát khỏi đám cháy.

Mặc Khiêm Nhân thả Mộc Như Lam xuống, khuôn mặt tái nhợt của hắn dính một chút bụi đen, Mộc Như Lam cũng vậy, cô nằm trên mặt đất, an yên như thể đang ngủ, an yên đến nỗi khiến trái tim người ta hốt hoảng.

“Sao rồi? Đã chết chưa?” Lục Tử Mạnh chạy sang xem, hắn thấy Mộc Như Lâm vẫn còn thở, tuy không biết Mộc Như Lam thế nào nhưng hẳn cũng chưa chết, khoa học chứng minh, sức chịu đựng của phụ nữ cao hơn đàn ông nhiều.

Mặc Khiêm Nhân không để ý tới Lục Tử Mạnh, chỉ lo sơ cứu cho Mộc Như Lam.

Cùng lúc này, phía trước có một chiếc trực thăng chậm rãi tiến lại, chẳng bao lâu sau, mảnh đất vốn hoang vu cô quạnh đã trở nên cực kỳ ồn ào.

Trực thăng còn chưa đáp vững trên đất thì Đoạn Nghiêu đã vội vàng nhảy xuống, nhìn thấy Mộc Như Lam như vậy, sắc mặt hắn liền trầm đi. Xe cảnh sát tới nơi vài phút sau đó, hiện trường lập tức được vây lại bằng một dải băng vàng sọc đen, lửa nhanh chóng bị dập tắt.

Mà cách đấy năm trăm mét, Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao Tử đang chờ xe của Chu Nhã Nhã tới đón cũng bị cảnh sát gông cổ.

Chu gia.

Chu Nhã Nhã đứng trên cầu thang lặng lẽ theo dõi cuộc gọi của Chu thị trưởng, từ vài ba câu nói của Chu thị trưởng, cô ta biết chuyện Mộc Như Lam đã được cứu còn Kim Bưu Hổ thì bị bắt, nhất thời tức tái cả mặt.

Thật đáng chết! Thật vô dụng! Kim Bưu Hổ đúng là đồ bại não ngu xuẩn chết tiệt! Chỉ có việc giết một đứa con gái 16 tuổi mà loay hoay mãi vẫn không xong! Não hắn trưng làm cảnh sao?! Vậy mà cũng để cho bị bắt! Làm sao bây giờ? Hắn nhất định sẽ kéo cô ta xuống bùn, tên ngu xuẩn đó nhất định sẽ khai cô ta ra!

Chu Nhã Nhã luống cuống như kiến bò trên chảo, nếu cô ta bị phát hiện là đồng phạm, bố cô ta chắc chắn sẽ bị đuổi xuống đài, việc làm ăn của mẹ cũng sẽ chịu ảnh hưởng, đến lúc đó cô ta sẽ trở thành một đứa con gái độc địa người người thóa mạ, cô ta sẽ bị nhạo báng và sỉ nhục, mà tất cả đều là tại Mộc Như Lam!

Chu Nhã Nhã nhăn nhó không biết phải làm thế nào mới phải, chợt nghĩ đến một việc, Chu Nhã Nhã thoáng khựng lại, trong mắt xẹt qua một tia sáng điên cuồng, cô ta bước nhanh đi xuống lầu, cổ họng nghẹn ngào gọi, “Bố…”



Bình minh vừa đến, bệnh viện rốt cuộc cũng khôi phục sự tĩnh lặng sau một đêm ồn ào.

Đêm qua, biết bao nhiêu người đã trằn trọc không ngủ.

Mộc Như Sâm đỏ mắt gục đầu trên giường bệnh Mộc Như Lam, hối hận không biết để đâu cho hết, đều là lỗi của cậu, lẽ ra cậu không nên chạy đi đua xe, lẽ ra cậu phải ở cạnh Mộc Như Lam mới đúng, bây giờ cậu hận đua xe muốn chết, sau này cũng sẽ không bao giờ chơi nữa. So với Mộc Như Lam, những thứ khác chỉ là đồ vứt đi.

Mộc Chấn Dương biết chuyện thì tức tốc chạy về suốt đêm, không hề chú ý đến sự hưng phấn khó kiềm chề trên gương mặt Bạch Tố Tình khi cô ta hay tin.

Một đám người mải miết canh giữ trong bệnh viện, phải đến khi bác sĩ bảo đã không còn gì nghiêm trọng thì bọn họ mới chịu tản đi.

Mặc Khiêm Nhân ngồi trong thư phòng, trước mặt hắn đặt một chiếc máy tính xách tay, ngón tay nhẹ nhàng di trên chuột, đôi mắt phản chiếu từng hàng kí tự.

Trong email Mặc Vô Ngân gửi cho hắn có các tài liệu về Kim gia trước và sau khi phát tài và bản ghi chép về Kim Bưu Hổ từ khi sinh ra đến nay. Đây là dữ kiện mà Mặc Khiêm Nhân muốn Mặc Vô Ngân đánh cắp từ một gia tộc khác, quả đúng như hắn dự đoán, đối phương muốn khống chế Kim gia phòng khi Kim gia cắn ngược nên đã làm một hồ sơ ghi lại những bí mật mà Kim gia không muốn bất kỳ ai biết, bao gồm cả vụ bắt cóc năm năm trước.

Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan bị tra tấn đến chết, Kim Mạt Lỵ tán tậng lương tâm trợn mắt nói dối, Uông Cường và Lưu Miên làm chứng giả vì tham tiền tài… Mà thủ phạm gây ra tất cả mọi chuyện, lại chính là kẻ đã được phán vô tội thậm chí còn thay hình đổi dạng thành công tử Kim gia – Kim Bưu Hổ, ba người trong vụ mất tích hai năm trước cũng là đồng bọn của hắn.

Vô số tấm ảnh bé trai bé gái trên bức tường ở tầng hầm của Mộc Như Lam, tất cả đều chụp những nạn nhân đã bị Kim Bưu Hổ và Uông Cường hại chết trong năm năm qua…

Đây là một lũ biến chất có chết cũng không hết tội nhưng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhờ ỷ vào quyền thế.

Càng đọc càng thấy bọn chúng đáng chết, tâm trạng của Mặc Khiêm Nhân cũng càng lúc càng phức tạp, tay hắn vô thức ôm lấy ngực trái, nơi đó đột nhiên đau thật đau.



Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng mây trắng, hắt đến cánh cửa sổ trong suốt nơi phòng bệnh, ngón tay trắng nõn non mềm của cô gái nhẹ nhàng giật giật, cô chậm rãi mở mắt.

Lọt vào mắt là trần nhà màu trắng, trong khoang mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng…

Đây là… bệnh viện?

Mộc Như Lam nháy nháy đôi mắt đầy hơi nước, trí óc cũng dần tỉnh táo.

Thì ra cô vẫn chưa chết a, chẳng lẽ người xấu lúc nào cũng sống lâu như vậy sao? Ai đã cứu cô vậy? Tối qua trong lúc mê man, dường như cô thoáng ngửi thấy một mùi hương bạc hà…

Mộc Như Lam xoay đầu, động tác này vô tình đánh thức người đang tựa vào mép giường là Mộc Như Sâm, thiếu niên dụi mắt ngẩng đầu, thấy Mộc Như Lam đã tỉnh lại, khóe mắt cậu liền ươn ướt, “Chị! Chị tỉnh rồi! Em đi gọi bác sĩ!” Mộc Như Sâm kích động lao ra ngoài, bỏ quên cả sự tồn tại của chiếc chuông ở đầu giường.

Bác sĩ đến rất nhanh, ông ta làm kiểm tra một hồi, xác nhận không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn.

“Như Lâm đâu?” Sau khi bác sĩ rời đi, Mộc Như Lam hỏi Mộc Như Sâm.

“Nó ở cách vách.” Mộc Như Sâm áp bàn tay của Mộc Như Lam lên má mình, ánh mắt chuyên chú như thể trong thế giới của cậu chỉ có mỗi mình cô, “Chị à…”

“Ừ?”

Mộc Như Sâm lại cầm bàn tay kia đặt lên vị trí trái tim mình, “Vì sao chỗ này của em lại đau như vậy?” Đau chết mất, thật sự rất đau rất đau, đau hơn cả những lần cậu té khỏi xe đua.

Mộc Như Lam ngẩn người.

Thiếu niên mặc bộ đồng phục bệnh nhân đang đứng nơi cửa phòng cũng ngẩn người.

Mộc Như Sâm nhìn Mộc Như Lam, đôi mắt đo đỏ nhìn chăm chú vào người chị trước mặt, trái tim đập thình thịch thình thịch, kèm theo đó là một nỗi đau khôn xiết, vì sao lại như vậy? Rõ ràng cậu không bị bệnh tim.

Có thứ gì đó, đang giãy giụa muốn chui lên từ mặt đất.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Mộc Như Lam nở rộ một nụ cười dịu dàng, cô rút tay về, xoa xoa đầu em trai, “Bởi vì chị là người chị mà em yêu nhất.”

Là chị, là người chị em yêu nhất, nhưng cũng chỉ là chị mà thôi.

Thật vậy sao? Mộc Như Sâm lại lắc đầu, “Không phải, không phải vì cái này, không phải…” Cậu không rõ mình bị làm sao nhưng cậu chắc chắn không phải vì lý do này, cảm giác của cậu bây giờ không hề giống với trước đây, cho nên không phải, trái tim cậu quặn đau không phải vì Mộc Như Lam là chị gái.

“Thôi, đừng suy nghĩ nhiều, cả đêm qua em chưa ngủ được một giấc tử tế đúng không? Mau trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.” Mộc Như Lam cũng không muốn tiếp tục đề tài này, cô xoa tay lên hai quầng thâm đen bên dưới đôi mắt Mộc Như Sâm, giọng nói nhuốm vẻ cưng chiều.

Mộc Như Sâm đương nhiên không chịu, “Chị…”

“A Sâm.” Một âm thanh chợt cắt ngang lời nói của cậu.

Mộc Như Sâm nghe được giọng nói của Mộc Như Lâm thì lập tức quay lại trừng mắt, đều tại nó! Nếu không vì nó thì chị đã không gặp phải tình huống nguy hiểm như thế này! Tất cả đều tại nó!

“Như Lâm, em sao rồi?” Mộc Như Lam lo lắng hỏi.

Nhìn thấy Mộc Như Lam, trái tim Mộc Như Lâm vừa đau xót vừa vui sướng. Lúc mới tỉnh lại, cậu đã vội gặng hỏi bác sĩ về mọi chuyện, biết tin Mộc Như Lam vì cứu mình mà bất chấp lao vào nguy hiểm đến nỗi suýt chút nữa chết theo mình, Mộc Như Lâm một nửa áy náy tự trách, nửa kia thì lại vỡ òa trong một niềm vui sướng đáng hổ thẹn. Cậu vui sướng vì nhận ra vị trí của mình trong tim Mộc Như Lam quan trọng đến nhường nào, cảm giác đồng sinh cộng tử căng tràn khắp trái tim cậu, nó len lỏi đến từng mạch máu, như thể linh hồn hai người đã hòa làm một giữa ngọn lửa nóng rát kia.

Suy nghĩ này là sai trái, vì vậy Mộc Như Lâm phải cực lực áp chế nó.

Cậu đi đến ôm lấy thân hình mảnh mai của Mộc Như Lam, trong vòng tay cậu, cô như càng thêm gầy yếu, “Cảm ơn chị.”

Cảm ơn chị, vì đến tận phút cuối vẫn không bỏ em lại, mà là kề cạnh một mạch từ thiên đàng tới địa ngục, chị cứ như vậy, em làm sao nỡ buông tay?



Cục cảnh sát.

Bên trong phòng thẩm vấn, sự kinh ngạc tột độ bao trùm lên khuôn mặt từng viên cảnh sát.

Kim Bưu Hổ ngồi đối diện cái bàn, vẻ mặt kích động không nén nổi khủng hoảng, “Tôi nói thật! Mộc Như Lam thật sự là kẻ biến thái, nó dùng dao rọc giấy giết chết hai thằng bạn của tôi, chẳng phải các người đã tìm được thi thể rồi sao? Chúng tôi vốn định hù dọa Mộc Như Lâm một chút nên mới bắt cóc cậu ta, nào ngờ Mộc Như Lam lại muốn giết chết chúng tôi, chúng tôi bất đắc dĩ lắm mới phải xuống tay! Con đó cắt đứt cổ họng bạn tôi, thậm chí còn dùng bút máy đâm nát một cái tròng mắt của Hoàng Mao Tử!”
Nhấn Mở Bình Luận