“Lục Chí Khiêm, anh có thể nào đừng nhắc đến chuyện cũ nữa có được không?” Dưới lực tác động của Lục Chí Khiêm, Nhã Thanh Lam đau đớn mà thốt lên từng chữ một.
“Tôi phải nhắc lại cho cô nhớ chứ, hửm? Tôi sợ cô làm Nhã Thanh Lam lâu quá rồi lại quên luôn dáng vẻ ban đầu mình thực chất là ai!” Vừa nói Lục Chí Khiêm vừa bẻ mạnh mười đầu ngón tay của Nhã Thanh Lam đến co quắp đầy đau đớn.
“Xin anh đó… Tôi xin anh mà Chí Khiêm… Tôi chưa từng quên mình là ai!” Đầu liên tục lắc, nước mắt chảy ra không ngừng, Nhã Thanh Lam cố vùng vẫy nhưng rồi lại bằng không, dưới lực của chiếc thắt lưng lần nữa hạ xuống, phần đùi Nhã Thanh Lam ngay lập tức co rút lại, cô ta ưỡn người mà thét lên một tiếng thật chói tai.
Khóe môi cong lên, Lục Chí Khiêm áp sát người Nhã Thanh Lam, bàn tay khẽ vờn trên khuôn mặt, anh ta hạ giọng:“Chưa từng quên?”
“Hay cho câu chưa từng quên của cô!”
“Lý Thư Ái lời nói đầu môi chót lưỡi của cô đúng là ghê tởm không thứ gì bằng!”
Lòng bàn tay chuyển lực, Lục Chí Khiên ghì mạnh cần cổ của Nhã Thanh Lam nghiếng chặt răng:“Lý Thư Ái tôi nói cho cô biết, tôi đã không còn là cái tên Lục Chí Khiêm ngu ngốc của mấy năm về trước bị cô lừa đến chết đi sống lại nữa rồi!”
“Lục…Lục Chí Khiêm… Tôi…”
“Câm ngay!” Lời của Nhã Thanh Lam còn chưa lọt qua khỏi cổ họng đã bị Lục Chí Khiêm dữ tợn mà chặn lại, anh ta điên cuồng mà trút giận xuống người của Nhã Thanh Lam.
Một năm qua Nhã Thanh Lam nằm trên giường bệnh, Lục Chí Khiêm anh đã như thế nào liệu có mấy ai biết?
Yêu hận Lục Chí Khiêm đều có đủ!
Mỗi đêm thầm lặng đến bên giường bệnh đứng nhìn Nhã Thanh Lam nằm trên giường anh ta lại nhớ về những năm tháng của trước đây một mình mình ôm lấy đau khổ, thật tình từ sâu trong lý trí anh ta chỉ muốn bóp chết Nhã Thanh Lam đi mà thôi, nhưng rồi anh vẫn không làm được vì dường như trong tim mỗi người luôn có một hình bóng khiến người ta khắc ghi mãi không thể nào quên.
Cũng chẳng thể nào buông bỏ được!
Ngày hôm đó ở bệnh viện, thật ra Lục Chí Khiêm cũng không cần phải lật đổ bất kì một ai, thứ anh ta cần chỉ là một cái quay đầu của Nhã Thanh Lam mà thôi, nhưng tiếc là đến cuối cùng cô ta vẫn như một năm trước đây lại vì để che giấu bí mật của bản thân, vì muốn ở bên cạnh người đàn ông khác mà sẵn sàng mạo hiểm chỉ để tránh xa được Lục Chí Khiêm anh.
Ước nguyện của Nhã Thanh Lam, Lục Chí Khiêm hiện tại không muốn hợp thành.
Nếu cô ta không dừng lại, Lục Chí Khiêm sẵn sàng chơi cùng Nhã Thanh Lam cô đến cùng, nếu chết cả hai cùng chết. Dù gì cái mạng của Lục Chí Khiêm anh cũng đã theo cái ngày Lý Thư Ái bỏ đi mà chết từ lâu rồi.
Lòng bàn tay hạ xuống không chút lưu tình, Lục Chí Khiêm mạnh bạo mà xé toạt vải vóc trên người của Nhã Thanh Lam đi, rất nhanh chóng trong căn phòng với thứ ánh sáng lập lòe chỉ còn lại mỗi tiếng khóc cùng tiếng la hét cầu xin buông tha thật dài thật dài. Đêm nay, Nhã Thanh Lam dường như đã trở về thời điểm của một năm trước triệt để dưới thân Lục Chí Khiêm bị anh ta tra trấn thân xác đến không còn một chút tự tôn.
…
Căn phòng dưới tầng hầm.
Bạch Hạc Hiên ngồi trên giường đang cẩn thận bôi từng lớp thuốc lên cơ thể đã tím bầm đầy rẫy vết thương của Lam Đình Niên, lâu lâu bàn tay có hơi quá lực lên vết thương mà anh lại thấy Lam Đình Niên nhíu mày trong giấc ngủ.
Bàn tay khẽ nhẹ hơn một chút, Bạch Hạc Hiên trở người của Lam Đình Niên sang một bên, bôi thêm ít thuốc cho một số vết thương ở bên hông cùng sau lưng xong và xác định được tất cả vết thương trên người Lam Đình Niên đều đã được bôi đều thuốc thì Bạch Hạc Hiên mới đặt lọ thuốc sang một bên bắt đầu mặc lại quần áo lên người cho cô.
Trở nhẹ người nằm luôn xuống giường, Bạch Hạc Hiên kéo nhẹ tấm chăn phủ lên người của cả hai, vòng tay anh ôm lấy Lam Đình Niên, áp sát cơ thể cô vào lòng ngực mình, khóe môi cong nhẹ mà đáp một nụ hôn xuống đỉnh đầu của Lam Đình Niên, bao bọc trọn lấy cơ thể cô, Bạch Hạc Hiên nhanh chóng mà chìm sâu vào trong giấc ngủ. Kiếm Hiệp Hay
Hôm sau thức giấc bên ngoài đã là nửa trưa, nhưng dưới tầng hầm không có ánh mặt trời, cơ bản bầu trời ở bên ngoài thế nào không ai cảm nhận được.
Bạch Hạc Hiên hôm nay ngủ dậy trễ, chính anh cũng chẳng hiểu tại sao tối qua mình có thể ngủ ngon đến như thế, đầu có hơi nặng, mi mắt còn vươn một màn sương mỏng, Bạch Hạc Hiên cảm nhận được nơi lòng ngực mình trống rỗng mà đưa tay ra sờ sờ sang phía bên cạnh.
Nhưng rồi bên cạnh chỉ là một khoảng không trống rỗng không có hơi người, ngay lập tức mi mắt mở to, cả người đều căng thẳng đến tột độ, dây thần kinh nơi khóe mắt cứ giật liên hồi, Bạch Hạc Hiên trong tim mang đầy sợ hãi mà bật người ngồi dậy lao nhanh xuống giường đến nổi máu còn chưa kịp lưu thông mà choáng nhẹ.
Bước chân có khẽ dừng lại vài giây, Bạch Hạc Hiên đưa tay lên đỡ nhẹ lấy phần đầu của mình nhưng ánh mắt vẫn lướt nhẹ xung quanh căn phòng mà tìm kiếm bóng hình của Lam Đình Niên.