Ai ngờ Lý Hoài hoàn toàn nghe không hiểu ám chỉ của Nguyên Tư Trăn, mà nhắm mắt lại nói: "Về sau chớ có lại hành sự đêm khuya nữa."
"Vương gia không biết đó thôi, có chút tà vật cứ thích buổi tối mới giở trò, ta cũng là bất đắc dĩ." Nguyên Tư Trăn thở dài khe khẽ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Nói xong lời này, Lý Hoài vẫn nhắm hai mắt không đáp, Nguyên Tư Trăn đợi hồi lâu, cho rằng hắn ngủ rồi, vừa định không bằng ngày mai lại hỏi thử xem, lại nghe giọng Lý Hoài lạnh lẽo nói: "Nàng là Vương phi, còn sợ bị Võ Hầu bắt được hay sao?"
Nguyên Tư Trăn vừa nghe đã thấy có hi vọng, vội vàng nói: "Ta chỉ sợ mang phiền toái đến cho Vương gia."
Lúc này Lý Hoài mới hơi híp mắt, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, "Nàng không có lệnh bài đi đêm?"
"Đó là đồ vật của Vương gia, ta làm sao có được!" Nguyên Tư Trăn mặt đầy vô tội mà lắc đầu, lại nghe Lý Hoài cười khẽ một tiếng, "Ta cho rằng Vương phi bản lĩnh như vậy, lấy cái lệnh bài này từ tay ta thật dễ như trở bàn tay."
Kỳ thật lúc hai người mới vừa thành thân, Nguyên Tư Trăn đã từng xin Lý Hoài lệnh bài, nhưng lại bị Lý Hoài cự tuyệt, nói là không có thứ này cũng không trở ngại Nguyên Tư Trăn hành động, tuy rằng lời này cũng không sai, nhưng xác thật làm nàng phí rất nhiều công phu.
Nhớ tới bộ dáng lãnh khốc vô tình của Lý Hoài lúc trước, trong lòng Nguyên Tư Trăn thầm hận, nhưng ngoài mặt chỉ cong nắm tay làm nũng đấm đấm trước ngực Lý Hoài, "Vương gia nói cái gì vậy, Trăn Trăn làm sao đi trộm lệnh bài của chàng chứ?"
Lý Hoài cũng đúng là cho rằng như vậy, Nguyên Tư Trăn thân thủ không tồi, lại có đạo pháp bàng thân, muốn lấy một cái lệnh bài từ trên người hắn không phải dễ như trở bàn tay sao? Bất quá Nguyên Tư Trăn vẫn chưa làm như vậy, cũng có thể nói người này không phải không biết nặng nhẹ, rốt cuộc tín vật chứng minh thân phận như lệnh bài đối hắn mà nói, cực kỳ quan trọng.
"Lệnh bài của ta không thể cho nàng." Lý Hoài nhàn nhạt nói.
Nắm tay Nguyên Tư Trăn đấm đấm trước ngực hắn hơi căng chặt, thầm nghĩ trong lòng, cẩu nam nhân mất trí nhớ mà vẫn khó dụ như vậy!
Nàng cho rằng động tác của mình không rõ ràng, nhưng Lý Hoài lại có thể cảm giác được lực đạo trước ngực rõ ràng lớn rất nhiều, hắn không khỏi sinh nghi, đây là tức giận sao?
Thật lâu sau, Nguyên Tư Trăn mới lúng ta lúng túng, "Ta đâu có muốn lệnh bài của Vương gia!"
"Ừm." Trong lòng Lý Hoài tất nhiên là không tin, tuy rằng kinh nghiệm sống chung với nữ nhân của hắn cực nhỏ, nhưng đấu tranh chốn cung đình cũng luyện cho hắn bản lĩnh xem mặt đoán ý, hiểu rõ thánh tâm, cũng có thể dùng vào chỗ này.
Hắn nhíu mày nghĩ đến, tính tình Nguyên Tư Trăn lại nũng nịu lung tung như vậy, lúc hắn chưa mất trí nhớ cũng theo dỗ nàng hay sao?
Nguyên Tư Trăn thấy hắn lạnh mặt không đáp lời, có chút hậm hực nằm trở về trong ổ chăn của mình, nhìn màn lụa tiếp tục tính toán biện pháp khác.
"Trên mặt đèn lồng kia đều là yêu vật nàng đã thu phục?" Lý Hoài có chút ngượng ngượng nói, hắn cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nói việc này, trong lòng suy nghĩ có thể đổi chủ đề sẽ làm nàng nguôi giận.
"Ừ, ờm." Nguyên Tư Trăn thất thần đáp.
"Hồ yêu cũng ở trên đó?"
"Đúng vậy, hồ yêu......" Nguyên Tư Trăn đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức lấy lại hứng thú, "Hồ yêu cũng ở trên! Còn không chỉ là một con đâu! Vương gia nhìn xem!"
Nguyên Tư Trăn bò lên lấy đèn hoa sen quơ quơ ở trước mặt Lý Hoài, bấc đèn sáng lên một ngọn lửa màu vàng, vài cánh hoa sen cánh mở ra, tạo thành một cái chụp đèn tám mặt, chậm rãi xoay vòng quanh ngọn đèn dầu như đèn kéo quân.
"Vương gia còn nhớ rõ con rùa tinh ngàn năm này không, nó vốn lấy chuyện bóng đè người làm đồ ăn, Vương gia trúng chiêu của nó, hàng đêm đều thấy ác mộng, cũng may Trăn Trăn phát hiện kịp thời, đi qua sông đào bảo vệ thành phong ấn nó." Nguyên Tư Trăn chỉ vào hình một con rùa lớn trên mặt đèn, nói.
.
truyện xuyên nhanh
Nàng lại chọn mấy con yêu vật ra nói, bất luận là thật hay không, nàng đều kéo Lý Hoài dính vào cùng chúng nó, còn cố ý vô tình nói mình đã cứu giúp hắn như thế nào, làm cho Lý Hoài sinh lòng cảm động.
Lý Hoài lần đầu thấy cái đèn hoa sen này, không khỏi cảm khái nó thật tinh mỹ, thấy Nguyên Tư Trăn nói đến hào hứng như vậy, trong mắt còn lóng lánh ánh sáng sáng quắc, trong lòng xác thật có chút rung động.
Hai người nằm ở trên giường, cả phòng phủ kín ánh nến mờ nhạt của đèn hoa sen, một người nói một người nghe, chìm vào trong bóng đêm sâu thẳm.
- ------------------------------------
Nhưng bóng đêm như vậy, Cao quý phi lại không có lòng dạ nào thưởng thức, ban ngày bà nghe nói chuyện An thị sinh non, vốn đã tâm phiền ý loạn, thật vất vả mới bình ổn tinh thần định đi vào giấc ngủ, lại nghe Phúc công công tới báo chuyện Diêu quý nhân lâm bồn.
Diêu quý nhân là một cung nữ năm ngoái Thánh Thượng say rượu đã lâm hạnh trong cung của bà, tiểu cung nữ này cũng xinh đẹp, lại còn biết xướng khúc, Thánh Thượng nhất thời hiếm lạ, sủng hạnh một thời gian, sau lại cũng liền quên ở sau đầu.
Ai ngờ này cung nữ này lại là người có phúc khí, vậy mà có thể mang long chủng, Thánh Thượng đã hơn mười năm chưa có thêm đứa con nào, nghe tin không khỏi mặt rồng hoan hỉ, còn dặn dò Cao quý phi phải chăm sóc thật tốt.
Cao quý phi thật khó xử, Diêu quý nhân từ từ trong cung của bà mà ra, dựa vào tính tình vốn có của bà, nhất định sẽ không giữ lại hài nhi này, nhưng Thánh Thượng đã nói như vậy, nếu có bất trắc thì chính là tội của bà.
"Thế nào rồi?" Cao quý phi nghe tiếng gào thê lương bên trắc điện, lạnh lùng hỏi.
Phúc công công cong eo cúi người, cung kính mà nói: "Nương nương chớ lo, thái y đều ở bên trong mà!"
"Ngươi nói xem, đứa nhỏ này là sinh ra xong mới chết hay chết từ trong bụng mẹ thì tốt hơn?" Cao quý phi lầm bầm lầu bầu, không quá để ý mà nói.
"Dạ......" Phúc công công lau lau cái trán đầy mồ hôi, "Có lẽ là một công chúa cũng không chừng."
Cao quý phi lúc này mới cong khóe miệng lên, "Vậy chờ xem miệng ngươi linh hay không linh."
Bà lại không nói tiếp, nhắm hai mắt ngồi ở chính điện chờ tin tức bên trong, thẳng đến khi một tiếng khóc trẻ con mỏng manh truyền đến, bà mới lại mở mắt ra, mặt không có biểu tình mà nhìn cung nữ tiến đến bẩm báo.
"Nương nương, là một tiểu công chúa."
Đuôi mày Cao quý phi hơi nhướng lên, "Vậy sao? Hỉ sự, nhưng mà hiện giờ Thánh Thượng cũng ngủ rồi, ngày mai lại đi bẩm báo đi."
Trong lòng bà thở ra nhẹ nhõm một hơi, Diêu quý nhân thuận lợi sinh ra một nữ nhi, bà vừa không cần lo lắng nhiều thêm một hoàng tử tranh ngôi báu với Mộc nhi, cũng không cần sợ Thánh Thượng trách cứ nữa.
"Diêu quý nhân thế nào?" Cao quý phi đứng dậy trở về phòng, thuận miệng vừa hỏi.
"Có hơi xuất huyết, cũng may thái y giúp cầm máu rồi." Cung nữ đáp.
"Không —— sao lại là nữ nhi chứ! Rõ ràng là nam hài tử mà! Là một hoàng tử!"
Cao quý phi còn chưa xoay người, liền nghe được bên trắc điện truyền đến tiếng gào của Diêu quý nhân.
"Vả miệng nàng ta!" Săc mặt Cao quý phi không vui nói, "Thật là không biết điều, còn muốn sinh một nam hài tử, định làm hoàng hậu hay sao? Hơn nửa đêm rồi còn la hét bậy bạ, cũng không sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Thánh Thượng."
Phúc công công lập tức trấn an bà, nói, "Nương nương bớt giận, nô tài liền đi ngay."
Hắn đã sớm muốn giáo huấn Diêu quý nhân rồi, trước kia nàng ta chưa được thánh sủng, vẫn là cung nữ mặc cho hắn sai sử, hiện giờ lại đè ở trên đầu hắn tác oai tác phúc.
Nhưng hiện nay nàng ta vẫn chưa có hoàng tử, hắn lại có Cao quý phi chống lưng, cũng muốn nương cơ hội này xả giận một trận.
Phúc công công vênh váo tự đắc mà đẩy cánh cửa trắc điện ra, vừa định lên tiếng giáo huấn nàng ta một chút, đã ngửi thấy một mùi tanh hôi ập vào mũi.
Hắn cau mày phẩy phẩy tay, mặt lộ vẻ ghét bỏ mà đi đến trước mặt Diêu quý nhân đang ngây dại ra, âm dương quái khí nói: "Nô tài chúc mừng Diêu quý nhân sinh được một nữ nhi, lại thêm cho bệ hạ một công chúa nga."
Diêu quý nhân trừng to đôi mắt tràn đầy tơ máu, vẫn không nhúc nhích nhìn đứa trẻ mới sinh trong lòng ngực bà vú, làm như hoàn toàn không nghe được lời Phúc công công nói.
"Nhưng mới vừa rồi quý phi nương nương nghe được quý nhân đây hình như không thích tiểu công chúa này, muốn nô tài tới nói vài lời với quý nhân." Phúc công công tiếp tục cười nói.
"Ô ——"
Đột nhiên, đứa trẻ mới sinh trong lòng bà vú phát ra một tiếng khóc nức nở như hít thở không thông, mấy thái y vội vàng vây lên.
Phúc công công cũng chen trong đám người, nhìn lướt qua một cái, lúc này mới thấy rõ diện mạo tiểu công chúa.
Chỉ thấy sắc mặt nữ hài xanh tím, cổ lại trướng to đến đỏ bừng, ngũ quan nhăn nhúm lại, chỉ có miệng há lớn gào to.
Tuy hắn cũng biết hài tử mới sinh phần lớn đều khôngđẹp, nhưng bộ dáng này thực sự dọa hắn sững sờ, còn chưa bình tĩnh lại, liền thấy tiểu công chúa đã ngừng khóc, ngậm miệng lại, thân thể không hề nhúc nhích nữa.
"Tắt thở rồi?" Lão thái y đè đè bàn tay trên ngực đứa trẻ mới sinh, không thể tin tưởng nói, "Mới vừa rồi còn tốt đẹp mà! Sao bây giờ lại đã chết rồi chứ!"
Mọi người luống cuống tay chân mà vây quanh đứa trẻ mới sinh bạc mệnh, lại không lưu ý đến ánh mắt dại ra của Diêu quý nhân đang nằm trên giường đã biến thành hoảng sợ, miệng há lớn như đang hét lên nhưng không có tiếng động gì, đôi tay huơ loạn trên không trung như muốn ngăn trở, hay là trốn tránh thứ gì đó.
Không được trong chốc lát, nàng ta tựa không còn chút sức lực, tay chậm rãi rũ xuống......!
Một đêm này, tẩm cung Cao quý phi loạn thành một đoàn, tiểu công chúa mới sinh đang êm đẹp đột nhiên tắt thở, mà Diêu quý nhân chịu không nổi đả kích, không quá một canh giờ cũng đi theo tiểu công chúa, Phúc công công chưởng sự cũng đã bị kinh hách đến sốt cao không lùi......!
Ở một chỗ mái hiên góc tây nam thành Trường An, một đạo sĩ bạch y đứng bung dù, híp mắt nhìn luồng oán khí ngập trời từ trong cung Đại Minh vọt lên, khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm: "Hình như ta biết sư muội gả chồng là đánh cái chủ ý quỷ quái gì rồi.".