Liền trong lúc nàng đang suy tư, oán linh vẫn lượn quanh mái cong, treo ở giữa không trung, nó vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào trong chùa Hồng Phúc, bỗng nhiên đôi tay buông lỏng, thẳng tắp ngã vào trong chùa.
Nguyên Tư Trăn không kịp nghĩ nhiều, lập tức xoay người giẫm một giẫm lên cây đa, mượn lực phóng hai bước liền nhảy vào trong chùa Hồng Phúc.
Lý Hoài có chút kinh ngạc, tuy cũng biết Nguyên Tư Trăn có bản lĩnh, lại không nghĩ có thể quen đường quen lối như vậy.
Hắn nhìn cửa chính đã bị quan phủ phong lại, chỉ do dự một lát, cũng động tác nhanh nhẹn mà bước lên tường chùa, nhảy một bước, vững vàng dừng ở trong chùa.
Hai người theo sát phía sau cụm oán khí, quả nhiên vòng tới bên hồ, chỉ thấy nước hồ đã bị người quan phủ rút đi hơn phân nửa, trên bờ đều là mấy viên đá bị đập vỡ nằm ngổn ngang, hỗn độn bất kham, không còn chút nào vẻ lịch sự, tao nhã tươi mát của mấy ngày trước.
Hoa sen chín đế kia vẫn cứ đứng ở giữa hồ, chín pho tượng la sát vây quanh nó cũng được trả về chỗ cũ, nước hồ còn sót lại chỉ tới gót chân la sát, hình thái diện mạo la sát càng lộ ra thêm rõ ràng.
Cụm oán khí quay chung quanh đống đá vụn ở bên hồ, làm như đang tìm kiếm cái gì.
Nguyên Tư Trăn vẫn chưa nôn nóng tiến lên, mà kéo Lý Hoài dựa vào sau bóng cây, muốn nhìn xem oán khí này đến tột cùng muốn đi chỗ nào.
"Suỵt!" Nàng cố ý móc ra lá bùa che giấu hơi thở dán lên người hai người, ra ý bảo Lý Hoài chớ có quấy nhiễu oán linh, nói đến cùng, oán linh cũng không có linh trí, phương pháp che giấu như vậy cũng có thể dễ dàng lừa được nó.
Oán khí vòng quanh mấy hòn đá vụn tìm hồi lâu, lại hóa thành bộ dáng trẻ mới sinh, há mồm "Ô oa" kêu hai tiếng, rồi lại chậm rãi bò về hướng trong hồ.
Nguyên Tư Trăn không khỏi nhíu mày, mới vừa rồi nàng còn cho rằng bản thể oán linh là thi cốt trẻ sơ sinh trong viên đá, mới có thể dẫn nó tới đây tìm kiếm như vậy.
Nhưng hiện tại nó lại bò về hướng trong hồ, bản thể của nó là ở trong hồ hay sao?
Ánh mắt nàng dừng trên hoa sen chín đế giữa hồ, dưới ánh trăng mông lung, một nhuỵ sen trong chín đế sen bỗng nhiên chậm rãi quay đầu về hướng oán linh đang bò đến.
Oán linh có vẻ như được đáp lại, cố gắng lao xuống hồ nước mà mực nước không quá cổ nó, vội vàng bò nhanh hơn, Nguyên Tư Trăn thậm chí có thể cảm nhận được cảm xúc vui mừng của nó giờ phút này.
Liền khi oán linh bò đến trước mặt hoa sen chín đế, thân thể xanh tím của nó lại hóa thành một sợi oán khí, bị đoá hoa sen chín đế đang nở rộ hút vào tim sen, một bức tượng la sát dưới hoa sen cũng theo đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nguyên Tư Trăn cảm nhận được oán khí của oán linh dần dần tiêu tán, kết luận cái tượng đá la sát kia chính là bản thể của nó, liền khi hoa sen chín đế đang háp thu toàn bộ oán khí, nàng không chút do dự tế ra con rồng lửa màu tím.
Tử Long há to mồm, một ngụm nuốt hoa sen chín đế vào.
Nếu là hoa là tầm thường, chỉ cần một cái chớp mắt liền phải hóa thành tro tẫn, nhưng ngọn lửa tím thiêu hoa sen chín đế đến rung động vang lên tiếng xèo xèo, hoa sen cũng chỉ mới chậm rãi héo rũ mà thôi.
Nguyên Tư Trăn thiêu ước chừng nửa chén trà nhỏ mới làm cho hoa sen chín đế bị đốt thành tro tẫn, nàng lắc lắc cánh tay có chút mỏi, đi đến gần hồ xem xét, nhịn không được nói: "Chậc, đây rốt cuộc là cái thứ gì thế này!"
Lý Hoài thấy thái dương nàng đã mướt mồ hôi, vốn định lấy khăn của mình đưa cho nàng, ai ngờ Nguyên Tư Trăn trực tiếp kéo làn váy lên, lộ chân dẫm xuống trong hồ, đi về hướng giữa hồ.
Hắn nhìn nhìn đôi giày cẩm tú thêu ám văn của mình, thở dài nhỏ đến không thể phát hiện, cũng đi theo vào trong hồ.
"Ta đoán, đá la sát chính là bản thể của nó, thi cốt nữ anh trong hoàng lăng bất quá là thân thể nó trú trong đó thôi." Nguyên Tư Trăn vừa đi vừa nói cùng Lý Hoài, "Vương gia còn nhớ rõ cái Cầu Tử phù ta mang từ chùa Hồng Phúc về không? Ta ngửi mùi của nó, hẳn là chế ra từ tro, mà những viên đá bọc lấy thi hài trong hồ, cũng đúng là có mùi tro."
Lý Hoài liền rõ ràng, "Cầu Tử phù là vật trung gian?"
"Ừ đúng!" Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, ngừng lại trước mặt tượng đá la sát, nhíu nhíu mi tiếp tục nói: "Nương theo Cầu Tử phù, đem oán linh ký thác lên người những đứa trẻ sơ sinh.
Chỉ là ta không rõ, Viên Từ làm như vậy đến tột cùng có mục đích gì? Còn có mấy tượng đá......"
Nàng còn chưa nói xong, tượng đá la sát đối diện nàng đột nhiên "Phanh" mà một tiếng nổ tung, oán khí nháy mắt đánh thẳng tới hai người.
Nguyên Tư Trăn vội vàng kháp cái pháp quyết, khó khăn lắm mới ngưng được thế đánh úp lại của oán khí, nhưng không kịp ngăn những vụn đá bay tới.
Liền khi vụn đá muốn đập vào mặt nàng, chỉ thấy trước mắt có ánh sáng chợt loé lên, Lý Hoài cạnh bên cầm bảo kiếm tru tà chém vụn đá nát thành bụi, ngay cả oán khí sắc bén cũng bị tru tà kiếm cắt đứt.
"Cẩn thận chứ!" Lý Hoài cảnh giác nhìn tượng đá la sát, nhẹ giọng nói.
Nguyên Tư Trăn kinh ngạc phát hiện, sau khi tru tà kiếm chém đá vụn thành bột, ngọn lửa tím thiêu oan khí tronh đèn hoa sen lại bùng lên dữ dội, không còn giống như một quyền đánh vào bông như lúc nãy.
Nàng lập tức nhắc nhở Lý Hoài: "Vương gia chém nát luôn vài tượng đá la sát khác thử xem!"
Lý Hoài nghe vậy nhảy đến giữa hồ, nhanh chóng huy tru tà kiếm vào đám tượng đá la sát, động tác hắn cực kỳ lưu loát, không chút nào do dự, chỉ nghe tru tà kiếm phát ra từng tiếng vù vù, tám tượng đá la sát thạch còn lại đều bị Lý Hoài chém thành hai nửa.
Ngọn lửa tím như lấy được chất dinh dưỡng, chợt bùng lên dữ dội, vòng quanh giữa hồ bốc lên ngọn lửa cháy ngập trời.
"Vương gia mau trở lại!" Nguyên Tư Trăn duỗi tay túm lấy ống tay áo Lý Hoài, kéo hắn ra ngoài phạm vi thiêu đốt của ngọn lửa tím, tránh cho hắn bị hao tổn thần hồn.
"Ê a ——" Lý Hoài khó khăn lắm đứng vững thân mình, liền nghe trong ngọn lửa truyền đến tiếng trẻ sơ sinh khóc gào đến tê tâm liệt phế, nhìn kỹ lại, bên trong ngọn lửa tím hình như còn ẩn hiện mấy gương mặt người đang há hốc miệng cực kỳ thống khổ.
.
Truyện Phương Tây
Ngọn lửa lớn thiêu giữa hồ hồi lâu, ánh lửa cũng kinh động đến quan sai đang canh giữ trong chùa.
Hai quan sai vội vàng chạy về phía hồ, nhưng lại không thấy được có ngọn lửa nào.
"Hoa mắt hay sao?" Một người kinh ngạc nói, "Ngươi cũng thấy rồi đúng không?"
Một người khác vốn định dụi dụi mắt, chợt nhìn thấy cảnh tượng giữa hồ liền kinh ngạc nói, "Ngươi xem hoa sen chín đế sao biến mất tiêu rồi? Còn mấy tượng đá la sát đâu?"
Hai người vội vàng nhảy vào giữa hồ, chỉ tìm được những vụn đá của tượng la sát, lúc này mới ý thức được trong chùa chắc chắn có người xâm nhập, vội vàng phân công nhau đi thông báo.
Nguyên Tư Trăn che miệng Lý Hoài, tránh sau đống đá lởm chởm trên bờ hồ, đợi hai người kia đi xa rồi mới buông tay nhẹ nhàng thở ra.
Lý Hoài nhìn nữ tử trước mắt cứ như làm tặc, có chút buồn cười nói: "Bản lĩnh lẩn trốn của nàng có thể so sánh với bản lĩnh trèo tường lật ngói vậy nhỉ."
Nguyên Tư Trăn tất nhiên là nghe ra trêu đùa trong lời nói của hắn, giận dữ trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, xoay người đi đến ven tường, tay ấn xuống mượn lực, thân mình nhảy qua, lại linh hoạt mà biến mất vào bên kia tường.
Lý Hoài thu tru tà kiếm vào vỏ kiếm, cũng theo bước nàng ra khỏi chùa Hồng Phúc, ai ngờ vừa rơi xuống đất, liền nghe được Nguyên Tư Trăn ở bên cạnh nói: "Nha! Vương gia, bản lĩnh trèo tường tốt như vậy, học ở chỗ nào vậy a?"
Lý Hoài không đáp lời nàng, mặt vô biểu tình mà nhìn nàng một cái, liền theo đường cái trở về, Nguyên Tư Trăn bĩu môi, thầm nghĩ người này thật không chịu nổi chọc ghẹo.
Trở lại Tấn Vương phủ, Nguyên Tư Trăn nhanh chóng rửa mặt chải đầu xong liền chui vào ổ chăn, hôm nay tinh lực nàng tiêu hao quá nhiều, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng trước khi nhắm mắt vẫn cố gắng tỉnh thần nhìn mặt đèn hoa sen chút.
Chỉ thấy một mặt đèn vốn dĩ trống rỗng giờ lại vẽ lên mấy khuôn mặt nữ anh đáng yêu đang tụ lại với nhau, chơi đùa vô cùng vui vẻ, đếm sơ qua......!
Ủa sao chỉ có bảy đứa?
Nguyên Tư Trăn trong nháy mắt liền thanh tỉnh, lập tức ngồi dậy đếm lại một lần.
Lý Hoài mới từ nhĩ phòng ra tới, thấy biểu tình nàng kinh ngạc giơ giơ đèn hoa sen, trầm giọng hỏi: "Có gì không ổn?".