Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Cái này không phải Phạn văn có ý nghĩa bình thường, cực kỳ xa xưa, hẳn là ký hiệu cổ bắt nguồn của loại chữ này, không thể tra cứu, là hình thái ban đầu của Phạn văn.

Bởi vậy rất khó dịch chính xác, Dương Hiểu đặc biệt nhờ một vị chuyên gia Phạn văn ở Ấn Độ phân tích, miễn cưỡng dịch ra một chút.

Đây là hình mẫu của Phạn văn, nhưng chính vì vậy mà sinh ra nhiều ý, bởi vì khác biệt quá lớn với Phạn văn đời sau, mấy chữ bao hàm đa nghĩa, khiến người ta vô cùng đau đầu.

Giác hành viên mãn, là một câu văn dịch.

Trí tuệ môn, là ý nghĩa thứ hai có thể tồn tại.

Thánh vật có thể mở ra đại hạo thiên địa, đây là cách dịch thứ ba, kỳ lạ nhất, khiến người ta khó hiều.

Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần, không thể không cả kinh, cái tượng phật đá nhỏ bé này dường như có lai lịch rất lớn, hơn nữa vượt quá sức tưởng tượng.

Ý nghĩa thứ nhất – giác hành viên mãn, rõ ràng nói tới Phật. Tự giác, tha giác, giác hành viên mãn, đó là tam cảnh. Phàm nhân, tam cảnh giai không. Bồ Tát, đến cảnh thứ hai, tự ta giác tỉnh, giáo hóa chúng sinh. Chỉ có Phật đạt đến viên mãn, đoạn tuyệt với cát bụi trần thế.

Ý thứ hai – trí tuệ môn, đây là cách nói không rõ ràng, còn hàng văn dịch chú thích, rõ ràng là mở ra một cánh cửa.

“ Mở ảo thông hướng Linh Sơn.”

Chú giải này còn làm người ta giật mình hơn cả nguyên văn, Diệp Phàm rung động, hắn đi ra Tây Tạng, trong nháy mắt cảm nhận được dao động hùng hồn không kèm gì Tu Di Sơn.

Từ Bà Sa thế giới đi Linh Sơn, đây là chú thích làm người ta kinh hồn bạt vái, quá huyền bí, pho tượng phật nhỏ này chẳng lẽ thật sự dẫn đến một chỗ mật địa? Làm người ta suy nghĩ sâu xa.

Ý thứ ba – thánh vật mở ra đại đạo thiên địa, cách nói này sâu xa, chỉ là một loại phiên dịch mơ hồ, ngay cả bản thân người dịch cũng đắn đo không chắc chắn, cũng không phân tích sâu.

Diệp Phàm kinh nghi không thôi, thật không ngờ pho tượng phật đá này thần bí như vậy, vì sao lúc đó rơi ở khu không người, giống như bị vứt bỏ?

Thần sắc Dương Hiểu quái dị, Phạn văn thông thường cũng thôi, ký hiệu cổ này ở Ấn Độ cũng khó gặp, chỉ có khắc trên một hai món đồ vật cấp quốc bảo, hỏi hắn lấy ở đâu, còn thiện ý nhắc nhở thêm là quốc gia theo dõi di vật văn hóa rất nghiêm khắc.

Diệp Phàm bất đắc dĩ, tặng ra mấy món lễ vật nhỏ, Dương Hiển phán đoán có lịch sử hai ngàn nắm trở lên, xem ra coi hắn thành người mua bán cổ vật.

Hứa Quỳnh đưa cho Diệp Phàm một bộ di động, giúp hắn ghi số điện thoại. Đã xa nhiều năm, giờ cầm lại loại công cụ thông tin này, Diệp Phàm thất thần, có chút không thích ứng.

Cuộc sống trần thế tự nhiên không thoát khỏi tiền, mặc kệ làm gì cũng cần, trên người hắn có những thứ kinh người, tùy tiện ném ra một cái cũng khiến người ta tranh nhau mua.

Không còn cách nào, hắn lấy ra một cái bình ngọc trắng, xóa đi đạo ngân cùng thần tính trên đó, bóp nát thành chục khối giao cho Hứa Quỳnh, nhờ nàng dùng quan hệ giúp bán đấu giá.

Tuy rằng, Hứa Quỳnh sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng thấy được bảo ngọc thông linh hoàn mỹ bị hủy diệt như vậy, vẫn phải giật mình một trận.

Khi nàng đi ủy thác bán đấu giá, trong quá trình xem xét, lão sư phụ kia còn dậm chân đấm ngực đau lòng không thôi, mắng to đúng là nghiệp chướng, một món chí bảo như vậy mà lại đi đập nát, đúng là tổn thất đại nạnh của ngọc khí, đúng là phạm tội mà.

Hứa Quỳnh chết lặng, nàng từng nhìn thấy Diệp Phàm đốt một đống bảo bối càng thần bí hơn ở ngôi mộ, còn những món phụ tùng như mộng ảo mang trên người nàng lại càng kỳ dị hơn, thân thể xương cốt mỗi ngày như được rửa tội một lần.

Diệp phàm thu hồi bi thương, đi làm những việc phải làm, thăm hỏi người nhà bạn học ngày xưa, nếu cần hỗ trợ, hắn nhất định ra tay.

Có một nửa bạn học từ hai mươi năm trước hoặc là chôn thân ở cổ tinh, hoặc là lạc mất ở Bắc Đẩu Tinh Vực, nhiều năm qua chỉ có một mình hắn còn sống.

Đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ, người tóc bạc tiễn người tóc xanh,, đau thương cỡ nào. Dù đã nhiều năm, nhưng có gia đình vẫn không thoát khỏi ám ảnh. Ở năm đó, phần lớn gia đình đều là con một, mất đi đứa nhỏ chẳng khác nào mất tất cả.

Diệp Phàm khẽ tha một tiếng, bi kịch không chỉ trình diễn ở một nhà của hắn, hắn tìm mười một nhà, đều biết những người lớn đều đã sớm qua đời.

Hơn hai mươi năm, phần lớn các cụ đều bảy tám mươi tuổi, y học thời đại này có tiến bộ không nhỏ, như vậy cũng không tính là trường thọ, nhưng không trị được tâm bệnh.

Lúc ở Bắc Đẩu, Diệp Phàm là tử địch với Lưu Vân Chí, nhưng cũng quan tâm tới người nhà hắn. Sau đó hắn cũng đi tới nhà Lưu Vân Chí, Vương Diễm, Lý Trường Thanh, nếu cần chiếu cố, hắn sẽ không đứng nhìn.

Điều kiện cuộc sống vật chất của phần lớn những gia đình đều coi như cũng được, chỉ có một số ít mấy nhà có chút khó khắn, chân chính làm rối loạn bọn họ là vết thương trong lòng, nhất là tuổi già.

Diệp Phàm cũng không giúp được, hắn không cách nào làm sống lại những người đó, càng không cách nào đưa một số ít người còn sống trở về. Hắn chỉ có thể âm thầm dùng linh dược để vào ăn uống của bọn họ, cường tráng gân cốt, tẩy rứa thân thể kéo dài tuổi thọ, sau này nghĩ biện pháp thay đổi điều kiện cuộc sống của bọn họ.

Nhưng mà hắn không biết làm vậy có đúng hay không, dù cho tuổi thọ kéo dài, nhưng trong lòng không vui vẻ, rốt cuộc là tốt hay xấu?

- Còn mấy người nữa…

Diệp Phàm lẩm bẩm, sau đó khẽ than.

Ngũ Sắc Tế Đàn ở sâu trong tổ miếu Thần triều Vũ Hóa, vô tận tu sĩ tràn vào tranh giành Lục Đỉnh, Tiên Kinh…cực kỳ nguy hiểm, lúc đó ngay cả hắn cũng không có lòng tin, cũng chỉ có cố gắng tranh thủ.

Lúc đó hắn cùng Bàng Bác không dẫn theo Trương Văn Xương cùng Liễu Y Y, muốn xác định có nguy hiểm hay không mới quyết định, tránh cho hai người cùng bị nguy hiểm.

Trên thực tế cũng đúng, bọn họ tìm được tọa độ Địa Cầu trong tổ miếu, giao cho mấy người Hắc Hoàng, đến lúc đó có thể chuyển giao cho Liêu Y Y cùng Trương Văn Xương, vượt qua không gian Địa Cầu.

- Có lẽ nhiều năm sau, sẽ còn có người…

Nhưng mà Diệp Phàm không biết, sau khi hắn rời đi, thần trận tế đàn duy nhất đi thông đến đây đã bị hủy diệt.

Không có tòa truyền tống trận đó, muốn dựa vào lực lượng của bản thân tiến vào cấm địa Thái Cổ đi lên Ngũ Sắc Tế Đàn, khó có khả năng,vượt qua không gian đã thành truyền thuyết.

Vì sao Bàng Bác đột nhiên rời đi, đến này vẫn là mọt bí ẩn đối với Diệp Phàm, hắn vẫn mãi không hiểu được, nhưng hắn nhất định không thể đảo ngược nguyên nhân.

Có phân nửa người nhà bạn học đã tìm ra, hắn làm mọi chuyện có thể làm, thậm chí không tiếc kinh thế hãi tục, chữa khỏi người bị bệnh nguy kịch, nghịch chuyển sống lại.

Khi Diệp Phàm tìm người nhà Trương Văn Xương, hắn trăm mối ngổn ngang. Còn nhớ ở tinh không khác, Trương Văn Xương đau buồn, hai mươi mấy tuổi, bộ mặt như lão già sáu bảy mươi, tư chất không tốt, thường bị đồng môn khi dễ, bị gọi là lão gì nửa phế.

Cuối cùng, còn bị chèn ép đi ra mở một quán rượu nhỏ kiếp sống, cả ngày ngây ngốc như không có linh hồn, bị người ta nhục nhã cũng yên lặng chịu đựng.

Năm đó, Diệp Phàm giận dữ chém giết không ít người, cuối cùng dẫn lên Thái Huyền Chuyết Phong, cuối cùng thay đổi vận mệnh.

Nhưng mà Trương Văn Xương vẫn không cảm thấy vui vẻ, trong lòng u buồn, vẫn luôn tưởng nhớ cha mẹ, còn nhớ có lần uống rượu, hắn nằm trên bàn khóc rống.

- Lúc ta đi, vợ của ta đang mang thai, con của chúng ta sắp sinh ra, lúc nàng cần ta nhất mà ta lại biến mất, đi tới chỗ này….

Lời đau thương còn vang bên tai, Diệp Phàm dùng sức lắc lắc đầu.

Hơn hai mươi năm, Diệp Phàm gặp được con của Trương Văn Xương, hai người rất giống nhau, khiên Diệp Phàm thất thần. Nếu Trương Văn Xương có ở đây thì tốt, ngày đêm mong nhớ đứa nhỏ đã sinh ra.

Thiên tính cha con, tiểu tử này không biết, nhưng tâm tư sâu sắc, gặp được hắn liền trực tiếp gọi ra ngay.

- Ta đã gặp ông, trong di vật cha mẹ để lại có ảnh chụp của ông, ông…có phải cha ta còn sống hay không?

Hắn khiếp sợ vội vàng truy hỏi.

Diệp Phàm gật đầu, vui mừng thay Trương Văn Xương cũng thương thay cho hắn. Vợ của hắn rất yêu hắn, sinh ra đứa nhỏ này, cũng không bỏ rơi cha mẹ già.

- Cha dượng của ta là cô nhi, khi mẹ ta kết hôn với ông ấy, là vì có thể đối xử tốt với ta, hơn nữa có thể chăm sóc ông bà.

Diệp Phàm nghe vậy, trăm mối ngổn ngang, vui mừng đồng thời ảm đạm thay Trương Văn Xương.

- Cha ta biến mất, nhưng ta biết, năm đó cảm tình giữa cha mẹ rất tốt, nhiều năm qua vẫn không quên được, ngẫu nhiên sẽ ngẩn người.

Thế giới này có rất nhiều bất đắc dĩ, đời người không thể lựa chọn lại một lần, Trương Văn Xương đã rời khỏi thế giới này, chỉ có thể làm người ta bất lực tiếc nuối.

- Cha dượng của ta là người tốt, rất tốt với ta và ông bà, đều là người một nhà…coi như hạnh phúc.

Trương Ức rơi lệ, nhưng rất lý trí, không khóc lớn, lại hỏi từng chút một về cha mình ở thế giới kia.

Nghe Diệp Phàm nói cha mình không được như ý, say buồn khóc lớn, hô nhớ nhớ con, cảm thấy mình rất có lỗi với bọn họ. Trương ức khóc, nức nở nói: 

- Dù là ông ấy không nuôi dưỡng ta nhưng ta không trách ông ấy, bởi ông ấy không thể tự chủ được, không phải cố ý bỏ rơi chúng ta. Kỳ thật ta cũng nhớ ông ấy, bởi vì mẫu thân nói ông ấy rất tốt, chỉ là tinh không, chỉ là vận mệnh.

Diệp Phàm vỗ vỗ vai hắn, cũng không nói gì, hắn chỉ có thể nói rõ chi tiết.

- Ngài là tiên nhân phải không, có thể dẫn ta đi gặp ông ấy một lần?

Trương Ức mong chờ hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu, nói:

- Ta cũng không trở về được. Hôm nay ta nói nhiều lắm, cuộc sống của các người bây giờ rất tốt, ta sẽ không quấy rầy yên tĩnh của các người, lát nữa ta sẽ xóa đi một ít trí nhớ. Vui vẻ, hạnh phúc, ta nghĩ dó là những điều mà cha cậu muốn thấy.

- Không, cậu không thể làm như vậy!

Một phụ nữ trung niên kích động chạy tới.

Đó là vợ của Trương Văn Xương, Diệp Phàm ngẩng đầu, đã sớm cảm giác được nàng tới, cũng không bất ngờ.

- Cậu không có quyền xóa bỏ quyền được biết của chúng ta, mặc kệ tương lai thế nào, mặc kệ kết quả thế nào, đó đều là một phần trí nhớ quý giá trong lòng chúng ta.

Vợ của Trương Văn Xương rưng rưng nói.

Năm đó Diệp Phàm gặp nàng mấy lần, còn uống rượu mừng kết hôn của bọn họ, nhoáng cái đã hai mươi năm, giờ đã cảnh còn người mất.

- Diệp Phàm, cậu và Văn Xương là người tốt, thật sự nhẫn tâm khiến chúng ta không biết, không thấy, xóa bỏ tất cả hay sao? Cậu có biết những trí nhớ này quý giá cỡ nào với chúngta hay không?

Vợ của Trương Văn Xương khóc nói.

- Đúng vậy, những điều này sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của chúng ra, không thể xóa bỏ những trí nhớ này.

Trương Ức lui ra sau, nâng đỡ mẹ mình.

Diệp Phàm không nói, yên lặng đi, hắn không cắt bỏ trí nhớ của hai người,bọn họ nói đúng, như vậy rất vô tình, bọn họ có quyền được biết.

Khi đi, hắn để lại một chút “đồ vật nhỏ”, cùng hai bình linh dược, hắn không biết còn có thể làm được gì.

Tiếng chuông vang lên, là Hứa Quỳnh gọi tới, ấn nút nghe, vừa đặt lên tai, Diệp Phàm sững sờ tại chỗ, hắn biến sắc nói:

- Cô nói là Bàng Bác…
Nhấn Mở Bình Luận