Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Trong vũ trụ, hỗn độn khí mù mịt, một thân ảnh cao lớn cường kiện đứng trong sương mù, nhìn không thấy chân dung, chỉ có một đôi mắt sắc bén tuyệt thế khiếp người.

Sau khi thiên kiếp kết thúc, khắp thiên địa đều yên tĩnh lại, trong tinh vực không một tiếng động.

"Ầm ầm!"

Một bá quyền tuyệt thế đánh ra, thạch nhân giành trước chiếm tiên cơ.

- Ta muốn giết ngươi!

Thánh linh Ô Cổ gào thét, từ thân thể đá lao ra từng luồng từng luồng đạo quang, thánh huyết trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra, đôi mắt hắn sáng rực như hai vì tinh tu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tại trong tràng thiên kiếp này, chỉ có một mình hắn còn sống, đây là một trường hạo kiếp trước nay chưa từng có, tổn thất thật lớn, những bộ chúng trung thực này đều là do hắn thu phục.

Hắn nén giận xung phong liều chết, thề quyết phải một quyền đánh cho Diệp Phàm thành máu bùn. Đây là lửa giận của Thánh linh, huyết khí xông thẳng lên trời cao, làm cho vũ trụ đều thất sắc, tinh quang ảm đạm.

"Ầm!"

Diệp Phàm tung ra một quyền độc nhất vô nhị, tấn công tinh vực vô ngần. Như là một mảnh tinh hà buông xuống, đinh tai nhức óc, mờ mịt khôn cùng. Hắn sừng sững trong sương mù hỗn độn, dùng cứng chọi cứng, cứng rắn va chạm với một Thánh linh được trời xanh che chờ.

Ở phụ cận, một mảnh lại một mảnh vẫn thạch nổ tung, hóa thành từng đóa từng đóa pháo hoa sáng lạn.

Đây là quyền lực vô lượng, dưới một kích thiên địa xé ra, vũ trụ run rẩy, thần uy không thể đỡ.

Rõ ràng là một nhân loại thân thể máu thịt, cũng không phải là thiên thể khổng lồ, nhưng giờ phút này mỗi cái giơ tay nhấc chân của Diệp Phàm đều làm cho cả tinh không này rung chuyển, như là có một Thiên thần đang phẫn nộ có thể nuốt nạp nhật nguyệt.

"Rắc!"

Nắm tay màu vàng của Diệp Phàm đánh vào tay quyền đá của Thánh linh, phát ra tiếng vỡ vụn rõ ràng, rồi sau đó là thần huyết đáng sợ vẩy bắn ra.

Thạch nhân Ô Cổ thối lui lộ vẻ mặt khiếp sợ, cổ tay phải hắn bị gãy đoạn, toàn bộ nắm tay vỡ nát, máu tươi tuôn chảy đầm đìa.

Đây còn là vì hắn quyết đoán cắt bỏ cổ tay, bằng không ngay cả cánh tay cũng không giữ được, sẽ bị một kích đó chấn gãy. Thánh linh huyết rơi vãi, khiến hắn cực độ không cam lòng cùng mất mát.

- Không! Thánh linh nhất tộc ta là vô địch, từ xưa tới nay đều là đi ngược chiều phạt tiên, sẽ không bị kẻ cảnh giới thấp đả thương!

- Là lão đạo nhân bên giếng cạn kia... Là hắn tụng kinh làm căn nguyên của ta bị thương, bằng không ngươi tất phải bị ta chém chết. Dưới Vương của Thánh nhân không có nhân tộc nào là đối thủ của ta!

Trong mắt hắn âm lạnh, phẫn nộ gào rống.

Diệp Phàm đứng sừng sững trong sương mù hỗn độn, ánh mắt bắn ra như ngọn lửa, giống như một Chiến Thần, nói:

- Thánh linh thì thế nào chứ! Ta không đồng ý các ngươi vô địch trong cùng cấp!

Hắn độ kiếp thành công, liên tiếp vượt qua hai tầng thiên, tiến vào tới cảnh giới Thánh nhân tầng thứ năm, cùng chính là Luân Hải bí cảnh tầng thiên thứ năm, thực lực tăng lên một mảng lớn. Trong cơ thể hắn, Luân Hải hoàn toàn hóa thành Thái cực tiên đồ.

Thời gian mới cách một năm mà thôi, hắn lại đột phá quan ải, hơn nữa là liên tiếp độ hai kiếp, loại tốc độ này nếu như truyền ra nhất định sẽ khiến người ta kinh sợ! Hắn ở cảnh giới Thánh nhân kiên định cất bước, xông lên con đường vô địch.

- Ngươi đừng vội miệt thị tộc của ta, từ xưa đến nay, Thánh linh đều là vô địch cùng cấp, với chiến tích chân thật định ra huy hoàng vô thượng!

Thạch nhân Ô Cổ quát.

Diệp Phàm bình tĩnh lên tiếng:

- Ta chỉ biết là, chính vì Thánh linh cường đại mới phụ trợ làm nổi bật cho Đại đế cổ càng thêm rực rỡ chói mắt, chiếu sáng muôn đời. Hôm nay ta cùng phải ấn chứng một phen: ta chém đầu ngươi để biểu hiện cho Nhân tộc.

Câu nói này như một cây cương trùy đập vào tim Ô Cổ, từ xưa đến nay, trong các trận giao phong cùng mấy vị Đại đế Nhân tộc, Thánh linh nhất mạch thường nhận lấy thất bại chua xót khó tả khôn xiết.

Nó gầm lên:

- Hết thảy đều chỉ vì các vị tiền bối đó không có đạt tới đại viên mãn. đều xuất thế trước thời hạn, bằng không dù là Đại đế cổ cũng phải chết, cũng bị giết sạch sẽ!

- Phải không? Vậy ngươi đánh bại ta là được, để nhìn xem ai yếu ai mạnh. Ta

cho ngươi một canh giờ chữa trị thương thể, xóa đi ảnh hưởng của lão đạo nhân kia đối với ngươi!

Diệp Phàm bình tĩnh nói, nhưng nghe vào trong tai Ô Cổ lại giống như tiếng sấm động, làm cho thân thể hắn run rẩy, rồi sau đó rống lên phẫn nộ.

Hắn biết rõ, tên Nhân tộc này không phải kiêu ngạo, không phải bất bình thường, mà là rất trấn định, là nói ra trong tâm tính bình thản, điều này hàm xúc ý tứ gì chứ? Là muốn dùng hắn để xác lập ý chí vô địch!

Tên nhân loại này tâm tồn chí Đại đế, đây là muốn hắn trở thành một tảng đá mài dao, chém thần giết ma để mà chứng minh đạo tâm, làm cho tín niệm vô địch càng mạnh hơn.

- Ngươi... xem ta trở thành cái gì?!

Ô Cổ gào một tiếng, tinh không nứt ra, toàn thân máu huyết sôi trào. Xem hắn là đá lót chân, điều này với hắn mà nói là một loại nhục nhã.

Thánh linh nhất mạch vô địch thiên hạ, tự cho mình cực cao, ai dám khinh thị bọn họ? Thế mà trong mắt người này, lại là không chịu nổi như thế.

- Ta không có khinh thị ngươi, bàng không cần gì phải chém đầu của ngươi, để thí luyện chứ?

Diệp Phàm bình thản nói.

- A...

Ô Cổ gần như điên cuồng, phóng tới công kích Diệp Phàm.

Diệp Phàm không để ý đến, ngồi xếp bàng trong sương mù hỗn độn, không ngừng lui lại, thủy chung giữ một khoảng cách nhất định với hắn, yên lặng thể ngộ pháp cùng đạo của bản thân.

- Ta liều mạng với ngươi!

Ô Cổ gào lên, chịu không nổi loại khinh thị này, dồn hết thực lực bất kể cái giá phải trả, công kích về phía Diệp Phàm.

Mỗi một vị Thánh linh đều có một viên tâm vô địch của trời sinh đất dưỡng, giao cho bọn họ thần uy không gì sánh nổi, mỗi người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, không chấp nhận bị xem thường.

- Ngươi đã muốn chết, ta thanh toàn cho ngươi.

Diệp Phàm thoắt mở mắt ra, đánh tan sương mù hỗn độn lộ ra chân thân, tóc đen tung bay, cơ thể lấp lánh hào quang, từng bước vọt tới.

"Ầm!"

Đây là một loại thế công tràn ngập tính xâm lược, Diệp Phàm gần như không có phòng ngự, hai tay nối tiếp, quyền lực xé trời, vừa vọt tới đã đánh bay Ô Cổ ra ngoài.

Ô Cổ thực kiêu ngạo, từ trong té ngã cố gượng thân mình, muốn đứng lên dùng thân thể cường đại đối kháng với Diệp Phàm, nhưng mà sự thật thực tàn khốc.

"Phốc!"

Sau mấy chục quyền, cả cánh tay phải hắn bị Diệp Phàm đánh nát, máu tươi cùng thần huy tuôn rơi, hắn bị tổn thương thần khí, ảm đạm xuống.

- Vì sao?

Thánh linh kiêu ngạo, được tôn vinh vô địch, giờ khắc này bị phá thành mảnh nhỏ, mặc dù thân thể hắn không việc gì, nhưng cùng cấp tranh phong, coi như hắn bị thua rồi.

Luân Hải của Diệp Phàm phát ra tiên quang bốn phía, từng đợt từng đợt gợn sóng hiện lên, rồi sau đó vọt ra, Thái Cực Đồ khuếch tán, bao phủ toàn thân hắn, mà thân thể hắn thì biến thành đường cong hình rồng kia.

Hắn đang diễn biến Luân Hải Kinh kiếm nghiệm đạo, dùng sinh linh thạch nhân trở thành đao phong, tiến hành ấn chứng.

Đây là một hồi đại chiến thực kịch liệt, nhưng lại không có kéo dài lâu, cuối cùng trong tiếng rống giận dữ không cam lòng của thạch nhân, Diệp Phàm tung một quyền đánh xuyên qua thân thể hắn, với đường cong hình rồng cắt lấy đầu của hắn.

Từng khối đá bay tản ra bốn phía, đây là báu vật luyện khí. Chúng đã trải qua thiên địa dựng dục, tới mấy trăm vạn năm mới có thể thành hình, là chất liệu còn kiên cố hơn so với Thánh khí.

Mà những máu loãng trong suốt phát sáng kia, cũng đều là bảo bối, là thiên sinh địa dưỡng, có bảo tồn đạo tắc nguyên thủy, Diệp Phàm thu lấy toàn bộ, chuẩn bị đưa cho Long Mã để giúp nó ngộ đạo.

Tinh không rơi vào yên tĩnh, một hồi đại chiến kết thúc, tất cả truy quân đều trở thành tro tàn, ngay cả Ô Cổ cũng bị giết chết.

Diệp Phàm tế ra trận thai, mở ra vực môn, cất bước đi vào một tinh không khác, vừa lúc nhìn thấy một màn Long Mã cùng Cửu Vĩ Ngạc Long kết kiện tham ngộ đạo.

Không thể không nói, một trận chiến này chúng nó thu hoạch quá lớn, tắm rửa thánh huyết, ăn thực phẩm máu thịt đều cao khiến người ta líu lưỡi, mà số lượng khổng lồ này ngày thường dù có muốn cùng không dám nghĩ tới.

Bọn chúng từ trong động Yêu Hoàng chiếm được một loại cổ pháp, có thể không ngừng tinh lọc máu, ân cần bồi dưỡng ra long huyết. Nhiều huyết thực như vậy lặp lại tinh luyện, trích xuất tẩm bổ cho bản thân chúng, cùng có trật tự pháp tắc các thứ ẩn chứa trong máu... chúng thu hoạch chỗ tốt vô số kể.

Pháp quyết cổ xưa của Yêu Hoàng lưu lại, tuy rằng chỉ là một loại pháp môn, mà không phải một bộ Cổ Kinh, nhưng cực độ nghịch thiên, đây là một loại đạo tiến hóa, có thể giúp cho cường giả Yêu tộc trưởng thành vô hạn.

Diệp Phàm đưa tới Thánh linh huyết, đối với bọn chúng mà nói, là một loại đại bổ khó có thể tưởng tượng, giúp cho tinh luyện máu càng thêm mạnh.

Tuy rằng hai con hung thú đều ói ra mật đắng thành nước loãng, nhưng lúc này vừa nhìn thấy ngoài kiện đưa vào, vẫn như cũ điên cuồng nuốt nạp Thánh linh huyết, không hề lãng phí một giọt. Đây là một loại nguyên tuyền giúp bọn hắn lột xác.

- Cường giả chết trận nhiều như vậy phần lớn đều bị các ngươi cắn nuốt, có không ít thánh giai, mà lúc này lại uống vào Thánh linh huyết, các ngươi nếu không tu đạo thành công, thì thật sự có lỗi với những thứ này.

Diệp Phàm đưa chúng đến một tinh không vắng lặng, rời xa chiến trường, để chúng bình an độ kiếp, hơn nữa lúc này cần phải tránh quấy rầy để hai con hung thú phải rèn luyện long huyết, tiến hành quá trình tự ngộ đạo.

Sau đó Diệp Phàm rời nơi này, tìm kiếm khắp chung quanh, nhưng hoàn toàn không tìm thấy Thanh Hoàng đạo nhân cùng Thánh linh vô địch đỉnh phong kia, không biết đã đánh tới phương nào rồi.

Diệp Phàm trở lại Thành thứ mười Nhân tộc, nhìn cổ tinh xa xa phía dưới, lúc này chiến đấu càng thêm kịch liệt, Nhân tộc đến đây không ít cường giả, đều là từ chỗ sâu trong tinh không đến tiếp viện.

Đại quân DỊ tộc rất mạnh, bất kể cái giá phải trả liều mạng lấp đầy nơi mai táng Thần Quỷ trong Đại Nguyệt Pha, không chỉ nói Nhân tộc ngã xuống, chính là máu huyết của nhóm người này cũng đủ lấp đầy.

Đại Nguyệt Pha đang rung chuyển, cả cổ tinh đều lay động nhè nhẹ, vô số cổ thú trên mặt đất đều sởn tóc gáy, các cường giả đang giao chiến cùng đều lông tóc dựng đứng.

Bên giếng cổ tiên hỏa bừng bừng, một thân ảnh đáng sợ vẫn ngồi ở chỗ đó, tiếp dẫn tới từng lũ lại từng lũ thánh huyết, toàn bộ rót xuống giếng cổ, hòng phá giải làm tan rã phong ấn.

Ở giờ khắc này, Thần Ma tê rống, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, ngay cả Vực ngoại đều ảnh hưởng lan đến.

Đây là một loại dị tượng thiên địa, sắp có phát sinh đại sự kiện đáng sợ long trời lở đất, sơn xuyên vạn vật đâu đâu cũng đều rung chuyển, toàn bộ cổ tinh dường như sắp vỡ nát.

- Ngăn cản bọn chúng, đừng cho hắn mở ra giếng cổ, bằng không cả tinh vực này đều không giữ được.

Tiếp dẫn sứ của Thành thứ mười Nhân tộc kêu to.

Rất nhiều cường giả tấn công vào, trong đó có cả nhân vật Vương của Thánh nhân đỉnh phong, đánh tới chỗ ma địa sâu nhất trong Đại Nguyệt Pha. Nhưng mà, không ai có thể tới gần. Thạch nhân đứng sừng sững bên giếng cổ, thủy chung không nhúc nhích kia rốt cục ra tay, thần uy cái thế.

- Luân Đạc!

Bá Long nữ vương Đà Lan mang theo một đám cổ thú đang tấn công, không kìm nổi rống giận.

Luân Đạc là bạn hữu của trượng phu nàng khi còn sống, không nghĩ tới lại là người sai sử trộm lấy con nối dòng của họ, cuối cùng còn giả làm người tốt. Khi được nàng mời đến còn làm ra vẻ chính khí nghiêm nghị, một bộ dáng sẽ vì nàng xuất đầu, ai ngờ lại chính đầu sỏ đứng phía sau.

"Phốc!", "Phốc!"...

Luân Đạc vô tình ra tay, bất kể là cổ thú hay là cường giả Nhân tộc, đều khó có thể đến gần giếng cổ nửa bước, tất cả đều bị hắn đánh chết, trên mặt đất máu tươi chảy ồ ồ.

Đà Lan cùng Tiếp dẫn sứ đều không địch lại Luân Đạc, bị thương nặng, mà thạch nhân Mạc Phổ đứng xa xa cũng cười lạnh liên tục, suất lĩnh dòng chính vọt tới bảo vệ miệng giếng cổ này.

"Ầm!", "Ầm!"...

Một tiếng lại một tiếng nổ phát ra, dưới giếng cổ dường như có thứ gì đó sắp xuất hiện, không ngừng tấn công vách giếng, làm cho Đại Nguyệt Pha chấn động, núi sông rung chuyển mãnh liệt!

Không chỉ có thạch nhân Luân Đạc, Mạc Phổ biến sắc, mà ngay cả Hỏa Thánh linh vô địch đang ngồi xếp bằng trước miệng giếng thân thể cùng run lên, ở trong màn hỏa vụ, sắc mặt hắn biến đổi không ngừng.

- Trải qua dài dòng năm tháng như vậy, trong giếng cổ còn có sinh vật còn sống sao?

Diệp Phàm cũng lộ ra thần sắc khó tin.

Thực hiển nhiên, tới hiện tại ý chí của Thánh linh nhất mạch không thể thay đổi, mà cho dù lúc này bọn họ thu tay lại, thì miệng giếng cổ này cùng nhất định bị phá vỡ, bởi vì thứ sống lại bên trong đang xông ra ngoài, mà tốc độ còn nhanh hơn, còn kịch liệt so với bọn hắn phá giải phong ấn!
Nhấn Mở Bình Luận