Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Giả Vờ Không Quan Tâm

Không biết có phải cảm thấy con muỗi rất phiền không, Đào Túy luôn cảm thấy xoa có hơi ngứa, vốn dĩ không ngứa. Cổ cô rất trắng, sau khi xoa mấy cái thì đỏ rõ ràng.

Ngón tay của Lý Dịch nhẹ nhàng chạm cổ cô: “Không sao.”

Giang Sách ở bên cạnh: “…”

Anh tiếp tục lừa gạt.

Xuống đến tầng một, giám đốc khách sạn đưa bữa sáng cơm nắm đã chuẩn bị xong cho họ, Đào Túy nhận lấy, vô cùng mừng rỡ: “Còn có bữa sáng.”

Giang Sách mỉm cười: “Sếp Lý chuẩn bị cho cô.”

Đào Túy liếc mắt nhìn Lý Dịch, Lý Dịch lại đang nói chuyện điện thoại, anh nắm cổ tay cô, đi về phía trước.

Em trai ở bãi đỗ xe khách sạn lái xe tới, đậu ở ngoài cửa, lần này là chiếc SUV biển thủ đô, Lý Dịch đưa Đào Túy lên ngồi phía sau, bản thân lên theo.

Giang Sách đi lái xe.

Đào Túy cắn hai cái đã ăn xong một chiếc cơm nắm, Lý Dịch mở một chai sữa bò nguyên chất cho cô, cô bèn uống sữa bò. Xe chạy quẹo khúc cua thì đến chi nhánh Lưu Quang, thật là là rất gần.

Đào Túy ăn xong một chiếc cơm nắm khác, rồi xuống xe.

Lý Dịch đột nhiên gọi cô lại, Đào Túy quay đầu, Lý Dịch giẫm chân dài lên đất, kéo cô qua, đầu ngón tay kéo túi nhỏ của cô ra, lấy ra một cây che khuyết điểm nhỏ dài từ bên trong.

Đầu ngón tay đè cổ cô, đẩy sang bên cạnh, Đào Túy sửng sốt, không phản kháng mà nghiêng đầu, lộ ra cái cổ nhỏ vô cùng trắng nõn.

Lý Dịch bóp một ít kem che khuyết điểm lên ngón tay, ấn lên cô, từ từ tán kem, chỗ màu đỏ đó dần dần được kem màu da che đi.

Ánh mặt trời có hơi mạnh, chiếu trên lông mi của Đào Túy, cô trừng mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, anh có gương mặt cứng rắn, chân mày như lưỡi đao.

Tròng mắt rất sâu, thật sự là một người đàn ông đội trời đạp đất.

Đào Túy lại chớp mắt mấy cái, cố gắng dời tầm mắt.

Lý Dịch bất chợt khẽ cười một tiếng.

Một tiếng này như đánh vào lỗ tai Đào Túy, làm cô xấu hổ, cô vội vàng quay thẳng cổ: “Xong rồi chứ.”

Lý Dịch giẫm một chân trên đất, một chân dài khác giẫm trên bàn đạp ở xe, ngón tay của anh xoa lớp kem còn dư lại, ung dung mà đóng nắp.

Đào Túy không nhìn nổi dáng vẻ vừa thoải mái vừa thờ ơ của anh, đưa tay đoạt lại kem che khuyết điểm của mình, xoay người rời đi.

“Tạm biệt anh.” Cô tức giận.

Ngón tay của Lý Dịch trống rỗng, anh cười cười, nhìn bóng lưng cao mảnh khảnh đó, anh thu chân dài, thuận thế đóng cửa xe.

Bóng người của cô cũng đã vào trong cửa của tòa nhà đồ sộ.

Xe mới khởi động lần nữa, lái đi.

Đào Túy vào cao ốc, đi tìm gương dài trước, sau khi tìm được thì kiểm tra xem anh xoa thế nào, cũng rất tốt, rất đều, cũng không nhìn ra chút đỏ.

Cô thả lỏng, cảm thấy muỗi ở thủ đô thật sự rất độc.

Sau đó cô sửa sang nét mặt, lộ ra nụ cười, lúc này mới đi về phía thang máy, cô chưa từng tới đây, chi nhánh Lưu Quang mới mở, cô lại là người mới.

Phải livestream ở một nơi xa lạ, là có hơi làm khó cô.

Cần hơi chú ý mặt giao tiếp.

Sau khi lên tầng, có một người tên là Đằng Tịch, là một cô giáo, cô ấy nói là bạn tốt của cô Tần, bài kiểm tra đánh giá hôm nay do bên cô ấy làm. Đào Túy thấy cô ấy rất dễ nói chuyện, trong lòng cũng thả lỏng hơn, trước đây Đào Túy đã từng tìm hiểu sản phẩm ở Lê Thành, nhưng mà lần này vẫn phải tìm hiểu nữa.

Cô Đằng dẫn Đào Túy đi tìm hiểu.

Ăn thử, lại giải thích đội livestream bên này với Đào Túy. Cô luôn cảm thấy có hơi làm phiền người ta, dù sao cô vốn chưa từng làm chuyện như vậy.

Đều tại Lý Dịch.

Cho nên Đào Túy cũng rất nghe lời, trước đó đội livestream cũng nghe về lời đồn của Đào Túy, còn tưởng rằng cô thật sự khó nói chuyện.

Không ngờ cũng được.

Đào Túy có hơi bất đắc dĩ, cô nói: “Thật ra không phải tôi khó nói chuyện.”

Đằng Tịch cười, nhìn cô nói: “Vậy cô thế nào?”

“Tôi chỉ có hơi buông thả.” Đào Túy giơ tay bảo: “Có hơi trẻ con, không chín chắn, nhưng mà chắc chắn tôi không khó nói chuyện.”

Lời đồn truyền từ một ra mười, truyền tiếp ra trăm, đã trở thành trăm phiên bản rồi. Đến cuối cùng lời đồn sớm đã không như ban đầu, một cô gái trẻ như cô, lại là streamer mới, làm sao lại khó nói chuyện, hay cáu kỉnh? Thế này cũng oan uổng quá.

Đằng Tịch liếc mắt nhìn người còn lại, cười cười: “Vậy sao.”

“Hóa ra mọi người đều đồn linh tinh.”

“Còn không phải sao.” Đào Túy trợn mắt.

Người còn lại cũng cười theo, lúc Đào Túy tới, mọi người đều rất lo lắng, hơn nữa còn nghe nói bên trên cô có người, còn móc nối với tổng giám đốc.

Có thể không sợ sao.

Không ngờ thật sự khá tốt, thậm chí còn có hơi dễ thương.

“Vậy sau khi chúng ta hiểu rõ sản phẩm, tối nay sẽ livestream, hôm nay tạm thời cô đừng đi đâu hết, ở đây làm quen một chút. Thành tích lần trước của cô vô cùng tốt, tôi mong lần này cô làm tốt hơn trước, được không?” Đằng Tịch xoa đầu Đào Túy, thấp giọng hỏi.

Đào Túy gật đầu: “Được.”

Sau đó cô lại hỏi: “Miễn phí cơm sao?”

Đằng Tịch sửng sốt, cười to: “Miễn phí.”

Đào Túy lập tức đỏ mặt, cô vội ngồi thẳng người nói: “Không, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm.”

“Như vậy sao được?” Đằng Tịch kinh ngạc.

Đào Túy: “Được.”

Cô vô cùng hào phóng, người còn lại nghe xong lại cười, tiếp theo Đào Túy cầm điện thoại, gửi wechat cho Lý Dịch.

Tôi là Đào Túy nha: [Anh, em mới nói muốn mời đội livestream bên này ăn cơm.]

Lý Dịch: [Cho nên?]

Tôi là Đào Túy nha: [Anh nói xem.]

Lý Dịch gửi voice tới, trong giọng nói trầm thấp mang chút tiếng cười: “Muốn anh mời khách?”

Tôi là Đào Túy nha: [Chẳng lẽ không được?]

Lý Dịch lại cười: “Được, các em ra ngoài ăn hay ăn trong công ty?”

Tôi là Đào Túy nha: [Đi ra ngoài ăn đi.]

Lý Dịch: “Vậy thì đến Cố Viên.”

Đào Túy ngẩng đầu lên, hỏi cô Đằng: “Cô biết Cố Viên ở đâu không?”

Cô Đằng hơi kinh ngạc, “Cố Viên? Đến Cố Viên ăn cơm?”

Đào Túy gật đầu: “Đúng đó.”

Cô Đằng vừa mừng vừa sợ: “Chuyện này, bên đó có chế độ VIP, không dễ được vào ăn như vậy.”

Đào Túy nghe xong.

Đậu má.

Anh hại em.

Vậy chắc chắn rất đắt.

Cô vốn định để Lý Dịch mời khách, sau đó sẽ chuyển khoản cho anh, để anh biết sự lợi hại của mình. Không ngờ, anh chơi trội như vậy.

Đào Túy có hơi hối hận, nhưng mà nhìn gương mặt ngại ngùng lại mong chờ của cô Đằng Tịch, Đào Túy nuốt xuống những lời nói không đi.

Trả góp theo kỳ vậy.

Sau khi quyết định, tổng cộng tám người, buổi tối lên đường đến Cố Viên, Lý Dịch gửi wechat nói số bàn ăn. Vừa đi vào Cố Viên, Đào Túy lập tức phát hiện, có giá trị.

Điều kiện tốt như vậy!

Đình viện kiểu Trung Quốc ở bên ngoài, bên trong là cửa sổ sát đất, bàn dài, đèn đỉnh đầu có màu cam, rất có không khí. Sau khi tám người ngồi xuống, nhìn thực đơn, Đào Túy cũng chảy nước miếng.

Trông có vẻ đều rất ngon.

Cô cầm thực đơn nghiên cứu rất lâu, cùng chọn với cô Đằng Tịch.

Trong phòng ăn còn có một mùi thơm thoang thoảng, tóm lại bầu không khí vô cùng tốt. Sau khi chọn thức ăn, mấy người nói chuyện phiếm, cô Đằng nói: “Chế độ VIP ở bên này chỉ cấp cho các cậu ấm nhà giàu, cho nên có tiền cũng không lấy được.”

Đào Túy gật đầu.

Cô Đằng thấy Đào Túy như vậy, mỉm cười, cũng không hỏi tại sao cô có thể tới.

Chỉ chốc lát sau thức ăn đã lên, mọi người cười nói bắt đầu ăn, khóe mắt của Đào Túy thấy trên bàn dài góc đối diện, có người đàn ông rất giống Lý Dịch.

Đầu đinh, áo sơ mi đen, còn đeo  garters màu đen ở tay áo, cả bàn có anh dễ khiến người ta chú ý nhất, đầu ngón tay của anh kẹp một điếu thuốc chưa châm, rũ ở một bên.

Đào Túy thấy anh hơi nghiêng đầu, cô lập tức cúi đầu ăn canh.

Tiếp đó, cái ghế ở đầu kia hơi di chuyển, một bóng người đi về phía bên này, bóng người đi tới bàn ăn của Đào Túy. Lý Dịch đi tới phía sau Đào Túy, đầu ngón tay sờ cổ cô, nói: “Mặt sắp rơi vào bát rồi.”

Giọng nói trầm thấp còn có vóc dáng cao lớn đó, lập tức đã khiến người của cả bàn cùng nhìn lên. Đào Túy nghe thấy giọng nói đó, cơ thể cứng đờ.

Đậu má.

Thật sự là anh.

Cô bị buộc ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt sâu xa của Lý Dịch.

Cô mở miệng, gọi: “Anh.”

“Anh?” Cô Đằng nhẹ giọng hỏi: “Hóa ra là anh của Đào Túy.”

Những người còn lại cũng ngẩng đầu nhìn người anh này, xem ra Đào Túy có thể tới Cố Viên ăn cơm, có quan hệ rất lớn với người anh này.

Lý Dịch nâng tròng mắt, giọng nói rất lạnh nhạt: “Không phải ruột thịt.”

Mấy người cô Đằng sửng sốt.

Đào Túy: “…”

Lý Dịch lại liếc mắt nhìn Đào Túy, ngón tay vẫn đang sờ cổ cô, sau đó anh thản nhiên nói với đám người cô Đằng: “Lát nữa tôi cho người đưa thêm mấy món đặc sản qua.”

“Cảm ơn các cô chăm sóc em ấy.”

“Hả, khách sáo khách sáo rồi.”

“Chưa nói tới chăm sóc, Đào Túy rất nghe lời.”

“Chúng tôi bên nhau rất vui vẻ.”

Mấy người cô Đằng đáp lời theo phản xạ.

Người đàn ông rất có khí chất, trên người có phong cách cậu chủ lại có phong độ của cấp trên hơn, lại thật sự rất có thể áp chế người khác.

Làm người ta không tự chủ muốn nghe theo mệnh lệnh của anh.

Lý Dịch gật đầu, buông bàn tay cầm cổ Đào Túy, cầm một bát tổ yến từ bên cạnh, nhấc nắp, đẩy tới trước mặt cô: “Buổi tối phải livestream, uống cái này.”

“Ồ.”

Lý Dịch ấn chóp mũi của cô, trong mắt không có nhiều cảm xúc, nhưng mà dưới tia sáng này lại có thể nhìn ra chút dịu dàng.

Đào Túy đẩy tay của anh ra: “Anh, anh đi nhanh đi.”

“Anh ở đây…”

Bọn em đều không được tự nhiên.

Lý Dịch thu tay, gật đầu với đám người cô Đằng, xoay người đi.

Bên kia.

Một bàn toàn là con em nhà giàu.

Có nhà họ Cố, cũng có nhà họ Văn, còn có nhà họ Tiêu và nhà họ Thẩm. Từng người đàn ông đang nhìn về bên này, Thẩm Lẫm sờ kính, xoa xoa chân mày, nói: “Quan hệ của nhà họ Lý và nhà họ Tần tốt vậy?”

Cậu chủ nhà họ Cố “chậc” một tiếng, nhét một quả nho vào miệng, gương mặt tuấn tú: “Tốt cái gì, ông Tần là cái thá gì.”

Tiêu Nhiên bật cười: “Ông nhà họ Tần ở Lê Thành với ông Tần chỗ chúng tôi đều là tên chờ chết.”

“Một tên mê gái, một tên mê quyền.” Anh dùng nĩa ra giấu. Văn Trạch Lệ đá cái ghế của Tiêu Nhiên, đẩy cái nĩa của anh ấy: “Ông Tần không mê gái, là con trai ông ta.”

“Như nhau.” Tiêu Nhiên lắc nĩa, chọc về phía tay của Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ chuyển tay nắm cái nĩa của anh ấy, hai người âm thầm so tài. Văn Trạch Tân lườm họ: “Haiz, hôm nay hai cậu đã tới thì đừng ồn ào được không.”

Văn Trạch Lệ cười khẩy: “Quỷ chết sớm đó Tiêu Nhiên.”

Tiêu Nhiên: “Nếu tôi chết, sẽ cho người đánh anh tàn phế trước.”

Lý Dịch kéo ghế ra một chút, ngồi xuống, nhìn hai người họ. Tiêu Nhiên nép người trên ghế, “chậc” một tiếng, xem như ngừng chiến. Văn Trạch Lệ dựa ra sau, cũng ngừng chiến.

Sau khi Lý Dịch đi, Đào Túy và mấy người cô Đằng tiếp tục ăn, bởi vì còn phải livestream, cũng không chậm trễ, sau khi ăn xong thì đã tính tiền rồi.

Đào Túy khoác túi xách tay rồi đi theo họ, trước khi đi còn liếc mắt nhìn bàn ăn bên kia, đám người họ vẫn còn ở đây, không có phụ nữ, toàn là đàn ông.

Mà trong phòng ăn này, có rất nhiều cô gái trẻ, gần hết như có như không mà hướng tầm mắt về chiếc bàn này. Mà Lý Dịch đưa lưng về phía cô, giống như ở một thế giới khác.

Đào Túy cầm điện thoại, chuẩn bị nói với Lý Dịch rằng cô ăn xong rồi.

Sau đó ngừng lại, cô không gửi.

Dứt khoát đi luôn.

Đi tới cửa, tiếng tin nhắn wechat vang lên.

Lý Dịch: [Ăn xong rồi?]

Lý Dịch: [Tối nay tan việc, anh đi đón em.]

Đào Túy đáp lại một chữ “Ừ.”

Vô cùng lạnh lùng.

Sau đó thì lên xe, bên ngoài trời tối om, thành phố sáng đèn, bầu trời của thành phố lớn không hề thấy ánh sáng, trở lại Lưu Quang, phòng livestream của Đào Túy đã thu xếp xong.

Lần đầu hợp tác, cộng thêm livestream buổi tối, ít nhiều có hơi căng thẳng.

Thật ra không có nhiều cơ hội livestream buổi tối, nhất là đối với người mới mà nói, tám giờ tối là thời gian quý báu, bình thường mà nói đều là cho streamer có tên tuổi.

Cùng lúc livestream tối nay, nghe nói tối nay Tần Tư Tư sẽ làm một livestream ngắn, khoảng thời gian gần bằng Đào Túy.

Nếu như không phải livestream, Đào Túy muốn đi xem Tần Tư Tư sẽ livestream ở đâu, có phải ở núi Hổ Lan không.

Cô Đằng sắp xếp người trang điểm Đào Túy, sau khi tất cả chuẩn bị xong, đến gần tám giờ, Đào Túy ngồi trước máy, lòng bàn tay thật sự có hơi đổ mồ hôi.

Cô Đằng đeo tai nghe ngồi ở phía sau, người quay phim trước mặt là một người vừa cùng đi ăn cơm, anh ta mỉm cười cổ vũ Đào Túy.

Sau đó anh ta đếm, một, hai, ba, bắt đầu.

Phòng livestream mở.

Đào Túy cười vẫy tay: “Hi, đã lâu không gặp, các bạn có khỏe không?”

Nói xong, cô hất lông mày.

Người xem nhảy vào, từng người chào hỏi Đào Túy.

Đào Túy xé ra một túi khoai tây chiên, cầm một miếng cắn một cái, nói: “Tôi lại mang quyền lợi cho tín đồ ăn uống đây, hiếm khi tối nay livestream ở khoảng thời gian này, tôi vô cùng căng thẳng.”

[Cô rất căng thẳng sao? Cô chắc chắn?]

[Nếu chị căng thẳng sao chị cứ ăn khoai tây chiên, với lại chị nói cho em biết, miếng khoai tây chiên này có vị gì.]

Đào Túy ăn đến mức vang răng rắc, cô che miệng cười, cong đôi mắt hồ ly, câu hồn phách người khác, cô nói: “Các bạn đoán xem?”

[Túy Túy, cô lại tới rồi.]

[Chúng tôi vừa ăn no, không đói bụng.]

[Sẽ không mua khoai tây chiên của cô.]

Đào Túy: “Mua ba túi tặng một túi cũng không cần sao? Xem ti vi cần đồ nhắm, mọi người nghe tiếng răng rắc này, ăn một miếng khắp miệng giòn tan, ngoài vị cà chua còn có vị nướng, biết vị thịt nướng không?”

[Yêu tinh.]

[Tôi tuyệt đối giữ miệng, tôi không ăn, tôi không đói bụng.]

Đào Túy: “Vậy tôi thử cái khác, thử ăn bột yến mạch này đi, biết vị ngọt của bột yến mạch này không? Còn rất thơm đấy…”

Cô nói như vậy, lại ăn luôn bún cùng hãng, một đám người xem trợn mắt há mồm, hỏi ngược lại cô: [Bột yến mạch gì chứ? Cô ăn bún?]

Đào Túy cười một tiếng: “Ai da, ăn nhầm rồi.”

Cô giữ nhịp điệu khá tốt, thỉnh thoảng giới thiệu lẫn sản phẩm. Nhưng mà cô Đằng vẫn luôn nói trong tai nghe của cô: “Nói chậm thôi, nâng cao sản phẩm một chút.”

“Cho người xem nhiều phản ứng hơn, có người hỏi cô ba câu, cô vẫn chưa trả lời.”

Đào Túy lập tức kéo lại nhịp điệu, từ từ điều chỉnh.

Bầu không khí trong phòng livestream khá ổn, cộng thêm người xem giận streamer thì Đào Túy cũng không tức giận, giống như bầu không khí phải như vậy, cho nên người tiến vào càng ngày càng nhiều.

Tình hình rất tốt.

Mà ngay lúc này.

Đột nhiên có một nhóm người tràn vào xem, số người tăng vọt gấp bội, lập tức đẩy phòng livestream từ hạng hai mươi mấy tới hạng thứ tư, cô Đằng kinh ngạc trong tai nghe: “Đào Túy, ổn định, cô sắp hot rồi.”

Đào Túy lập tức ổn định, lúc chuẩn bị tiếp tục.

Giữa màn hình livestream bị người ta spam.

[Đào Túy cô đi chết đi.]

[Cút đi, người như vậy xứng làm streamer sao?]

[Cô xong đời rồi, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi ở đây phổ cập cho mọi người biết cô đáng ghét thế nào.]

[Lại dám giẫm Tư Tư, còn giẫm người ta lên đất, đánh độc ác như vậy, mọi người nhìn người này đi, biết người biết mặt khó biết lòng, tôi nhổ vào.]

[Tình huống gì đây?]

[Video gì?]

[Có một video Đào Túy đánh người vừa mới hot, người cô ta đánh là Tần Tư Tư!!!]

[Đào Túy chết tại chỗ đi!]

Sau lưng, cô Đằng tháo tai nghe xuống, gương mặt đầy hoảng sợ, tiếp đó cô ấy lại đeo tai nghe lên, nói với Đào Túy: “Ổn định, Đào Túy, Đào Túy.”

Đào Túy nắm chặt đũa, rất lâu không nói gì.

Video?

Cho đến khi nghe thấy lời của cô Đằng, cô mới phản ứng được, bây giờ video cô đánh người thành một thanh kiếm sắc. Cô bỏ đũa xuống, tay hơi phát run, lúc này, điện thoại nhảy ra rất nhiều tin wechat.

Cô Tần: [Livestream của cô có độ nổi tiếng rất cao, uy hiếp được Tần Tư Tư rồi, video đã được thả ra.]

Chị Tô: [Em vẫn còn đang livestream, trước tiên đừng giải thích, thoát ra rồi nói sau.]

Lý Dịch: [Từ từ ra khỏi livestream, ngoan, đừng khóc.]
Nhấn Mở Bình Luận