Phó Nhiễm đặt tay lên bụng.
Người đàn ông giật mình kinh ngạc, đuôi lông mày rạng ngời như nhuộm màu vàng kim của ánh mặt trời trong nháy mắt. "Có thật rồi hả ?"
Giọng điệu cô nặng nề. "Có thể thật là gần mấy ngày bao tử không tốt."
"Xem em sợ tới mức này…” Anh đưa tay ôm cô đến trước ngực. "Nếu như thực sự mang thai, liền sanh ra."
Phó Nhiễm ra sức lắc đầu. "Lúc này mới được bao lâu, cảm giác khó chịu khi mang thai em còn chưa quên thì một lần nữa lại đến đây?" Nghĩ đến cơn đau khi sinh con, Phó Nhiễm càng tỏ ra sợ hãi.
Anh cười ôm cô đến trước giường. "Vậy cũng tốt, nếu hiện tại em mang thai nữa, anh lại phải cấm dục chứ?"
Phó Nhiễm đẩy bàn tay không có quy củ của anh ra. "Mới vừa rồi ở Y Vân thủ phủ, mẹ đã hoài nghi em rồi, thật sự em sợ gần chết, nhưng nếu đã có thai, chuyện này có thể ầm ĩ rồi."
Theo như tính tình của Lý Vận Linh, chắn chắn sẽ gây sức ép cho cô. Trong lòng vốn đã nghi ngờ Phó Nhiễm bên ngoài có người khác, nếu có một đứa bé nữa, càng thêm khó lường.
"Cũng không sao." Anh hơi lơ đãng, “thuyền tới cầu tự nhiên thẳng” lắm là kế hoạch ban đầu bị phá vỡ mà thôi.
Phó Nhiễm nằm vật xuống giường, lúc này mới thấy thoải mái một chút. "Em muốn nếu có đứa bé, nhất định phải chuẩn bị thật tốt để chào đón nó, bây giờ vẫn không đúng lúc."
Anh nhân thể nằm xuống bên cạnh Phó Nhiễm, cánh tay ôm thắt lưng cô. "Em đã dành được hạng mục rồi, tự nhiên có vài người sẽ nóng lòng một chút." Anh chống cánh tay lên, liếc nhìn mặt Phó Nhiễm. "Anh đối với em ôm hi vọng, giống nhau, em cũng không để cho anh thất vọng."
Cô khẽ mở mắt ra, nhìn chiếc đèn treo trên trần nhà. "Đúng rồi."
"Hả?"
"Em cùng Nhị ca cùng thực hiện một phương án, em thay đổi giá thầu sau đó được lưu giữ trong trong máy vi tính, dùng trình duyệt anh đưa cho em, cũng không có người đột nhập, em nghĩ, nếu lần trước là Nhị ca thật, như vậy lần này anh ta càng không bỏ qua, nhưng. . . . . ." Trong lòng Phó Nhiễm tràn đầy nghi hoặc, lại lắc đầu ngay sau đó. "Nếu như không phải, còn có thể là ai đây?"
"Còn có khả năng, nếu lần này lại xâm nhập vào máy tính của em nữa thật, nếu như có liên quan đến Nhị ca, mục tiêu này có phải rất rõ ràng hay không?"
Anh vén một sợi tóc rơi bên má cô. "Nhưng cũng mới chỉ là suy đoán mà thôi, những người của Minh gia có liên quan anh đều nghĩ qua, Nhị ca mà nói, thật sự anh không nghĩ ra động cơ của hắn, từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành đều ở Minh gia, quan hệ với anh cũng tốt, lại nói công ty của hắn làm ăn cũng không tồi."
Phó Nhiễm vươn cánh tay ôm cổ anh. "Cho dù có giấu sâu hơn nhưng cũng có lúc lộ ra, chờ một chút đi."
Lý Vận Linh lo lắng chờ tin tức ở nhà, bà nghĩ đến chuyện nếu Phó Nhiễm mang thai thật cũng sẽ không nói cho bà biết, nghĩ ngợi một hồi lâu sau, tự mình đi tới.
Phó Nhiễm không có ở nhà, vừa lúc Triệu Lan ra bên ngoài trở lại, Lý Vận Linh đi vào phòng khách, ánh mắt nhìn xung quanh. "Ở đã quen
"Thỉnh thoảng tôi tới đây ở giúp chăm sóc Hãn Hãn, phần lớn thời gian buổi tối đều trở về." Triệu Lan thấy sắc mặt Lý Vận Linh căng thẳng, tranh thủ giải thích thêm.
"Tiểu Nhiễm ở công ty?"
"Ừ, sáng sớm liền đi ra ngoài."
Lý Vận Linh đón lấy Hãn Hãn từ trong tay chị Nguyệt.
"Buổi tối hàng ngày nó đều ngủ ở Y Vân Thủ phủ sao?"
Triệu Lan cầm thức ăn bỗng ngừng lại. "Dĩ nhiên."
"Thật sự?"
"Có thể thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà đi, dù sao trong nhà chỉ có một người thôi."
Lý Vận Linh vừa chơi với đứa bé trong ngực, vừa nói chuyện cùng Triệu Lan. "Đúng rồi, bà cùng Tiểu Nhiễm đi bệnh viện sao?"
"À, ừ." Triệu Lan trả lời ậm ừ. "Đi rồi."
"Như thế nào?"
"Bác sĩ nói là dạ dày không thoải mái."
Lý Vận Linh nửa tin nửa ngờ. "Đi bệnh viện nào?"
Hai người đang nói chuyện, nghe được tiếng còi xe truyền đến từ bên ngoài, lát sau Phó Nhiễm cầm túi đồ dùng của đứa nhỏ đi vào. "Mẹ."
"Tiểu Nhiễm, con đã tới bệnh viện?"
Triệu Lan vội vàng đem đồ cầm vào phòng bếp, sau khi Phó Nhiễm dùng que thử thai, Triệu Lan cũng đã hỏi nguyên nhân khó chịu trong người cô, cô nói dạ dày không tốt, đương nhiên là Triệu Lan rất tin tưởng không nghi ngờ gì.
"Bác sĩ nói thế nào?"
Phó Nhiễm mở tủ lạnh ra, lấy ra hộp sữa chua từ bên trong. "Nói con đừng thức đêm nhiều, không có vấn đề gì lớn."
Lý Vận Linh sao có thể chịu tin, chỉ là ngoài miệng không nói ra. Bà ôm bảo bảo đứng ở cửa sổ, ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, trong lòng bà càng thấy nhớ đến Minh Thành Hữu, người này vĩnh viễn là đứa con trai mà bà thương yêu nhất.
Ánh mắt Lý Vận Linh nhìn về hướng phòng ăn, thấy Phó Nhiễm đặt tay ở trên vai Triệu Lan, hai người đang nói cười, trong lòng càng thêm bi thương, sau khi Minh Thành Hữu rời đi, hiện tại người thân duy nhất của bà có lẽ chỉ còn Hãn Hãn. Ngón tay Lý Vận Linh khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hãn Hãn. "Vẫn là cháu nội ngoan nhất với ta."
Trở lại Minh gia, Minh Vanh rất ít khi về, Phó Nhiễm cũng không ở đây, biệt thự lớn như vậy, người mà Lý Vận Linh có thể nói chuyện cũng chỉ có Tiêu quản gia.
"Phu nhân, ngài còn hoài nghi thiếu phu nhân mang thai?"
"Lúc trước báo chí có đăng tin hình bà cũng thấy đấy, chắn chắn là Tiểu Nhiễm có qua đêm ở bên ngoài, huống chi ta nói nó đi bệnh viện, nó tỏ ra rất không thích hợp, Triệu Lan cũng giúp nó, cho nên chuyện này rất khó nói."
Tiêu quản gia đứng ở sau lưng Lý Vận Linh. "Phu nhân, vậy ngài có tính toán gì?"
Lý Vận Linh rất là nhức đầu. "Ta cũng không thể cứng rắn lôi kéo nó đi bệnh viện, hiện tại biện pháp duy nhất chỉ có thể chờ, nhưng nếu nó thật sự mang thai thì sẽ có ngày bụng to ra."
Tiêu quản gia giật mình. "Chẳng lẽ ngài không sợ?
Lý Vận Linh chống tay lên trán. "Trừ như vậy ta còn có thể có biện pháp khác sao? Nếu nó muốn đi phá bỏ. . . . . . Ai dà, giấy không thể gói được lửa, lại nói nó luôn luôn ở nhà nghỉ ngơi."
"Cũng đúng."
Lý Vận Linh nhắm hai mắt lại. "Đây đều là những chuyện gì chứ? Nếu Thành Hữu còn sống, nói không chừng bây giờ ta được vui vẻ ôm cháu nội cái gì cũng không cần quan tâm."
"Phu nhân, ngài chính là quan tâm quá nhiều chuyện."
Chuyện của công ty đang từ từ đi vào quỹ đạo, tin tức về Minh Thành Hữu lại chưa bao giờ ngừng.
Dù sao buổi họp báo lần trước chỉ là xuất hiện hình ảnh, ngày qua ngày, mặc dù truyền thông cố ý đào bới, nhưng vẫn không có lấy một chút tin tức về Minh Thành Hữu, vị trí thượng lưu trong xã hội, có đôi lúc nhà giàu giống như là làng giải trí, thật thật giả giả làm người ta không phân biệt nổi.
Bên ngoài khu nghĩa trang Thanh Sơn.
Một người phụ nữ trẻ tuổi quỳ gối bên ngoài phòng bảo vệ, la khóc om sòm, tuổi chẳng qua cũng khoảng 24 - 25, ăn mặc đơn giản, mái tóc xoăn rối bời, thỉnh thoảng có chiếc xe đi qua, may mắn là ban ngày nếu không thật sự sẽ cho là gặp quỷ.
Người gác cổng đi ra ngoài đuổi. "Đi đi, ăn no rửng mỡ tới chỗ này khóc.”
"Cho tôi vào gặp Tam Thiếu một lần, tôi muốn thấy anh ấy."
"Bệnh thần kinh."
Mới vừa khóc một trận náo loạn, cũng không biết thế nào lại kéo đám ký giả tới. Người gác cổng thấy gặp chuyện không hay, vội vàng cho gọi điện thoại tới Minh gia.
Lý Vận Linh cùng Minh Vanh vội vàng đến thì người phụ nữ kia đã khóc đến mức ruột gan như đứt từng khúc, đang quỳ trên mặt đất không dậy nổi.
Hai người không xuống xe, thấy ký giả vây quanh chật kín, Lý Vận Linh ý bảo chú Vương lái xe qua một bên. Ký giả đang phỏng vấn, người phụ nữ kia chỉ nằm ở đó khóc lóc, nói không thành một câu hoàn chỉnh.
Ánh mắt Lý Vận Linh xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài. "Người phụ nữ này chui ở đâu ra vậy?"
"Khó có thể có quan hệ với Thành Hữu?"
"Làm bậy." Lý Vận Linh quả quyết lắc đầu. "Ta biết rõ chỉ có Thẩm Ninh là một, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người phụ nữ này."
"Mẹ, muốn gọi cho Phó Nhiễm tới đây sao?"
Lý Vận Linh gật đầu không chút nghĩ ngợi. "Dĩ nhiên, đây là chuyện nhà nó, theo lý thì nó nên trông nom."
Phó Nhiễm nhận được điện thoại, vô cùng đau đầu, có vẻ như luôn có người ngại cô quá rảnh rỗi, nhất định tìm chuyện cho cô giải quyết. Đến Thanh Sơn, thấy bóng dáng của đám ký giả vây quanh chật kín, Phó Nhiễm đành phải nhắm mắt tiến lên. Người phụ nữ quỳ trên mặt đất nghe được tiếng huyên náo đám ký giả truyền tới, chợt cô ta rướn nửa người trên lên ôm lấy chân Phó Nhiễm.
"Van xin cô để cho tôi gặp anh ấy một lần?"
"Cô muốn tìm ai?" Phó Nhiễm cúi xuống nhìn, nhìn kỹ mặt người phụ nữ này, phát hiện cũng không quen cô ta.
"Thành Hữu, để cho tôi gặp Thành Hữu."
Sắc mặt Phó Nhiễm khẽ run lên. "Muốn gặp Thành Hữu, cô chạy tới nơi này?"
Người phụ nữ nhìn thấy thần sắc của cô, hơi giật mình.
Phó Nhiễm c người xuống, nói ở bên tai cô ta. "Muốn gặp anh ấy sao, tới đây với tôi."
Người phụ nữ còn giữ động tác quỳ trên mặt đất, Phó Nhiễm chen giữa đám người đi về phía phòng bảo vệ, người phụ nữ sau lưng kịp phản ứng, nhanh chóng đuổi theo.
Đám ký giả cung lao theo, Phó Nhiễm ý bảo người gác cổng ngăn bọn họ ở bên ngoài.
Cô quay người đóng kín cửa. "Rốt cuộc cô là ai?"
Người phụ nữ ngồi ở trên ghế khóc sụt sùi."Tôi tên là Lý Hiểu."
"Tôi không có hỏi tên cô." Phó Nhiễm khoanh tay vòng ở trước ngực, dựa chân vào chiếc bàn. "Hôm nay cô náo loạn như vậy là có ý gì?"
Lý Hiểu dùng tay áo lau nước mắt sạch sẽ. "Trước kia tôi cùng Tam Thiếu từng có một thời gian bên nhau, chỉ sợ là cô còn không biết đấy."
Phó Nhiễm nghe vậy, càng thấy thêm nhức đầu.
Lý Hiểu nhìn bộ dáng của cô, hớn hở cười nói. "Trước kia thường chơi ở Mê Tính, Tam Thiếu hào phóng tôi cũng đã biết, gần đây mấy người chúng tôi rất khó khăn, muốn tới chỗ cô mượn chút tiền."
Từ Thẩm Ninh đến Lý Hiểu, người trước còn có thể nói là vì yêu sinh hận, người này được coi là cái gì?
Lừa gạt trắng trợn?
Lý Hiểu thông thạo nói ra. "Chúng ta ở trong vòng luẩn quẩn này, cũng phải dựa vào thể diện của các người để kiếm miếng cơm, nói ra người nào quan tâm có tin hay không, trước kia có tin tức về một vị đạo diễn cô chú ý tới sao? Có liên quan đến quy tắc ngầm, chính là một người bạn của tôi gây ra."
Phó Nhiễm gật đầu, thì ra Minh gia là một cây hái ra tiền, ngay cả người chết đều không bỏ qua cho. "Nói đi, cô muốn gì?"
Lý Hiểu đưa tay ra, khép bốn ngón tay lại. "Thật ra cũng không nhiều, 100 vạn."
Phó Nhiễm cười lên thành tiếng. "Nếu tôi cứ đáp ứng như vậy, về sau không phải là hết người này tới người kia tìm đến sao?"
"Lúc trước có tin đồn liên quan tới Tam Thiếu huyên náo cả Nghênh An, tôi cũng thật tò mò anh ấy còn sống hay chết, nếu không, tôi sẽ bịa chuyện khác giúp các người?"
Phó Nhiễm nheo mắt lại rồi mở ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, Lý Hiểu cười hì hì chỉ vào mắt. "Trước kia muốn thi diễn viên nhưng không thi đậu, nhưng lại có học qua bài khóc lóc."
"Cô cũng không sợ bê đá tự đập vào chân của mình." Phó Nhiễm nói nửa đùa nửa thật.
"Cũng may, cho tới bây giờ chưa thua cuộc lần nào."
Điện thoại bên trong túi xách vang lên từng hồi, chắc là Lý Vận Linh.
Phó Nhiễm xòe tay. "Được rồi, cô muốn lăn qua lăn lại thế nào thì tùy cô thôi."
"Cô có ý gì?"
Phó Nhiễm đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Ký giả thấy thế, thừa dịp chen chúc vào, Lý Hiểu nhanh chóng có phản ứng, tiến lên kéo tay Phó Nhiễm khóc thảm thiết.
"Lúc đó Thành Hữu là chết ở trong lòng tôi, các người ngay cả lúc anh ấy hạ táng đều không cho phép tôi tham gia, hiện tại tôi muốn gặp cũng không được sao?"
Đột nhiên Phó Nhiễm quay mặt sang, sắc mặt u ám đúng là làm người ta giật mình, cô bất ngờ hất tay Lý Hiểu ra, lúc Lý Hiểu ngã xuống, Phó Nhiễm tiến lên uy hiếp, gần như giẫm chân lên hai tay cô t
"Cô còn dám nói hươu nói vượn có tin tôi vả nát miệng cô hay không, cô nói thấy Thành Hữu chết, cô còn dám rủa anh ấy một tiếng thử xem?"
Thái độ như vậy, cùng mới vừa nãy ở bên trong phòng bảo vệ tưởng như hai người.
Lý Hiểu giật mình, nhưng cũng cãi chày cãi cối nói. "Chẳng lẽ lúc ấy tôi còn có thể nhìn lầm sao?"
"Chết trong lòng cô, chuyện nực cười!"
Lý Vận Linh từ trong xe nhìn ra ngoài, liền nhìn đến đám người vây quanh cách đó không xa, cũng không biết chuyện xử lý được như thế nào, dáng vẻ nóng lòng.
"Bằng tình cảm của tôi cùng Tam Thiếu, tại sao không thể?"
Phó Nhiễm ngồi xổm xuống, ngón tay chỉ vào cửa nghĩa trang. "Tình cảm? Tình cảm tốt tới mức ngay cả cánh cửa này cũng không vào được? Tôi vốn là không muốn tới, chỉ là đây là nghĩa trang của Minh gia chúng tôi, không cho phép cô gây ầm ĩ ở đây, lần sau còn dám, tôi sẽ báo cảnh sát."
Lý Vận Linh cùng Minh Vanh tới đúng lúc.
"Sao rồi?"
"Mẹ, không có việc gì." Phó Nhiễm đứng lên. "Gặp phải người gây chuyện."
Lý Hiểu thấy đèn flash chớp tới lia lịa, dùng hết thủ đoạn.
" Lúc tôi cùng anh ấy ở trên giường, cô đang ở nhà chờ cơm anh ấy."
Phó Nhiễm dừng lại, Lý Vận Linh định mở miệng, Phó Nhiễm khom lưng cúi xuống nói với Lý Hiểu một lần nữa.
"Trên người anh ấy có bao nhiêu dảnh xương bao nhiêu cọng tóc cô cũng rõ ràng sao? Dám nói chuyện như vậy?"
Lý Hiểu sửng sốt ngẩn người ra. Không có cách nào, đây cũng là khí thế bức người.
Phó Nhiễm dìu Lý Vận Linh rời đi, bỏ lại một câu. "Về sau có muốn tiền, cũng phải lựa chọn xương mềm mới có thể gặm được."
Lý Hiểu bị đám người vây quanh, thấy bộ mặt giật mình thất thần của cô ta, có người cười nói. "Chẳng lẽ cô còn có thể biết rõ ràng trên người người khác có bao nhiêu cọng tóc sao?"
Lý Vận Linh đứng ở trước xe. "Người đó là ai?"
"Một nhân vật không quan trọng." Phó Nhiễm như suy nghĩ điều gì đó. "Nói là muốn một khoản tiền."
"Thật là buồn cười, định gây chuyện với Minh gia chúng ta."
"Mẹ, không cần thiết để cho chút chuyện này làm phiền lòng, chúng ta trở về đi thôi."
Chú Vương chở Lý Vận Linh rời đi trước, Phó Nhiễm mới phát động động cơ, điện thoại di động liền vang lên, cô đeo dây phone lên nghe, còn chưa mở miệng, âm thanh mỉm cười của người đàn ông đã truyền đến trước.
"Càng ngày càng xử sự giống như anh rồi, không hổ là bà xã của anh."
Phó Nhiễm nhìn về kính chiếu hậu."Anh ở đâu?"
" Phó Nhiễm, gần đây thế nào mà anh lại xui xẻo như vậy?"
Lời này nên là Phó Nhiễm nói mới đúng. "Anh xui xẻo chỗ nào?"
"Trước thì có Thẩm Ninh mang theo con trai nói là con riêng của anh, giờ lại có chuyện như vậy, nói cứ như anh vô cùng xấu xa không bằng, hành động lương thiện, lại phải gánh danh tiếng
Phó Nhiễm “xì” một tiếng khinh thường.
"Ít xảy ra." Cô tập trung nhìn về con đường phía trước."Nếu không phải là danh tiếng đào hoa bên ngoài của anh, nơi nào sẽ có từng người một tìm đến cửa."
Cũng không biết là có đúng như Lý Hiểu nói hay không, vẫn là thử dò xét xem? Phó Nhiễm vô cùng mệt mỏi.
Anh cũng đoán ra lúc này cô chắn chắn sẽ nhíu mày. "Tối nay đến đây đi?"
Cô từ chối không chút nghĩ ngợi."Nói không chừng em sẽ bị ký giả theo dõi."
Đôi môi mỏng của anh kéo thành một đường cong.
"Đừng nghe theo để đêm nay lại bị dọa thành dáng vẻ gì, anh còn có thể ăn em thật, đến đây đi, anh sẽ buông lỏng một chút cho em, cứ căng thẳng như vậy thân thể cũng sẽ căng thẳng, khó trách mấy lần trước ở trên giường em giống như khúc gỗ, hóa ra là vì lý do này."