Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Giả Yêu Thành Thật

Minh Thành Hữu bước đến bên cô, ánh mắt bình thản nhưng thật hút hồn.

“Có phải chúng ta nên thực hiện giống như trong quà tặng đó không?”

Phó Nhiễm đẩy tay Minh Thành Hữu. “Đấy mà anh cũng gọi là tặng quà sinh nhật em sao?”

Minh Thành Hữu đưa hai tay ôm lấy thắt lưng Phó Nhiễm. “Hôm nay anh cố ý đem Hãn Hãn giao cho chị Nguyệt trông coi, từ lúc lưng của em bị thương, chúng ta cũng chưa bao giờ tận hứng.”

Phó Nhiễm xoa lòng bàn chân. “Đứng hơn nửa ngày trời, chân em mỏi rã rời, chỉ muốn đi ngủ.”

“Giờ vẫn còn sớm mà.”

Phó Nhiễm vén chăn lên chui vào, Minh Thành Hữu nhét đĩa vào ổ rồi cũng chui lên giường, để chân Phó Nhiễm gác lên người mình, bàn tay đặt ở lòng bàn chân cô xoa nhẹ. Lúc đầu còn có vẻ đàng hoàng, càng về sau Phó Nhiễm càng muốn đạp anh một cước. Nhưng Minh Thành Hữu cũng nói không sai, có vẻ cô quá hà khắc với anh.

Phó Nhiễm chợt nghĩ đến chuyện lúc nãy, hai tay cô đẩy ngực Minh Thành Hữu. “Thành Hữu, em muốn nói với anh một chuyện.”

“Sao vậy?” Giọng nói Minh Thành Hữu dần trở nên mơ hồ, tiếp tục quấn quýt cổ cô.

Phó Nhiễm đem chuyện Hứa Dung tặng Thẩm Tố Phân y phục nói cho Minh Thành Hữu. “Những thứ kia đều có cùng một số đo, chẳng lẽ số đo của bác Hứa Hứa Dung lại không hề hay biết.”

Minh Thành Hữu cắn vành tai Phó Nhiễm. “Ừ, ý em là sao?”

“Em cảm thấy rất kì lạ.” Bàn tay Phó Nhiễm hướng về phía mặt Minh Thành Hữu, nhưng lại bị anh đẩy ra. “Kì lạ ở chỗ nào?”

Nói rồi lại vùi mặt vào ngực Phó Nhiễm.

“Em cũng không biết nên như thế nào.”

“Nếu như em hỏi cô ta, hẳn là cô ta sẽ nói là có mối quan hệ tốt với em, vứt quần áo đi cũng lãng phí, hơn nữa em cũng không biết chính xác số đo của người khác?”

Minh Thành Hữu vươn người lên, khẽ hôn trán Phó Nhiễm. “Hứa Dung là hôn thê của Minh Vanh, em đừng suy nghĩ quá nhiểu.”

Phó Nhiễm đưa tay ôm thắt lưng Minh Thành Hữu. “Kể từ khi chuyện của Vưu Ứng Nhụy xảy ra, em thấy sao tất cả mọi người đều giống Vưu Ứng Nhụy.”

Minh Thành Hữu bật cười, làn môi mỏng hôn lấy khóe môi Phó Nhiễm, chê cười, vẫn nghĩ tới chuyện trước kia của anh và Vưu Ứng Nhụy?

Hôm sau, hai người rửa mặt rồi xuống lầu, Minh Vanh cùng Hứa Dung đã ngồi ở bàn ăn, Minh Thành Hữu kéo ghế ngồi đối diện bọn ho.

“Tiếu Nhiễm, hôm qua có mệt lắm không?”

“Mẹ, nghỉ ngơi một đêm giờ đã khá hơn nhiều.”

Minh Thành Hữu cầm lấy miếng bánh bao, động tác thành thạo đổ tương lên, rồi cho thêm chút chân giò hun khói, làm như vô tình hỏi. “Hứa Dung trước kia học ở nước nào vậy?”

“Ở Mĩ.” Hứa Dung nhấp một hớp cháo, nói tên trường cho Minh Thành Hữu nghe.

“Chị với Minh Vanh sao lại biết nhau?”

“Là gặp lúc Minh Vanh đi công tác, thật ra thì chúng tôi cũng đã nói chuyện với nhau từ lâu rồi, tôi cũng đã muốn cùng anh ấy trở về nước đến thăm Minh gia mấy lần, nhưng Minh Vanh đều trì hoãn.” Hứa Dung nhìn Minh Vanh nói. “Giờ thì tôi cũng biết rồi, là Minh Vanh đã suy tính từ lâu, nếu không thích thì cho tôi leo cây i?”

Minh Vanh gắp thức ăn cho Hứa Dung. “Lúc trước là anh bận quá nhiều việc, phụ nữ các em chính là luôn luôn nghi ngờ.”

Phó Nhiễm nhìn về phía Minh Thành Hữu, xem ra không phải là anh không để tâm tới lời nói tối qua.

Hứa Dung với tay lấy bánh bao. “Anh nhìn Tiểu Nhiễm cùng Thành Hữu tình cảm thật tốt, anh còn nói em đa nghi, rõ ràng là anh bận rộn không quan tâm em.”

Lý Vận Linh nhướn đầu lông mày, cười. “Minh Vanh, đứa nhỏ này là lần đầu tiên dẫn người về đây. Nói đính hôn liền đính hôn.”

“Mẹ, ngài thiên vị.” Hứa Dung uống sữa. “Chẳng lẽ Thành Hữu còn mang mấy người về đây sao?”

Sắc mặt Lý Vận Linh khẽ biến hóa, Minh Thành Hữu ngược lại lại không bày tỏ chút động thái nào, Minh Vanh khẽ đẩy đẩy khuỷu tay Hứa Dung.

Hứa Dung đột nhiên nhớ tới lời Minh Vanh trước đó nói với cô, vội vàng nói. “À, thật xin lỗi.” Khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ nhìn Phó Nhiễm. “Tôi lỡ lời rồi.”

“Không sao.” Phó Nhiễm thản nhiên nhận lấy chiếc bánh bao Minh Thành Hữu đưa, “Chuyện của Vưu Ứng Nhụy vốn không phải là bí mật, ở nhà cũng không phải là chuyện cấm kỵ.”

Minh Thành Hữu bưng cốc sữa. “Hai người định khi nào thì kết hôn?”

Hứa Dung nhìn về phía Minh Vanh, Minh Vanh nhẹ gõ ngón tay vào miệng chén. “Tối thiểu là để sang năm đi, dù sao cũng đã đính hôn rồi.”

“Cố gắng sinh một đứa, trong nhà đã có Hãn Hãn nhưng có thêm vẫn vui hơn, ta vẫn đang chờ bế cháu nội đây.”

Mo người ăn xong điểm tâm đều rời bàn ăn, Hứa Dung tiễn Minh Vanh đi làm. “Thật xin lỗi, vừa nãy em đã lỡ lời nói bậy.”

“Không sao.” Minh Vanh kéo tay cô, ôn tồn nói. “Em ở nhà nếu nhàm chán quá thì ra ngoài đi dạo một chút, ở đây cũng không có nhiều bạn bè chi bằng đi với Tiểu Nhiễm đi.”

“Vâng.”

La Văn Anh tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, mở mắt ra nhìn bốn phía, trong đầu hỗn độn, chỉ nhớ được lúc ở tiệc sinh nhật của Tiểu Nhiễm uống khá nhiều rượu, mùi vị rượu cũng không tệ. Cô lấy tay gõ gõ ót, chỉ thấy đầu óc vô cùng choáng váng.

Cô vỗ vỗ đầu, chăn đắp ở trước ngực rơi xuống đất, cả một cánh tay duỗi ra bên ngoài. Nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, cô đột nhiên bừng tỉnh, kéo chăn ra bước vào trong xem xét. Cô trợn mắt há hốc mồm, đi cả một vòng mà cũng không thấy y phục của mình đâu, trên mặt đất hay trên ghế salon đều không có. Cô day day trán, cố gắng nhớ lại mà vô dụng, không thể nhớ ra được gì. Rốt cuộc là cô đã đi cùng ai?

Minh Tranh từ phòng tắm đi ra, một tay lau tóc. “Em tỉnh rồi à?”

Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai, La Văn Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, thần sắc buông lỏng hoàn toàn. Minh Tranh quấn khăn tắm tùy tiện ngồi trên ghế salon đối diện cô, nhận thấy bả vai mình bị lộ ra ngoài, cô vội lấy chăn che kín người chỉ để lộ khuôn mặt.“Sao chúng ta lại ở đây?”

“Hôm qua em uống rượu say quá, nếu cứ như vậy đưa em về, cha mẹ em chắc chắn không để anh toàn mạng trở về.”

La Văn Anh nghe thấy thế, vô ý thức kéo hai chân. “Chúng ta…?”

Minh Tranh giả bộ hồ đồ. “Cái gì?”

Nước đọng theo ngực anh mà chảy xuống, nhìn thật có sức hấpẫn chết người. La Văn Anh hắng giọng. “Chúng ta không làm gì chứ?”

“Anh có gì sai sót sao? Lại không có kinh nghiệm, nên đáng trách.”

“Lão Đại, anh nói cái gì đó?” La Văn Anh ngại ngùng vuốt vuốt tóc.

Minh Tranh duỗi thẳng hai chân. “Tối qua uống say nói gì đều quên hết rồi sao?”

“A! Em say nên nói lung tung sao?” La Văn Anh trợn tròn hai mắt, bộ dạng bây giờ so với lúc làm việc thường ngày quả là khác nhau một trời một vực. Cô chột dạ. “Thật ra anh cũng không cần bận tâm, tửu lượng của em quả thật rất kém.”

Minh Tranh thong thả, ung dung lau tóc, ánh mắt nhìn La Văn Anh chằm chằm nhưng không hé miệng nói một câu, ánh mắt sắc như đao giống như đem cô lăng trì, cô nỗ lực nhớ lại nhưng đầu óc trì trệ thật không nhớ nổi.

“Em … quần áo em đâu?”

Ánh mắt Minh Tranh nhìn một vòng xung quanh. La Văn Anh dùng chăn quấn quanh bộ ngực căng tròn, lúc cô nghiêng người đi tìm quần áo vô tình để lộ ra khe ngực rất rõ ràng. Minh Tranh nuốt khan, đứng trước mặt La Văn Anh. “Dù sao bây giờ em cũng độc thân, sao chúng ta không thử bắt đầu?”

La Văn Anh kinh hoàng giật mình, ngẩng đầu lên. Minh Tranh tóc còn ướt, nơi ngọn tóc có nước đọng. “Tối hôm qua em ói ra, quần áo bẩn hết nên anh cho người đi giặt, lát sẽ đưa tới.”

La Văn Anh còn chưa kịp hiểu ý Minh Tranh, gương mặt tuấn tú của anh đã ở trước mặt cô, “Để anh nhắc lại một lần nữa, lần trước anh uống say, anh không làm không có nghĩa là anh sẽ không. Eve, cũng đúng hôm nay chúng ta được nghỉ, có phải có việc chúng ta cần bàn bạc không?”

“Anh…” Mọi ngày La Văn Anh mồm mép lanh lợi, lần này lại không cách nào mở miệng. “Tối hôm qua, rốt cuộc là em đã nói gì?”

Cô không thể kích thích Minh Tranh đến mức này chứ?

Minh Tranh nắm lấy bả vai La Văn Anh, kéo cô về phía mình. “Em nói em muốn tạm biệt danh hiệu xử nữ bạn bè gán cho, hỏi anh có hứng thú hay không?”

“Cái gì?” La Văn Anh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thật là cô đã nói như vậy sao?

Quả nhiên, rượu vào lời ra nha.

Minh Tranh ôm chặt cô, hơi lạnh da thịt chạm nhau, khuôn mặt La Văn Anh ửng hồng, anh đem cô đưa đến bên giường. Anh cũng là đàn ông, chỉ là đối với chuyện nam nữ từ trước đến giờ không có hứng thú, lần này xúc động đã lên đến đỉnh điểm, muốn nhịn cũng không nhịn được nữa rồi.

La Văn Anh khẩn trương la lên. “Không được.”

Hô hấp của anh dồn dập, hỏi. “Tại sao không được?”

Cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý, một chút cũng không có.

Quả thật có một số việc là năng lực bẩm sinh, không cần rèn luyện. Nhưng kinh nghiệm thực tiễn không có, La Văn Anh rất quan tâm tới điều đó.

“A! Đau chết đi.”

“A! Không được, nhanh đi ra ngoài.”

La Văn Anh nhớ lại đời này đau nhất là hồi bé vô tình dùng dao cắt đứt ngón tay, kia đau một chút rồi thôi, đem so với chuyện hôm nay, không bằng một góc.

Cô nghe bạn bè nói cô nên tìm một người đàn ông, đảm bảo sẽ thích cảm giác này, nào là mất hồn, nào là tư vị, mỗi lần gặp thấy vẻ mặt của họ, La Văn Anh đều không chút lưu tình biểu hiện ra khinh bỉ, nhưng thật ra trong lòng có chút mong đợi.

Chẳng lẽ cô và Minh Tranh làm không đúng phương pháp?

Lúc Minh Tranh phá tan trở ngại kia, thiếu chút nữa thì cô ngất đi.

Thái dương Minh Tranh rịn mồ hôi, da thịt trước ngực căng phồng lên, mồ hôi chảy ra rơi trên người La Văn Anh, cô đưa tay cố đẩy anh ra.

“Đừng cử động nữa, đau chết mất.”

“Em chớ lộn xộn.” Minh Tranh hạ thấp người xuống.

“A a a!”

Chân tay La Văn Anh như bất động, Minh Tranh toàn thân giống như kéo chặt dây cung, anh cắn bả vai cô, đem thân thể cô hung hăng ấn chặt trong chăn đệm.

Ngoài cửa có người gõ cửa, hẳn là đem y phục tới.

Cả hai cùng nằm trên giường, không ai nói một câu.

La Văn Anh thấy khó chịu nhấc hai chân lên, nằm ngang cũng không được, nghiêng cũng không xong, kiểu gì cũng thấy khó chịu.

Minh Tranh đứng dậy chuẩn bị đi tắm. “Để anh bế em vào tắm.”

La Văn Anh kéo chăn che kín người từ chối. “Anh cứ vào trước đi.”

Lúc Minh Tranh tắm xong đi ra ngoài, cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm cũ. Thấy anh ra, cô nhón chân bước vào phòng tắm để mặc anh mặc quần áo.

Có những chuyện không thể nói tự nhiên là sẽ quen, trước kia Minh Tranh không làm vậy bao giờ nên cũng không biết, việc này chẳng khác gì thả hổ về rừng. May mắn là có hai lần, cũng không đau lắm.

Hai người đi ra khỏi khách sạn, La Văn Anh chống tay lên eo, Minh Tranh quay lại nhìn về phía cô. “Muốn đi đâu ăn cơm?”

“Em nghĩ ăn lẩu đi.”

Thấy cô đứng nguyên tại chỗ bất động, Minh Tranh bước đến dắt tay, ân cần hỏi. “Vẫn thấy không thoải mái sao?”

Cô miễn cưỡng trả lời. “Ừ, có một chút.”

Minh Tranh nhéo xương ngón tay La Văn Anh, trêu đùa. “Nhìn bộ dạng em như thế này, ai liếc qua cũng hiểu tối qua chúng ta làm gì, mở chân ra như thế làm gì. Đứng vững vào.”

Nói nghe thật đơn giản, có phải là cơ thể anh bị tách ra đâu.

La Văn Anh nghe theo Minh Tranh đi về phía trước, xe của cô còn dừng ở cửa khách sạn, tầm mắt vô tình rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt, khuôn mặt cô không khỏi giãn ra. Cô và Minh Tranh đúng là quanh đi quẩn lại, không phải cô khó tìm được người môn đăng hộ đối, mà là muốn kết hôn với con người trước kia đã từng quả quyết cự tuyệt cô.

Cô nắm chặt lấy tay anh, rảo bước đi bên cạnh. La Văn Anh chỉ hi vọng anh không quay lại mà cứ bước thẳng.

Tại lâu ba Minh gia.

Hứa Dung đi dạo phố trở về, nói là quá mệt nên vội đi ngủ sớm. Phó Nhiễm đang ở trong phòng dùng máy tính, Tiêu quản gia đi lên gọi cô xuống ăn tối, cô liền đẩy ghế đi ra ngoài, không để ý đến máy tính nữa.

Đi tới cầu thang, Phó Nhiễm thuận miệng hỏi. “Hứa Dung không xuống sao?”

“Không có, tôi cũng đang định lên ̣i Nhị thiếu phu nhân.”

“A!” Lầu ba đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hết làm mọi người biến sắc. Phó Nhiễm cùng Tiêu quản gia bốn mắt nhìn nhau, không ai bảo ai vội vàng chạy lên lầu. Tiếng là từ phòng Hứa Dung truyền tới. Phó Nhiễm định mở cửa, suy nghĩ một chút thì giơ tay lên gõ cửa. “Hứa Dung, Hứa Dung.”

Tiêu quản gia không đợi bên trong có người đáp, vội vàng đẩy cửa đi vào. “Nhị thiếu phu nhân!”

Phó Nhiễm quan sát động tác của Tiêu quản gia rồi cũng bước theo vào. Hứa Dung đang ngồi, hai tay ôm chặt đầu gối, đèn cũng bật. Tiêu quản gia vội bước đén, Phó Nhiễm thì tiện tay bật đèn lên, thấy Hứa Dung đang ngồi trên giường lạnh run.

“Nhị thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?”

Phó Nhiễm đi tới trước giường, khuôn mặt Hứa Dung ngẩng lên đầy nước mắt, thấy Phó Nhiễm, cô lấy hai tay che mặt. “Tiểu Nhiễm, chị gặp ác mộng.”

Phó Nhiễm nhẹ nhàng bước tới vỗ vai Hứa Dung. “Cũng chỉ là ác mộng thôi mà, tỉnh lại là tốt rồi.”

“Minh Vanh đã về chưa?” Hứa Dung mắt đỏ bừng nhìn về bốn phía.

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Minh Vanh. “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tiêu quản gia, chúng ta ra ngoài trước.” Phó Nhiễm ý bảo Tiêu quản gia rời đi.

Minh Vanh đem đồ trong tay đưa cho Hứa Dung. “Đây là mấy món vặt em thích ăn.”

Hứa Dung ngồi dậy, hai tay ôm chặt lấy cổ Minh Vanh. “Sau này dành nhiều thời gian ở nhà với em được không? Em không muốn ở đây một mình.”

“Sao lại là một mình?” Minh Vanh nhẹ nhàng cất tiếng. “Còn có mẹ và Tiểu Nhiễm nữa mà.”

“Nhưng cũng không giống với…” Hứa Dung khóc nức nở. “Em nghĩ anh sẽ nghe em.”

“Được.” Minh Vanh vỗ nhẹ thắt lưng cô. “Sau này anh sẽ ở bên em nhiều hơn.”

“Anh giờ không làm MR nữa rồi, sao còn bận rộn đến vậy?”

“Công ty của anh cũng cần phát triển chứ.” Minh Vanh đứng dậy, cầm lấy áo khoác của cô trên salon. “Đi xuống nhà ăn cơm thôi, lau nước mắt đi, sao mơ thấy ác mộng mà có thể khóc nhiều vậy.”

Hai người bước xuống dưới lầu, Phó Nhiễm đang bưng súp đến cho Lý Vận Linh. vành mắt Hứa Dung còn ửng đỏ, lúc xuống cố ý đeo kính. Minh Vanh kéo ghế cho cô.

Phó Nhiễm giương mắt nhìn Hứa Dung. “Không sao chứ?”

“Mơ tới ở Mĩ gặp phải lũ lụt, nhà nhà đều chìm trong biển nước.” Hứa Dung cất tiếng nói còn có chút buồn phiền.

Lý Vận Linh cười mở miệng. “Làm sao lại mơ như thế được?”

“Có thể là nhớ nhà.” Hứa Dung ăn cơm, nghĩ một lúc rồi nhìn Phó Nhiễm. “Tiểu Nhiễm, mai em có rảnh không?”

“Có, sao vậy?”

“Đi đến miếu cùng chị, chị muốn đi thắp hương.”

“Nhị thiếu phu nhân ở Mĩ mà cũng tin Phật sao?” Tiêu quản đi mang thức ăn đến cho Hứa Dung.

“Mẹ tôi vẫn luôn tin Phật.”

Phó Nhiễm đồng ý. “Được, mai em đi cùng chị, để chú Vương đưa đi.”

Phó Nhiễm đưa Hứa Dung đến miếu Hàm Sơn, chú Vương dừng xe ở bên ngoài. Dù không phải ngày lễ nhưng cũng không ít người lui tới miếu.

Ở cửa mua phiếu đi vào, Hứa Dung kéo tay Phó Nhiễm. “Trước kia em đã đến đây rồi sao?”

Phó Nhiễm khẽ nâng cằm, tùy ý để ánh nắng mơn trớn khuôn mặt trắng nõn, “Trước kia lúc Thành Hữu bị bệnh, em có ghé qua.”

“Xem ra núi Hàm Sơn quả nhiên như lời khách hành hương nói tới, chỉ cần thành tâm mà đến, nhất định sẽ linh nghiệm.”

Phó Nhiễm nghe thấy chỉ cười không nói gì.

Hai người đi vào sảnh chính, Phó Nhiễm cùng Hứa Dung ở phía sau xếp hàng. “Sao tự nhiên lại muốn đi dâng hương, là do cơn ác mộng kia sao?”

“Ba mẹ chị nước ngoài, sau này cũng không có cơ hội đến thăm ba mẹ nhiều, cũng chỉ nghĩ muốn cầu cho họ khỏe mạnh thôi.”

Phó Nhiễm mỉm cười gật đầu.

Đến lượt hai người quỳ gối trước tượng Phật, Phó Nhiễm chắp tay trước ngực, đối với cuộc sống hiện giờ, cô cũng không hi vọng xa vời có thể tốt hơn, nguyện vọng duy nhất là mong Phạm Nhàn có thể yên nghỉ trên thiên đường.

Mởra, thấy Hứa Dung không ngừng cầu nguyện trong miệng, hai người đợi hết hương thì ra ngoài. Phó Nhiễm thấy cây ngô đồng trong vườn treo đầy vải vàng, hỏi. “Hứa Dung, muốn cầu nguyện không?”

“Không phải mới vừa cầu sao?”

Phó Nhiễm đưa cô đến trước cây ngô đồng, trên cây treo đầy nguyện vọng. “Trước kia em cũng đã treo một cái, đặc biệt linh nghiệm, chị có thể thử xem sao.”

Hứa Dung cảm thấy mới lạ, Phó Nhiễm dẫn cô tới một vị tăng nhân, lấy bút cùng vải đưa cho Hứa Dung, còn cô thì bước qua bên cạnh, chăm chú viết nguyện vọng của mình. Viết xong hai người tới gốc cây, Phó Nhiễm kiễng mũi chân chỉ lên trên. “Treo càng cao càng linh nghiệm.”

Hứa Dung treo thử rồi hạ xuống đưa vải trong tay cho Phó Nhiễm, “Cô cao hơn tôi, cô treo hộ tôi đi.”

Phó Nhiễm nhìn thấy một cành cây cao, ánh mắt liếc thấy một cái ghế ngồi cách đó không xa, “Hứa Dung, cô giúp tôi lấy chiếc ghế đó tới đây.”

Hứa Dung không nói hai lời, xoay người đến chỗ chiếc ghế. Phó Nhiễm nhân lúc này, nhét thật nhanh mảnh vải nguyện của Hứa Dung vào túi, rồi lấy mảnh vải của mình vừa treo xuống. Hứa Dung đem ghế đến, Phó Nhiễm đứng lên treo vải nguyện lên thật cao.

Hai người đi ra khỏi miếu Hàm Sơn, bàn tay Phó Nhiễm vô thức nắm chặt túi áo, dù sao cũng chưa làm chuyện xấu bao giờ, chỉ việc này thôi cũng thấy vô cùng áy náy.

Nếu thật sự chỉ là cầu bình an thì cô quả thật đã nghi oan cho Hứa Dung.

Vừa về đến nhà, Tiêu quản gia đã ra ngoài đón. “Hai người về rồi.”

Hứa Dung thấy mệt, vội lên lầu ba nghỉ ngơi. Phó Nhiễm cũng vội vàng về phòng mình, Minh Thành Hữu thấy cô vội vàng đi vào, gặng hỏi. “Về sớm vậy? Không ra ngoài đi dạo

“Không có.” Phó Nhiễm bước đến mép giường, ngồi cạnh Minh Thành Hữu. “Ông xã à, hôm nay em làm một chuyện xấu.”

Ánh mắt đang nhìn tivi thu hồi, nghe thấy một tiếng “ông xã” của Phó Nhiễm xương cốt đều mềm nhũn, Thành Hữu kéo tay cô. “Nói đi, ông xã đặc xá tha tội cho.”

Phó Nhiễm lấy mảnh vải từ túi áo đưa cho Thành Hữu, anh cau mày. “Đây là cái gì?”

“Là ước nguyện của Hứa Dung.”

Minh Thành Hữu cầm lên. “Tại sao em lại có?”

Phó Nhiễm thu tay. “Từ khi Hứa Dung bước vào Minh gia, em thấy cô ta có chút gì đó kì lạ, nhưng cụ thể như thế nào thì không nói ra được.” Minh Thành Hữu mở ra, thấy trên viết bốn chữ, anh rùng mình liếc mắt nhìn Phó Nhiễm, cô tới gần.

“Viết gì vậy?”

Minh Thành Hữu đưa mảnh vải cho Phó Nhiễm.

Linh hồn, yên nghỉ.

Phó Nhiễm giật mình. “Chẳng lẽ trong nhà Hứa Dung có ai…”

“Lão nhị không nói đến.” Minh Thành Hữu nhìn dòng chữ trên mảnh vải một hồi lâu rồi suy đoán. “Còn có một loại khả năng, đó là làm quá nhiều việc trái lương tâm mới muốn linh hồn được yên nghỉ.”

Phó Nhiễm cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo, nhất thời không nói được rõ ràng.“Hứa Dung mới tới Nghênh An, huống chi Nhị ca cũng biết cô ta một thời gian không ngắn, chẳng lẽ cô ta là người như thế nào Nhị ca lại không biết rõ so với

Minh Thành Hữu cầm lấy chiếc bật lửa bạch kim đầu giường, thiêu hủy mảnh vải.

“Trước mắt cứ từ từ, đây đều là do em hoài nghi, anh đã phái người đều tra Hứa Dung, tất cả đều bình thường.” Minh Thành Hữu bật lửa, ngọn lửa làm nổi lên ánh lạnh lẽo từ mắt anh. “Cô ta không làm bất cứ chuyện gì đáng nghi, giờ chúng ta chỉ có thể yên lặng xem dõi chuyển biến.”

“Em biết rõ.” Hai tay Phó Nhiễm che mặt, có thể mọi chuyện quá sức tưởng tượng của cô.

Minh Thành Hữu nhờ Duật Tôn giúp đỡ, nhưng ngay cả anh cũng không có biện pháp tìm Vưu Ứng Nhụy. Cô ta biến mất giống như chưa từng tồn tại trên đời, mà Hứa Dung lại xuất hiện đúng lúc này.

Phó Nhiễm đã không thể tĩnh tâm, lại nghĩ đến thái độ của Hứa Dung đối với Thẩm Tố Phân lúc hai người vô tình gặp ba mẹ Vưu Ứng Nhụy ở trạm xe, thật đúng là có vấn đề, cô càng nghĩ càng thấy có chút vô lý.

Phó Nhiễm muốn biết rõ rốt cuộc thì Hứa Dung có quan hệ gì với Vưu gia hay không, hay là bởi vì có cô ở đó nên mới có chuyện như vậy?

Minh Vanh thấy Hứu Dung tâm trạng bất ổn, suốt ngày la hét bèn tìm công việc nhẹ nhàng nhất ở công ty cho cô, vài ngày nữa là có thể bắt đầu đi làm.

Một hôm, Tiêu quản gia cùng Lý Vận Linh đi bệnh viện kiểm tra, Hứa Dung cũng có việc đi ra ngoài một lúc. Khi trở lại, Minh gia đã không có một ai, Hãn Hãn và chị Nguyệt cũng không ở nhà. Hứa Dung lên lầu ba ngủ một giấc, tỉnh dậy liền xuống phòng bếp tìm chút thức ăn, vừa mở tủ lạnh thì điện thoại ở phòng khách vang lên. Nhìn bốn phía không có ai, cô đành phải nghe điện. “Alô.”

“Xin hỏi nhà cô có ai tên Phó Nhiễm không?”

“>Có. Có chuyện gì sao?”

“Phiền cô chuyển điện thoại cho Phó Nhiễm được không?”

Hứa Dung uống một ngụm nước trái cây. “Phó Nhiễm đi làm, lúc này không có nhà.”

“Mẹ nuôi của cô ấy hôm nay gặp tai nạn mà không thể liên lạc với người nhà. Chúng tôi có gọi điện cho Phó Nhiễm mà không có ai nhấc máy, số điện thoại này cũng là do trước lúc hôn mê mẹ nuôi cô ấy nói cho chúng tôi, tôi là y tá trưởng.”

“Cái gì?” Hứa Dung hoảng hốt. “Gặp tai nạn xe sao? Có nghiêm trọng không?”

“Rất nghiêm trọng, hiện tại đã đưa vào phòng cấp cứu, nhưng bởi vì phí giải phẫu chưa nộp nên chỉ có thể sơ cứu trước. Cô có thể giúp tôi liên lạc với Phó Nhiễm không?”

Tay phải Hứa Dung run rẩy, nước trái cây trong cốc bắn lên mu bàn tay, cô vội vàng mở miệng. “Bất kể như thế nào cũng mong các cô hết sức cứu giúp, tôi sẽ đến nộp phí, nhất định các cô phải cứu người đó!”

Phó Nhiễm ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện, cô chắp tay trước ngực đỡ lấy cằm, mi mắt nâng lên như có điều suy nghĩ, lặng lẽ nhìn từng người đi trên hành lang, nhìn rõ bóng dáng mọi người đang hối hả bước qua. Một chuỗi tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền đến, Phó Nhiễm ngẩng đầu, thấy Hứa Dung đang nhìn quanh như đang tìm phòng cấp cứu.
Nhấn Mở Bình Luận