Minh Vanh cố ý về sớm sắp xếp hành lý.
Đi vào phòng khách phát hiện không khí có gì đó không thích hợp, Lý Vận Linh trầm mặt ngồi ở trên sô pha, Hứa Dung cúi đầu không nói gì.
"Mẹ?"
Lý Vận Linh hơi nhếch môi, sau một lúc lâu bèn thở dài "Minh Vanh, trong lòng con còn coi ta là mẹ sao?"
Minh Vanh đi đến bên cạnh bà , cánh tay đặt lên vai Lý Vận Linh "Mẹ, sao lại nói như vậy?"
"Con muốn Dung Dung về Mỹ phải không?"
Minh Vanh gác một chân lên, ánh mắt bình tĩnh "Mẹ, Dung Dung về nhà mẹ cô ấy, có một số việc có lẽ mẹ cô ấy chăm sóc sẽ tốt hơn."
Lý Vận Linh tức giận "Ở Minh gia có cái gì không tốt? Có Tiểu Nhiễm, còn có chị Nguyệt cùng bảo mẫu, hơn nữa Dung Dung mới đến nhà ta giờ lại đi, về sau truyền ra bên ngoài người ta sẽ nói Minh gia như thế nào , chẳng lẽ, mẹ không chăm sóc Dung Dung được sao?”
"Mẹ " Minh Vanh cũng biết tính tình Lý Vận Linh "Ý con không phải như vậy."
"Bữa trước Dung Dung nói muốn chuyển ra ngoài, hiện tại lại nói muốn về Mỹ, hai đứa còn để mẹ vào trong mắt
Nếu hôm nay đổi lại là Minh Thành Hữu hoặc Minh Tranh, cố gắng kiên định một chút sẽ được, nhưng dù sao Minh Vanh cũng là con nuôi , từ nhỏ đến lớn Lý Vận Linh đều nói một không nói hai, nếu Minh Vanh cố ý, cũng sẽ bị mang tiếng là con nuôi nên mới làm vậy.
Hứa Dung cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Minh Vanh.
Lý Vận Linh vẫn bình tĩnh như trước.
Sự hy vọng trong lòng tắt dần, Hứa Dung miễn cưỡng cười cưới "Minh Vanh, ở lại đi, mẹ chăm sóc em rất tốt, chuyện về Mỹ thì để sau vậy”
Minh Vanh nhìn cô gật đầu.
"Mẹ, như thế này mẹ vừa lòng rồi chứ?"
Lý Vận Linh sắc mặt hơi hòa hoãn, Minh Vanh đứng dậy nắm tay Hứa Dung "Về phòng ngủ thôi em”
"Tốt, để cho Dung Dung nằm nghỉ đi."
Hai người đi ngang qua trước mặt Phó Nhiễm, cô ngẩng đầu, vô tình thấy ánh mắt Minh Vanh chợt lóe lên rồi trầm đi.
Hứa Dung đi theo phía sau Minh Vanh, hai người vẫn ở lầu 3, bước vào phòng, Hứa Dung mới đưa tay ôm lấy sau lưng người đàn ông "Minh Vanh, vì sao chúng ta muốn về Mỹ lại không được, mẹ hẳn biết là em không phải ghét bỏ Minh gia mà."
Minh Vanh đưa lưng về phía cô, vỗ vỗ mu bàn tay Hứa Dung "Không phải do em đâu."
"Chẳng lẽ lúc nãy anh không thể trả lời mẹ dứt khoát được hả?"
Minh Vanh trả lời rõ ràng "Không thể."
"Vì sao?" Hứa Dung vòng tới trước mặt Minh Vanh "Chúng ta dứt khoát đi, mẹ còn có thể làm
"Anh không thể làm vậy được " Minh Vanh mang theo Hứa Dung đi đến giữa phòng ngủ, đến đứng trước cửa sổ "Nếu là Thành Hữu, cậu ấy sẽ không nói hai lời, trực tiếp bỏ đi, sau khi mẹ hết giận cũng sẽ không nói gì nữa, nhưng đối với anh sẽ không như vậy, đặc biệt ở Minh gia này, một khi có hiềm khích sinh ra, anh khẳng định là tứ cố vô thân."
Hứa Dung xoay người, mặt chôn ở cổ Minh Vanh "Anh là con nuôi , chuyện này hẳn là không nên nói với anh mới đúng, là ai nói với anh ?"
Bàn tay Minh Vanh xoa đầu Hứa Dung "Em không hiểu."
"Nhưng em muốn biết chuyện của anh."
Xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ, không phải cha mẹ nào cũng muốn giấu sao?
"Nếu ở bên ngoài mà giấu đi , thì sẽ mất đi ý nghĩa của việc nhận nuôi anh." Minh Vanh vẫn không nói rõ, bàn tay Hứa Dung đưa lên mặt tuấn tú của anh "Lớn lên ở nơi này, anh thực vất vả."
Minh Vanh xoay người ôm cô lại "Cho nên, con của chúng ta ta nhất định phải do chính mình sinh ra và nuôi lớn."
Phó Nhiễm không chút để ý uống cốc nước trà hoa lý .
Tầm mắt Lý Vận Linh nhìn bóng dáng hai người mới vừa lên lầu, sau nghe tiếng Phó Nhiễm đặt ly trà lên bàn, bà mới quay đầu lại.
Phó Nhiễm bế Hãn Hãn từ tay bảo mẫu, thằng nhóc này đã hoàn toàn không chịu ngồi im , giãy dụa vài cái sẽ tự cái hành động, miệng cứ bi bô y y nha nha, theo như lời Minh Thành Hữu, không biết nó nói cái gì.
Phó Nhiễm đem Hãn Hãn ngồi trên trên sô pha, nó lập tức tay chân trườn về phía trước đi, chị Nguyệt chạy lại, Phó Nhiễm vòng tay lại ôm con lại, sợ nó đòi đi xuống .
Hãn hãn không vui, cầm lấy tay cô đẩy ra "Y y, a a."
Lý Vận Linh cười vui vẻ "Tiểu Nhiễm."
Cô quay đầu lại, ý bảo chị Nguyệt trông chừng Hãn Hãn.
"Mẹ, làm sao vậy?"
"Có phải trong lòng con còn có suy nghĩ khác?"
Phó Nhiễm nhìn Lý Vận Linh "Con chỉ suy nghĩ về chuyện của Tiêu quản gia thôi."
"Tiêu quản gia đi theo ta gần ba mươi năm, nếu không có lý do gì đặc biệt, bà ấy sẽ không đối với ta như vậy ."
"Mẹ, mẹ tin?"
Lý Vận Linh đứng dậy, đi đến gần Hãn Hãn “Chuyện Thành Hữu nói, không phải mẹ không nghĩ tới , chỉ là khó có thể tin mà thôi, tỉnh táo ngẫm lại, dường như ngoại trừ Tiêu quản gia cũng không có ai khác."
Phó Nhiễm chỉ phía dưới "Hiện tại mẹ chỉ nên tập trung an tâm dưỡng chân thôi."
"Không cần giấu giếm mẹ " Lý Vận Linh đưa tay gõ chân mình "Làm sao còn có thể khôi phục được như trước nữa? Cũng do mẹ thôi , mẹ thật sự chưa từng đề phòng Tiêu quản gia."
"Thiếu phu nhân , bên ngoài có người tìm."
Phó Nhiễm đứng dậy đi ra cửa mới phát hiện là Vưu Dữu, cô nhanh chóng mở cửa cho cô ấy vào.
Đi vào phòng khách, Lý Vận Linh đang chơi với Hãn Hãn, Vưu Dữu lên tiếng chào bác, Lý Vận Linh đối với vị hôn thê của Lý Sâm cũng chưa từng nhìn qua.
Lý Vận Linh cầm lấy lục lạc rung rung chơi đùa với Hãn Hãn.
Phó Nhiễm dẫn lên lầu hai.
Ánh nắng lên cao, Phó Nhiễm kéo rèm cửa sổ ra, để cho ánh sáng chiếu vào phòng
Vưu Dữu cảm thấy chói mắt, đưa tay lên che lại.
"Hôm nay sao lại muốn đến đây chơi?"
"Đã lâu không gặp Hãn Hãn ."
Phó Nhiễm cùng Vưu Dữu ngồi vào sô pha ở phía trước, Vưu Dữu nhìn quanh bốn phía, nhìn đến trên bàn trà cắm hoa hồng, liền hỏi "Anh rể mua?"
"Ừ ."
Minh Thành Hữu khi đã yêu thương ai, luôn luôn làm cho người ấy hạnh phúc.
"Chị, chị cảm thấy hạnh phúc sao?"
Vưu Dữu đột nhiên chuyển đề tài, Phó Nhiễm cầm lấy một quả cam "Như thế nào, sao đột nhiên hỏi như vậy?"
"Khẳng định thực hạnh phúc " Vưu Dữu tự đáy lòng mỉm cười " Trước kia em nghĩ, chỉ cần hai người yêu nhau, vấn đề gì đều giải quyết dễ dàng, nhưng hiện tại mới biết là em sai lầm rồi, hôn nhân không môn đăng hộ đối, không phải anh tình em nguyện là được."
Động tác trong tay Phó Nhiễm chợt dừng lại, cô cầm lấy khăn tay lau nước cam, "Có phải em và Lý Sâm có chuyện gì?"
"Chị, em mệt mỏi quá."
Phó Nhiễm đi qua đi đặt tay lên vai Vưu Dữu "Có một số việc đến, bắt buộc chúng ta phải đối mặt ."
Vưu Dữu mệt mỏi ngả người lên ghế, Phó Nhiễm cũng không khuyên cô nhiều , hôn nhân, như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết. Nếu có tình yêu, bình thường cũng sẽ không dễ dàng đi
Vưu Dữu buồn rầu, nước mắt chực trào ra đã bị cô cố gắng kiềm lại, cô nắm chặt tay Phó Nhiễm "Chị, em phải về rồi."
"Ở lại đây ăn cơm chiều đã , anh rể em cũng sắp về rồi ."
"Không được, " Vưu Dữu nói xong, liền đứng lên "Em về nhà còn có việc."
Phó Nhiễm tiễn cô tới cửa, Vưu Dữu nhìn cánh cửa, nói "Chị, có một chuyện em vẫn gạt chị, lúc trước lúc anh rể không có nhà , cái ngày em đến Y Vân thủ phủ, kỳ thật là do ba mẹ muốn em đi , muốn em thừa dịp chị không chú ý đem Hãn Hãn mang đi. Thực xin lỗi."
Phó Nhiễm nghe cô nói vậy, mỉm cười "Nhưng em đã không làm, cho nên không cần xin lỗi chị."
"Rất nhiều chuyện Sâm Tử không biết, anh chị cũng đừng trách anh ấy, bọn họ coi em như người dư thừa, bắt em đến nhà chị, bảo em có cơ hội thì xâm nhập vào máy tính của chị, hạng mục gần đây ba cũng rất quan tâm, cho nên…”
Phó Nhiễm đưa tay đặt lên tay nắm cửa “Vưu Dữu, em không tính rời đi cùng Sâm Tử sao?’
“Chị, về sau còn có thể đến đây để chơi, đến lúc đó, em có thể ưỡn ngực hiên ngang bước vào đây mà không phải rụt rè, sợ hãi.”
Phó Nhiễm tiễn Vưu Dữu tới cửa, hai người cũng không ai nói gì nữa .
Trở lại Lý gia, Lý Sâm mấy ngày nay ra nước ngoài đàm phán hạng mục mới , vợ chồng Lý Tắc Cần đối đãi với Vưu Dữu càng không kiêng nể gì.
"Đã về?"
Vưu Dữu đứng ở cửa đổi dép đi trong nhà "Ba, mẹ."
"Có thu hoạch được gì
Đối mặt với chất vấn của Lý Tắc Cần , giọng nói Vưu Dữu bình thản "Không có."
Lý Tắc Cần bước tới "Không phải cô đi tới Minh gia sao?"
"Dạ phải " Vưu Dữu gật đầu "Ba, con cảm thấy làm kinh doanh nên quang minh chính đại, không nên dựa vào thủ đoạn dù là nhỏ nhát, mặc dù có thể đạt được lợi ích trước mắt nhưng đối với sự phát triển của công ty sau này sẽ không tốt ."
Lý tắc cần không ngờ Vưu Dữu sẽ nói ra như vậy, sắc mặt co quắp, đen thui.
Lý phu nhân cười lạnh "Cô nói chuyện luôn như vậy, không lạnh không đạm, ta xem Sâm Tử có thể chịu được cô bao lâu, đúng rồi ông xã. Hai ngày trước em cùng tống phu nhân ăn cơm,bọn em có hẹn ngày tốt sẽ cho Tống tiểu thư cùng Sâm Tử gặp mặt, rốt cuộc thiên kim nhà giàu không giống như…..ai đó, gia thế như vậy mới có thể xứng đôi Sâm Tử."
Lý Tắc Cần hừ lạnh, hướng về phía Vưu Dữu .
"Theo ta biết, vài ngày nữa Sâm Tử về."
Vưu Dữu xoay người lên lầu.
Sắc mặt Lý phu nhân thâm trầm nhìn theo bóng dáng Vưu Dữu "Thật là không biết quy tắc”
Vào phòng của cô cùng Lý Sâm, Vưu Dữu giống như đã đánh mất hồn, đi tới tủ quần áo, từ bên tong tủ lấy ra một vali không lớn .
Chỉ lấy mấy bộ quần áo của chính mình , đồ Lý Sâm mua cho cô đều để lại , còn có một số lễ phục cũng đều để lại hết , Vưu Dữu ở trong phòng để quần áo một lát, lúc gần đi, cầm 1 bộ quần áo trong của Lý Sâm.
Mang theo vali ra khỏi phòng, lần cuối cùng cô đưa mắt nhìn căn phòng đã từng cho cô hạnh phúc , dù là ngắn ngủi, nhưng có vài thứ thật không dễ quên
Nghe được tiếng bước chân, Lý phu nhân đưa mắt nhìn, tầm mắt ngưng lại ở hình ảnh gấy yếu của Vưu Dữu, sau đó bà ta chạy nhanh đến bân cạnh Lý Tắc Cần.
Vưu Dữu cố hết sức kéo vali xuống lầu, đến phòng khách, cô kéo vali mạnh tay, tiếng bénh xe kêu kẽo kẹt thật chói tai.
Ánh mắt Vưu Dữu nhìn thẳng, khi sắp đi qua ghế sô pha, Lý Tắc Cần mở miệng “Đợi chút”.
Cô dừng lại, dựng thẳng vali lên.
Lý phu nhân đưa mắt nhìn Lý Tắc Cần, hạ giọng "Gọi cô ta lại làm gì? Cũng không phải là chúng ta đuổi nó đi , Sâm Tử không thể trách chúng ta được."
Lý Tắc Cần nghe vậy, cảm thấy cũng đúng.
Vẻ mặt Lý phu nhân tràn đầy đắc ý "Cô đi như vậy, không biết có mang theo thứ gì không nên mang không nhỉ?”
Vưu Dữu kéo vali tới trước mặt hai người, đem khóa kéo mở ra, quần áo bên trong nhất thời bị đổ ra ngoài.
Trong vali ngoại trừ quần áo thì chẳng có gì cả, trừ bỏ nhẫn đính hôn, còn tất cả trang sức Lý Sâm tặng cô, cô không hề mang đi một cái nào.
Ánh mắt Lý phu nhân sắc bén "Đây không phải quần áo trong của Sâm Tử sao?"
Vưu Dữu ngồi xuống , giống như không nghe thấy gì, xếp quần áo bỏ vào vali, sau đó kéo khóa kéo, đứng dậy.Vì đứng dậy quá nhanh, cô bị choáng váng, cô lung lay sắp "Tôi không lấy gì cả, chỉ mang đi một bộ quần áo trong của anh ấy mà thôi."
Lý phu nhân vươn hai tay ra, ngắm nghía bộ móng tay mới làm "Sau khi Sâm tử trở về nói không chừng còn có thể đi tìm cô, đến lúc đó phải giải quyết như thế nào, không cần ta dạy cô chứ?"
Ánh mắt Vưu Dữu châm chọc "Chuyện của con con tự biết mình phải xử lý như thế nào, hơn nữa đi theo ba mẹ lâu ngày con cũng học được một chút rồi ."
Nói xong, liền kéo vali ra ngoài.
Sau lưng cô vang lên tiếng ly bị ném vào tường.
Vưu Dữu vô thần kéo vali đi về phía trước, quay đầu lại nhìn biệt thự xa hoa phía sau, biệt thự to lớn như thế, cả đời cô cũng không mua được, dù chỉ là một căn phòng nhỏ bé.
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, nếu không phải cô yêu anh, cô làm sao lại để mình bị giam lỏng trong ngôi nhà ấy như chim hoàng yến vậy?
Thở dài một hơi, cô lấy lại hơi thở, có buồn, có đau khổ lẫn tiếc nuối, nhưng cô nhát quyết sẽ không quay trở lại nơi này.
Trái tim trong lồng ngực đau đớn, cô vừa khóc vừa bước đi, hiện tại cô không nghĩ được gì cả, cô chỉ mong muốn được trở về lại ngôi nhà ấm áp của cô mà thôi.
Công việc của MR đại đa số vẫn là do Phó Nhiễm xử lý, Minh Thành Hữu rất ít khi tới công ty.
Xe chạy nhanh trên đường, đột nhiên thay đổi lộ trình, sau đó hướng tới ngôi nhà riêng có suối nước nóng.
Minh Thành Hữu hai tay nhàn nhã đặt trước ngược, anh đang nhắm mắt dưỡng thần, hơi nước nóng bốc lên, bay lượn lờ xung quanh, từng lỗ chân lông trên người như được mở ra, cả người phút chốc thư thái hẳn đi.
Rầm!
Một bóng người nhảy vào, bọt nước bắn tung tóe lên mặt Minh Thành Hữu, anh nghiêng người, đưa tay che mặt lại.
Sắc mặt rõ ràng tối sầm lại, anh nghiến răng , đưa tay hắt nước lên người Huống Tử “Làm gì đó, đât là nơi mà cậu có thể tới sao?”
"Có gì không thể?"
Minh Thành Hữu trừng mắt nhìn Huống Tử.
Huống tử thoải mái đưa tay vỗ vỗ ngực, sau đó dựa lưng vào vách tường, ngồi xuống.
Minh Thành Hữu lấy khăn chụp lên mặt, hai người ai cũng không nói chuyện, nhắm mắt hưởng thụ.
Sau một lúc, Huống Tử mới phát ra tiếng thở dài "Thích thật."
Minh Thành Hữu nói qua một lớp khăn "Chuyện tôi nhờ cậu, cậu tìm hiểu sao rồi ?"
"Hối lộ tôi đi."
Minh Thành Hữu cầm khăn ném về phía Huống Tử "Đừng có thừa nước đục thả câu, nói mau”
"Ngươi cậu bên kia quả thật rất kín, tôi tra xét lâu như vậychỉ thu được một ít tin tức."
"Cái gì?"
"Trước tiên, anh nói cho tôi biết, có phải anh đang hoài nghi Minh Vanh?”
Minh Thành Hữu dựa vào vách tường bể bơi “Cậu cứ làm tốt việc của mình đi”
“Bên Lý LẬn Thần, mặc dù bị giam trong tù, nhưng Lý lão gia vẫn không buông bỏ, hơn nữa tôi cũng điều tra được, Minh Vanh và đối phương có một chút giao dịch bí mật về tài chính, bây giờ tôi chưa tra rõ được, coi như đây cũng là một tin tức tốt cho anh đi”
Trên mặt Minh Thành Hữu vẫn là một biểu hiện bình thường.
Ở bên ngoài có tin đồn rằng, sau khi anh ta bệnh nặng một trận, khi tỉnh lại thì buông bỏ hết tất cả mọi việc, người cầm quyền MR hiện giờ cũng là PHó Nhiễm, Minh Tam Thiếu lại bị đặt cho danh hiệu chơi bời lêu lổng, cái loại danh hiệu này Minh Thành Hữu có vẻ rất hợp. Mà nói đi cũng phải nói lại, Phó Nhiễm là ai a? LÀ bà xã của anh ta, cái này gọi là vợ chồng cùng nhau hợp tác làm việc,Minh Thành Hữu dọn đường trước cho cô đi, cô chỉ huy MR từng bước từng bước tiến xa.
Huống Tử ở bên cạnh nói một vài chuyện với anh, Minh Thành Hữu trợn mắt “Còn đó chuyện sao rồi?”
“Tiêu quản gia cơ hồ đều ở nhà, không đi đâu cả, nhưng có một lần, khi Hứa Dung ra ngoài, có một xe taxi bám theo, đến quảng trường phát hiện đó là Tiêu quản gia, hai người nói chuyện một hồi, Tiêu quản gia còn đi trung tâm thương mại mua sắm cùng với Hứa Dung.
Minh Thành Hữu đứng dậy, lấy khăn tắm quấn nửa người dưới lại “Thật không, chuyện này làm cho người ta thật khó hiểu”
Hai người tắm suối nước nóng không bao lâu, Huống Tử mặc quần áo rời đi trước, không lâu sau, Minh Thành Hữu cũng lái xe ra ngoài.
Đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, vừa nãy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, anh đều biết cả, Minh Thành Hữu nhếch môi, ngón tay gõ gõ tay lái, sau đó khởi động cho xe chạy trên đường.
Về đến nhà, tháy Phó Nhiễm đang ôm máy tính ngồi ở ban công, Hãn Hãn và chị Nguyệt đang ở trong hoa viên.
Cứ lâu lâu, bên dưới lại truyền đến tiếng cười “Hắc hắc” của Hãn Hãn, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn thí thấy Minh Thành Hữu đang ôm con, miệng anh còn nói “Hãn Hãn, kêu ba ba đi”
Anh đúng thật là, rất thích bế con lên cao.
Phó Nhiễm cười cười, nhíu mày lại, lần sau phải nhắc nhở anh mới được.
Hãn Hãn cưới đến đỏ bừng cả mặt, một lúc sau mới phát ra hai chữ “A, đánh!”
Chị Nguyệt ở bên cạnh thiếu chút nữa cười đến quặn cả ruột cau mày “Kêu ba ba”
“Đánh!”
“Ba ba!”
“Đánh!”
Phó Nhiễm không kìm được mà cười ha hả, hai tay cô chống lên lan can, Minh Thành Hữu ôm con trong lòng “ Ba chưa dạy được con! Haizzzz”
“Tam thiếu, tiểu thiếu gia còn chưa biết nói mà”
“Phải không?” Minh Thành Hữu sửng sốt “Bình thường chị nói chuyện nhiều với Hãn hãn một chút, ngày mai tôi sẽ đi mua sách dành cho trẻ nhỏ, trước dạy nó một chút, cho nó nhận biết một ít hoa quả”
Chị Nguyệt buồn cười “Ba mẹ cháu còn chưa nói được mà”
Hãn Hãn ngoan ngoãn ngả đầu lên vai anh.
Anh cười cười “Đương nhiên, trước tiên phải gọi ba ba, mau, mau gọi một tiếng ba ba nào con trai”
“Đánh!”
Minh Thành Hưu ngẩng đầu nhìn Phó Nhiễm, bảo bối của họ quả thật là cực phẩm.
Nói không chừng, sau này lớn lên, chắc nó sẽ cưỡi đầu cưỡi cổ ba nó mất.
Phó Nhiễm xoay người đóng máy tính lại, bước xuống lầu, đi tới vườn hoa, cô đưa tay bế Hãn Hãn từ tay Minh Thành Hữu “Hãn Hãn, gọi mẹ nào”
Cậu nhóc huyên thuyên lung tung một mạch, nhưng hiển nhiên không nói ra chữ “Đánh”Minh Thành Hữu không phục “Có phải mỗi ngày ở nhà, em dạy con đánh anh không?”
“Đứng nghĩ oan cho em” Phó Nhiễm trừng mắt nhìn anh “Tại do anh không có duyên với trẻ con chứ bộ”
“Phải không?” Minh Thành Hữu đưa tay bế Hãn Hãn, để cho con ngồi trên vai anh.
Mới ngồi được không lâu, hai tay cậu nhóc không khách khí, liền đưa tay ra nắm lấy tóc của ba cậu.
“A, đau! Tóc của ba! Nhóc con này thật đáng đánh đòn”
Phó Nhiễm mau chóng ôm con xuống “Hãn Hãn ngoan, con không được nắm tóc của ba”
Minh Thành Hữu tức giận, đường đường là một thiếu gia, từ nhỏ đến lớn chưa hề có một nguwoif nào dám hỗn xược với anh như thế! Hừ, con trai, con được lắm!
Minh Vanh trở về nhà, tìm trong tìm ngoài vẫn không thấy Hứa Dung.
Lý Vận Linh nói lúc chiều cô đi ra ngoài rồi, đang mang thai mà còn làm cho mọi người lo lắng.
Minh Vanh lái xe đi tìm, chạy được một đoạn liền nhìn thấy cô đang đi trên đường.
Cô không đi xe taxi, đang đi bộ trên đường, đầu cúi xuống.
Trong cơn giận dữ, Minh Vanh dừng xe lại, mở cửa bước xuống rồi đóng lại thật mạnh, bước tới nắm cổ tay cô “Em có biết trong bụng em có mang con của chúng ta không?”
Hứa Dung bị quát nên giật cả mình, cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt tối đen của Minh Vanh “Thực xin lỗi, em chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút”
“TRong nhà không phải có vườn hoa tản bộ sao?”
“Em muốn ở một mình”
Minh Vanh hạ cơn tức giận xuống, nhưng giọng nói vẫn cứng ngắc “Dung Dung, rốt cục dạo gần đây em bị làm sao vậy?”
Hứa Dung giang tay ôm lấy anh “Đừng lo lắng cho em, có thể là do mang thai, tâm lý hơi biến đổi”
Đôi tay Minh Vanh đặt lên vai Hứa Dung “Về nhà thôi, trễ như thế này rồi mà còn ở bên ngoài, mọi người trong nhà sẽ lo lắng đó”
“Có phải mẹ rất tức giận?” Hứa Dung cẩn thận hỏi.
Minh Vanh không trả lời, kéo cô tới trước xe, đợi cô ngồi vào rồi khỏi động cho xe chạy đi, khi về tới nhà, Lý Vận Linh đang ngồi trước bàn ăn đợi người giúp việc dọn cơm, ngẩng đầu lên nhìn thấy vợ chồng Minh Vanh đã về, liền nói “Dung Dung, về sau khi ra ngoài nhớ bảo tài xế chở con đi, có chuyện gì cũng có thể giúp con”
Hứa Dung miễn cưỡng cười “Vâng thưa mẹ, con biết rồi”
Mọi người ăn xong ai về phòng nấy, Minh Vanh tắm xong liền bảo cô đi ngủ sớm, Hứa Dung không ngủ được, lăn qua lăn lại, trằn trọc, đưa mắt nhìn bóng dáng Minh Vanh đang ngồi làm việc trước máy tính.
“Anh không ngủ sao?”
“Em ngủ trước đi”
Gần đây, Hứa Dung càng ngày càng khó ngủ, cô mở to mắt nhìn bóng đèn trên trần nhà, Minh Vanh bước tới tắt đèn, cúi người hôn lên môi cô “Ngoan, ngủ đi nào”
Thấy anh sắp đi, cô đưa tay kéo anh lại “Anh nằm đây với em đi”
“Ngoan, anh còn có việc quan trọng,nh liền ôm em ngủ ngay”
Hứa Dung nghe vậy, không thể không buông tay ra.
Minh Vanh ngồi vào trước máy tính, ban ngày cô quả thật đi nhiều nên cũng mệt mỏi, không bao lâu liền ngủ ngay.
Cảnh tượng trong mơ ép Hứa Dung tới mức thở không nổi, cô biết mình đang nằm mơ, nhưng không thể tỉnh lại được, giống như có một cái gì đó đang đè nặng lên người cô, cô sợ hãi, hét to.
Minh Vanh đưa mắt nhìn lên giường, cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, liền bước tới giường nhìn thử.
“A, không cần, a—— "
Tiếng thét bén nhọn cùng với động tác bật dậy của cô, mở to mắt liền nhìn thấy Minh Vanh đang gần trong gang tấc, Hứa Dung sợ hãi, liên tục lui về phía sau “Đừng, đừng tới đây!”
“Có phải em gặp ác mộng?”
Hứa Dung co hai chân lên, hai tay dùng sức ôm lấy đầu “Em thật sợ, rất sợ hãi”
Minh Vanh ôm cô, lại bị cô đẩy ra “Đừng, đừng!”
Minh Vanh ngồi ở mép giường, nghĩ đến mấy ngày nay tinh thần cô bất ổn, liền hỏi “Dung Dung, có thật là em không giấu anh chuyện gì chứ?”
Khuôn mặt Hứa Dung tràn đầy nước mắt, áp lực tâm lý rất lớn, hai tay cô ôm đầu, Minh Vanh đưa tay nắm lấy tay cô, kéo ra “Nhìn anh đây”
“Minh Vanh, em không chịu nổi, nếu còn như thế này, thật sự em không muốn sống nữa”
“Có chuyện gì thì em
Hứa Dung rơi nước mắt, giọng nói bi thương, cô đưa mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình, ánh mắt sợ hãi, cô cắn môi, cô mở miệng nói, từ ngữ lộn xộn.
“Em…Em từ Mỹ trở về, tính tạo cho anh một sự bát ngờ, em đến ngôi nhà của chúng ta, em…em nhìn thấy hết tất cả quá trình mà Vưu Ứng Nhụy bị giết…” Mười ngón tay run rẩy, cô nắm lấy tóc của mình “Em rất sợ, thật sự rất sợ”
Minh Vanh khó tin nhìn cô, tia sáng trong mắt lóe lên rồi chợt tối lại, cả người anh thâm trầm.